Chương 236: Cải tạo không sai | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 04/04/2025
Vừa ra đến trước cửa, Ngô Cân Lượng như sực nhớ ra điều gì, chạy về phòng mình xách ra hai cái hồ lô lớn, đưa cho Sư Xuân, “Ừ, chuẩn bị cho ngươi một cái, ra ngoài đeo.”
Tiếp lấy hồ lô, Sư Xuân không nhịn được bật cười, “Được thôi, ta nhận.”
Còn việc ra cửa liền đeo, hắn cảm thấy thôi đi thì hơn, bởi lẽ hắn muốn giả văn nhã, muốn phong độ, cứ đeo cái hồ lô lớn thế này thật khó coi.
Với Ngô Cân Lượng, người đã quen khiêng đại đao, đao lớn như vậy còn khiêng được, cái hồ lô nhỏ này có gì đáng nói.
Ở khu vực chỗ ở, chỉ cần vẫy tay là có xe đến, tiền xe vẫn phải trả đầy đủ.
Đoàn Tương Mi muốn cùng đi xem, Ngô Cân Lượng trưng cầu ý kiến Sư Xuân, thấy hắn không lên tiếng, biết nàng không tiện, bèn từ chối: “Ở nhà tu luyện cho tốt.”
Đoàn Tương Mi cũng nhận ra Sư Xuân không muốn, liền thức thời lui xuống.
Hai người lên xe, khung xe lắc lư rời đi, Ngô Cân Lượng thi pháp kiểm tra xe một lượt rồi mới lên tiếng: “Sao đột nhiên lại nhớ đến moi bọn hắn ra?”
Sư Xuân không đáp, ngược lại đem chuyện Ma đạo tham gia “Thần Hỏa minh ước” kể cho Ngô Cân Lượng.
Ngô Cân Lượng hơi kinh ngạc, “Ngươi đồng ý?”
Sư Xuân: “Người ta uy hiếp ta, không đồng ý là diệt khẩu, ngươi bảo sao?”
Ngô Cân Lượng: “Cho nên ngươi đồng ý?”
“Ta sao có thể tùy tiện đồng ý…” Sư Xuân kể ra những yêu cầu thù lao của mình.
Ngô Cân Lượng cạn lời, thế này còn không phải bị ép đồng ý à? Thần Hỏa minh ước hắn cũng nghe qua, rất nguy hiểm.
Sư Xuân hiểu ý hắn, giải thích: “Một bên là Tượng Lam Nhi vin vào cớ ta thích nàng mà cầu xin, một bên là diệt khẩu áp chế, trong lúc nhất thời, ngươi bảo ta sao đây?
Thật ra cũng không có gì, cứ đi một chuyến xem tình hình ra sao, làm được thì làm, không được thì trốn, cùng lắm thì trốn đến khi kết thúc rồi ra, muốn tìm lý do thoái thác thì có gì khó. Đi một chuyến, có thể ăn no béo, vẫn đáng.”
Nghe vậy, Ngô Cân Lượng nhớ đến năm ức tệ cùng căn phòng nhỏ này, mặt mày hớn hở, “Đi mở mang kiến thức cũng tốt.”
Rồi lại hồ nghi hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến việc moi Chử Cạnh Đường?”
Sư Xuân suy nghĩ một chút, “Ta cũng không muốn làm không công, tạm thời có vài ý tưởng, nhưng chưa biết có áp dụng được không, cứ đi tìm hiểu tình hình trước. Người ta bị giam ở đâu ta còn không biết, liên hệ bạn bè của ngươi giúp ta hỏi thăm một chút.”
“Ôi dào, ngươi cũng thật, đem người ta giam hơn nửa năm rồi mới nhớ tới.”
“Lúc mới về Vương Đô, ta cũng nghĩ đến chuyện moi bọn hắn ra, nhưng nghĩ lại, vừa mới nhốt vào, moi ra ngay thì không hay. Bọn hắn đến ám sát chúng ta, phải mài bớt cái hỏa khí của bọn hắn, sợ bọn hắn không dễ buông chấp niệm, cho bọn hắn một chỗ yên tĩnh mà suy ngẫm cho kỹ, như vậy gặp mặt mới dễ nói chuyện, phải không?”
“Khà khà khà khà…”
Chẳng phải trọng phạm gì, việc gặp mặt không phải đại sự, Ngô Cân Lượng nhờ bạn bè làm liền xong.
Trong một gian lao tù ánh sáng lờ mờ, mười một phạm nhân mang còng tay xiềng chân, lộc ngộc bị giải đến, nhét chung vào một chỗ.
Mười một người, ai nấy quần áo tả tơi, có người rõ ràng đã bị roi đánh, bẩn thỉu, giày mòn cả đầu ngón chân, đàn ông thì râu ria mọc dài, nhất là Chử Cạnh Đường, bộ râu quai nón lâu ngày không sửa như bờm sư tử.
Người duy nhất là nữ nhân, Chu Hướng Tâm, đệ tử Nguyên Vạn Thảo đường, đâu còn vẻ đoan trang ngày nào, tóc tai rối bời, có thể thấy cả côn trùng nhỏ bò lúc nhúc, mặt mày bẩn thỉu đóng váng, nàng bị áp giải từ khu giam giữ nữ phạm.
Ai nấy hai tay đều chai sạn, còn có cả vết máu.
Rõ ràng tu vi đã bị quản chế, còn thường xuyên phải làm việc nặng.
Mười một người nhận ra nhau, đều có chút bất ngờ, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn gặp mặt, nhưng chưa từng bị giam chung, không biết hôm nay vì sao lại bị tập trung vào một chỗ.
“Lão Chử, ý gì đây?” Lao Trường Thái hỏi.
Chử Cạnh Đường: “Ta nào biết, có khi nào tông môn đến moi chúng ta ra không?”
Chu Hướng Tâm thở dài: “Mơ đẹp gì thế, đừng nói tông môn moi chúng ta, ngay cả việc các tông môn cùng nhau moi chúng ta ra cũng không có khả năng.”
Mọi người ngẫm lại cũng phải, càng nghĩ càng hoảng, lẽ nào sắp bị xử trí tập thể?
Đúng lúc này, cửa sắt phía ngoài ầm ầm mở ra, hai người bước vào, y phục gấm vóc, một người cao to đặc biệt dễ thấy, còn đeo cả hồ lô lớn, liếc mắt một cái là nhận ra Ngô Cân Lượng.
Người còn lại dĩ nhiên là Sư Xuân.
Hơn nửa năm không gặp, da dẻ hai người trắng trẻo hơn nhiều, trông đã giống người bình thường.
Thấy hai vị này, lòng mọi người trăm mối ngổn ngang, đồng thời càng lúc càng hoảng, bọn hắn chính là những kẻ mưu sát hai người này, chẳng lẽ là đến thu thập bọn hắn?
Ai nấy đều im thin thít.
“Khà khà khà khà…” Tiếng cười của Ngô Cân Lượng vang vọng trong không gian, thấy bộ dạng thê thảm của bọn hắn, gã cười rất khoái trá.
Sư Xuân quét mắt nhìn bọn hắn, thuộc lòng từng người, “Chử Cạnh Đường của Bích Lan tông, Ngô Hồng của Thiết Kiếm môn, Lao Trường Thái của Tử Vân tông, Trần Vô Kỵ của Chính Thiên môn, Phương Tự Thành của Bắc Đình tông, Tiếu Tỉnh của Tụ Linh cốc, Hạo Cát của Vạn Tú sơn, Đồng Minh Sơn của Bách Luyện tông, Thẩm Mạc Danh của Diệu Tiên tông, An Vô Chí của Chu Tước các, Chu Hướng Tâm của Vạn Thảo đường, chư vị khỏe, không ngờ gặp lại lại bằng cách này.”
Còn không phải nhờ phúc của ngươi, ai nấy đều nghĩ vậy, nhưng lúc này đã là tù nhân, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, vẫn không ai lên tiếng.
Sư Xuân lại nói: “Ta cũng chỉ mới nghe nói các ngươi bị bắt, nghe nói là vì muốn ám sát ta nên mới bị bắt, ám sát ta làm gì, vì sao vậy?”
Nói đến đây, sao có thể không hận, Chử Cạnh Đường lên tiếng, “Chúng ta đã vì ngươi mà bị trục xuất khỏi môn phái.”
Sư Xuân: “Chỉ vì thế mà muốn giết ta? Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội đều dựa vào bản lĩnh, ta có làm sai gì sao?”
Mọi người lại im lặng, bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều, bị giam lâu như vậy, chịu tội xong, sớm đã nghĩ lại, từng hối hận, hối hận vì đã nhất thời xúc động.
Sư Xuân: “Quên nói một tiếng, chúng ta đồng bệnh tương liên, hai chúng ta cũng bị trục xuất khỏi Vô Kháng sơn.”
Mọi người có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bọn hắn.
Ngô Cân Lượng đeo hồ lô lớn thì hắc hắc không thôi.
Chử Cạnh Đường kỳ quái nói: “Các ngươi lập công lớn cho Vô Kháng sơn như vậy, mà vẫn bị trục xuất sư môn?”
“Không so được với các ngươi, chúng ta xuất thân không tốt… Thôi, không nói nữa, vô nghĩa.” Sư Xuân khoát tay, “Không phải chỉ là bị trục xuất khỏi tông môn thôi sao, có gì ghê gớm, ở tông môn chưa chắc đã sống tự tại như bây giờ. Đúng rồi, hỏi một chút, không lẽ các ngươi cùng nhau nghĩ ra chuyện giết chúng ta đấy chứ, vị cao nhân nào nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này?”
Mọi người vô thức liếc mắt về phía Chử Cạnh Đường, còn Chử Cạnh Đường thì cúi đầu im lặng.
Sư Xuân chỉ thẳng mũi vào Chử Cạnh Đường qua song sắt, “Biết ngay là ngươi nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này mà, bởi vì lúc trước chỉ có ngươi là theo chúng ta sát sao nhất.”
Chử Cạnh Đường hừ một tiếng, “Ta mới là kẻ bị lừa thảm nhất, bị bán còn phải giúp các ngươi kiếm tiền.”
Sư Xuân lại khoát tay, “Được rồi, chuyện qua rồi, chúng ta đến đây không phải để tìm các ngươi tính sổ, là nghe nói các ngươi bị nhốt ở đây, nên đến thăm các ngươi một chút.
Đúng rồi, tuy rằng bị trục xuất khỏi tông môn, nhưng dù sao cũng đã phục vụ tông môn nhiều năm như vậy, ngay cả ta còn nghe được chút phong thanh, không lẽ tông môn các ngươi không nghe được gì hết, vẫn cứ để các ngươi ở đây chờ chết, không có tông môn nào đến moi các ngươi ra sao?”
Lời này khiến người ta thất vọng đau khổ, mười một người ai nấy mặt mày đều uể oải.
Sư Xuân thấy vậy, bồi thêm một câu, “Không một ai sao?”
Vẻ mặt mười một người càng thêm khó tả.
Ngô Cân Lượng tặc lưỡi, “Thế thì hơi quá, các ngươi ám sát hai chúng ta, đâu chỉ là tư thù, chẳng phải cũng là vì tông môn trút giận sao? Thật đúng là không có chút tình cảm nào.”
Hai người hết chuyện để nói, càng nói càng khiến người ta khổ sở, rõ ràng là cố ý chọc ngoáy.
Thấy bọn hắn đều im lặng, Sư Xuân nói: “Chuyện Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội đã qua, lúc ấy chúng ta cũng không có lựa chọn, các ngươi đừng để bụng chuyện cũ.
Đương nhiên, các ngươi ra nông nỗi này, ít nhiều cũng do chúng ta liên lụy, chúng ta cũng áy náy, nếu mọi người cảm thấy chuyện này có thể bỏ qua, còn có thể làm bạn bè, hai chúng ta sẽ giúp các ngươi nghĩ cách, xem có thể moi các ngươi ra ngoài được không.
Dĩ nhiên, nếu trong lòng còn hận, không muốn nhận tình của chúng ta, vậy coi như chúng ta chưa nói gì.”
Lời này vừa ra, tầm mắt mười một người đồng loạt đổ dồn về phía hắn, Chu Hướng Tâm không kịp chờ đợi nói: “Ngươi thật không để bụng chuyện cũ, thật có thể moi chúng ta ra ngoài?”
Sư Xuân chắp hai tay, “Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Đều là người bị trục xuất khỏi tông môn, đồng bệnh tương liên, có cần thiết phải so đo nhau không? Giết chúng ta, các ngươi cũng không có lợi lộc gì. Giết các ngươi, chúng ta cũng không có gì hay ho, cần gì chứ?”
“Được, chỉ cần có thể moi ta ra ngoài, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Xuân huynh nói rất đúng, chuyện trước kia đều qua rồi.”
“Không sai, coi như chúng ta giết Xuân huynh cũng chẳng ích gì.”
Một đám người nhao nhao tỏ thái độ, không bỏ sót một ai, đều bày tỏ mong muốn được ra ngoài, hy vọng Sư Xuân giúp đỡ, ở đây thật sự là không muốn ở thêm một ngày nào nữa.
Thấy ai nấy đều cải tạo tốt, Sư Xuân ấn hai tay xuống, “Đại gia yên tâm, việc này ta nhất định hết sức cố gắng, tranh thủ không bỏ sót một ai, sớm ngày đưa mọi người ra ngoài, đại gia an tâm chờ tin tốt.”
Một đám người liên tục cảm ơn, từng khuôn mặt bẩn thỉu đều ánh lên vẻ hy vọng.
Ngô Cân Lượng ở bên hắc hắc, gã là người rõ nhất, tận tai nghe thấy Sư Xuân nhờ Lan Xảo Nhan giúp giam những người này lại, bây giờ đám người này lại cảm tạ Sư Xuân, gã cảm thấy thật đáng buồn cười.
Dĩ nhiên, gã cũng biết Sư Xuân quyết định như vậy không phải vì muốn hãm hại bọn hắn.
Việc này coi như đã quyết định như vậy, Sư Xuân bỗng đổi chủ đề, “Đúng rồi, gần đây ta đang bàn luận với người về công pháp hỏa tính, Đồng Minh Sơn, ta nhớ không lầm thì Bách Luyện tông của ngươi là môn phái luyện khí phải không?”
Đồng Minh Sơn gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Sư Xuân: “Ngươi biết công pháp hỏa tính?”
“Biết.” Đồng Minh Sơn vừa nói vừa nhìn quanh, “Ở đây không chỉ mình ta biết công pháp hỏa tính, An Vô Chí và Chu Hướng Tâm cũng biết, công pháp hỏa tính của ta chủ yếu dùng để luyện khí.”
Chu Hướng Tâm nói: “Công pháp hỏa tính của Vạn Thảo đường ta chủ yếu dùng để luyện đan.”
An Vô Chí đưa hai tay bị còng lên che mặt, cười khổ nói: “Công pháp hỏa tính của Chu Tước các ta cũng chỉ dùng để đánh nhau, mà với cảnh giới hiện tại của ta, uy lực cũng không lớn.”
Sư Xuân mỉm cười gật đầu, rồi thuận miệng trấn an vài câu, bảo bọn hắn cứ yên tâm chờ tin tức, sau đó liền cùng Ngô Cân Lượng cáo từ.
Ra khỏi cửa lớn của lao ngục, Ngô Cân Lượng hiếu kỳ hỏi: “Đi rồi sao? Giờ không moi bọn hắn ra luôn à?”
Sư Xuân: “Đưa ra thì sao? Nhiều người như vậy, chen chúc cùng chúng ta à? Cứ nhốt thêm vài ngày, chờ bên kia giúp ta chuẩn bị xong nhà cửa hẵng hay, để bọn hắn thật lòng nhớ thương chúng ta vài ngày cũng không phải chuyện xấu. Đây đều là các phái giúp chúng ta sàng lọc ra người, bị giam ở đây một chuyến, không ai đến moi, chứng tỏ nội tình cũng tương đối sạch sẽ. Đưa ra rồi, phải cho bọn hắn hiểu, trộn lẫn với chúng ta còn hơn ở trong tông môn nhiều!”
Ngô Cân Lượng hiểu, ở bên khà khà khà khà…