Chương 370: Đi cầu hôn | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 06/04/2025
Diễn Bảo Tông một đám tự nhiên biết sư thúc đang mở mắt nói lời bịa đặt, nguyên nhân cũng không khó đoán, có nạn cùng chịu hoặc chết đồng hành, bất tử một nhà loại hình. Ngược lại, người đông lực lớn, không thể để người ta sợ mà chạy mất.
Lại nói, trước đó lôi điện đánh hỏng các phái nhiều pháp bảo như vậy, có thể nói sao? Không thường nổi!
Sư thúc có hảo ý cũng là vì muốn tốt cho mọi người, đại gia tự nhiên là muốn im miệng, không vạch trần, yên lặng nhìn các phái nhân mã.
Có điều, dáng vẻ chật vật của Lý Hồng Tửu thật sự không thể nói qua, đại gia lại không mù, Tả Tử Thăng bèn hỏi: “Vậy Lý tiên sinh ngươi đây là?”
“Ai.” Lý Hồng Tửu hiếm thấy thở dài, nói dối thuận miệng liền ra, “Đụng phải một đầu quái vật hung mãnh, không biết rõ là cái gì, đánh một trận, cũng may cuối cùng đem hắn đánh chạy.”
Diễn Bảo Tông một đám càng thêm an tĩnh.
Cổ Luyện Ny hỏi: “Người đâu, người bịt mặt kia đâu?”
“Vậy phải dựa vào các ngươi nghĩ biện pháp tìm.” Lý Hồng Tửu gật gù đắc ý, “Ta cũng không biết hắn chạy đi đâu rồi.”
Hắn nếu có thể dễ dàng tìm được người, trước đó đã không đáng cùng những người này hợp tác, trước đó đã đơn độc hành động.
Ấn Thiên Lục ngữ khí trào phúng nói: “Lý huynh trước đó chẳng phải còn nói một cái cũng đừng hòng chạy sao? Hiện tại hình như một người cũng không còn.”
Một tiếng xưng hô liền kéo Nghiễm Hạo Du đám người xuống bối phận, Diễn Bảo Tông một đám trong nháy mắt mắt lộ ra vẻ bất thiện.
Ấn Thiên Lục cũng đúng là có chút lòng dạ không thuận, chuyến này nhân vật quan trọng Hắc Hổ chết rồi, pháp bảo lại bị lôi đánh hỏng, hắn thật không biết trở về nên ăn nói ra sao, lần này trở về chắc chắn khiến Cực Hỏa Tông trở thành trò cười của Luyện Khí giới.
Lý Hồng Tửu cũng là tính tình tốt, cười nhạt nói: “Khiến chư vị chê cười.” Tiếp theo lại hướng mọi người chắp tay, “Lần này cần dựa vào chư vị.”
Tả Tử Thăng: “Thực lực của Sư Xuân vượt quá tưởng tượng của chúng ta, trước nghĩ biện pháp tìm được hắn rồi nói.”
Lý Hồng Tửu nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nghe được bọn hắn xác định người bịt mặt là Sư Xuân, lúc này hỏi: “Các ngươi xác định đó là Sư Xuân?”
Một bên, giọng Vu San San mang theo ý vị oán độc nói: “Sẽ không sai, không sai được, chính là Sư Xuân, ta dùng tính mệnh đảm bảo! Các ngươi gặp hắn phải cẩn thận, phía trên hắn có một môn phái tạp nham chuyên luyện chế Định Thân Phù, hẳn là hắn đã học được loại Định Thân thuật đó.”
Cổ Luyện Ny trầm ngâm nói: “Vô Kháng Sơn… Có thể định trụ ngũ phẩm pháp bảo Định Thân Phù, không thể coi thường. Môn phái có thể luyện loại phù này hiếm như phượng mao lân giác, một Vô Kháng Sơn nhỏ bé mà có bản lãnh này, lẽ ra không thể vô danh mới phải.”
Ấn Thiên Lục hừ một tiếng, “Sau ngày hôm nay, chẳng phải danh dương thiên hạ.”
“Được rồi, nếu nơi này không có tình huống gì khác, trước hết làm chính sự.” Tả Tử Thăng mở miệng cắt ngang, không muốn nghe bọn hắn nói nhảm, hiện tại càng muốn lấy lại món bảo vật bị Vô Giới Phiên lấy đi, bởi vì những bảo vật khác mang theo cơ bản đều bị lôi điện đánh hỏng, việc này khiến cả đội nhân mã mất đi cảm giác an toàn.
Đạo lý cũng đơn giản, không có cậy vào, càng nhiều người, thương vong càng có thể lớn hơn.
Đại phái có cái khó của đại phái, không phải vạn bất đắc dĩ, bọn hắn sẽ không dễ dàng lùi bước.
Hắn quay đầu lại hỏi Vu San San, “Truy tung thuật của ngươi, còn có thể tìm được Sư Xuân sao?”
Trốn phía sau đám người, Cung Thời Hi cũng mong chờ nhìn về phía Vu San San.
Vu San San nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thành vấn đề, để ta thử xem!”
Dứt lời, nàng một mình tách khỏi đám đông đi ra ngoài, dù đã bị Sư Xuân đánh lén khiến cho sợ hãi, nhưng không còn cách nào khác, ma nhãn không thể biểu hiện trước mặt mọi người, vẫn là phải tách khỏi đám đông.
Bất quá, một nhóm người tăng cường bảo vệ nàng, ngay cả Lý Hồng Tửu cũng tự mình đi theo sau đề phòng.
Trên không, Vưu Mục khống chế Phong Lân, chở Sư Xuân cùng Hứa An Trường một đường bay nhanh bỏ trốn.
Tu vi chiếm ưu thế trong gió mạnh vẫn là có tác dụng, Hứa, Vưu hai người lúc bỏ chạy khỏi Phong Oa Tử đã đuổi kịp Sư Xuân, mà Sư Xuân lại nhớ hai người, tự nhiên là mang theo cùng nhau chạy.
“Dừng lại!” Sư Xuân không biết vì sao, đột nhiên quát lên, tựa như nặng nề đập vào trán hắn một cái.
Vưu Mục lập tức làm theo, đáp xuống đất, thu Phong Lân, rơi trên một đỉnh núi.
Sư Xuân che mặt đã sớm lột xuống, đối mặt với hướng đi bỏ trốn, gương mặt âm tình bất định, tóm lại một bộ dáng vẻ tâm tình cực kỳ kém.
Hai người bên cạnh chú ý tới, Hứa An Trường nghi ngờ nói: “Xuân huynh, làm sao vậy?”
Sư Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta thế mà lại bỏ trốn.”
Hai người bên cạnh nhìn nhau, Vưu Mục khó hiểu nói: “Không sai, là bỏ trốn, bỏ trốn không tốt sao?”
Sư Xuân lại mang một bộ dáng vẻ biệt khuất đến không được nói: “Tên khẩu phật tâm xà kia rất tà môn, có thể ngự phong, còn có thể giá lôi, trước đó chúng ta đều không thể chạy thoát, về sau càng không thể để chúng ta chạy, nhưng chúng ta thế mà trốn thuận lợi như vậy.”
Có nhiều thứ không phản ứng lại thì còn tốt, thật sự phản ứng lại, ruột gan đều có thể hối hận xanh.
Hai người bên cạnh không biết hắn muốn nói cái gì, lại nói, chẳng phải chính ngươi muốn chạy sao? Rõ ràng nhìn như chiếm thượng phong, ngươi đột nhiên bỏ chạy như vậy, khiến chúng ta đều trốn thoát trong sự khó hiểu, chúng ta còn đang muốn hỏi ngươi chuyện gì xảy ra đây.
Hứa An Trường thử hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Da mặt Sư Xuân co giật, “Tiên sư nó, có khả năng bị tên khẩu phật tâm xà kia lừa gạt, hắn có lẽ đã bị ta đả thương, nếu ra tay thêm lần nữa, không chừng có thể tiễn hắn đi đầu thai, có khả năng bị hắn lừa rồi.”
Thì ra là thế, hai người bên cạnh lần nữa nhìn nhau.
Vưu Mục tiếp lời thăm dò, “Xuân huynh, lúc ấy hắn nói gì, mà khiến huynh lập tức rút lui vậy?”
Nói trốn thành rút lui, đã là đủ uyển chuyển.
Sư Xuân muốn nói lại thôi, xấu hổ, thật sự là không mặt mũi nói ra.
Nhưng hắn cũng hết sức nghi hoặc, ngay lúc đó cảm giác là không sai, một chưởng kia của người ta tuyệt đối là Giải Ma Thủ, tuyệt không thể sai, chính mình cũng dùng công pháp khống chế Giải Ma Thủ hóa giải, tuyệt đối cùng một loại công pháp, hấp thu hóa giải không chút nào không hài hòa.
Nếu không phải như vậy, hắn làm sao có thể bởi vì đối phương nhẹ nhàng một câu mà sợ chạy.
Lúc đó mặc kệ có thua đối phương hay không, chỉ cần biết không thể đánh thắng là phải chạy, chẳng lẽ muốn chờ đám người các phái đuổi tới sao?
Ở một mức độ nào đó mà nói, quyết đoán của hắn lúc đó vẫn là rất dứt khoát, gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng, nói liều mạng là liều mạng, nói chạy trốn là lập tức chạy.
Lúc đó còn lo lắng người ta bại lộ việc tu luyện ma công, sẽ diệt khẩu đấy chứ.
Hiện tại dần dần dư vị lại, mới ý thức được dường như không phải chuyện đó, diệt khẩu cái rắm, người ta rõ ràng là cố ý thả mình chạy.
Chẳng lẽ là bởi vì sư xuất đồng môn, hay là bởi vì đều là ma đạo, nên cố ý nhường?
Vấn đề là, nơi đất lưu đày căn bản không có chuyện sư xuất đồng môn, nếu thật là Ma đạo cố ý nhường, trước đó cũng không cần ra tay ngăn cản công khai, lại bí mật.
Chẳng lẽ mục đích ngăn cản là muốn để mình đọc hiểu đối phương là người một nhà, là ám chỉ mình cái gì? Nhưng căn cứ đủ loại chi tiết trong quá trình đấu sức trước đó, lại không giống.
Tóm lại, việc này lộ ra kỳ quặc, hắn nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ Lý Hồng Tửu có thể sử dụng Giải Ma Thủ.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn lưu lại một dấu chấm hỏi lớn.
Thấy hắn không muốn nói, hai người bên cạnh cũng không tiện hỏi nhiều, Hứa An Trường lại thăm dò nói: “Hay là, chúng ta quay trở lại xem sao?”
Sư Xuân trợn mắt, nói: “Bây giờ quay lại còn có ý nghĩa gì sao? Người ta còn có thể ở đó chờ ngươi hay sao? Những môn phái kia chỉ sợ đang lo không tìm thấy chúng ta. Ngươi lăn lộn với bọn họ lâu như vậy, không lẽ không biết Vu San San có thể truy tung được chúng ta?”
Nói đến Vu San San, hắn lại hối hận, hận mình lúc đó không sớm giết chết cô ta, bây giờ tốt rồi, cô nương kia vẫn là then chốt khiến bản thân không có đường trốn.
Hắn biết rõ, phương thức ám sát như vậy, chỉ có thể thực hiện một lần, muốn phục chế là không thể, bên kia chắc chắn tăng cường phòng bị.
Hứa An Trường cười khan một tiếng, lại hỏi ý kiến của hắn, “Vậy bây giờ làm sao?”
Thái độ này, thật sự là xưa đâu bằng nay, trước kia Hứa An Trường luôn dùng phe mình làm chủ, thực lực quả nhiên mới là quan trọng nhất.
“Vu San San nói không chừng đã dẫn người đuổi tới đây, đi, trước gặp Đồng tông chủ bọn họ.”
Sư Xuân nói tính, hắn nói vậy, hai người lập tức làm theo.
Ba người cưỡi Phong Lân bay nhanh, kỳ thật có thể nói là lượn một vòng quanh điểm xuất phát, rồi theo hướng đi cũ trở về, chỉ cách con đường cũ một khoảng cách mà thôi.
Lúc hạ xuống, chính là lối vào hố trời từng bị Hỏa Bức công kích.
Sau khi hạ xuống, ba người mới phát hiện cái hố ngày đó đã bị người lấp lại.
“Ba ba ba…” Sư Xuân nhìn xung quanh, có tiết tấu vỗ tay một hồi.
Từ trong khe núi cách đó không xa lập tức nhảy ra một thân ảnh, bay tới bên cạnh bọn họ, không ai khác, chính là Ngô Cân Lượng.
“Nha, ngọn gió nào đưa các ngươi tới đây vậy?” Ngô Cân Lượng vui vẻ chào Hứa, Vưu hai người, sau đó hỏi Sư Xuân: “Tình hình thế nào?”
Sư Xuân liếc nhìn những bóng người lần lượt xuất hiện, “Không được tốt lắm, thất thủ, phải tiếp tục chạy trốn.”
Ngô Cân Lượng nhún vai, hắn cũng không đánh giá cao việc đơn thương độc mã đi ám sát.
Rất nhanh, Đồng Minh Sơn một đám cũng bu lại chào hỏi, Chân Nhi còn kéo tay Sư Xuân, tỏ ra thân mật.
Mà Sư Xuân cũng không khách khí, có mỹ nhân thì còn quản ai khác, kéo tay Chân Nhi đi về một bên.
Ngô Cân Lượng trợn to mắt, ồn ào với bọn họ, “Uy uy uy, đến lúc nào rồi mà còn muốn đi bẹp bẹp vậy?”
Thấy Sư Xuân không thèm để ý, hắn quay đầu hỏi Hứa, Vưu hai người về tình hình liên quan.
Nhưng hai người kín miệng vô cùng, nhìn lướt qua mọi người, không hề nhắc tới một lời về chuyện đã xảy ra, chỉ cười thần bí và khiêm tốn, tóm lại thấy Đồng Minh Sơn vẫn ổn, bọn hắn yên tâm rất nhiều.
Đưa Chân Nhi đến một sườn núi, Sư Xuân đối diện với ánh mắt tò mò của Chân Nhi, thẳng thắn nói: “Chúng ta đến gần Địa Tâm Tháp, không đi vào, có thể có chuyện gì không?”
Chân Nhi hỏi: “Chuyện gì?”
Đánh giá cao năng lực phân tích của nữ nhân này, Sư Xuân không dám khen, đành phải nói thẳng ra, “Những người trong tháp, có thể sẽ ra tay với chúng ta không?”
Chân Nhi: “Không phát hiện thì sẽ không.”
Sư Xuân cảm giác câu này chẳng khác nào không nói, lại hỏi: “Có thể không để bọn họ phát hiện không?”
Chân Nhi lắc đầu, “Không biết.”
Sư Xuân ngưng nghẹn im lặng.
Chân Nhi mang theo một tia chờ mong hỏi lại: “Là muốn đi cầu hôn sao?”
Sư Xuân suy nghĩ một chút, đột nhiên cười rạng rỡ, hai tay ôm eo nàng, rồi thuận tay sờ mông chiếm tiện nghi, nói: “Đúng, chính là đi cầu hôn.”
Chân Nhi dừng lại, lộ ra nụ cười còn rạng rỡ hơn cả tinh không, hai tay ôm cổ hắn, trực tiếp hôn…