Chương 327: Hỏa Bức đỏ | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 05/04/2025
Dưới đáy tựa hồ là một mảnh đen kịt, không ít người sớm lấy ra Đàn Kim chiếu sáng. Các phái nhân mã nối tiếp nhau phảng phất như một hồi Lưu Tinh Vũ trút xuống vào hố trời, tự có hùng vĩ trận thế, giữa thiên địa lại lộ ra nhỏ bé.
Đến dưới đáy mới hay, phía dưới không hoàn toàn là một mảnh đen kịt, ngược lại có rất nhiều vết rạn nhỏ li ti như ánh sáng màu lam, bao quanh hang động, có chút quái dị.
Vừa xuống đất, mọi người mới phát hiện mặt đất là Thâm Uyên, dưới mặt đất uốn lượn ra một đầu thông đạo dưới lòng đất cỡ lớn.
Sở dĩ có thể nhìn ra lối đi kia, là do những vết rạn như ánh sáng màu lam rải rác, lít nha lít nhít lan tràn hướng nơi xa.
Dù có đại lượng vết rạn ánh sáng màu lam, nhưng quang mang kia lực xuyên thấu không đủ, hào quang chiếu không xa, trong thông đạo dưới lòng đất to lớn y nguyên lộ ra hắc ám, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị thâm bất khả trắc.
Đối mặt địa vực lạ lẫm cho người ta khí tức nguy hiểm, đám người đến cùng phần lớn vô ý thức dừng lại, thật sự muốn xông vào sao?
Đám người quấn quanh trong Phong Lân cũng không rơi xuống đất, dồn dập Phù Không lơ lửng.
Đừng nói những người khác, cho dù là đám người Cực Hỏa tông do Ấn Thiên Lục cầm đầu, cũng đồng dạng lo nghĩ tạm dừng.
Còn đám môn phái đi theo gây sự, tự nhiên đều quay đầu xem phản ứng của Cực Hỏa tông, bọn hắn theo chân ồn ào kiếm lợi, còn chưa thấy bóng dáng sự tình, liền muốn bảo bọn hắn liều mạng xông lên phía trước, làm sao có thể.
Bên phía Cực Hỏa tông, Vu Tiếu cảnh giác bốn phía, như lúc trước hắn thuyết phục Ấn, Hắc, lo lắng Hỏa Linh nữ nhân Sư Xuân bên kia lợi dụng hiểm cảnh đối phó bọn hắn.
Hắn vừa định nhắc nhở lần nữa một ít, Hắc Hổ mũi thở phì phò nhìn thấy Thử Đạo sơn cùng một đám bóng người sắp tan biến trong tầm mắt, liền thúc giục: “Mau cùng lên, càng gần càng an toàn!”
Ấn Thiên Lục hơi lưỡng lự rồi cũng gật đầu: “Bắt kịp.”
Vu Tiếu khống chế Phong Lân tuy có chần chờ, nhưng lúc này không dễ tách ra lý luận cái gì, không có thời gian, đành phải xông lên dẫn đầu.
Đám người Cực Hỏa tông tự nhiên bắt kịp.
Cực Hỏa tông tiếp tục tiến lên, trời sập có kẻ cao gánh chịu, các phái nhân mã lập tức lần nữa bắt kịp.
Đám người Thử Đạo sơn tiến lên phía trước, cũng là một bộ lo lắng hãi hùng, chỉ vì bọn hắn chậm trễ như vậy, đám người Minh Sơn tông đã chạy vô tung vô ảnh, không biết còn có thể đuổi kịp không.
Theo một đường tiến lên, không gian thông đạo dưới lòng đất to lớn từ từ nhỏ dần, kỳ thật không phải rút nhỏ, mà là dần dần xuất hiện chướng ngại không gian.
Thỉnh thoảng có cột đá trên dưới liên thông, thỉnh thoảng có măng đá cài răng lược trên dưới, thỉnh thoảng như tạp vật chồng chất, người chỉ có thể xuyên qua khe hở nhỏ trong không gian lớn, có lúc cảm giác đồng thời xuất hiện rất nhiều lối đi lớn nhỏ, vui mừng là, hết thảy đều thông hướng một phương hướng.
Cổ Luyện Ny đang ảo não tự trách, phía sau chợt có người hô: “Mau nhìn!”
Mấy người dẫn đầu nghe tiếng hướng về sau nhìn lại, chỉ thấy gió vảy vù vù qua đi trên vách đá, trên đám vết rạn ánh sáng màu lam, lần lượt xuất hiện hai điểm hồng quang cỡ hạt đậu, tình hình tương tự dần dần xuất hiện.
Nguyên Nghiêu chợt tỉnh ngộ hô: “Là con mắt, đó là vật sống, bị chúng ta kinh động!”
Cổ Luyện Ny mấy người cũng phản ứng lại, có vật sống ngủ say bị động tĩnh Phong Lân của bọn hắn đánh thức.
Trước đó vì không gian khá lớn, cách khá xa nên chưa kinh động, hiện tại vì địa hình chướng ngại, có lúc không thể không gần sát mà qua, nên kinh động đến chúng.
Trong lúc nói chuyện, từng con lớn chừng bàn tay, lúc co lại như hòn đá, như dơi lại như chim, từ trên vách đá rơi xuống, phát ra âm thanh chi chi, trên đỉnh đầu có một cây gai nhọn mang vết rạn ánh sáng màu lam, hướng phía bọn hắn đuổi theo, va chạm. Động tĩnh như sóng xung kích, một đường lan tràn về phía Thử Đạo sơn bỏ trốn, vô số con mắt hồng quang mở ra, vô số con dơi quái dị tỉnh lại tham gia truy kích.
Trong lúc nhất thời, tiếng ông ông đại tác.
Đám người Thử Đạo sơn không thể không phi hành hết tốc lực, cùng dơi quái dị rụng xuống bốn phía đoạt tốc độ, một đường đều muốn cướp trước khi bị chướng ngại chắn lại.
Theo lý thuyết, tốc độ phi hành của dơi quái dị này kém xa Phong Lân, tốc độ giữa hai bên có thể nói khác biệt một trời một vực, nhưng trong lòng đất địa hình phức tạp, khúc chiết uốn lượn quá nhiều, căn bản không có cách nào tiến lên với tốc độ cao nhất, tốc độ quá nhanh là không kịp chuyển hướng, cần phải đập đầu chết.
Rất nhanh, Cổ Luyện Ny lại tỉnh ngộ quát lên: “Không đúng, Sư Xuân bọn hắn chạy phía trước, vì sao bọn hắn không kinh động những quái vật này?”
Những người khác nhìn về phía trước động tĩnh quái vật vừa bị đánh thức, cũng phản ứng lại, đúng vậy, Sư Xuân bọn hắn làm sao không sao?
Nguyên Nghiêu đột nhiên nói: “Phong Lân đi qua bên cạnh, không thể không đánh thức, trừ phi bọn hắn tìm được đường khác, bằng không chỉ có một khả năng, bọn hắn đến đây đã từ bỏ Phong Lân. Nếu vậy…” Hắn ngắm phía trước, mắt sáng lên, lại hô: “Nhanh, không dùng Phong Lân chạy không nhanh, bọn hắn có thể cách chúng ta không xa, có thể ngay phía trước không xa.”
Vì bọn hắn ở phía trước đánh thức những con dơi quái dị, đám người Cực Hỏa tông vội xông đuổi theo phía sau dồn dập trừng lớn mắt, không biết là quái vật gì, uy lực ra sao, vô số bóng mờ bay lượn, như phong tỏa phía trước.
Vu Tiếu khẩn cấp giảm tốc độ, Hắc Hổ phát giác ý đồ liền khẩn cấp thúc giục: “Chẳng qua là một chút tinh quái hỏa tính, phía trước không có động tĩnh đánh nhau, bọn hắn qua được, chúng ta cũng qua được, mau đuổi theo, để bọn hắn bỏ rơi dây dưa, Thần Hỏa vực rộng lớn muốn tìm bọn hắn lại khó khăn.”
Ấn Thiên Lục ngẫm lại cũng thế, nên không phản đối.
Vu Tiếu lĩnh đội phía trước đành phải khống chế Phong Lân cứng rắn xông tới.
Các phái nhân mã lo sợ phía sau thấy vậy, cũng bị dục vọng điều khiển đi theo xông.
Đám người Thử Đạo sơn phía trước không thể đuổi kịp, lũ dơi quái dị bay lượn như thấy bọn hắn, cũng lao đến.
Khoảnh khắc va chạm nổ vang, Hắc Hổ liền ý thức được mình sai.
Những con dơi quái dị lao tới như Lưu Tinh Vũ lực phòng ngự không mạnh, dù thể trạng kiên cố, nhưng không chịu được Phong Lân lân phiến xoay tròn cấp tốc gọt xoáy, đụng vào không khỏi bị giảo phát nổ.
Thấy quái vật không chịu nổi một kích, Vu Tiếu nhẹ nhàng thở ra, các phái nhân viên cùng xông vào bóng mờ bay lượn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng các phái nhân viên tiếp tục xông lên phía trước rất nhanh liền khẩn trương.
Những con dơi quái vật nổ tung, nổ ra chất lỏng như huỳnh quang xanh biếc, chất lỏng dính vào vảy Phong Lân, như giòi trong xương, bám vào vảy bốc khói, ăn mòn kim loại lân phiến.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết đầu tiên xuất hiện.
Trong dịch ánh huỳnh quang loạn nổ, lân phiến Phong Lân nhanh quay ngược trở lại cũng không thể phong tỏa hoàn toàn, có người không cẩn thận bị chất lỏng văng lên vai, một lỗ thủng tư tư bốc khói xuất hiện, kèm theo mùi cháy khét và tiếng kêu thảm thiết.
Đó là một loại đau tận xương cốt, đau nhức vào linh hồn cháy, thi pháp cũng không xua tan được, không thể bình phục thống khổ.
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Có người thi pháp dùng cương khí hộ thể, nhưng chất lỏng huỳnh quang xanh biếc ăn mòn không thể coi thường, ngay cả cương khí hộ thể cũng dễ dàng ăn mòn, may mà có thể trì trệ chất lỏng ăn mòn tới gần, người phòng ngự còn có thời gian hất ra.
Mình hất ra, người bên cạnh lại phiền toái, dưới tình thế cấp bách hất ra đồ vật dù sao cũng phải có cái đi hướng, cả đám đều vung vãi như hắt nước, ngươi vứt cho ta, ta vứt cho hắn. Kinh khủng hơn là lượng quá lớn, chất lỏng nổ tung như mưa.
Ấn Thiên Lục thi pháp ứng đối khẩn cấp ngắm nhìn bốn phía, phát hiện những kẻ bị chất lỏng ăn mòn đau run lẩy bẩy, đau ra bộ dạng thần hồn điên đảo.
“Phong Lân xong rồi!” Vu Tiếu khống chế Phong Lân hô một tiếng.
Không cần hắn hô, Ấn Thiên Lục cùng Hắc Hổ cũng cảm thấy, Phong Lân rõ ràng không ổn định, đang lung lay sắp đổ.
Đâu chỉ bọn hắn, Phong Lân các môn các phái đều lay động, mỗi mảnh vảy Phong Lân cơ bản đều dính dịch ánh huỳnh quang xanh biếc, mỗi mảnh lân phiến cơ bản đều bị ăn mòn, hết thảy Phong Lân cơ bản không thể bay về phía trước.
Theo ăn mòn đi sâu, cuối cùng, đại lượng Phong Lân cơ bản không duy trì được xoay tròn, vỡ vụn giữa trời, người trong đó dồn dập đập xuống.
Lúc đập xuống, bốn phía lại khắp nơi là lân phiến Phong Lân xoay tròn, và chất lỏng ăn mòn bắn mạnh, làm sao tránh né? Chỉ có thể hỗn loạn.
Cuối cùng không một ai may mắn thoát khỏi, người trong Phong Lân toàn bộ rơi xuống đất, không ai dám tùy tiện lấy Phong Lân ra nữa.
Vì động tĩnh đánh nhau kinh động, dơi quái dị càng ngày càng nhiều, tràn ngập hang động với thế phô thiên cái địa.
Vô số dơi quái dị đỉnh gai nhọn trên đầu trùng kích, hung hãn không sợ chết.
Có người cách không một chưởng oanh sát mảng lớn.
Hỗn loạn không thể tránh khỏi, hỗn loạn do chính nhân viên tạo ra mới đáng sợ nhất, nhưng không có cách nào, dưới tình thế cấp bách người người đều phải chú ý đến mình trước, đâu thèm người khác, dựa vào công kích của dơi quái dị, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Người bị dính chất độc đau ra co giật.
Có kẻ tàn nhẫn, trực tiếp động dao khoét máu thịt bị ăn mòn.
Hắc Hổ phòng ngự khẩn cấp là một trong số đó, hưởng qua tư vị này liền hiểu, chất lỏng ăn mòn có độc tính đặc thù, ngắm nhìn tình huống bi thảm bốn phía, có thể nói tê cả da đầu, hắn biết mình gây ra sai lầm lớn.
“Rút lui!”
“Đi trở về!”
Thỉnh thoảng có người hô to.
Không cần hô hào cũng có rất nhiều người quỷ khóc sói gào chạy ra ngoài, nhưng dơi quái dị đuổi không kịp tốc độ phi hành của Phong Lân, lại có thể đuổi kịp tốc độ bay lượn của bọn hắn.
Có người trốn về hố trời, đoạn khoảng cách như Thâm Uyên kia trong vây công của dơi quái dị là quá trình phá vây thảm liệt.
Có người cường hãn khống chế pháp bảo xông tới, nhưng đàn dơi quái dị như phi long mà lên vẫn đuổi theo ra hố trời, tiếp tục đuổi giết không tha.
Có pháp bảo bị văng chất lỏng xanh biếc, pháp bảo bắt đầu ăn mòn…
Đám người Minh Sơn tông ban đầu chạy thật buông lỏng, có Chân Nhi sớm chỉ bảo, Sư Xuân cũng biết chỉ bảo thủ hạ.
Hắn nói cho các huynh đệ, những quái vật kia gọi là Hỏa Bức.
Nói động tĩnh không thể lớn, không thể dùng Phong Lân, sẽ kinh động Hỏa Bức.
Không thể dùng Đàn Kim chiếu sáng, Hỏa Bức sẽ tấn công nơi có ánh sáng.
Tóm lại đại gia nhón chân lên lặng lẽ bay lượn trong thông đạo dưới lòng đất là được, có ánh sáng trên người quái vật nhìn đường, không cần thêm ánh sáng.
Thế là đám huynh đệ Minh Sơn tông trộm chạy ra khỏi cảm giác hạnh phúc, nhìn chỗ nguy hiểm như vậy, cũng hiểu rõ nhãn lực Địa cấp, đi theo Đại đương gia quả nhiên không sai.
Sư Xuân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hạnh phúc, có Thử Đạo sơn đoạn hậu, thoát thân không phải lo rồi.
Với sự hiểu biết của hắn về Cổ Luyện Ny, đám người Thử Đạo sơn không thể sợ Cực Hỏa tông.
Nhưng cảm giác hạnh phúc này không kéo dài lâu, đám người Minh Sơn tông dừng lại quay đầu lại, tiếng ồn ào từ phía sau tới, rất nhanh từng người vô ý thức trừng lớn mắt, thấy đám người khống chế Phong Lân dẫn dắt đại lượng Hỏa Bức vọt tới, trận thế như biển gầm bao phủ bọn họ…