Chương 292 : Cuối cùng là một đám | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 05/04/2025
Ban đầu, hắn thậm chí hoài nghi những bộ phận khác của trọn bộ pháp khí có phải đã rơi vào tay đám người Sư Xuân hay không, nhưng nghĩ lại, lúc ấy trận cước sụp đổ, những pháp bảo kia đã nổ tung trong cuồng bạo, bay về phía bốn phương tám hướng, sớm bị những khối băng lớn nhỏ vùi lấp, không thể tùy tiện tìm lại được.
Hắn cũng hoài nghi Sư Xuân có thật sự có biện pháp tìm thần hỏa tốc độ cao hay không, nhưng vừa rồi lại gặp mưa thần hỏa, sao có thể trùng hợp ra nhiều thần hỏa như vậy?
Bao nhiêu hoài nghi của hắn đều bị chính hắn phủ nhận, chỉ nắm chặt chỗ khả nghi duy nhất này, mới xen vào hỏi một chút.
Sư Xuân nói: “Một khi các ngươi nuốt lời, ta tối thiểu có thể hủy pháp khí của các ngươi, gây cho các ngươi tổn thất nhất định. Đương nhiên, đổi vật khác làm thế chấp cũng được, ta cảm thấy tôn giá của ngươi không thấp hơn kiện pháp bảo kia, dùng ngươi thế chấp, hay dùng một món pháp bảo thế chấp, tùy các ngươi.”
Nguyên Nghiêu hỏi: “Nếu nói như vậy, trong các ngươi có phải cũng muốn xuất ra người làm thế chấp?”
Sư Xuân lập tức đáp ứng: “Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý làm con tin, ta chỗ này cũng ra hai người cho các ngươi làm con tin.”
Ánh mắt hắn liếc xuống phía Hứa An Trường, đếm qua còn sáu người, ít hai người cũng không sao.
Khóe miệng Nguyên Nghiêu co giật, đang suy tư, Cổ Luyện Ny đã vung tay ném ra một vật cho Sư Xuân, trực tiếp kết thúc màn cò kè mặc cả này.
Không phải vật gì khác, chính là Khóa Nguyên trận khởi động La Bàn.
Với Cổ Luyện Ny, lựa chọn này không cần cân nhắc, một cái la bàn còn sót lại căn bản không có tác dụng gì, so với an nguy của Nguyên Nghiêu còn kém xa, không thể đem an nguy của Nguyên Nghiêu ra mạo hiểm.
Tiếp theo nàng thề: “Ta thề, chỉ cần các ngươi y theo ước định giao ra pháp môn tìm thần hỏa tốc độ cao, ta cam đoan giao cho các ngươi trọn bộ Khóa Nguyên trận, cũng cam đoan sau này không vì chuyện này làm khó dễ các ngươi. Nếu trái lời thề này, ta Thử Đạo sơn chưởng môn chết không yên lành!”
Ngay sau đó, hai tay nàng chống nạnh, lời nói chuyển hướng: “Sư Xuân, thành ý của ta ở đây, ngươi tốt nhất đừng giở trò gì, bằng không ta cam đoan ngươi nhất định sẽ chết hết sức thảm!”
Trong đám người Thử Đạo sơn, không ít người lộ vẻ mặt khác nhau. Làm nữ nhi mà đem an nguy của phụ thân ra thề độc như vậy, thế nào cũng thấy có chút cổ quái.
Khóe miệng Ngô Cân Lượng cũng không nhịn được mà kéo ra, phát hiện trong chuyện giao dịch, một đạo lý đơn giản nhất là làm cho đối phương cảm thấy có lợi, thì rất khó thất bại.
Sư Xuân liếc nhìn la bàn trong tay, tuy không biết thực hư, nhưng lúc trước hắn đã gặp nó ở Băng Nguyên, tin rằng nhất thời không thể giả mạo được.
Cổ Luyện Ny hỏi: “Sao, cảm thấy đồ vật có vấn đề?”
Sư Xuân hồ nghi nói: “Ta sao lại cảm giác ngươi đáp ứng dễ dàng quá vậy, có cái hố nào chờ ta chăng?”
Cổ Luyện Ny lạnh lùng nói: “Cảm thấy buông lỏng có thể đổi lại phương thức không thoải mái, chỉ cần các ngươi có thể giết ra ngoài!”
Sư Xuân lúc này không tiếp tục đề tài này, nghiêng đầu nháy mắt với Ngô Cân Lượng: “Cân Lượng, bọn hắn lấy pháp khí ở đâu, ngươi biết vị trí, ngươi dẫn đường.”
Ngô Cân Lượng hiểu ý, “À” một tiếng, lấy ra Phong Lân.
Ánh mắt Nguyên Nghiêu rơi vào Ngô Cân Lượng, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác. Sư đệ đồng môn bẩm báo qua, tận mắt thấy Ngô Cân Lượng giết hai đệ tử Thử Đạo sơn, lại còn là trong nháy mắt, một chiêu đánh giết. Mà không chỉ một người thấy, việc này tuyệt đối không thể giả.
Đó là hai sư đệ Cao Võ cảnh giới đại thành, không lợi dụng pháp bảo, muốn tùy tiện tru diệt, đừng nói hắn, tiểu sư thúc cũng không làm được.
Sau khi nhận bẩm báo, hắn mới biết Ngô Cân Lượng có thể là một cao thủ thâm tàng bất lộ, thực lực chỉ sợ hơn cả Sư Xuân. Tại Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội, y lại không lộ chút đầu ngọn gió nào, ẩn giấu quá sâu!
Người tài giỏi như vậy là đáng sợ nhất! Trong đầu hắn suy nghĩ lóe lên, đột nhiên lên tiếng can thiệp: “Các ngươi mười ba người, cùng cưỡi một đầu Phong Lân!”
Sư Xuân vừa thu La Bàn, liền vẫy tay ra hiệu cho người phía mình: “Theo lời hắn nói.”
Được thôi. Vô luận là phía Hứa An Trường, hay Minh Sơn tông, đều im lặng phối hợp với quyết định của Sư Xuân, tựa hồ chứng minh địa vị nhất ngôn cửu đỉnh của Sư Xuân ở những người này.
Ai cũng không ngốc, đều biết Sư Xuân đang giở trò quỷ. Bọn hắn lấy đâu ra pháp khí tìm thần hỏa tốc độ cao, nào có ai cầm pháp khí sử dụng, rõ ràng là đang hố Thử Đạo sơn.
Cũng không biết hố thế nào, không hiểu thì chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn phối hợp.
Bất quá, những người Minh Sơn tông đã thấy Khóa Nguyên trận ở Băng Nguyên đều biết, trọn bộ pháp khí Khóa Nguyên trận Thử Đạo sơn mang vào đã rơi vào tay Đại đương gia. Phong Lân chở mười ba người, cùng nhau bay lên không.
Chung quanh, người Thử Đạo sơn chia làm mười tổ, bao vây bốn phương tám hướng Sư Xuân, một đường cảnh giác nhất cử nhất động của họ.
Mặc kệ bị giám thị, Sư Xuân không nói tiếng nào.
Trước khi rời Thiết Sâm Lâm, Cổ Luyện Ny quay đầu nhìn địa hình, ám ký con đường, chuẩn bị sau khi lấy được pháp bảo tìm thần hỏa sẽ chạy ngay đến đây, tìm cho ra thần hỏa. Trên đường, Hứa An Trường mấy lần muốn hỏi, lấy đâu ra nhân thủ có pháp khí, muốn hỏi Sư Xuân nên kết thúc thế nào.
Nhưng thấy người Thử Đạo sơn nhìn chằm chằm giám thị, y chỉ có thể kéo căng khóe miệng rồi lại thôi, không lên tiếng.
Đầu tiên, bọn hắn bay về phía lối ra. Khi sắp tới gần lối ra, Ngô Cân Lượng lại thay đổi đường bay, dựa theo phương hướng Tề Viễn Nùng của Ngạo Diễm tông chỉ bảo, bay càng lúc càng cao, để dễ quan sát tầm mắt. Một lát sau, quả nhiên thấy trên mặt đất xuất hiện một địa hình giống như đại thủ ấn, cảm giác có chút lệch, liền điều chỉnh. Một đường bay, qua mấy địa hình Tề Viễn Nùng chỉ bảo, cuối cùng tầm mắt trên không xuất hiện một hoang nguyên đất vàng mênh mông. Y bay vào cảnh nội, tìm một hồi, bay đúng hướng trung tâm dải đất Tề Viễn Nùng nói.
Sau khi xoay quanh trên không, Ngô Cân Lượng vừa giảm độ cao, vừa nghiêng đầu nói với Sư Xuân: “Chính là chỗ này, ta không nhớ rõ, ngươi tự xem đi.”
Sư Xuân hiểu ý hắn, đã mở dị năng mắt phải, quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh phía dưới.
Hắn thật lo lắng người Thiên Nham tông đã tìm được thần hỏa và bỏ chạy.
Sau khi cẩn thận thẩm định, hắn thầm thở phào, phát hiện phán đoán của mình không sai, thần hỏa quả nhiên không dễ tìm như vậy.
Hắn nhấc ngón tay chỉ vị trí tương đối tập trung của người nọ, ra hiệu điểm đáp xuống.
Thế là Sư Xuân lập tức khống chế Phong Lân bay xuống, cuối cùng rơi xuống rìa một hố đất.
Nguyên Nghiêu thủ thế vung lên, nhân viên cấp tốc hạ xuống, lần nữa bao vây Sư Xuân.
Cổ Luyện Ny liếc nhìn trên không trung, không thấy bóng người nào. Khi vừa xuống đất, nàng chất vấn Sư Xuân: “Ngươi nói người đâu?”
Sư Xuân trầm ngâm nói: “Cổ cô nương, ngươi có nhân mã, ta có biện pháp, chúng ta hợp tác cùng có lợi, mong cô suy nghĩ lại. Ta thật sự có hai đóa thần hỏa, nguyện ý hiến cho các ngươi làm thành ý.”
Vừa nghe lời này, Cổ Luyện Ny lập tức cảnh giác, chỉ Sư Xuân cảnh cáo: “Đừng giở trò, đừng ra vẻ với ta, người đâu, ngươi nói người đâu?”
Không chỉ nàng, người Thử Đạo sơn cũng cảnh giác cao độ.
Sư Xuân hết sức im lặng, không biết cái đầu này nghĩ gì, những chuyện quanh co lòng vòng thì tin, còn thần hỏa thì đánh chết cũng không tin.
Hắn muốn tranh thủ lần cuối, nếu không thể giao tiếp, hắn cũng chỉ đành từ bỏ. Hắn thi pháp lớn tiếng nói: “Cung Thời Hi, Cung huynh, đừng ẩn giấu, người một nhà, nhanh ra gặp một lần!”
Sở dĩ biết tên thủ lĩnh Thiên Nham tông, là do vừa vào Thần Hỏa vực, hắn đã nhờ Ngô Cân Lượng dẫn người đi nghe ngóng.
Giọng nói vang vọng khắp nơi, nhưng không ai đáp lại.
Cung Thời Hi đang nấp trong đường hầm dưới lòng đất, ghé tai vào một cái hang thông lớn, nghe vậy thì nghi hoặc nhìn những người bên cạnh, mắt lộ vẻ trưng cầu.
Vì sao phải trốn? Đương nhiên là vì phát hiện người lạ từ trên trời giáng xuống.
Y còn tưởng là người đi ngang qua, ai ngờ lại gọi thẳng tên y, làm y bối rối. Cái gì tình huống, cái gì người một nhà, các ngươi quen biết nhau sao?
Mấy đồng bọn đều khẽ lắc đầu, biểu thị không biết.
Một người nhỏ giọng nói: “Nhìn y phục, lại nhìn nhân số, giống như là người Thử Đạo sơn.”
“Thử Đạo sơn…” Cung Thời Hi lẩm bẩm, càng khó hiểu, người Thử Đạo sơn chạy tới gọi y là ý gì, coi y là đồ ngốc sao?
Sư Xuân dùng dị năng mắt phải thấy đám người đang núp co ro như cháu trai, không dám động. Lúc này, hắn nói với Cổ Luyện Ny: “Chắc là thấy nhiều người quá nên sợ.”
Hắn đưa tay chỉ chỗ đám người ẩn náu: “Chắc là đang nấp dưới đất, các ngươi oanh sập mặt đất là biết.”
Cổ Luyện Ny ra hiệu. Nguyên Nghiêu vung tay, một đạo ô quang bay ra, đánh vào chỗ Sư Xuân chỉ, “Ầm”, đất vàng nổ tung, mặt đất đổ sụp.
Trong bụi mù, một quả cầu kim loại lớn xoay tròn bay trở về, bị Nguyên Nghiêu phất tay thu vào tay áo.
Đám người Sư Xuân thấy mí mắt giật giật, lại thấy một kiện pháp bảo phát sáng.
Mặt đất sụp xuống, năm bóng người nhảy ra, chính là Cung Thời Hi.
Sư Xuân chọn điểm rất chuẩn, trong đám người tản ra, chỗ tập trung nhiều người thì khả năng có nhân vật dẫn đầu càng cao, huống chi còn có Ma Nguyên rõ ràng trên người.
Quả nhiên có người, Cổ Luyện Ny lập tức vung tay áo thi pháp, quét bay bụi đất.
Cung Thời Hi rơi xuống cách đó không xa, u ám nhìn nhóm người trước mặt, quan sát một lượt, phát hiện quả nhiên là người Thử Đạo sơn.
Ngày xưa không thù, gần đây không oán, chắn đường là ý gì?
Tất nhiên, y cũng phát hiện nhóm Sư Xuân bị người Thử Đạo sơn bao vây, thêm chút phân biệt, liền nhận ra Ngô Cân Lượng, dáng vẻ lưng gù quá rõ ràng.
Thiên Nham tông hoàn toàn không hiểu trận này là gì.
Sư Xuân lên tiếng trước: “Cung huynh, thân phận che giấu đến đâu cũng vô dụng. Nếu đã tìm đến đây, trốn cũng vô ích. Gọi người của ngươi ra đi, hôm nay việc này không chấm dứt rõ ràng, chỉ sợ đừng mơ ai sống sót rời khỏi Thần Hỏa vực, có thể lối ra có trưởng lão Thử Đạo sơn trấn giữ.
Cuối cùng, chúng ta coi như một bọn. Bây giờ chúng ta đã rơi vào tay bọn họ, là để chúng ta khai hết với bọn hắn, hay các ngươi cùng chúng ta giải quyết vấn đề, tự các ngươi xem mà xử lý.”
Nghe vậy, Cung Thời Hi lộ vẻ động dung, trong lòng như sóng to gió lớn. Câu “Thân phận che giấu đến đâu cũng vô dụng” đã nêu ý chính, y nhận ra thân phận của y đã bại lộ.
Bởi vậy, câu “chúng ta coi như một bọn” làm y ý thức được, lo lắng của cấp trên không phải không có lý, Sư Xuân quả nhiên cũng là ma đạo, chỉ là không biết thuộc mạch nào.
Có giác ngộ này, không khó hiểu ý Sư Xuân, “Để chúng ta rơi vào tay bọn họ, khai ra điều không nên nói, hay giúp chúng ta thoát khốn, tự ngươi xem mà xử lý…”