Chương 1070: Ta đi tiên sinh đạo, ngươi chấp học sinh lễ, này chi vì "Truyền" ! | Ta cos bi dong ky
Ta cos bi dong ky - Cập nhật ngày 14/02/2025
“Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn học kiếm sao?”
Nơi cổ thành khu không một bóng người, nương theo câu nói nhẹ nhàng này của Mai Tị Nhân, Từ Tiểu Thụ đang sốt ruột vô cùng, mang theo hai đại bảo tiêu siêu cấp vô địch, định bụng san bằng Tội Nhất Điện, bỗng khựng lại.
Kiếm…
Từng có lúc, tập kiếm chính là mộng tưởng ban đầu của thân thể này.
Thậm chí hao phí ba năm thời gian, dốc hết khí lực, nguyên chủ của thân thể này cũng muốn tu thành hậu thiên linh kỹ Bạch Vân Kiếm Pháp thức thứ nhất.
Cuối cùng, vì một lần bế quan tự sát, trời xui đất khiến, Từ Tiểu Thụ đến đây.
Hắn chuyển sang bị động hệ thống, rất nhanh rút ra “Kiếm Thuật Tinh Thông”, từ đó thần cản giết thần, phật cản giết phật, kiếm ý từ Hậu Thiên lên Tiên Thiên, rồi Tông Sư, lại đến Vương Tọa, hết thảy đều nước chảy thành sông, tựa như hô hấp tu luyện bình thường.
Nhưng tất cả biến hóa này, tại một thời điểm nào đó lại kẹt lại.
Từ Tiểu Thụ đã là kiếm đạo Vương Tọa, hắn có “Kiếm Thuật Tinh Thông” mang đến nội tình tri thức phong phú, liên quan đến hết thảy kiếm đạo.
Nhưng kiếm đạo Vương Tọa này của hắn, lại giống như làm bằng nước.
Cố Thanh Nhất, Nhị, Tam cùng thế hệ, sớm đã nắm giữ một hai trong chín đại kiếm thuật, mười tám kiếm lưu, ba ngàn kiếm đạo càng thêm là đều có hiểu biết.
Còn hắn, đối với cổ kiếm tu, một chữ cũng không biết.
Lý luận tri thức dù phong phú, mênh mông như đại dương, nhưng con đường Từ Tiểu Thụ có thể chuyển hóa lý luận thành chiến lực, lại giống như từ trong biển rộng kia nối ra một cái ống nước nhỏ.
Tia nước nhỏ, không đau không ngứa.
Ta đã rất mạnh mẽ… Trước trận chiến ở Đông Thiên Vương Thành đêm đó, Tị Nhân tiên sinh đã có ý thu đồ đệ, nhưng Từ Tiểu Thụ khi ấy ngông cuồng, tự nhận không cần bái sư, cũng có thể dựa vào nuôi điểm kỹ năng, phá tan gông cùm xiềng xích của kiếm thuật.
Hoặc đây không thể xem là “ngông cuồng”, Từ Tiểu Thụ tin tưởng, đợi thêm một thời gian, hắn xác thực có thể làm được tất cả.
Nhưng điều kiện tiên quyết để đột phá tầng gông cùm xiềng xích kiếm đạo này là… Đợi thêm một thời gian!
Nói cách khác, cần “thời gian”!
Cùng nhau đi tới, đích thân trải nghiệm Hồng Trần Kiếm của Nhiêu Yêu Yêu, nghe qua Tiếu Không Động miêu tả bao la hùng vĩ về chín đại kiếm thuật, lại cảm thụ được cục diện càng ngày càng nguy hiểm, địch nhân càng ngày càng mạnh, Từ Tiểu Thụ kỳ thật sớm đã có ý hối tiếc.
“Thời gian, ta quá thiếu!”
Nếu không như thế, hắn cũng không đến mức đi trên con đường này, rất nhanh liền nảy sinh tâm tư muốn tìm Bát Tôn Am, nghiêm túc tu tập Cổ Kiếm Thuật một phen.
Nếu không như thế, hắn cũng không đến mức cự tuyệt Tị Nhân tiên sinh một lần, lần này gặp lại, có lòng cầu kiếm mà không dám mở miệng.
Trong Rừng Kỳ Tích, Mai Tị Nhân một chân giẫm Thập Điện Quỷ Vương, đỉnh đầu vạn kiếm triều bái, “kiếm tượng” siêu tuyệt, tứ cảnh hợp nhất, một kiếm trảm thánh, phong thái bậc nào, kiếm tu nào nhìn mà không động tâm?
Từ Tiểu Thụ tâm động đến muốn chết!
Hắn dùng Biến Mất Thuật, như phát điên ghi nhớ, mong muốn đem từng bức họa kia in dấu vào đáy lòng, sau này lại tinh tế nghiền ngẫm, xem có thể ngộ ra chút môn đạo.
Thực sự không được, sau này lại đi tìm Bát Tôn Am, nhờ hắn chỉ điểm… Dù sao hậu trường lớn như vậy, không dùng thì phí.
Nhưng Từ Tiểu Thụ tuyệt đối không ngờ tới, hắn không đợi được Bát Tôn Am thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà Tị Nhân tiên sinh, lại cho mình cơ hội thứ hai!
“Ta…”
Nhìn kiếm đá đưa tới trước người, Từ Tiểu Thụ đỏ mặt, có chút hổ thẹn, có chút xấu hổ.
Thanh kiếm đá này quá mức giản dị!
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại thấy được từ trên đó, cánh cửa thần bí nhất của Cổ Kiếm Thuật, đang vì mình lần thứ hai mở ra!
Trợ lực đẩy cửa không phải là kẻ ở sau lưng nghẹn đủ lực muốn phá cửa xông vào.
Ngược lại, người ấy đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa cao nhất trong cửa, là kiếm đạo chí tôn tiện tay dẫn dắt, liền có thể phá nát môn hạm tập kiếm cao không thể chạm của cổ kiếm tu đối với người thường!
Thế nhưng, ta dù sao cũng cự tuyệt một lần… Nội tâm còn đang xoắn xuýt, thì một tiểu nhân trong đầu trực tiếp nhảy ra, đỏ mặt tía tai chỉ trách, gào thét:
“Còn muốn mặt mũi gì nữa Từ Tiểu Thụ! Cơ hội này ngươi không nắm lấy, ngươi chính là đệ nhất đại ngu ngốc xứng đáng với danh hiệu Thánh Thần đại lục!”
“Vương tọa đẳng cấp ‘Cảm Giác’ uổng công sao? Đầu óc ngươi là dùng để chứa nước sao? Lỗ tai lớn như vậy, ngươi không nghe được Tị Nhân tiên sinh ở Rừng Kỳ Tích được kiếm lúc cố ý dạy bảo? Con mắt lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy thời khắc sinh tử diện thánh, là ai ra tay cứu ngươi?”
“Chữ Thông phù cuối cùng khóa chặt phương vị ở đâu ngươi không biết? Ẩn chứa thâm ý gì trong đó ngươi không hiểu được?”
“Nếu không có Bát Tôn Am ra mặt, Tị Nhân tiên sinh có thể có ‘Chữ Thông phù’? Ngươi có thể đợi được Tị Nhân tiên sinh cho cơ hội lần thứ hai?”
“Mà bây giờ, cơ hội ngay trước mắt, ngươi vậy mà còn do dự?!”
Trong chớp mắt, suy nghĩ hoàn thành, Từ Tiểu Thụ giật mình ngước mắt, từ thanh kiếm đá thường thường không có gì lạ kia, nhìn vào Tị Nhân tiên sinh ôn hòa mỉm cười.
“Muốn!”
Từ Tiểu Thụ rốt cục lên tiếng, đưa ra ý nghĩ trực tiếp nhất, cùng câu trả lời chắc chắn.
Hắn thông minh cỡ nào, ngay cả Bán Thánh đều có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm sao có thể không nhìn ra Tị Nhân tiên sinh mang theo “Chữ Thông phù” tới Rừng Kỳ Tích cứu người, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Nhưng nói đi nói lại, Từ Tiểu Thụ vẫn không dám vươn tay ra tiếp kiếm.
Tị Nhân tiên sinh cho tùy ý, hắn tuyệt không thể tùy ý tiếp nhận phần truyền thừa này.
“Nghĩ, vậy liền cầm lấy.” Mai Tị Nhân lại cười, tay cầm kiếm giống như đã trải qua ngàn vạn lần rèn luyện, vẫn không nhúc nhích, vẫn giơ lên.
Tiếu Không Động ở bên cạnh thấy mà sốt ruột.
Giờ khắc này, hắn ước gì đoạt thân xác Từ Tiểu Thụ, thay hắn tiếp thanh kiếm đá này, sau đó cúi đầu liền bái, rồi lại đem quyền chưởng khống thân thể trả lại cho Từ Tiểu Thụ.
Có trời mới biết, hắn năm đó gặp được lão sư Bát Tôn Am, đã gặp phải kiểu dạy học “nhồi vịt” như thế nào!
Qua một lát, lão sư khi đó nhồi nhét cho một tiểu thí hài ngây thơ vô tri chín đại kiếm thuật, mười tám kiếm lưu, cùng ba ngàn kiếm đạo, một giây sau rung thân rời đi, cùng sư nương bỏ trốn.
Hắn mặc kệ tiểu thí hài có hiểu hay không, thuần thục đem ký ức phong bế, để cho người ta vừa trưởng thành, vừa tiếp nhận, vừa chậm rãi tự học.
Tiếu Không Động cứ như vậy trưởng thành.
Hắn mãi đến nhiều năm sau trưởng thành, hiểu rõ tất cả, sáng lập cô nhi viện “Vạn Phúc Đường”, định danh là “Tham Nguyệt Tiên Thành”, mới gặp được lão sư lần thứ hai.
Chính lần gặp thứ hai này, hắn được chỉ bảo lần thứ hai về kiếm đạo, sau đó ngộ ra “Kiếm Niệm Hóa Thân”.
Cho nên, có kinh nghiệm tập luyện “điên cuồng” này, Tiếu Không Động càng hiểu…
Trông cậy vào một “lãng tử” như lão sư Bát Tôn Am dạy kiếm, là một chuyện không tưởng; mà có thể gặp được một “tiên sinh” chân chính như Mai Tị Nhân, là đáng quý đến nhường nào!
Hắn không hiểu.
Không hiểu lúc này Từ Tiểu Thụ, đang suy nghĩ điều gì.
Đổi lại là hắn, căn bản không cần cân nhắc, tiếp kiếm liền bái, cúi đầu xưng sư!
Nhưng mỗi người mỗi cảnh, suy nghĩ của Tiếu Không Động, Từ Tiểu Thụ không biết, cũng hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Hắn giờ phút này, bởi vì một câu nói của Tị Nhân tiên sinh, trong lòng tràn ra vô số gợn sóng suy nghĩ.
Nghĩ, vậy liền tiếp lấy…
Nào có đơn giản như vậy?
Loại “trận chiến” không có chút chuẩn bị này, Từ Tiểu Thụ rất bất ngờ, hắn chỉ có thể đếm rõ, vuốt cho mượt những suy nghĩ hỗn loạn, vò thành dây đoàn vì câu nói kia.
“Tị Nhân tiên sinh vì sao chịu cho ta cơ hội lần thứ hai, Bát Tôn Am hẳn là không mời được hắn…”
“Ta đã có một sư phụ, Tang lão còn chưa cứu ra, nếu hắn còn, có bằng lòng ta bái thêm một sư phụ không…”
“Cầm Chữ Thông phù tới, trực tiếp muốn dạy ta học kiếm, trong đó có ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa gì không, không lẽ lại là Bát Tôn Am muốn hại ta, hắn lại làm trò yêu quái gì…”
Phân loạn suy nghĩ, đủ loại xuất hiện, thậm chí không có phương hướng cố định.
Nhưng một giây sau, khi ánh mắt Từ Tiểu Thụ dừng lại, thấy được đôi mắt chân thành, không nhiễm trần thế, tinh khiết thông thấu của Tị Nhân tiên sinh, những suy nghĩ tán loạn như pháo hoa trong đầu hắn, toàn diện tan biến.
Trước mắt, chỉ còn lại một thanh kiếm đá còn đang chờ đợi, cùng một vị lão sư mỉm cười đưa tình…
Giờ khắc này, mười vạn câu hỏi vì sao biến mất, tất cả quy về một ý nghĩ cuối cùng:
“Từ Tiểu Thụ, ngươi còn không tiếp kiếm, là muốn Tị Nhân tiên sinh nâng tới khi nào? Giơ tay mỏi sao? Ngươi có mặt mũi lớn đến đâu! Chẳng lẽ còn muốn kiếm tiên cầu xin ngươi học kiếm?”
A một tiếng.
Từ Tiểu Thụ vội vàng tiến lên, hai tay nâng lên, nhận lấy kiếm đá từ tay Tị Nhân tiên sinh.
Thanh kiếm này cổ phác không có gì lạ, rõ ràng rất nhẹ, nhưng vào tay lại nặng như vạn tấn, ép tới cái miệng ngày thường có thể lưỡi nở hoa sen của Từ Tiểu Thụ, nửa ngày không nói nên lời.
“Ta…”
Nhịn một trận, mặt nghẹn đỏ lên, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu vừa rồi, sau khi tiếp kiếm, lại toàn diện có đáp án, hoàn toàn không cần thiết phải hỏi ra.
Ta muốn.
Tị Nhân tiên sinh cũng chịu dạy.
Đây không phải là kết quả tốt nhất sao, không cần cân nhắc cái khác?
Bưng lấy kiếm đá, ma xui quỷ khiến, Từ Tiểu Thụ cuối cùng chỉ có thể nói:
“Ta, ta ngộ tính rất kém, đã từng tu tập ‘Bạch Vân Kiếm Pháp’ ba năm, cuối cùng cũng chỉ luyện được thức thứ nhất, Tị Nhân tiên sinh muốn dạy ta, ngàn vạn lần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt…”
Bạch Vân Kiếm Pháp?
Tiếu Không Động ở bên cạnh như gặp quỷ, nhìn Từ Tiểu Thụ từ trên xuống dưới, thầm nghĩ đây là “cấm thuật”, “thánh võ” gì? Hay là tuyệt học siêu việt “Kiếm Niệm” của lão sư?
Từ Tiểu Thụ với một thân kiếm ý này, tu tập “Bạch Vân Kiếm Pháp” thức thứ nhất, mà phải dùng ba năm?
Mai Tị Nhân lại không để ý, bật cười một tiếng, thu tay lại, xòe quạt giấy.
Chỉ thấy mặt quạt lật một cái, trên đó liền hiện ra mấy chữ to rồng bay phượng múa: “Ngươi có phải ngốc không?”
“Lão hủ hỏi, là cái gì?” Mai Tị Nhân chậm rãi nói.
_Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn học kiếm sao…_ Từ Tiểu Thụ ngơ ngác nhìn chằm chằm mấy chữ to cộng thêm một dấu chấm hỏi lớn trên mặt quạt, còn đang suy tư đây là cố ý hay trùng hợp, thì ký ức đã theo ngôn ngữ của Tị Nhân tiên sinh bị lật ra.
Mai Tị Nhân gật đầu, lại nói: “Như vậy, ngoại trừ ‘muốn’, lão hủ có hỏi ngươi cái khác không?”
“Không…” Từ Tiểu Thụ rốt cục lắp bắp nói ra lời.
“Nếu vậy, ‘muốn’ là được, không cần nhìn trái phải, suy đi nghĩ lại, do dự không quyết?”
Xoát một cái, Từ Tiểu Thụ ngước mắt, ý thức giống như rốt cục trở về cơ thể, sự cơ linh ngày thường cũng rốt cục đi theo trở về, hoàn toàn tỉnh ngộ tất cả.
Trên thế giới này đúng là không ai có thể mời được Tị Nhân tiên sinh, cho nên nếu hắn muốn dạy kiếm, chỉ có thể là ý nghĩ của chính hắn, không thể là người khác quấy nhiễu, dù chỉ một tơ một hào!
“Ta hiểu được.” Từ Tiểu Thụ há to miệng.
“Còn nữa, kiếm thể của ngươi vốn hiếm thấy trên đời, làm sao có thể không có thiên phú về kiếm đạo?” Mai Tị Nhân nhếch khóe môi, hắn ở Trên Trời Đệ Nhất Lâu nhìn trúng, chính là thiên phú kiếm đạo của Từ Tiểu Thụ a!
“Ta nào có kiếm thể?” Từ Tiểu Thụ lại mơ hồ.
“A.” Mai Tị Nhân nhìn từ trên xuống dưới Từ Tiểu Thụ, bỗng nhiên tiến lên một bước, thu quạt giấy, gõ mạnh vào đầu Từ Tiểu Thụ.
Lần này kiếm ý quán đỉnh, lấy thân thể Từ Tiểu Thụ làm môi giới, bắn ra bốn phía, kiếm khí từ phố dài khuếch tán, vẽ ra một vòng tròn hoàn mỹ trong phạm vi mười trượng.
“Đây, không phải là thiên phú của ngươi?” Mai Tị Nhân cười nói.
Từ Tiểu Thụ rốt cục kịp phản ứng, Tị Nhân tiên sinh nói, là bị động kỹ “Sắc Bén” của hắn!
Hắn nhất thời rung động.
Bởi vì tự thân có nhiều tầng bị động kỹ như vậy, quạt giấy của Tị Nhân tiên sinh không có nửa điểm linh nguyên ba động, một gõ xuống không những không bị đánh bay, ngược lại rung ra nhiều kiếm khí của hắn như vậy.
Hoặc là nói… “Sắc Bén Chi Quang”!
Từ Tiểu Thụ biết rõ, “Sắc Bén Chi Quang” trên người hắn, nếu không có “Giới Lực Tràng”, thì khó mà rời khỏi cơ thể, làm sao có thể chỉ một gõ không chút cường độ của Tị Nhân tiên sinh, lại có thể toàn bộ gõ tản ra?
Dường như nhìn ra nghi ngờ trong lòng Từ Tiểu Thụ, Mai Tị Nhân thu quạt giấy, tình ý sâu xa nói:
“Trong ba ngàn kiếm đạo, đây gọi là ‘Truyền’, ‘Truyền’ chi đạo, chính là ‘khí vì sao có thể sinh ra căn’.”
“Đạo này tu đến cực hạn, phối hợp với bội kiếm của kiếm tu, liền có cái gọi là ‘Danh Kiếm Thiên Giải’, đem tất cả lực lượng, toàn bộ ‘truyền ra’.”
Ngừng lại, ánh mắt Mai Tị Nhân trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Hôm nay lão hủ dạy ngươi kiếm thứ nhất, chính là ‘Truyền’ này, nhớ cho kỹ!”
Truyền.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy đại dương mênh mông trong đầu bị ném vào cục đá, trong khoảnh khắc có ba động.
Thậm chí không cần Tị Nhân tiên sinh giải thích, hắn đã có thể đem tri thức về “Truyền” kia, toàn bộ đề luyện ra.
Tay cầm kiếm đá, thậm chí không vung chém, chỉ tâm niệm vừa động, một đạo kiếm khí cao vài trượng, liền mượn “Sắc Bén” bên ngoài thân, bắn ra, diệu sinh huy!
“?”
Giờ khắc này, Mai Tị Nhân giật mình.
Tiếu Không Động bên cạnh cũng choáng váng, nhớ tới lời Từ Tiểu Thụ vừa nói, “Ta ngộ tính rất kém…”
Ngươi ngộ tính kém?
Ngươi ngộ tính kém, Tị Nhân tiên sinh chỉ điểm một cái, ngươi trực tiếp tìm tới liên hệ giữa kiếm đá và kiếm thể, nắm giữ “Truyền” chi đạo ngay lập tức?
Từ Tiểu Thụ, ngươi đang nói đùa gì vậy!
Năm đó ta nắm giữ “Truyền”, đã tốn trọn vẹn một canh giờ!
Tiếu Không Động phát điên, chỉ cảm thấy giờ phút này trên mặt Từ Tiểu Thụ viết đầy hai chữ to: Cần ăn đòn!
“Nhận khiển trách, bị động giá trị, +1.”
“Nhận nhìn hằm hằm, bị động giá trị, +1.”
“Đây chính là ‘Truyền’?”
Nắm kiếm đá, Từ Tiểu Thụ hưng phấn quay đầu lại.
Chính là loại cảm giác này, thư sướng, thông thuận… “thông” suốt!
Trước kia trong đầu toàn là tri thức, nhưng thực chiến hoàn toàn không dùng được, Tị Nhân tiên sinh gõ một cái, đã đả thông con đường nối ống nước với đại dương mênh mông của hắn, đập vỡ, đả thông.
Hiện tại, là nước chảy thẳng xuống, không thể ngăn cản!
Mai Tị Nhân nhịn rất lớn sức lực, mới ngăn mình suýt nữa lật quạt mắng ngốc, hắn vốn định đợi Từ Tiểu Thụ thử kiếm bị ngăn trở mới giải thích.
Không ngờ gia hỏa này, thật sự là một điểm liền thông, căn bản không cần dạy thêm nửa câu!
Giữ phong độ, giữ bình tĩnh, ta hiện tại là lão sư… Trong lòng nhắc nhở bản thân, Mai Tị Nhân khẽ gật đầu, sắc mặt điềm nhiên.
“Hắn” nhỏ giọng, giống như tùy ý nói bổ sung: “Qua loa, được cho là tạm được, nhưng còn cần tăng cường, còn cần tiến bộ.”
Tạm được?
Tạm được là được rồi!
Thu hồi kiếm khí, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy mình lần này thật muốn bay lên.
Tri thức “Kiếm Thuật Tinh Thông”, thật có thể do Tị Nhân tiên sinh dẫn dắt, vậy cái gọi là chín đại kiếm thuật, mười tám kiếm lưu, “đệ nhất cảnh giới”, “đệ nhị cảnh giới”, còn xa sao?
Đang nhảy cẫng, Từ Tiểu Thụ đột nhiên ý thức được, mình dường như bỏ qua điểm mấu chốt nhất!
Tị Nhân tiên sinh đã bắt đầu dạy kiếm thứ nhất, đây là đang chính thức tuyên bố muốn thu hắn làm đồ đệ, nhưng mình, lại còn chưa có bất kỳ biểu thị gì, thậm chí ngay cả quá trình bái sư cũng chưa đi.
“Tị Nhân tiên sinh, ta nên làm thế nào…”
Từ Tiểu Thụ nhất thời luống cuống tay chân.
Hắn không biết cổ kiếm tu truyền thừa như thế nào, cần nghi thức bái sư ra sao, thế là chỉ có thể bắt chước theo ngày đó ở Nga Hồ Bạn, bái sư Tang lão, liền muốn quỳ xuống.
Lúc này, một đôi tay vươn tới, ngăn lại hành động của hắn.
“Không cần như thế.”
Mai Tị Nhân hoàn toàn có thể nhìn ra ý nghĩ của Từ Tiểu Thụ, xích tử chi tâm như thế, nhà giáo còn cầu gì hơn?
Hắn cười đỡ Từ Tiểu Thụ đứng thẳng, thần thái nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Ta đi tiên sinh đạo, ngươi chấp học sinh lễ, đây chính là ‘truyền’, không cần bái sư nữa.”
Từ Tiểu Thụ nắm lấy kiếm đá, nhất thời xúc động trước hành động thân thiện của Tị Nhân tiên sinh.
Đây chính là “truyền”…
Trong nháy mắt này, hắn rốt cuộc hiểu rõ Tị Nhân tiên sinh dạy kiếm thứ nhất, vì sao lại là một kiếm như vậy.
Ba ngàn kiếm đạo, độc lấy truyền đạo.
Truyền đạo truyền đạo, vừa là “truyền” đạo, cũng là “truyền đạo”!
Nhưng giống như trước đây tiếp kiếm đá, Tị Nhân tiên sinh truyền đạo có thể tùy ý, Từ Tiểu Thụ lại không dám mập mờ.
Chỉ dừng lại một sát na, trong đầu chớp qua hình ảnh một đường kiếm quy về vạn vật triều bái trong Rừng Kỳ Tích, Từ Tiểu Thụ thoáng chốc hiểu rõ, mình lúc này, nên hành lễ gì!
Trong cổ thành nguy nga, trên đường dài…
Đối mặt với trưởng giả trước mắt, Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước, cung eo cúi đầu, hai tay cầm kiếm đá nâng cao quá đỉnh đầu, thần thái nghiêm túc, trang trọng mà nghiêm túc, Tiếu Không Động ở bên cạnh chứng kiến, cao giọng nói:
“Học sinh, bái kiến Tị Nhân tiên sinh.”