Chương 297 : Nổi danh chỗ mệt mỏi | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 05/04/2025
Đối diện với sự bức hiếp như vậy, Cung Thời Hi không nói nhiều lời, chỉ bảo rằng một mình y không thể quyết định.
Trở lại bên cạnh người một nhà, Cung Thời Hi đem tình huống cáo tri tả hữu trợ thủ, cũng là đồng môn sư đệ, cũng là hai người thân có Ma Nguyên mà Sư Xuân để mắt tới ở Thiên Nham tông.
Một người tướng mạo tầm thường tên là Chu Ngô Đạo, một người hai mắt dài hẹp tên là Tuân Lập Sơn.
Nghe xong tình huống, Chu Ngô Đạo không nhịn được thấp giọng mắng, “Sư Xuân này khinh người quá đáng, dồn ép đến nóng nảy, liền không đáp ứng, cùng lắm thì không chơi cái trò điệu hổ ly sơn kia, có thể làm khó dễ được ta sao, hắn dám bại lộ nội tình của chúng ta sao?”
Tuân Lập Sơn chậm rãi nói: “Là có chút khinh người, có thể biện pháp cũ trước kia là tự mình đi tìm, trừ mình ra đi tìm, hoặc là thăm dò tin tức rồi đi cướp người ta, tổn thất cùng nguy hiểm lớn không nói, hiệu quả cũng không cao như vậy. Ba nhà cùng làm, trên tâm lý là không dễ chịu vì không được độc chiếm, nhưng trên thực tế, hiệu suất hẳn là có thể cao hơn không ít, Sư Xuân nói cũng không sai, có Thử Đạo sơn bày ở phía trước cũng quả thật có thể bớt đi không ít phiền toái. Việc này nói tóm lại, có lợi có hại.”
Cung Thời Hi nói: “Ta lo lắng chính là sau khi ra ngoài nên thế nào bàn giao với cấp trên.”
Nghe thấy lời ấy, Chu, Tuân hai người đều trầm mặc, nếu là môn phái luyện khí bình thường, lựa chọn trước mắt tuyệt đối xem như ưu tiên, có thể tận lực thu hoạch được càng nhiều thần hỏa.
Nhưng đối với bọn hắn mà nói, ba nhà chia đều, lưỡng mạch tranh chấp, cuối cùng nhất ai mới là người đoạt được vị trí đầu bảng?
Sư Xuân bên này cũng đang đánh giá Thiên Nham tông bên kia, quan sát một hồi, đối Hứa An Trường nói: “Hứa huynh, huynh xem chưa, người ta kinh doanh ở Thiên Nham tông, so với công phu của các ngươi ở Tứ Đỉnh tông mạnh hơn nhiều.”
Trước đó bên này đã nhắc nhở Cung Thời Hi, nói rằng bên này còn có người có liên hệ với Ma đạo, nhường Cung Thời Hi bên kia quay đầu cùng bên này trao đổi cẩn thận một chút, nhưng Cung Thời Hi đối với mình bên kia lại không tỏ vẻ ra là có lo lắng tương tự.
Lại căn cứ tình huống quan sát được mà xem, hai mươi người của Thiên Nham tông rõ ràng đều là người Ma đạo, không giống Hứa An Trường bên kia vì thuận tiện làm việc còn phải xử lý trước một chút đồng môn của mình. Xem tình huống này, toàn bộ Thiên Nham tông rất có thể là cứ điểm của Ma đạo.
Hứa An Trường: “Ngươi càng làm càng phức tạp, lần sau làm quyết định như vậy, có phải nên thương nghị với ta trước một chút không?”
Sư Xuân hời hợt nói: “Hứa huynh, trong lòng huynh có phải cho rằng mình căn bản không có khả năng đoạt vị trí đầu bảng?”
Trong lòng Hứa An Trường hơi căng thẳng, “Ngươi có ý gì?”
Sư Xuân liếc hắn một cái, ý gì không quan trọng, quan trọng là nhắc nhở đối phương biết, hắn nơi này cũng có miệng, sau khi ra ngoài cũng có thể báo cáo lên trên, cực lực phấn đấu cùng cầu an ổn, phía trên tin tưởng ai hơn, tự huynh ước lượng đi.
Có vài lời điểm đến là dừng, không cần thiết nói ra, nói ra thì mất hòa khí, tóm lại huynh thành thật phối hợp là được.
Cho nên hắn thuận miệng nói: “Không có gì. Ý của ta là, tam mạch tranh chấp, phải đề phòng đối phương hạ độc thủ, Tứ Đỉnh tông bên này phải dựng một người Đồng Minh Sơn ra làm bình phong.”
Hứa An Trường trầm mặc.
Một đầu khác, Thử Đạo sơn bên kia cũng đồng dạng đang quan sát đối tượng hợp tác mới.
Dò xét một hồi, Bàng Hậu thầm nói: “Sư thúc, Thiên Nham tông này cài nội gián vào môn phái khác thật khéo léo, nếu Thử Đạo sơn chúng ta cũng có chuẩn bị này thì tốt.”
Nguyên Nghiêu nói: “Việc này không đơn giản như ngươi nghĩ. Các phái thu đồ đệ vào thời điểm nào, không phải người ngoài định đoạt, thời gian kết thúc nhiệm kỳ Thần Hỏa vực trước cũng không cố định, tu vi và thiên phú luyện khí của đệ tử tham gia đều phải khớp với thời kỳ tương ứng mới được, việc chọn người từ bên trong cũng không phải người ngoài quyết định, biến số quá nhiều, rất khó nhường nội gián chỉ định đại diện môn phái khác tham gia, Thiên Nham tông này lại có thể làm được, chỉ sợ không đơn giản như vậy, tương lai e là phải để tông môn quan tâm thật kỹ!”
Ba nhà mỗi người có tâm tư riêng, cuối cùng các nhà thương nghị thỏa đáng nội bộ, đều cử mấy nhân vật dẫn đầu ra.
Sư Xuân và Cổ Luyện Ny bên này vốn cho rằng là để đàm chi tiết hợp tác, ai ngờ Cung Thời Hi mở miệng liền nói lời kinh người, “Chúng ta đã thương nghị qua, chúng ta vẫn quen với việc kiếm được một cái coi như một cái, không quen cùng người chia sẻ, các ngươi muốn chơi thế nào tùy ý, Thiên Nham tông chúng ta không phụng bồi!”
Hiện trường trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, Cổ Luyện Ny và những người khác nhìn về phía Sư Xuân, dường như hỏi, không phải huynh nói huynh có thể làm được bọn hắn sao? Còn mô phỏng tốt cả phương thức phân phối.
Hứa An Trường cũng quay đầu nhìn về phía Sư Xuân, khóe miệng hiện lên một vệt nghiền ngẫm, có chút ý tứ chế giễu.
Vẻ mặt Ngô Cân Lượng hơi ngưng lại, con ngươi đảo quanh.
Bản thân Sư Xuân cũng rất bất ngờ, hơi im lặng một chút, nhắc nhở: “Ba bên phân phối, nhìn như ít một chút, chỉ cần hiệu suất tăng lên, kết quả chưa chắc đã thua thiệt.”
Cung Thời Hi cười nham hiểm trên khuôn mặt dữ tợn, “Huynh cảm thấy chúng ta thích hợp chia đều sao? Thật muốn chia đều, dù cho ta ít hơn huynh một chút, ta cũng không cho rằng Sư Xuân huynh có thể buông tha chúng ta. Nhất là bên cạnh huynh còn có Thử Đạo sơn, một khi hợp lại, ta bên này làm sao đây?
Sư Xuân, cũng không cần quanh co lòng vòng, ta nói thẳng, đổi thành người khác, ta đại khái sẽ hợp tác, duy chỉ có huynh Sư Xuân là không được!
Danh tiếng của huynh Sư Xuân vang xa, Cung mỗ nghe danh đã lâu, ai biết huynh làm cái trò quỷ gì, thật muốn hợp tác với huynh, đó chính là cùng sói làm bạn, tranh ăn với hổ, ta chỉ sợ phải đêm không ngủ ngon giấc, hoảng loạn, nơm nớp lo sợ, cho nên chúng ta vẫn đơn giản thì tốt hơn.”
Ánh mắt mọi người lần nữa đồng loạt nhìn về phía Sư Xuân, sắc mặt thậm chí có chút cổ quái, lần nữa lĩnh giáo danh tiếng xấu của vị này.
Một bọn người của Thử Đạo sơn càng thấu hiểu tâm tình của Cung Thời Hi, bọn họ trước đó cũng giống như vậy.
Khóe miệng Sư Xuân dùng sức mấp máy, cũng có chút hoài nghi việc mình ra mặt ở Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội, có phải đã dùng sức quá mạnh hay không.
Bất quá một việc là một việc, hắn vẫn bình tĩnh nói: “Nói như vậy, các huynh tình nguyện từ bỏ biện pháp tốt mà ta chỉ bảo cho các huynh?”
Cung Thời Hi khẽ lắc đầu, “Một thù trả một thù, huynh chỉ bảo chúng ta biện pháp tốt, chúng ta cũng không bạc đãi huynh, vừa rồi không phải đã giúp huynh giải quyết một trận phiền toái lớn sao?”
Hướng Cổ Luyện Ny và những người khác hất cằm ra hiệu, “Cho nên, biện pháp tốt nên dùng vẫn phải dùng, Thử Đạo sơn bên này ta cũng không muốn có liên lụy gì, làm phiền Xuân huynh giúp ta trấn an họ được, nếu nhất định phải phá hỏng chuyện tốt của ta, hại ta trở về không bàn giao được, vậy thì chúng ta đừng ai ra khỏi đây, ở đây bồi cổ nhân cùng nhau yên nghỉ, không tin huynh có thể thử xem!”
Cổ Luyện Ny cười lạnh liên tục, “Họ Cung, huynh cảm thấy ta sẽ nghe hắn?”
Cung Thời Hi cười nghiền ngẫm, không cùng nàng tranh cãi, mà là hướng Sư Xuân hất cằm ra hiệu, “Phiền toái là huynh mang tới, ta đã nói đủ rõ ràng, huynh tự mà liệu!”
Sư Xuân đưa bốn mắt nhìn nhau, suy tư một hồi, chợt giơ ngón tay cái với đối phương, “Có gan, là hảo hán!”
Cung Thời Hi: “Chưa tới mức đó, là bất đắc dĩ mà thôi!”
Sư Xuân đưa tay mời về, “Cho ta chờ thương nghị một chút rồi trả lời chắc chắn.”
Cung Thời Hi không nói gì, quay đầu dẫn người trở về phía mình.
Cổ Luyện Ny thì đổ ập xuống hướng Sư Xuân, “Đây là cái biện pháp ngàn tốt vạn tốt mà huynh nói sao?”
Sư Xuân lại mặt không chút thay đổi nói: “Mượn dùng một chút nhân mã của Thử Đạo sơn, cho ta vây quanh nhân mã của Thiên Nham tông.”
Lời này vừa nói ra, mấy người hơi kinh ngạc.
Nhất là Hứa An Trường không thể không nhắc nhở: “Huynh đừng làm loạn, thực lực của bọn hắn hẳn là không yếu, muốn diệt đi trong nháy mắt là không thể nào.”
Hắn biết rõ, việc này không thể động thủ trước mặt người ngoài, coi như đánh thắng được, một khi Cung Thời Hi bị ép vào đường cùng, vạch trần thân phận của bọn hắn, có diệt được miệng Thử Đạo sơn không? Người ta không phải đang dùng cái này để áp chế sao.
Cổ Luyện Ny cau mày nói: “Huynh thật sự muốn động thủ?”
Sư Xuân không nóng không vội nói: “Không động thủ, chỉ là tạm thời vây quanh bọn hắn, ta nhân cơ hội đe dọa một chút, thật sự không được thì tính sau, cũng không thể hắn nói gì thì là cái đó chứ, bộ dáng vẫn phải làm một chút.”
Lời như vậy, Thử Đạo sơn tự nhiên phải phối hợp, Nguyên Nghiêu được cho phép, lập tức lách mình đi về phía nhân mã Thử Đạo sơn để bố trí.
Rất nhanh, nhân mã Thử Đạo sơn đột nhiên không có dấu hiệu nào lách mình mà ra, trực tiếp vây Thiên Nham tông lại.
Người không biết chuyện đều giật nảy mình.
Nhất là Thiên Nham tông, cấp tốc rút vũ khí ra, lưng tựa lưng đề phòng, Cung Thời Hi nghiêm nghị quát mắng: “Sư Xuân, huynh dám vọng động thử xem!”
Sư Xuân không để ý tới hắn, đối với hai người bên cạnh nói: “Hứa huynh, Cổ cô nương, hai người giả bộ bộ dáng đàm phán, cho bên kia xem.”
Hai người khẽ giật mình, không biết ý gì, vừa định hỏi, Sư Xuân đã lắc mình bay đến bên ngoài vòng vây của Thử Đạo sơn.
Ngô Cân Lượng tranh thủ thời gian nhắc nhở hai người, “Làm gì vậy, đừng lo lắng, bảo hai người giả vờ đàm phán đấy.”
Được thôi, hai người đành phải giả bộ như đàm phán, trao đổi với nhau.
Nhìn thấy vậy, Sư Xuân mới quay đầu hướng Cung Thời Hi đang bị vây nói: “Cung huynh, ta đã tận lực ngăn cản, bất quá việc này ta không thể làm chủ, chờ bọn họ thỏa thuận rồi tính, huynh hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Nghe vậy, Cung Thời Hi không khỏi nhón chân lên trông ngóng quan sát, nhìn thấy Hứa An Trường đang trao đổi với Cổ Luyện Ny, ngừng lại, mắt lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, ý gì, tên kia mới là người có thể làm chủ?
Y dồn sự chú ý vào Hứa An Trường để quan sát. Sư Xuân thì vác tay đi bộ trở về, đến bên cạnh hai người đang giả bộ trao đổi, quay lưng về phía Cung Thời Hi, thấp giọng nói: “Hai người tiếp tục đi, ta không trở lại thì đừng dừng, tận lực diễn cho giống vào. Cân Lượng, huynh nhìn xem, chỗ nào không giống thì nhắc nhở một chút.”
Ngô Cân Lượng ừ một tiếng.
Cổ Luyện Ny vẻ mặt như đang trao đổi với Hứa An Trường, thực tế lại đáp lời Sư Xuân, “Huynh rốt cuộc muốn làm gì?”
Sư Xuân hừ một tiếng, “Hắn không phải có gan sao, ta khiến hắn từ từ mà chịu.”
Vừa nói vừa gác tay đi bộ bốn phía, nhàm chán thì thả Phong Lân ra, bay trên không dò xét bốn phía, dị năng mắt phải tự nhiên không phải là đồ trang trí.
Người đã đến rồi, muốn đi cũng phải tìm ra thần hỏa ở đây rồi mới có thể đi, nếu không Thử Đạo sơn bên kia cũng không tiện bàn giao.
Ai bảo ngay trước mặt Thiên Nham tông lại không thể nạy góc tường, giam lỏng bọn họ ở đây cũng không được sao.
Bị vây, Cung Thời Hi và đám người cũng nhìn thấy Sư Xuân tuần tra trên không, bất kể có phải đang tìm thần hỏa hay không, đều không để trong lòng, bởi vì đây không phải là thứ mà chỉ cần một người tùy tiện nhìn trên không trung là có thể tìm ra được.
Cung Thời Hi càng quan tâm đến Hứa An Trường hơn, nhất là bản thân Hứa An Trường, trước đó thật sự đã không để ý đến.
Khi tuần tra đến cách địa điểm giằng co khoảng mười mấy dặm, ánh mắt Sư Xuân không nhanh không chậm quét xuống phía dưới rồi dừng lại, sau đó trực tiếp rơi xuống mặt đất, quan sát tỉ mỉ lần nữa, mơ hồ thấy sâu dưới lòng đất có một đoàn điểm màu vàng đậm đang rung nhẹ.
Liên tục xác nhận, hắn lại bay lên không trung, nhớ kỹ địa hình địa điểm, bay về phía chỗ “đàm phán”, chậm rãi đi bộ trở về…