Chương 412: Lối ra mở ra (2) | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 06/04/2025
Người áo xanh mặt vô biểu tình.
Tượng Lam Nhi mím chặt môi, nàng tới gần, cảm thấy, cũng nghe thấy, biết sẽ phát sinh cái gì.
Kỳ thật phàm là người có chút lý trí đều rõ ràng, việc Sư Xuân một đám đoạt giải nhất cơ bản là chuyện không thể nào, đây cũng là nguyên nhân Thanh Gia vừa đến đã chế trụ Phượng Trì trước.
Nàng cũng rõ ràng, lần này cho dù chính mình hướng sư tôn cầu tình cũng vô dụng, đầu tiên là Phượng Trì đã nói lời tuyệt, nắm sự tình làm tuyệt, không lưu cho nàng một điểm đường lui.
Mà hậu quả của việc thất bại là, ngay cả giá trị lợi dụng của nàng cũng hạ thấp, lời nàng nói tự nhiên cũng không có chút phân lượng nào.
Phượng Trì cuồng loạn, nàng nghe hắn giải thích qua, cho nên có thể lý giải, nhưng lại không cách nào cảm động lây, làm sao đến mức muốn để nàng giống như phát điên, nhất định phải xông vào tuyệt lộ…
Trên sân thượng phòng khách, ở vị trí tốt có thể ngắm nhìn, Lan Xảo Nhan nghiêng đầu nhìn Củng Thiếu Từ tạm đi ra ngoài nghe người ta bẩm báo, thấp giọng trêu chọc nữ nhi, “Ngươi đoán Sư Xuân lần này ra tới, sẽ đưa lễ vật gì cho ngươi?”
Miêu Diệc Lan nghe vậy không khỏi bật cười, biết ý của mẫu thân, không cần hoài nghi gì, nhắm mắt lại cũng có thể đoán được Sư Xuân sau khi ra ngoài khẳng định lại muốn đưa một kiện lễ vật cho nàng, chuyện này đã thành thói quen bền lòng vững dạ.
Nàng có chút nhăn nhó nói: “Mẹ, ta lại không cần hắn đưa lễ vật gì.”
Thực sự là nói thật, việc thu lễ vật của Sư Xuân đã thành thói quen, mà Sư Xuân mỗi lần tặng lễ vật cũng không giống nhau, đều là bỏ ra tâm tư mới lạ, cho nên nàng kỳ thật cũng rất chờ mong, hoặc là nói là tò mò Sư Xuân lần này lại sẽ đưa cho nàng cái gì trò mới.
Đồng thời nàng cũng vô ý thức quay đầu nhìn hướng Củng Thiếu Từ rời đi, rõ ràng có chút lo lắng sẽ bị Củng Thiếu Từ nghe được.
Vốn là tuổi hoài xuân, đoán chừng tám chín phần mười nàng sẽ gả cho Củng Thiếu Từ, hiện tại chỉ còn thiếu phụ thân gật đầu, đoán chừng như mẫu thân nói, phụ thân chẳng qua là không muốn để nữ nhi gả quá dễ dàng mà thôi, sợ để Củng gia xem nhẹ, coi là Miêu gia muốn nịnh bợ bọn hắn, đến lúc đó cũng sẽ khiến Củng gia xem nhẹ nàng.
Mà bản thân nàng đối Củng Thiếu Từ cũng không có gì không hài lòng, mặc dù không hoàn mỹ như trong giấc mộng, nhưng đã là lương phối, thêm vào lời của mẹ, trong lòng nàng đã chấp nhận Củng Thiếu Từ là phu quân tương lai.
Cho nên nàng không hy vọng Củng Thiếu Từ có hiểu lầm gì đó.
Lan Xảo Nhan liếc mắt đã biết tâm tư của con gái, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, tầm mắt của Thiếu Từ còn không thèm loại tiểu nhân vật như Sư Xuân, không để trong mắt đâu.”
Miêu Diệc Lan không tiếp lời này, ngượng ngùng.
Bất quá hai mẹ con đều rất thư giãn thích ý, có người hỏi han ân cần cẩn thận lo lắng, dùng hết thảy tốt nhất tới vui vẻ tâm tình của các nàng, lại có thể xem náo nhiệt hiếm thấy, còn không có áp lực gì, ít nhất theo các nàng, Sư Xuân lần này sống sót ra tới hẳn là không có vấn đề gì.
Ít nhất việc Sư Xuân đoạt giải nhất, các nàng nghĩ cũng không hướng phía đó mà suy nghĩ nhiều.
Càng không ai nghĩ tới việc Sư Xuân đoạt giải nhất thành bại hay không đã khiến người ở tầng thứ như Củng Thiếu Từ tức đến nổ phổi một lần…
Trời đã mờ mờ sáng, chân trời hiển hiện không phải màu trắng bạc, mà một vệt màu da cam tươi đẹp.
Đinh linh linh…
Tiếng chuông thanh thúy bỗng nhiên từ trên đỉnh núi lớn truyền ra, tại quang cảnh yên tĩnh khoanh chân ngồi tĩnh tọa của rất nhiều người nơi đây, tiếng chuông hết sức rõ ràng, các phái đệ tử trên núi cùng sườn núi dồn dập quay đầu nhìn lại.
Trên đỉnh kim loại lớn cao ba trượng, trên nhiều tai có từng vòng một, đang rung động, lại trong rung động từng vòng xoay tròn trôi nổi dâng lên, không biết bị kích thích bởi thứ gì trong cõi u minh.
Một màn này khiến tất cả mọi người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa đứng lên, bao gồm mười vị trưởng lão kia.
Khi tất cả vòng trên nhiều tai toàn bộ bay lên ong ong xoay tròn, một đạo hào quang dị sắc đột nhiên từ đỉnh núi nở rộ, đầu tiên là dị thường mãnh liệt đến chói mắt, cuối cùng bộc phát ra một vệt sáng bay thẳng lên thương khung, đi mãi, tựa hồ muốn xuyên phá Hư Không Vô Tận.
Trong nháy mắt, đỉnh lớn bùng nổ cường uy, từ đỉnh núi đãng ra một cỗ sóng xung kích vô hại, xô quần áo mọi người phần phật.
Chùm sáng sắc bén kiểu lưỡi kiếm tựa hồ đánh nát hư không, rất nhanh lại cấp tốc lùi về từ viễn không, có vẻ như kéo xuống thứ gì mông lung từ trong hư không, kéo đến trên không trung, đạo mông lung kia bắt đầu xoay tròn.
Dưới sự kích thích không ngừng nhập vào xuất ra của chùm sáng từ đỉnh núi, đồ vật mông lung dần dần tỏa ra quang thải, phủ lên thành đám mây mờ nhạt, quấy đám mây dần dần tạo thành một cái vòng xoáy to lớn trên không trung, trung tâm dần dần kéo ra lỗ bên trong có tỏa ra ánh sáng lung linh.
Khi vòng xoáy khuếch trương đến một kích thước nhất định và ổn định, vòng tai trên đỉnh lớn chợt ào ào toàn bộ mất khống chế, đi treo trở lại tai, bất quá hào quang trùng thiên trên đỉnh vẫn đối ứng với vòng xoáy trên vùng trời.
Nơi xa, Sư Xuân và đám người ẩn núp trong dãy núi toàn bộ ngoi đầu lên bò tới đỉnh núi, nhìn xem quang cảnh lối ra trên vùng trời.
Bọn hắn không dám áp sát quá gần, lo lắng các phái chưa từ bỏ ý định sẽ điều tra một vùng ở cửa ra, bọn hắn chỉ dám nhìn từ xa.
An Vô Chí hơi lo lắng quát lên, “Đại đương gia, lối ra mở ra, bây giờ làm sao?”
Nóng vội lo lắng không chỉ mình hắn, mọi người thỉnh thoảng nhìn dị tượng lối ra lại quay đầu nhìn Sư Xuân, bởi vì bọn hắn không biết làm thế nào mới có thể ra đi.
Ngược lại, Phùng Trác Nhất và đám đệ tử Phong La giáo hộ tống ở bên lộ ra tương đối trấn định, dù sao trong lòng đã đại khái nắm chắc.
Hiện tại, Phùng Trác Nhất lo lắng không phải vấn đề có thể ra ngoài hay không, hắn và Sư Xuân không giống nhau, không có áp lực phải ra ngoài, mà là lo lắng Tạ Vãn Thiên và Xích An Lan có thể mau chóng hoàn thành sự tình hay không, để tranh thủ đủ thời gian cho bên này, hắn mới có thể hấp thu hai đóa thần hỏa, bằng không chỉ có nhịn đau cắt nhường một đóa cho đồng môn.
Về vấn đề hứa hẹn, hắn ngược lại không lo lắng Sư Xuân sẽ nuốt lời, bởi vì chỉ cần hắn vừa ra ngoài, tình hình bên trong sẽ rơi vào tay Phong La giáo, việc chuẩn bị ở sau và tiên cơ cũng ở trong tay Phong La giáo…