Chương 458: Ta có Chân Hỏa hai đóa | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 07/04/2025
Cù tông chủ dù sao cũng đã hết sức khắc chế. Nếu không vì thân phận ràng buộc, thêm nữa lo lắng ảnh hưởng đến môn phái, hẳn đã giống đám tiểu niên kia, vung tay hô lớn, gọi tốt vang trời.
Kinh hỉ ư? Tên đồ đệ này quen thói đem đến kinh hỉ cho hắn, dù thường là loại kinh hỉ mang nghĩa xấu, nhưng thỉnh thoảng cũng có mặt tốt, như lúc này đây.
Đương nhiên, theo sát kinh hỉ mà đến là tâm tình phức tạp. Phương thức luyện khí này căn bản không phải do hắn truyền dạy. Hắn biết, đồ đệ này ngộ tính cực cao, có thể nói là thiên phú dị bẩm, nhưng vấn đề là, ngươi không thể cứ luôn không đáng tin cậy như vậy a!
Diễn Bảo tông trên dưới đều bị kinh hỉ này đánh sâu vào.
Cũng may có trưởng lão còn tỉnh táo, vội quay người phất tay với mọi người, trước khi đại gia kịp hét lên kinh ngạc, hò hét trợ uy, đã sớm bảo mọi người giữ yên lặng, hay đúng hơn là sợ quấy rầy Lý Hồng Tửu.
Thành như trưởng lão Giới Luân Quang của Bách Luyện tông đã nói, dùng phương thức này luyện chế, đồng thời điều khiển hàng ngàn sợi tơ mỏng thành hình, rất dễ thất bại, tuyệt đối không thể để y phân tâm, phân thần.
Lý Thiên Thu trưởng lão khẽ thở than, “Hồng Tửu cái tên này, thật sự là tuyệt! Muốn đánh thì đánh được, luyện khí đùa nghịch cũng xuất quỷ nhập thần, thật là thiên kiêu! Diễn Bảo tông ta xuất hiện một thiên kiêu!”
Cù Ngũ Minh tự nhiên cũng mừng vui, nhưng ngoài mặt vẫn vội vàng lạnh lùng, “Chớ nên cao hứng quá sớm! Hóa lực trên hàng ngàn sợi tơ nhỏ đâu phải chuyện dễ dàng, chờ hắn thật sự thắng rồi hãy khen cũng chưa muộn. Chuyện hắn làm mất mặt chúng ta còn ít sao?”
Lý Thiên Thu khẽ lắc đầu, “Theo ta thấy, y dám làm vậy trước mặt mọi người, hẳn là có mấy phần nắm chắc. Tông chủ, hôm nay y chỉ cần lập được đại công, chỉ cần dùng phương thức này lập được đại công, Diễn Bảo tông ta sẽ danh chấn thiên hạ! Ảnh hưởng sâu xa mà y mang đến là không thể đo lường, chút ‘bệnh vặt’ của y về sau mọi người đều có thể khoan dung.”
Cù Ngũ Minh hết sức im lặng, những tật xấu có thể làm người ta tức chết kia, giờ đều thành bệnh vặt rồi ư?
Có người hoan hỉ, ắt có kẻ sầu.
Các chủ Tiêu Hựu Hồng của Đại Minh Các, đôi mắt vốn luôn lim dim như ngủ gật, rốt cuộc không thể khép lại được nữa, kinh ngạc nhìn màn kỳ lạ trên sân tỷ thí, như thấy vật gì khó tin, vẻ mặt hết sức khó coi, cuối cùng lẩm bẩm trong miệng, “Là chúng ta sai rồi.”
Đại Minh Các trên dưới đều choáng váng, như hóa đá đứng trân tại chỗ. Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, thì lại mang vẻ hoảng hốt mơ hồ như bị gậy đập. Cảm xúc hào hứng đang dâng trào trong lồng ngực còn chưa tan hết, liền bị dội cho một gáo nước lạnh thế này, ai mà tiêu hóa nổi? Giờ bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, Lý Hồng Tửu không hề đùa giỡn bọn họ. Người ta đã nói, chỉ cần y còn đó, La Sinh Sinh sẽ không thắng được. Nói là luyện khí, không phải đánh nhau. Do chính bọn họ cả nghĩ quá rồi, do chính bọn họ nghĩ sai.
Đương nhiên, đánh nhau cũng không thắng được.
Luyện khí trước mắt xem ra, có lẽ cũng không thắng được. Ít nhất, tư thế người ta bày ra không phải giả, cũng không phải là hoa kỹ năng. Tất cả đều là người trong nghề, đâu dễ bị lừa gạt như vậy. Người sáng suốt đều nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.
Nói cách khác, Đại Minh Các bọn họ đột nhiên biểu hiện kiêu ngạo và hy vọng, trước mặt người ta có chút không đủ nhìn. Văn không được, võ cũng chẳng xong.
Thấy La Sinh Sinh sững sờ tại chỗ, tạm dừng luyện chế, Đại Minh Các trên dưới hết sức lo lắng cho hắn. Một người luôn thanh cao hiếu thắng, giờ lại phải chứng kiến chính mình bị người ta nghiền ép dễ dàng trên sở trường đáng tự hào nhất, hơn nữa còn là bị nghiền ép bởi người cùng cảnh giới, dù hắn đang chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng thần hỏa.
Lấy bụng ta suy bụng người, ai cũng khó mà chấp nhận được.
La Sinh Sinh trừng mắt hai mắt, quả thật khó mà chấp nhận, thậm chí có chút tuyệt vọng. Đó là một loại tuyệt vọng rằng dù hắn có cố gắng thế nào, có chiếm ưu thế đến đâu cũng khó mà vượt qua. Cùng cảnh giới mà khiến hắn cảm thấy mình nhỏ bé. Nếu không phải chưa thấy kết quả cuối cùng, đạo tâm của hắn có lẽ đã sụp đổ.
Hắn đã từng kiêu ngạo đến vậy.
Niềm kiêu ngạo của hắn không phải tự nhiên mà có. Để duy trì phần kiêu ngạo ấy, hắn thậm chí cắt tóc thành đầu trọc, chỉ để có thể tâm vô bàng vụ trên con đường này, chỉ để có thể giữ được sự chuyên chú được ăn cả ngã về không. Trời biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Đâu có thành công nào vô duyên vô cớ.
Ngay lúc hắn khó mà thoát khỏi tâm tình tiêu cực, bên tai đột nhiên vang lên một hồi truyền âm, “Không ai có thể một mực thắng, thắng bại là nhân sinh trạng thái bình thường, bất kể là ai đều phải trải qua, không cần phải để ý đến người khác như thế nào, trước mắt làm tốt chính ngươi là được.”
Thanh âm già nua này hắn quen thuộc, là của Các chủ Đại Minh Các.
Các chủ tự mình lên tiếng an ủi, trong đám đệ tử bối này của Các, là một phần vinh hạnh đặc biệt, không phải ai cũng có được.
Cũng chính vì vậy, lòng tuyệt vọng của hắn gần như bị thức tỉnh lần nữa.
Kẻ dũng cảm tiến tới sở dĩ không dễ ngã xuống, cũng bởi vì dù gặp tổn thất nặng nề đến đâu cũng không dễ từ bỏ, hít một hơi lại có thể tiếp tục tiến lên. Huống chi còn có sự an ủi tự mình từ Các chủ.
Ta là ai? Ta là La Sinh Sinh, đệ tử Đại Minh Các, là niềm kiêu hãnh của thế hệ trẻ Đại Minh Các, là người tập hợp nhiều thần hỏa nhất Thần Hỏa Vực!
Sau một phen mãnh liệt tự cổ vũ, trong mắt hắn lần nữa hoán phát thần thái, toả ra đấu chí dâng trào, lại nhìn chằm chằm Lý Hồng Tửu, tình hình dung hợp luyện chế chậm rãi chìm xuống.
Không phải là luyện chế Cửu Khiếu Linh Lung Tâm sao? Ai nói ta thua rồi?
Tỷ thí còn chưa kết thúc, thắng bại còn chưa biết!
Ánh mắt của hắn trở về với chín đạo thiết bị đang được hắn thi pháp phù không khống chế. Trên hai tay, ngọn lửa rực rỡ đột nhiên bùng phát diễm khí mãnh liệt hơn. Cả người lần nữa tiến vào trạng thái chuyên chú, ngay cả khí thế giữa lông mày cũng thay đổi.
Một màn này khiến Các chủ Tiêu Hựu Hồng khẽ vuốt cằm, rất có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy, trong mắt đối với đệ tử này ý tán thưởng càng thêm nồng nặc.
Mà những người khác đang tỷ thí vẫn chưa dễ dàng lấy lại tinh thần sau chấn động mà Lý Hồng Tửu mang đến.
Nhìn Lý Hồng Tửu ngẩn người, Cổ Luyện Ny suýt chút nữa không khống chế được hỏa diễm luyện khí trên tay. Lúc này nàng mới phát hiện mình đã tìm nhầm mục tiêu, La Sinh Sinh căn bản không phải là người mạnh nhất mà nàng muốn so sánh, mục tiêu chân chính hẳn là Lý Hồng Tửu.
Giờ nàng mới ý thức được sự mạnh mẽ của Lý Hồng Tửu vượt xa tưởng tượng của nàng. Lý Hồng Tửu đánh nhau như vậy ở Thần Hỏa Vực đã là kinh diễm nàng, không ngờ trên con đường luyện khí này y cũng có thể ‘diễm áp quần phương’.
Đây chính là chênh lệch giữa ba đóa thần hỏa và mười đóa thần hỏa ư? Đây có thể là chênh lệch có thể đuổi kịp sao?
Kết quả, người ta không chỉ đuổi kịp mà còn có xu thế vượt xa. Dù tận mắt chứng kiến cũng khiến người ta cảm giác như đang nằm mơ, phảng phất thấy tận mắt một trận thần thoại!
Và trong mắt nàng, Lý Hồng Tửu, người có quầng sáng Thần Hỏa Vực trong ngoài tụ vào một thân, đã là một sự tồn tại thần thoại!
Cảm giác về La Sinh Sinh trong mắt nàng ban đầu, trong nháy mắt bị nghiền ép tan tành, trong nháy mắt không còn tâm tình so đo hơn thua với La Sinh Sinh.
“Nha đầu, không cần phải để ý người khác thế nào, cố gắng hoàn thành cuộc tỷ thí của riêng con là được.”
Bên tai nàng bỗng vang lên truyền âm của cha.
Cổ Luyện Ny vội lấy lại tinh thần, cũng vội vàng tỉnh lại tinh khí thần, mục tiêu tranh tài cũng nhanh chóng chuyển đổi, nhìn chằm chằm Lý Hồng Tửu. Gặp phải yêu nghiệt thần thoại tân sinh như vậy, nàng không cho rằng mình có cơ hội tranh cao thấp.
Nhưng nàng là con gái của chưởng môn Thử Đạo Sơn, chuyện đến nước này, đã là vì vinh dự tông môn mà chiến, cũng là muốn cho thần thoại kia thấy được sự tồn tại của mình.
Giờ nàng mới nhớ ra, từ khi quen biết Lý Hồng Tửu đến nay, người ta dường như chưa bao giờ đường đường chính chính xem nàng ra gì, thậm chí hình như chưa từng nhìn nàng mấy lần.
Trước khi nàng trùng hưng tỏa sáng rực rỡ Liệt Diễm Khí Quang Hoa, phụ thân nàng Cổ Viêm Đạc đã nghiêng đầu nhìn về phía một người khác trong sân, Mễ Lương Mạnh, đệ tử Kim Mạo Đường. Kẻ này là người thứ hai, sau La Sinh Sinh, một lần nữa tỏa sáng đấu chí mãnh liệt.
Gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy mà vẫn có thể bộc phát khí thế không chịu thua, ít nhiều khiến người coi trọng mấy phần.
Đồng Minh Sơn nhìn chằm chằm Lý Hồng Tửu thật lâu, lần đầu tiên ý thức được chênh lệch giữa người và người có thể phi thường đến mức nào. Hắn nằm mơ cũng không dám mơ tới tình hình kinh diễm như vậy xảy ra trên người mình, kết quả lại trơ mắt chứng kiến.
Ngóng nhìn một hồi lâu, ánh mắt của hắn mới dời khỏi Lý Hồng Tửu, vô ý thức nhìn về phía bên kia, Minh Sơn tông. Kết quả hắn phát hiện mười ánh mắt của Minh Sơn tông đều đang lặng lẽ nhìn hắn. Đó là những ánh mắt tràn đầy tiếc hận và nuối tiếc đối với hắn.
Tựa hồ tiếc nuối hắn sinh không gặp thời.
Ngay cả Ngô Hắc Hắc cũng an tĩnh đến vô thanh vô tức, không có động tĩnh gì.
Sau đó hắn lại nhìn về phía những người bên cạnh của Minh Sơn tông, nhìn về phía những người của Bách Luyện tông. Kết quả phát hiện ánh mắt của Bách Luyện tông trên dưới đều dán chặt vào Lý Hồng Tửu. Nếu có xê dịch cũng là nhìn về phía những người khác đã khôi phục luyện chế. Không ai của Bách Luyện tông đang nhìn hắn.
Hắn lại nhìn về phía đám người Minh Sơn tông, phát hiện ánh mắt của mọi người vẫn không hề dời đi, vẫn lặng lẽ rơi trên người mình. Tất cả mọi người, không một ngoại lệ, tầm mắt không một chút phiêu hốt, cứ nhìn hắn mãi như vậy.
Ở đây có vô số người, nhưng lúc này, trừ những người này ra, không ai để hắn vào mắt, sẽ chú ý đến cảm xúc của hắn như vậy.
Bỗng nhiên, có người đối với hắn mỉm cười. Là Ngô Cân Lượng, với vẻ mặt như thể không có gì quan trọng.
Sau đó cả đám đều đối với hắn lộ ra ý cười. Giữa lẫn nhau không có bất kỳ thương lượng nào, không hẹn mà cùng lần lượt đối với hắn lộ ra ý cười. Từng gương mặt khác nhau quen thuộc, tươi tắn, đều đang truyền đạt đến hắn một thông điệp: thắng bại không quan trọng, không cần gấp gáp.
Nhất là Sư Xuân. Sư Xuân rất nhỏ yếu, không biết truyền âm là gì, lại đang vẫy tay với hắn, rõ ràng khiến hắn an tâm, rõ ràng nói cho hắn biết không sao cả, thua thì thua, không quan trọng.
Ngô Cân Lượng nhìn sang, thấy Đại đương gia như thế, cũng đi theo giơ tay, vẫy tay với Đồng Minh Sơn.
Còn hô cái gì ‘Tông chủ xuất mã’ loại hình lời động viên, cổ động, trợ uy, hắn thật sự không kêu được.
Chử Cạnh Đường nghiêng đầu nhìn, sau đó cũng giơ tay, khẽ khoát tay ra hiệu không có việc gì.
Một người ảnh hưởng một người khác, sau đó là Lao Trường Thái, là Trần Vô Kỵ, là Phương Tự Thành, là Tiếu Tỉnh, là Ngô Cát, là Ngô Hồng, là Thẩm Mạc Danh. Tất cả người của Minh Sơn tông ở đây đều đang vẫy tay trấn an Đồng Minh Sơn.
Động tĩnh này khiến người của Bách Luyện tông và các môn phái khác nhìn sang, nhưng không nhiều người chú ý đến.
Cũng không cần người ngoài chú ý đến, chỉ cần Đồng Minh Sơn chú ý đến là được.
Sống mũi Đồng Minh Sơn có chút cay cay. Tâm ý của mọi người hắn đã thấy, nhưng hắn biết, vì sự bất lực của hắn mà khiến hy vọng của mọi người vất vả bấy lâu nay tan vỡ.
Hắn biết mọi người đã mạo hiểm lớn đến mức nào vì điều này.
Mọi người còn gọi hắn là Tông chủ.
Còn dồn nhiều thần hỏa nhất cho hắn, chứ không cho hai người khác tu tập công pháp hỏa tính.
Ánh mắt của hắn bỗng xua tan hết thảy, trở về với thiết bị luyện chế trước mặt. Hắn âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt, tụ khí ngưng thần, lẩm bẩm trong miệng, “Ta có Chân Hỏa hai đóa, thế gian ai có thể sánh bằng ta?”
Bỗng nhiên hắn mở mắt, ánh lửa lóe lên trên hai bàn tay, lại là dập tắt hai đóa.
Không có ánh lửa tứ sắc, chỉ có hai màu, một chưởng đen, một chưởng trắng, nhưng quang sắc đột nhiên tăng vọt, như thể tầm mắt của hắn kiên quyết.
Không cần che giấu nữa, hắn sẽ toàn lực ứng phó với hai đóa Chân Hỏa giấu kín!
Lúc này, ánh nắng đã vượt qua đỉnh núi, nghiêng mình tiến vào trong cốc.
An Vô Chí và Chu Hướng Tâm ở cửa cốc thấy được hình ảnh đám người vẫy tay trong Kính Tượng. Trong khung cảnh đột nhiên tĩnh lặng, hình ảnh đó hết sức dễ thấy. Hai người hết sức hối hận, hối hận vì không có mặt trong số những người kia…