Chương 93: Đại đao cản đường | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 03/04/2025
Một vị Thiên Đình giáp sĩ tiến đến trước kết giới, xích lại gần xem nội dung trên phiến đá. Hai vị, ba vị, bốn vị Thiên Đình giáp sĩ lục tục kéo đến, hễ ai rảnh là đều đến xem xét, tụ tập thành một đám người.
Để bọn hắn dễ quan sát, Sư Xuân cũng đưa phiến đá sát vào kết giới, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt bồi tiếp.
Cười cười, chợt y cảm thấy có gì đó không đúng, vẻ mặt của đám giáp sĩ có vẻ hơi khác thường.
Có giáp sĩ ngó trái ngó phải đồng bọn, có kẻ xem bọn hắn hai người rồi lại nhìn lên phiến đá, lặp đi lặp lại so sánh, lại có kẻ thần sắc cổ quái nhìn hai người y.
Một giáp sĩ lên tiếng: “Thật không ngờ, chữ trên phiến đá khắc vội này lại rất có hương vị, có luyện qua à?”
Hồ Tử Trần tiếp lời: “Nghe nói là từ đất lưu đày ra, chỗ đó không dùng được giấy bút, nên vẽ vời trên đất, trên đá là thường.”
“Ồ, thảo nào đen thui như vậy.”
“Vậy bọn hắn vì sao lại nói mình là Huyền Châu? Lão Trần này, ngươi chắc chắn không nhận lầm người chứ?”
Hồ Tử Trần đáp: “Ta cũng muốn hoài nghi mình nhận lầm lắm chứ, nhưng ngươi nghĩ có thể nhận sai sao? Dù có đen đến đâu, lẫn vào đám đông, thì ta nhận lầm gã to con kia, cũng không thể nhận lầm thanh đao kia được, toàn bộ Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội mà tìm ra thanh thứ hai giống vậy, ta nuốt luôn thanh đao này!”
“Vậy hai tên kia đang làm trò gì vậy?”
“Đang đùa bỡn chúng ta hay là lừa gạt chúng ta?”
“Lừa chúng ta thì có lợi gì?”
Một đám giáp sĩ tự bàn luận mà chẳng hiểu ra sao, thế là bắt chước theo, ào ào lấy đá khắc chữ. Tuy trình độ chữ nghĩa không bằng người có học thức, nhưng cũng đủ để phân biệt.
Nội dung hồi đáp vô cùng thẳng thắn: Vô Kháng sơn, các ngươi đang làm gì?
Phiến đá vừa đưa ra, Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng mắt tròn xoe kinh ngạc, ngay cả tên môn phái cũng bị vạch trần, nếu còn bảo không biết bọn hắn, đến chính bọn y cũng không tin, đây chẳng phải là công khai lừa gạt sao? Có phải là hơi quá rồi không?
Ngô Cân Lượng có chút bất an.
Nhưng Sư Xuân phản ứng rất nhanh, giả bộ xem lại phiến đá, rồi vỗ trán bừng tỉnh, làm bộ tính sai, cầm dao găm cạo chữ “Huyền” trên phiến đá, rồi khắc lại thành chữ “Sinh”, lại xoạt xoạt bổ thêm mấy chữ.
Y lật phiến đá qua lại cho người ta xem, nội dung mới cơ bản giống hệt lúc đầu: Chúng ta là người của một môn phái bên Sinh Châu, muốn tìm lối vào Tốn Môn của Sinh Châu, bị lạc đường, làm phiền chư vị Thiên Tướng chỉ giúp phương hướng. Vừa rồi là lỡ tay viết nhầm.
Nụ cười của y còn ngọt ngào hơn vừa nãy.
Ngô Cân Lượng cúi đầu nhìn nội dung, lập tức gật đầu liên tục, chắp tay cúi đầu với mọi người, không ngừng khẩn cầu.
Ý là coi như xong đi, một đám giáp sĩ bừng tỉnh, ra là thế, thảo nào khiến bọn họ khó hiểu.
Bên này vừa quét lại mặt phiến đá, liền xoạt xoạt vẽ mấy chữ cho bọn họ xem: Cứ theo hướng các ngươi đến mà đi, Tốn Môn tiếp theo ở ngay đó.
Đồng thời phụ thêm thủ thế chỉ đường, thật là hảo tâm.
Bên cạnh có giáp sĩ kỳ quái hỏi: “Bọn họ về Tốn Môn làm gì?”
Có người nói: “Không biết.”
Lại có người nói: “Chắc là muốn ở lại cửa ra vào chờ về nhà.”
Người khác hỏi: “Chúng ta làm vậy có tính là trái quy tắc không?”
“Không liên quan gì đến cạnh đoạt, không tính.”
“Không tính.”
Trong kết giới, Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng ra vẻ hết sức cao hứng, liên tục cúi đầu chắp tay, lui đi lui lại, như muốn biểu đạt lòng cảm kích vô tận, quà cáp nhiều một chút thì không bị trách phạt.
Sư Xuân ôm lấy phiến đá khắc chữ, không dám lưu lại chứng cứ phạm tội, cũng không dám tiêu hủy tại chỗ, sợ bị nghi ngờ.
Theo hướng giáp sĩ chỉ mà đi xa một chút, Ngô Cân Lượng mới bực bội nói: “Kì lạ, sao bọn chúng lại nhận ra chúng ta là người Vô Kháng sơn? Chúng ta từng gặp chúng sao?”
Sư Xuân cười khẩy: “Có gì lạ đâu, chẳng phải là tại ngươi sao.”
Ngô Cân Lượng lập tức phản đối: “Xuân Thiên, chủ ý của ngươi không ra gì, đừng đổ lên đầu ta, có liên quan gì đến ta đâu.”
Sư Xuân đáp: “Sao lại không liên quan? Chắc chắn là lúc tập kết ở bên ngoài đã gặp qua chúng ta, không, không liên quan gì đến ta, biển người mênh mông, ta đứng trong đám người cũng không dễ thấy, chỉ có ngươi cao to như vậy, muốn không chú ý đến ngươi cũng khó, còn có cái đại đao của ngươi, muốn không chướng mắt cũng không được, gặp qua ngươi rồi gặp lại, ai mà nhận nhầm được?”
Nói sự thật, giảng đạo lý, Ngô Cân Lượng cảm thấy ngoài y ra còn ai vào đây, cũng cảm thấy là chuyện như vậy, những chuyện tương tự vì y mà gây rắc rối cũng không phải lần đầu, nên có chút xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn không nhận, nghĩ hết cách tìm sơ hở: “Nhớ mặt ta thì có thể, nhưng sao lại biết chúng ta là môn phái nào?”
Sư Xuân lười tranh cãi với y, đi đến sau một sườn núi, răng rắc, bẻ vỡ phiến đá trên tay, chỉ địa thế: “Đi vòng qua đây, tiếp tục đi về hướng kia.”
Bọn hắn biết rõ vị trí Tốn Môn muốn đến, đó là Tốn Môn gần bọn hắn nhất lúc xuất phát, sở dĩ bỏ gần tìm xa không đi qua, là sợ bị nhận ra, hà tất cần đám người Thiên Đình kia chỉ đường về, quay lại là không thể nào, vòng qua ánh mắt của đám giáp sĩ kia, tiếp tục tìm kiếm Tốn Môn tiếp theo.
Ngô Cân Lượng theo sau mông y, rón rén tiến lên, thấp giọng hỏi: “Nhỡ đâu Tốn Môn tiếp theo lại nhận ra chúng ta thì sao?”
Sư Xuân đáp: “Thì cứ tiếp tục biện pháp vừa rồi, ta không tin người ở Tốn Môn nào cũng nhận ra ngươi.” Thế là hai người vòng qua Tốn Môn vừa rồi, tiếp tục theo con đường cũ, dọc theo kết giới bay lượn tiến lên.
Mãi đến sau nửa đêm, hai người mới gặp được Tốn Môn tiếp theo, kết quả không ngoài dự liệu của Sư Xuân, bên này quả nhiên không ai biết bọn hắn.
Cũng vẫn là cách giao tiếp đó, có lẽ người ở Tốn Môn này không muốn phản ứng đến bọn họ, một là làm ngơ, hai là vì bọn hắn cũng không rõ lắm Huyền Châu tiến vào từ Tốn Môn nào, lười giúp hai kẻ không đầu không đuôi đi hỏi han.
Nhưng sao Sư Xuân lại cam tâm hạ mặt mũi cầu người, gã to con nói quỳ là quỳ, thành ý cảm động, thủ vệ Tốn Môn không chịu được chân tình bền bỉ của bọn họ, cuối cùng cũng giúp hỏi thăm một chút, nói cho hai người vị trí Tốn Môn của Huyền Châu, không hơn không kém, cứ tiếp tục đi về phía trước, Tốn Môn thứ mười chính là mục đích của bọn họ.
Hai người ngàn cảm ân, vạn cảm tạ rồi rời đi, sau đó triển khai một trận đường dài bôn ba.
Có mục tiêu đường dài bôn ba cũng không đáng sợ, chỉ sợ chạy loạn không mục đích.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, gặp người chào hỏi gọi hàng cũng không ít, ba ngày sau vào sáng sớm, hai người phong trần mệt mỏi rốt cuộc tìm được Tốn Môn mục đích, sau khi xác nhận với thủ vệ Tốn Môn, không sai.
Hai người đi về phía trước kết giới, thả người nhảy lên một sườn núi, quay lưng về Tốn Môn, nhìn ra xa bát ngát hoang vu cùng bao la.
Sư Xuân chỉ tay về phía trước: “Nhân mã Huyền Châu hẳn là xuất phát theo hướng này, gần vạn người càn quét, chúng ta chỉ cần đi theo hướng này, gặp được bọn chúng không khó.”
Ngô Cân Lượng vác đại đao lên vai, hào tình vạn trượng nói: “Đi!”
Hai người đứng dậy bay vút đi, một đường tìm kiếm, đi theo hướng dấu chân tụ tập nhiều nhất trên mặt đất, dấu vết gần vạn người ngựa tụ tán mỗi ngày lưu lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng là chi đội ngũ kia đã cường đại đến mức không cần che giấu gì nữa.
Điều này hoàn toàn phù hợp dự đoán trước đó của Sư Xuân, chỉ cần tìm được Tốn Môn của Huyền Châu, là có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới Túc Nguyên Tông, căn bản không cần lo lắng sẽ tìm nhầm phương hướng, công phu bỏ ra để tìm Tốn Môn hoàn toàn đáng giá, không lãng phí chút nào.
Hai người thỉnh thoảng cũng sẽ lấy bản đồ ra so sánh, rồi tiếp tục tiến lên.
So với lúc này, Huyền Châu có số lượng nhân mã lớn, hai người trên đường không có việc gì khác, một mực đi đường với tốc độ cao nhất. . . . .
Chém chém giết giết càng ngày càng kịch liệt, trong Kính Tượng thường xuyên có thể thấy cảnh tượng đó, thi thể không ngừng được vận đến bên trong giáo trường, hô người đến nhận.
Bên trong giáo trường ngồi chật kín, đã có không ít chỗ trống, có những môn phái đệ tử tham dự đã toàn quân bị diệt, cảm thấy không cần thiết phải dừng lại thêm, đồng môn tự nhiên là nuốt hận mà về, cũng có người tiếp tục ở lại quan sát.
Kha Dĩ Tổng Kha trưởng lão của Vô Kháng sơn mong mỏi Giản Linh Trinh trưởng lão của Lạc Nguyệt cốc rời đi sớm một chút, Lạc Nguyệt cốc đã toàn quân bị diệt, ngươi còn ở lại đây làm gì? Nhưng người ta cứ không đi, thỉnh thoảng còn liếc xéo y, hoàn toàn là hận này khó tiêu.
Sự việc đã xảy ra, Tông chủ Vô Kháng sơn Biên Kế Hùng sau khi hiểu rõ tình hình thì có tức giận cũng vô dụng.
Đến mức hai tên nghiệt đồ kia, Kha trưởng lão đã không biết chúng đi đâu, ai biết già cả lại cứ nhìn chằm chằm “Cứu Cực Sơn Hà Đồ”, thêm việc hai tên nghiệt đồ cứ trốn mãi một chỗ, tưởng là hai người muốn trốn đến hết đại hội, nên không để tâm lắm, đến khi nhớ ra nhìn lại thì phát hiện hai đốm sáng chết dí một chỗ đã biến mất.
Một khi nhìn nhầm, muốn tìm lại thì khó khăn, trên “Cứu Cực Sơn Hà Đồ” có hơn trăm vạn đốm sáng, lẫn vào rồi thì quỷ biết đốm nào là đốm nào, trừ phi dùng tiền định vị, Kha trưởng lão không có hứng thú tiêu tiền cho hai tên nghiệt đồ kia, cứ để chúng tự sinh tự diệt đi, tiền đó y sẽ dùng cho Biên Duy Anh bọn họ.
Tình cảnh của Biên Duy Anh đã khiến y không còn tâm trí để bận tâm đến Sư Xuân bọn họ, y không biết bên Biên Duy Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, y chỉ thấy Biên Duy Anh đang cùng người Kiệt Vân Sơn chém giết nhau, thậm chí thấy từng lá phù triện bay ra, Vô Kháng sơn cho phù triện nhiều đến đâu cũng không chịu nổi cách dùng này, huống chi sản lượng bùa chú của Vô Kháng sơn có hạn.
Đây không phải là phương lược sinh tồn mà Vô Kháng sơn định ra cho Biên Duy Anh bọn họ, nhưng tướng ở ngoài quân lệnh có thể không nghe, y cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở hiện trường, người ngoài cuộc không tiện đưa ra lời giải thích.
Nam công tử bao trọn đài cao, số quý nhân đến xem náo nhiệt mỗi đêm cũng ngày càng nhiều, vì biết các châu đánh nhau càng ngày càng náo nhiệt trong sân, lại có liên quan đến môn phái của mọi người, đệ tử cũng bắt đầu chém giết trong tấm hình, bắt đầu lay động tâm can các quý nhân, tăng thêm lượng người vào xem.
Lan Xảo Nhan cùng Miêu Diệc Lan cũng chỉ đến ba hôm, là vì phát hiện đốm sáng của Sư Xuân bọn họ đã biến mất trên Sơn Hà đồ.
Miêu Định Nhất không còn lộ diện, hai mẹ con chỉ đến nửa canh giờ là cùng, lâu thì một canh giờ rồi rời đi.
Ngay khi hai mẹ con đứng dậy từ đài cao, đang định rời đi thì bên trong giáo trường đột nhiên truyền đến một hồi náo động thu hút sự chú ý của họ.
“Sư Xuân?”
“Là Sư Xuân cùng gã Đại Cá vác đao to kia.”
“Là Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng.”
“Sư Xuân, Ngô Cân Lượng.”
Hai cái tên quá quen thuộc với hai mẹ con, lập tức nhìn về phía hình ảnh Kính Tượng, chỉ thấy ba người mang đầy thương tích, chật vật chạy trốn, đột nhiên bị hai nam tử mặc áo màu vỏ trấu bỗng xuất hiện chặn lại, trong đó gã cao to vung đại đao hoành ra cản đường, thần thái rất là hung hăng càn quấy.
Hai tên này không phải Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng đã biến mất thì còn ai? Hai mẹ con dừng chân quan sát.
Một chưởng môn phái nào đó vừa chạy đến từ tông môn, xuyên qua đám người, nghe thấy khắp nơi đang gọi tên “Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng”, y chăm chú nhìn lên màn sáng, đến khi ngồi xuống chỗ của bản phái, y hỏi người bên cạnh: “Sư Xuân là ai?”
Một trưởng lão bên cạnh lập tức giải thích cho y.
Kha trưởng lão và đám người Vô Kháng sơn có chút mộng, nhìn quanh toàn trường, vì sao ai cũng gọi tên Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng, hai tên nghiệt đồ kia lấy đâu ra danh tiếng lớn như vậy?
Đâu chỉ có từng đó hai cái tên, mà cả việc hai người là từ đất lưu đày ra, ai cũng nghe thấy, quá trình là đầu tiên có một số người nghe được, sau đó trải qua thời gian dài lan truyền, dẫn đến phần lớn những người quan tâm đều biết.
Vị trí đẹp nhất ở đình đài lầu các, cũng có hơn mười vị vực chủ tại vị, cũng vì các châu tranh đoạt chém giết mà đến, có ý chú ý đến diễn biến, người đến xem cũng bắt đầu nhiều. Tiếng hô đột nhiên vang lên bên trong giáo trường khiến hơn mười vị vực chủ đều có chút ngoài ý muốn, là nhân vật ra sao mà khiến nhiều người biết đến như vậy, lại còn có thể nhắc tới tên?
Đừng nói bọn họ, vực chủ Sinh Châu Vệ Ma cũng có chút ngẩn người, người trong Kính Tượng y cũng nhận ra, ấn tượng khắc sâu, nhưng thật sự không biết tên là gì, chưa từng nghe qua, mọi người đều biết sao? Hai người này bỗng xuất hiện làm gì?
“Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng là hai người nào?” Có vực chủ hỏi lên, trong hình ảnh Kính Tượng có năm người.
Có người đáp lại: “Là hai gã đen thui kia.”
“Vì sao ta chưa từng nghe nói qua, là thần thánh phương nào?” Vực chủ kia rất kỳ quái, người nổi danh như vậy mà mình lại chưa từng nghe thấy, cảm thấy có chút không bình thường…