Chương 81: Ma bệnh | Sơn Hải Đề Đăng

Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 03/04/2025

Trên vòng bảo hộ tựa bức tường thành mở ra một lỗ hổng rộng chừng một dặm, hán tử mặc kim giáp tay cầm lệnh tiễn mới thi pháp quát lớn: “Tất cả mọi người, trong một khắc, toàn bộ xuất trận, quá hạn nghiêm trị không tha!”

Lời vừa dứt, nhân viên phía trước lập tức như thủy triều tràn vào lỗ hổng.

“Đi!”

Bạch Thuật Xuyên không nhường ai, tập hợp một nhóm người quanh mình, phát lệnh. Hai mươi môn phái nhân viên dưới trướng hắn bước nhanh chạy về phía khe.

Sư Xuân tự nhiên cũng ở trong đó. Ngô Cân Lượng đỡ lấy cánh tay hắn, biết rõ hắn đang phải chịu đựng thống khổ to lớn, cố gắng chống đỡ, bởi y từng thấy Sư Xuân lần đầu phát tác, đến đi đứng cũng không vững.

Thỉnh thoảng ngoái đầu dò xét xem nhân thủ Vô Kháng sơn có theo kịp Biên Duy Anh hay không, Ngô Cân Lượng lưu ý đến sắc mặt Sư Xuân có phần ảm đạm, nàng không lạ gì trạng thái này, bỗng nghi ngờ hỏi: “Ngươi thế nào?”

Sư Xuân lắc đầu: “Không có việc gì.”

Nghe vậy, Bạch Thuật Xuyên cũng quay đầu, thấy thế liền trêu chọc: “Này huynh đệ xem chừng bị dọa rồi, còn chưa bắt đầu mà chân đã run?”

Đây không phải lần đầu hắn trêu chọc Sư Xuân, tựa như đùa một đứa trẻ không có sức phản kháng.

Mấy vị lĩnh đội đồng hành nghe vậy cũng ngoái đầu nhìn, thấy thế cười ha hả. Ai cũng biết qua lời Bạch Thuật Xuyên, Sư Xuân chỉ là kẻ Sơ Võ cảnh giới nát bét, được Vô Kháng sơn đưa ra cho đủ số.

So sánh mà nói, Vô Kháng sơn một nhóm người còn được xem là ở vị trí trung tâm đội ngũ, bởi đám người nhỏ bé Vô Kháng sơn lại có hai đại mỹ nữ. Biên Duy Anh thuộc loại đẹp có đặc sắc, rất hấp dẫn người, còn Tượng Lam Nhi, vốn là đầu bài Lệ Vân lâu, lại càng không cần phải nói, quyến rũ hơn người.

Cũng qua lời Bạch Thuật Xuyên, ai cũng biết Tượng Lam Nhi nguyên là thanh lâu nữ tử, khiến người mơ màng rất nhiều, một đám đàn ông thỉnh thoảng cố ý vô ý dò xét tư thái cùng dung mạo nàng.

Ngoài ra, Vô Kháng sơn được gần vị trí trung tâm cũng bởi thực lực của họ. Phù triện phụ trợ công hiệu vô cùng lớn, đó cũng là một loại thực lực.

Sư Xuân chỉ có thể coi như không có gì, tiếp nhận trào phúng của mọi người, vừa đi vừa dò xét đám người chung quanh, tiếp tục dùng năng lực mắt phải tìm kiếm ma đạo chi nhân.

Ngô Cân Lượng đỡ hắn thấy mọi người chế giễu, cũng cười bồi hắc hắc, chỉ là tay nắm chuôi đao rõ ràng càng thêm sức.

Biên Duy Anh có phần im lặng, âm thầm tự trách mình lắm mồm.

“Túc Nguyên Tông.”

“Mau nhìn, là Túc Nguyên Tông.”

Bên trong giáo trường đột nhiên vang lên một hồi ồn ào, tiếng vang không lớn, lại như thủy triều dâng lên.

Chỉ thấy trên Kính Tượng cúi thiên, hình ảnh tượng hình liên tục chuyển đổi đột nhiên kết thúc, đột ngột cắt ra cận cảnh nhằm vào mấy người.

Trong hình một nữ bốn nam, đều bạch y như tuyết, đều là tuấn nam mỹ nữ, trang phục phiêu dật thoát tục, dùng kiếm làm trang sức. Nữ tử dẫn đầu càng là thanh lệ vô song, vẻ mặt lạnh lùng như băng, xem chừng là một băng sơn mỹ nhân.

Túc Nguyên Tông sở dĩ gây tiếng vang lớn như vậy, chỉ vì là đệ nhất đại phái được công nhận trong Thắng Thần châu, cao thủ trong tông nhiều như mây, không ít đệ tử ngồi vị trí cao trong Thiên Đình.

Mấy người Túc Nguyên Tông cũng được công nhận là ứng cử viên vô địch, không ai hơn.

Lúc này phong thái mấy người thể hiện cũng xứng danh đệ nhất đại phái Thắng Thần châu.

Đúng lúc này, trong giáo trường có người ùng ùng ùng thi pháp truyền âm: “Các phái muốn xem tình huống cạnh đoạt của đệ tử bản phái, có thể đến đỉnh núi bên phải cửa vào võ đài. Như hình ảnh trên, đồng hồ nước tính theo thời gian, năm mươi hơi thở là một lần, thu phí một vạn kim. Điểm đỏ trên Sơn Hà đồ là vị trí đệ tử Túc Nguyên Tông, định vị một lần cũng thu phí một vạn kim. Kính Tượng và định vị cùng lúc cần, hai vạn kim một lần. Ha ha, cơ hội ngàn năm một thuở để lợi dụng trọng bảo như vậy, không đắt, giá cả phải chăng a.”

Mọi người lúc này mới chú ý tới một điểm đỏ dễ thấy trên “Cứu Cực Sơn Hà Đồ”, mới hiểu hình ảnh đệ tử Túc Nguyên Tông được đưa ra để quảng bá.

“Ha ha, Lão Dương thật biết chơi, chết cười ta mất, vì kiếm tiền mà mặt cũng không cần, thiệt hắn nghĩ ra được, Vương Đình dùng hắn thật đúng người, ha ha.”

Trên đình đài lầu các trên núi, Miêu Định Nhất nghe tiếng cười sau lưng, quay đầu nhìn. Ba người nhà hắn ngồi thành hàng trên sân thượng, tựa lan can quan sát Kính Tượng hư không.

Nam công tử đi tới đứng cạnh ba người, hứng thú dò xét họ. Đến đây, các quý nhân xem hình ảnh mới vào tràng trong gương đa phần không hứng thú, gần như chẳng muốn xem, đều lo giao tế lui tới. Ba người nhà này quả thực có chút đặc biệt.

Thật ra Miêu Định Nhất cũng không hứng thú, thuần túy là bồi phu nhân cùng nữ nhi, thấy người ta chen vào, lúc này đưa tay ra hiệu.

Ngồi cạnh phụ thân, Miêu Diệc Lan vội đứng dậy, nhường chỗ cho trưởng bối, đứng sau lưng mẫu thân.

Nam công tử cũng không khách khí, gật đầu chào Miêu Diệc Lan rồi ngồi xuống, tư thế ngồi không nhã nhặn, ngồi nghiêng, một chân gác lên lan can, cười nói: “Thật ra ta bao cả đỉnh núi này để làm tràng cho mọi người, cũng do Lão Dương giật dây, nói các bằng hữu cho ngươi phủng tràng, ngươi không chịu. Ai, cái thằng kia phải moi tiền từ túi ta, bây giờ đến ‘Cứu Cực Sơn Hà Đồ’ và ‘Cúi thiên kính’ cũng tận dụng, thật sự là nghèo đến điên rồi.”

Miêu Định Nhất mỉm cười, hất cằm về phía băng sơn mỹ nhân trong Kính Tượng: “Đây là ứng cử viên số một trong đổ bàn nhỉ, Mộc Lan gì đó?”

Nam công tử đáp: “Mộc Lan Thanh Thanh. Năm người này ở đây thật khó tìm đối thủ, không có gì bất ngờ, không chỉ giúp Túc Nguyên Tông đoạt thứ nhất, mà còn ôm trọn năm vị trí đầu.” Miêu Định Nhất kỳ quái: “Vậy ngươi còn dám đón họ?”

Nam công tử đáp: “Có gì không dám, bồi giao điểm giảm xuống vẫn có thể cược một keo. Hơn nữa, họ không có đối thủ không sai, nhưng tìm đồ không phải chỉ nhờ vũ lực là xong.” Hắn gõ vào đầu, ý nói đầu óc cũng rất quan trọng: “Tây Cực rộng lớn như vậy, người nhiều như vậy, chỉ cần sơ sẩy…” Hắn làm động tác hai tay chụp: “Ta sẽ kiếm được bộn.”

Miêu Định Nhất trêu chọc: “Ngươi sẽ không âm thầm giở trò gì chứ?”

Nam công tử vội khoát tay nhìn quanh: “Miêu ca, không thể nói lung tung, ta là người của ai cũng không dám làm gì đến Túc Nguyên Tông, quay đầu lão gia hỏa Túc Nguyên Tông còn không bóp chết ta.”

Lập tức nghiêng đầu nhìn ba người nhà Miêu Định Nhất, lảng sang chuyện khác: “Miêu ca, trong số người tham gia cạnh đoạt ở Tây Cực có người quen không?”

Miêu Định Nhất bình tĩnh nói: “Ta không có người quen.”

Lời này không sai.

Nam công tử quay đầu sang bên kia, vẫy tay, người chủ sự trên đỉnh núi lập tức chạy tới, cười hỏi: “Nam công tử, có gì phân phó?”

Nam công tử chỉ vào Kính Tượng: “Vô Kháng sơn số bốn Sinh Châu, Sư Xuân, nhớ vào trương mục của ta, mở ra xem. Nếu có ai trả tiền trước, thì nói với Lão Dương, bảo hắn cắm đội.”

Lời vừa dứt, ba người nhà Miêu Định Nhất đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Nhất là Miêu Định Nhất và Lan Xảo Nhan, thực sự kinh hãi không thôi.

“Rõ.” Người tới cúi đầu khom lưng, thuật lại: “Sư Xuân số bốn Vô Kháng sơn Sinh Châu. Nam công tử, đúng không?”

“Đúng hắn, nhanh lên.” Nam công tử phẩy tay, bảo người kia đi nhanh.

“Rõ.” Người kia ứng tiếng bước nhanh đi.

Quay đầu lại, thấy phản ứng của ba người nhà Miêu Định Nhất, nam công tử đã đoán được ít nhiều, xem ra quả thực không phải vô duyên vô cớ mà Miêu Định Nhất đặt cược, cười nói: “Đừng thấy lạ, ta cũng muốn xem người mà Miêu ca đặt cược là dạng nhân vật gì.”

Miêu Định Nhất thu lại vẻ khác thường, khen: “Trí nhớ tốt.”

Quay đầu nhìn Lan Xảo Nhan, cho một ánh mắt như đang nói, hiện tại biết vì sao bình thường làm việc phải thận trọng chưa?

Không bao lâu, hình ảnh mấy tuấn nam mỹ nữ phiêu dật thoát tục của đệ nhất đại phái Thắng Thần châu Túc Nguyên Tông đột nhiên biến mất, đột ngột đổi ra hình ảnh của một kẻ không biết tên, một nam tử yếu đuối bệnh tật còn phải người đỡ, người đỡ thì vác một thanh đại đao khoa trương dị thường, nhìn có phần ngốc nghếch.

Trong giáo trường lập tức có người vui vẻ: “Đây là ai vậy?”

Đúng vậy, ai cũng muốn biết đây là ai, vừa rồi còn chiếu ứng cử viên vô địch số một, giờ lại thế này, người yếu bệnh tật đã đành, trông cũng đen thui, hai thứ đen dính nhau, thế này cũng xứng đứng sau Túc Nguyên Tông biểu diễn sao?

Ngồi trên bậc thang, Kha trưởng lão đã không nhịn được đứng lên, ngây người ra. Vì sao nhân vật chính trong hình ảnh lại là Sư Xuân? Ai dùng tiền để Sư Xuân được chiếu vậy?

Vô ý thức nhìn quanh, làm sao thấy được gì.

Bên kia, Phượng Trì trùm áo choàng ngồi trên bậc thang cũng ngây người, cũng thấy Tượng Lam Nhi trong hình, mà vị trí nhân vật trong hình ảnh cho thấy, Tượng Lam Nhi rõ ràng không phải đối tượng chính.

Nàng nhanh chóng hồi thần, nghiêng đầu nói nhỏ với thượng nhân đối diện: “Tìm người tra xem ai đã chiếu.”

Trên sân thượng đỉnh núi, nam công tử nhìn một hồi không hiểu ra sao, quay đầu nhìn ba người nhà Miêu Định Nhất, hỏi: “Sư Xuân, là cái gã ma bệnh này?”

Miêu Định Nhất cũng hơi ngoài ý muốn: “Không biết, ta thực sự lần đầu thấy.”

Miêu Diệc Lan nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, Sư Xuân làm sao vậy?”

Lan Xảo Nhan lắc đầu, không muốn nói lung tung.

Nam công tử quan sát phản ứng của một nhà, mỉm cười, tầm mắt lại nhìn vào người trong Kính Tượng, xem ra lai lịch của Sư Xuân số bốn Vô Kháng sơn thực sự đáng quan tâm.

Năm mươi hơi thở trôi qua rất nhanh, kỳ thực chỉ năm mươi nhịp đếm, hình ảnh ma bệnh và đại hán vác đao đột ngột biến mất, hình ảnh người khác hiện ra.

Ở Tây Cực, Sư Xuân và đám người quay đầu lại, chỉ thấy cửa vào kết giới đã một lần nữa phong bế, kết giới đã tan biến, mấy vạn nhân mã trùng trùng điệp điệp đã toàn bộ xuất trận.

Mấy vạn người bắt đầu khuếch tán về phía trước.

Một nhóm người do Bạch Thuật Xuyên dẫn đầu cũng vậy, có người lấy sách họa ra so sánh để xác định vị trí hiện tại của mọi người, thương lượng đường đi.

Sư Xuân thỉnh thoảng ngoái đầu, phát hiện Tôn Sĩ Cương và đám người dường như đang đi theo họ, y không để ý, ngược lại có phần chờ mong.

Đi không bao lâu, chỉ thấy phía trước có một đám người vây quanh một chỗ, không biết đang xem náo nhiệt gì. Trong dị tượng mắt phải Sư Xuân thấy có ánh sáng lam nhạt chói mắt lóe lên, chưa kịp thấy rõ chuyện gì, hình ảnh dị tượng đã tiêu tán trong mơ hồ…

Quay lại truyện Sơn Hải Đề Đăng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2937: Lấy cái này tinh thần tất cả huyết, để lễ tế hắn!

Chương 2936: Thái Dương Chi Hỏa trêu chọc thương khung

Chương 25: Một đường sinh cơ

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 7, 2025