Chương 240: Đến rồi đến rồi | Sơn Hải Đề Đăng

Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 04/04/2025

Tượng Lam Nhi đã hiểu rõ, hai người trong đêm tìm đến Sư Xuân, đem tình huống trình bày rõ ràng.

Sư Xuân khoanh chân tĩnh tọa, nghe xong liền lắc đầu, tiếc hận nói: “Việc này các ngươi nói sớm thì tốt, bây giờ nói đã muộn, Nam công tử không phải thủ hạ của ta, lại để hắn giày vò thêm một lần, ta không có mặt mũi lớn như vậy.”

Phượng Trì có chút gấp gáp: “Sớm làm sao nói được? Liệu Nam công tử có đáp ứng hay không còn chưa biết, ai mà ngờ ngươi lại làm ra cái mười ba người môn phái này, ai mà ngờ các ngươi lại nhanh chóng thông qua Thần Hỏa minh ước như vậy. Nam công tử đáp ứng ngươi, sao ngươi không báo cho chúng ta một tiếng trước đó?”

Sư Xuân có lý do riêng: “Hắn cũng chưa đáp ứng, chỉ nói thử xem thôi, ai ngờ lại thành. Ta cũng bất ngờ lắm, các ngươi nói khó khăn, ai ngờ hắn lại làm xong nhanh như vậy.”

Tượng Lam Nhi lên tiếng: “Ngươi lại đi cầu hắn thử xem, có thể hắn sẽ giúp ngươi một lần.”

Sư Xuân đáp: “Lam Nhi, ngươi cho rằng ta không muốn sao? Thêm bảy người, đối với ta cũng không ít trợ giúp, nhưng việc này thật không dễ dàng như vậy.

Nam công tử trước đây tìm ta đã nói, đám luyện khí sư kia căn bản không muốn người ngoài nghề gia nhập, An Vô Chí và Chu Hướng Tâm thậm chí suýt chút nữa không thông qua, tốn rất nhiều công sức mới được, hắn thật không muốn làm lại lần thứ hai.

Hơn nữa, mười ba người chúng ta đều là bị trục xuất khỏi môn phái, Nam công tử cũng rõ tình huống của chúng ta trước đó, các ngươi mang bảy người không rõ lai lịch đến, có phải quá đột ngột rồi không? Đừng nói Thần Hỏa minh ước, chỉ sợ Nam công tử bên kia cũng không qua được, các ngươi tưởng Nam công tử ngốc sao, ai cũng nhận, cái gì nồi cũng vác?

Người ta trước đây đến đã nói, việc nắm An Vô Chí và Chu Hướng Tâm vào cũng coi như tận lực lắm rồi.

Hiểu ý không? Đã tận lực rồi, giờ lại nhét thêm bảy người vào, người đầu tiên nghi ngờ lai lịch bảy người kia chính là Nam công tử.

Phượng tỷ, Lam Nhi, không phải ta nói, các ngươi Ma đạo bình thường làm việc đều tùy tiện như vậy sao? Hợp tác với các ngươi, ta cảm thấy trong lòng có chút bất an.”

Thật ra nếu không muốn đáp ứng, lý do gì cũng có thể viện dẫn.

Hắn không muốn ‘Minh Sơn tông’ mới thành lập dính líu quan hệ với Ma đạo, ít nhất trên bề mặt không thể nhắc đến, nếu nguyện ý dính líu quan hệ, hắn đã không phí công sức lập ra ‘Minh Sơn tông’, trước đó có thể trực tiếp đáp ứng Ma đạo đến Câu Lô châu gia nhập môn phái luyện khí nào đó.

Phượng Trì và Tượng Lam Nhi trầm mặc, bên này đã nói không được, các nàng còn có thể nói gì?

Khi hai người rời đi, Sư Xuân lại lên tiếng dặn dò: “Mười một người kia còn chưa biết đã sáng lập môn phái và gia nhập minh ước, cũng không biết tham gia Thần Hỏa minh ước, tạm thời đừng để họ biết, ta đợi đến khi vào rồi mới cho họ hay.”

“. . .” Phượng Trì và Tượng Lam Nhi đều cạn lời, còn có thể làm như vậy, trách sao ăn ngon uống sướng chiêu đãi.

Hai người rất muốn hỏi đợi đến nước đến chân rồi, ngươi mở miệng thế nào, không xấu hổ sao?

Xấu hổ hay không đó là chuyện sau này, ít nhất hiện tại đúng là ăn ngon uống sướng chiêu đãi, Sư Xuân thường xuyên sai Ngô Cân Lượng dẫn bọn hắn ra ngoài du ngoạn, nên mua sắm vật tư tu hành cũng để bọn hắn chuẩn bị đầy đủ.

Chử Cạnh Đường cùng mười một người, ngoại trừ sống phóng túng, liền là đóng cửa tu luyện, còn gì cũng không cần làm, tháng ngày trôi qua thật thoải mái, tại tông môn lúc khẳng định không có những ngày tự tại như vậy, đều có sự vụ phải gánh vác.

Từ lúc chào đời tới nay, ít khi có ngày tốt lành như vậy.

Duy nhất không tốt là cảm giác có chút không thật, ăn uống miễn phí, còn gì cũng không cần làm, thời gian này trôi qua càng lúc càng bất an.

Đầu óc bình thường đều biết, cuộc sống như vậy không thể kéo dài, ngươi cũng đâu phải đại mỹ nhân, người ta vì cái gì lại nuôi ngươi mãi?

Sau đó, mười một người bàn bạc xong, chủ động tìm Sư Xuân, chủ động kiếm việc làm, hỏi có gì cần bọn họ giúp sức.

Sư Xuân bảo bọn họ cứ an tâm bế quan tu luyện, nỗ lực nâng cao tu vi, nói chỗ hắn cũng không phải ngồi mát ăn bát vàng, đợi tìm được đường làm giàu, tự nhiên sẽ gọi họ ra tay, không cần sợ không có việc gì làm.

Nghe vậy, cả bọn mới an tâm trở lại.

Cứ như vậy, tháng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt hai tháng đã qua.

Cuộc sống yên tĩnh của mười một người cũng theo đó tan vỡ, Sư Xuân gọi họ cùng đi xa nhà du ngoạn.

Phượng Trì và Tượng Lam Nhi tự nhiên muốn đi theo, chuyện Sư Xuân và Ma đạo còn cần các nàng kết nối.

Đoàn Tương Mi nghe nói muốn đến Thiệm Bộ châu chơi, tự mình bày tỏ nguyện vọng với Ngô Cân Lượng, thế là Ngô Cân Lượng thưa với Sư Xuân, liền đem nàng cho đi theo.

Đoàn Tương Mi vì thế nhảy cẫng hoan hô, ngoại trừ đến Vương Đô tìm việc làm, nàng chưa từng đường đường chính chính đi xa nhà, nhất là vượt qua tứ đại châu, bởi vì tiêu phí không hề nhỏ.

Nàng trước đây một tháng chỉ có mấy trăm kim thu nhập, trừ sinh hoạt phí cơ bản, vẫn phải mua tài nguyên tu luyện, làm sao có khả năng tiêu xài cả ngàn kim?

Nói là du ngoạn, kỳ thật Sư Xuân cũng không dám chạy đến Thiệm Bộ châu khắp nơi chơi bời, thực lực của mình mình biết, mình đắc tội nhiều người mình cũng biết, nên cẩn thận chút nào thì phải cẩn thận chút đó, cho nên hắn thật ra là căn ke thời gian ra đi.

Hành trình của đoàn người là, trước đến Thắng Thần châu Vương Đô Tốn Môn trận, qua Tốn Môn đến Thiệm Bộ châu Vương Đô Tốn Môn trận, sau đó lại qua Tốn Môn đến Viêm Châu vực phủ của Thiệm Bộ châu, rồi qua Tốn Môn của vực phủ đến một nơi tên “Ly Hỏa đảo”, đó chính là điểm đến của chuyến đi này.

Trên đường không dừng lại du ngoạn ở đâu, đến cả sự phồn hoa của Vương Đô Thiệm Bộ châu cũng không thèm ngó.

Một nhóm mười sáu người, qua một tòa Tốn Môn tốn một vạn sáu nghìn kim, đi qua ba Tốn Môn, người bình thường thu nhập đúng là không chơi nổi.

Ly Hỏa đảo là một hải đảo rất lớn, nằm tại nơi xa xôi của biển cả, phong cảnh tươi đẹp, sóng biếc vô biên, nước trong cát trắng, rừng dừa bóng râm, chim biển chao liệng.

Lúc thời tiết khắc nghiệt, lại cuồng phong bão táp bẻ gãy nghiền nát mọi thứ.

Ly Hỏa đảo có chủ nhân, thuộc về đại phái luyện khí Ly Hỏa tông.

Nơi này bình thường không có người ngoài, thậm chí không có Tốn Môn, nhưng lúc này lại có một tòa Tốn Môn tạm thời thông với bên ngoài, do Viêm Châu vực phủ lo liệu, khách vừa ra Tốn Môn liền thấy rất nhiều người qua lại.

Nhiều người đã đến trước, không như Sư Xuân căn ke thời gian mới tới.

“Ly Hỏa đảo, bình thường rất quạnh quẽ, hai ba trăm năm mới náo nhiệt một lần.

Liên quan đến việc Thần Hỏa vực mở ra, mỗi khi Thần Hỏa vực đến gần từ nơi sâu thẳm, Ly Hỏa đảo là nơi gần Thần Hỏa vực nhất, cũng là vị trí tốt nhất để mở ra Thần Hỏa vực.

Mỗi lần mở ra đều quấy rầy sự thanh tịnh trên đảo, làm rối loạn sinh hoạt của Ly Hỏa tông. Bất quá cũng không đánh nhiễu không công, các ngươi xem, những kiến trúc mới tinh cùng các ngành buôn bán kia đều là tạm thời dựng lên, Ly Hỏa tông muốn vơ vét một mẻ, mỗi khi thế này, Ly Hỏa tông lại kiếm được không ít.”

Vừa mới ra khỏi Tốn Môn, xác định đã đến Ly Hỏa đảo, biết được Thần Hỏa vực sắp mở ra, Đồng Minh Sơn hưng phấn, chỉ trỏ tứ phía, đối với sự vụ trên đảo tựa hồ thuộc lòng, giảng đạo lý rõ ràng.

Mặc dù rõ ràng cũng là lần đầu đến nơi này, nhưng cái vẻ phấn chấn kia, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.

Mọi người nghe hắn giảng giải, cũng coi như theo hắn mà mở mang hiểu biết, đều ý thức được, không hổ là người trong nghề.

Sư Xuân cười nói: “Đồng huynh, ngươi không giống như lần đầu đến nha, cảm giác ngươi quen thuộc nơi này lắm.”

Đồng Minh Sơn vội vàng xua tay nói: “Đại đương gia nói đùa, đây thật là lần đầu tiên đến, bất quá ‘Thần Hỏa vực’ là Thánh địa trong mắt những người luyện khí như chúng ta, ai ai cũng hướng tới, không tránh khỏi nghe các tiền bối nói nhiều chút.”

Mỗi khi nghe những người này lại gọi “Đại đương gia”, vẻ mặt Tượng Lam Nhi lại có chút kỳ lạ, Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội còn chưa bị vị Đại đương gia này hố đủ sao? Không có nhớ sẹo à? Thế mà vẫn mở miệng ngậm miệng Đại đương gia.

Chu Hướng Tâm nói: “Không chỉ là Thánh địa của những người luyện khí như các ngươi, chúng ta luyện đan sư cũng hướng tới, chỉ là bị người luyện khí chiếm giữ mà thôi.”

An Vô Chí cũng cười nói: “Người tu tập công pháp hỏa tính đều thích, chỉ là không có cơ hội vào thôi.”

Đồng Minh Sơn cười hắc hắc như Ngô Cân Lượng, nguyên do trong đó hắn tất nhiên biết.

Sư Xuân hỏi hắn: “Đồng huynh, Bách Luyện tông hẳn là có cơ hội vào chứ?”

Đồng Minh Sơn gật đầu: “Có, Bách Luyện tông có tên trên Thần Hỏa minh ước, từ khi Bách Luyện tông thành lập đến nay, chỉ có một lần được vào, nhưng rất tiếc, đệ tử vào không ai có duyên tìm được thần hỏa dung hợp.”

Sư Xuân hỏi tiếp: “Nếu như ngươi còn ở Bách Luyện tông, với điều kiện của ngươi, hẳn là có cơ hội vào chứ?”

Nghe đến đây, Đồng Minh Sơn cẩn thận suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc, cơ hội hẳn là ưu tiên cho đệ tử Cao Võ cảnh giới đại thành, hoặc đệ tử có thiên phú luyện khí cao, nếu như Cao Võ thành cảnh giới cũng có danh ngạch, có lẽ. . .”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, khẽ thở dài một tiếng, có chút chán nản.

Đối với điều này, mọi người đều có thể hiểu được, nếu Cao Võ thành cảnh giới có danh ngạch vào, Đồng Minh Sơn nếu được Bách Luyện tông chọn làm lĩnh đội tham gia Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội, cơ hội vào Thần Hỏa vực còn rất lớn.

Phượng Trì và Tượng Lam Nhi nhìn Đồng Minh Sơn với ánh mắt vô cùng quái dị, cũng không biết vị này đang chán nản cái gì.

Ngô Cân Lượng gẩy gẩy cái hồ lô lớn sau lưng, cười hắc hắc.

Sư Xuân thử hỏi: “Vậy nói vậy, Đồng huynh muốn vào Thần Hỏa vực?”

Đồng Minh Sơn thở dài: “Ai xuất thân luyện khí mà không muốn, ba mươi sáu loại thần hỏa, dù chỉ dung hợp được một loại, đó cũng là thiên phú thần thông, tu luyện công pháp hỏa tính sẽ tăng nhanh như gió, Hỏa Nguyên trong cơ thể cũng tăng lên dữ dội, đồng nghĩa với việc tu vi cũng sẽ tăng nhanh như gió trong một thời gian nhất định đến cảnh giới sánh ngang Hỏa Nguyên.”

Đối với thuyết pháp này, Chu Hướng Tâm và An Vô Chí đều gật đầu tán đồng.

Sư Xuân chắp tay nói: “Nếu muốn vào, ta tìm người nghĩ cách, xem có thể cho chúng ta vào chơi được không.”

Phượng Trì và Tượng Lam Nhi đồng loạt nhìn về phía hắn, trong lòng kêu lên, đến rồi đến rồi.

Ngô Cân Lượng lại hắc hắc.

Lời này, đừng nói Đồng Minh Sơn và ba người tu luyện công pháp hỏa tính, ngay cả Chử Cạnh Đường mấy người cũng biết, đây quả thực là đang nói đùa! Thần Hỏa vực mà là nơi người ngoài muốn vào là vào chơi được sao? Thật thế thì còn ra thể thống gì?

Chử Cạnh Đường hảo tâm nhắc nhở: “Đại đương gia, đó không phải nơi chúng ta có thể đi chơi, thật sự không vào được đâu.”

Ý của hắn là không cần làm công vô ích.

Sư Xuân coi thường nói: “Thử xem sao, dù sao đến đây rồi, thử xem cũng đâu mất gì.”

Mười một người liếc nhìn nhau, cười trừ, Đồng Minh Sơn cũng cười khẽ lắc đầu, không tiện nói nhiều lời với Đại đương gia.

Ngô Cân Lượng ngoài hắc hắc ra vẫn là hắc hắc.

Duy chỉ có Phượng Trì và Tượng Lam Nhi thuận theo rũ mắt xuống, cố gắng giữ vẻ mặt không đổi, làm người biết rõ sự tình, phát hiện đôi khi giả vờ không biết cũng là một việc mệt mỏi, nhất là khi nó lải nhải bên tai mình.

Nhất là khi phát hiện một đám người nhảy vào hố của Sư Xuân một cách hào hứng, đâu phải lần đầu bị Sư Xuân hố đâu, sao không có chút cảnh giác nào vậy?

Quay lại truyện Sơn Hải Đề Đăng

Bảng Xếp Hạng

Chương 3575: Gặp qua năm vị sứ thần!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 11, 2025

Chương 379: Hết thảy đều kết thúc

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 11, 2025

Chương 3574: Siêu đại hình tinh nhãn!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 11, 2025