Chương 206: Tuyệt tình tuyệt nghĩa | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 04/04/2025
Phượng Trì nói: “Hết sức rõ ràng, trực tiếp thổ lộ vô dụng, liền muốn cưỡng ép đạt được tiểu thư ngài.”
Hạ Phất Ly tiếp lời: “Ngay từ đầu hẳn là không nghĩ tới cùng ngài thổ lộ, là nghe được Vô Kháng sơn đưa ra điều kiện, có thể làm cho ngài trở thành nữ nhân của hắn, sau đó hắn liền không muốn ẩn nhẫn nữa, trước cùng ngài thổ lộ, ngài cự tuyệt sau, hắn lập tức cầu kỳ thứ, tiếp nhận Vô Kháng sơn điều kiện, tóm lại chính là muốn đạt được ngài.”
Hai người nắm đầu Tượng Lam Nhi mà phân tích, khiến nàng cảm thấy đầu óc ong ong, nàng biết dung mạo của mình đối với nam nhân có sức hấp dẫn không nhỏ, nhưng nếu nói Sư Xuân sẽ thích nàng, nàng luôn cảm giác Sư Xuân người kia có chút không đúng, liền nhắc nhở Phượng Trì: “Phượng tỷ, tỷ quên hắn ưa thích chính là Miêu Diệc Lan sao, lúc trước hắn theo đuổi là Miêu Diệc Lan mà?”
Phượng Trì đáp: “Thành như chính hắn nói, tại đất lưu đày chưa thấy qua chân chính sắc đẹp, xuất hiện cái Miêu Diệc Lan, vậy dĩ nhiên là xinh đẹp nhất. Đến thế giới bên ngoài, thấy ngươi về sau, tự nhiên là có so sánh. Miêu Diệc Lan ta gặp qua, xác thực không bằng tiểu thư ngài xinh đẹp.”
Tượng Lam Nhi do dự một chút, lại thổ lộ một vấn đề: “Không chỉ có như thế, ta thậm chí hoài nghi hắn cùng Biên Duy Anh có một chân.”
Việc này, nàng chẳng qua là hoài nghi, còn chưa báo cáo, trước đó cũng không đề cập.
“Cái gì?” Hạ Phất Ly vẻ mặt đại biến, “Ngươi chắc chắn chứ?”
Tượng Lam Nhi chần chờ nói: “Chính hắn phủ nhận, ta còn không thể xác định.”
Hạ Phất Ly nhíu mày thật sâu.
Phượng Trì cũng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi hắn: “Có thể nghĩ biện pháp xác nhận sao?”
Hạ Phất Ly đáp: “Ta thử xem.”
Phượng Trì nói: “Vậy ngươi đi trước đi.”
Hạ Phất Ly nhìn ra hai người có lời khác, lúc này đứng dậy rời đi.
Xác nhận hắn đã đi khỏi, Phượng Trì mới hồi trở lại chỗ ngồi, nói: “Tiểu thư, việc này khẳng định phải báo cáo.”
Tượng Lam Nhi hỏi: “Ngươi thật tin chuyện hoang đường của hắn?”
Phượng Trì đáp: “Nếu không phải thật thích ngươi, vậy thế nào giải thích việc hắn đối với ‘Dạ Oanh’ đưa ra yêu cầu?”
Tượng Lam Nhi cưỡng từ đoạt lý nói: “Có phải hay không là hắn đã biết thân phận của ‘Dạ Oanh’, biết ‘Dạ Oanh’ là người của chúng ta?”
Phượng Trì hỏi lại: “Ngài dạng này cưỡng ép tìm lý do phủ định có thích hợp không?”
Tượng Lam Nhi im lặng, trong nhất thời có chút tâm loạn như ma, cảm xúc chợt nổi lên chợt rơi, trong lòng thì thào tự hỏi: “Hắn thật thích ta?”
Phượng Trì tiếp lời: “Tiểu thư, lần trước ngài báo cáo có liên quan đến hắn không phải là người Ma đạo, phía trên cảm thấy rất hứng thú, cố ý khiến cho hắn gia nhập chúng ta. Hắn lần này đối với ngài thổ lộ, tiêu trừ hắn bên trên Vô Kháng sơn tìm người có điểm đáng ngờ, không thể nghi ngờ lần nữa ấn chứng phán đoán trước đó của ngài, hắn xác thực không phải người trong ma đạo. Một khi phía trên chính thức quyết định hấp thu hắn, ngài chỉ sợ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Tượng Lam Nhi lặng yên không nói, thản nhiên đáp: “Chuẩn bị tâm lý gì? Để ta hi sinh nhan sắc kéo hắn vào tròng?”
Phượng Trì từ từ nói: “Vô Kháng sơn bên này, phía trên kinh doanh rất lâu, sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng phía trên cảm thấy Sư Xuân giá trị càng lớn, mà lại càng lúc càng lớn, ta cũng không biết phía trên sẽ làm cái gì quyết định.”
Rất nhanh, tin tức liền được báo lên.
Bất quá có một số việc cần quyết sách căn cứ, cũng cần thời gian.
Về sau tình huống, như Sư Xuân sở liệu, việc muốn Tượng Lam Nhi trở thành nữ nhân của hắn, Hạ trưởng lão chậm chạp không có trả lời.
Mấy ngày kế tiếp, Sư Xuân tạm thời không đi tìm Tượng Lam Nhi, nhưng lại lần lượt có người tìm tới hắn.
Đều là người quen cũ của hắn, cũng là người quen cũ của Ngô Cân Lượng, những nguyên lão huynh đệ của Đông Cửu ở đất lưu đày.
Nguyên nhân tìm đến cũng đơn giản, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nổi danh, mới ra đất lưu đày bao lâu, đã có cả nhà ở Vương Đô, lại còn có trăm vạn tiền thưởng, mà phần lớn huynh đệ Đông Cửu ra ngoài tìm việc làm ổn định đều khó khăn, có việc làm ổn định, một tháng nhiều nhất cũng chỉ được mấy trăm Đàn Kim.
Vừa nghe nói sự tích phong quang của Sư Xuân và Ngô Cân Lượng, dồn dập nghe ngóng mà xin gia nhập.
Đừng nói những kẻ thượng vàng hạ cám, ngay cả Lão Đông và Đại Thạch Đầu đang làm việc tại Bác Vọng lâu cũng có chút động tâm, suýt chút nữa đã muốn vứt bỏ công việc tồi tàn kia để theo Đại đương gia mà gây dựng tiền đồ.
Cũng may Bác Vọng lâu có ưu thế của Bác Vọng lâu, một là thấy nhiều việc đời, hai là tai mắt còn thính hơn so với những kẻ nghe gió thành bão, hiểu rõ tình cảnh của Sư Xuân bọn hắn bây giờ kỳ thật hết sức xấu hổ, nhìn như đại hồng đại tử phong quang, kì thực tiền đồ lại không chắc chắn.
Mà những kẻ đầy cõi lòng nhiệt huyết mà đến, kết quả lại bị dội cho một gáo nước lạnh.
Không gặp, Sư Xuân một người cũng không gặp, không những mình không gặp, còn không cho Ngô Cân Lượng đi gặp.
Không gặp thì cũng thôi đi, không ít người vốn dĩ trên tay không có tích súc gì, xa xôi chạy tới, không phải thổi một hơi là tới được, còn cần chi tiêu, có huynh đệ tìm Sư Xuân vay tiền, trong lòng nghĩ các ngươi có nhiều tiền như vậy, cho ta mượn hai ba ngàn cũng được chứ.
Kết quả vẫn là một bồn nước lạnh dội xuống, Sư Xuân không cho mượn, cũng không cho Ngô Cân Lượng mượn.
Vậy thì tự lực cánh sinh được rồi chứ gì? Nhưng Lâm Kháng thành cũng không phải là nơi phồn hoa thiếu người, khó tìm việc để hoạt động, nhưng Lâm Kháng thành là địa bàn của Vô Kháng sơn a, cho nên hi vọng Đại đương gia hỗ trợ tìm việc làm.
Sư Xuân vô tình cự tuyệt, tựa hồ không muốn cùng những người này có lui tới gì nữa, tựa hồ muốn phủi sạch quan hệ với mình lúc trước.
“Sư Xuân, Ngô Cân Lượng, hai tên vô tình vô nghĩa súc sinh, năm đó các huynh đệ đi theo các ngươi liều mạng, các ngươi đã hứa hẹn thế nào?”
“Cái gì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, tất cả đều là đánh rắm!”
“Cũng không nghĩ một chút, không có chúng ta giúp ngươi liều mạng, ngươi có thể đứng vững chân ở Đông Cửu nguyên, ngươi có thể có ngày hôm nay?”
“Người ta bây giờ công thành danh toại, rốt cuộc chướng mắt chúng ta đám thấp hèn này, đã lợi dụng xong chúng ta, đã không cần chúng ta.”
“Thấp hèn? Năm đó nếu không phải là chúng ta đám thấp hèn này bóp mồm bóp miệng nuôi sống bọn hắn, hai tên cẩu vật kia đã sớm chết đói rồi.”
“Sớm biết nuôi hai đầu bạch nhãn lang, đã nên một nồi nấu chín.”
“Đại gia nói cẩn thận một chút a, người ta bây giờ nhưng rất khó lường, có tiền có thế, còn rất biết đánh nhau, muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay.”
“Vậy thì cứ để hắn tới đi, có gan thì giết sạch chúng ta đám huynh đệ năm đó giúp hắn liều mạng này đi, ta xem trên mặt hắn thế nào mà dán được cái danh môn tử đệ kia!”
“Sợ hắn làm gì, đằng nào cũng sống không nổi nữa rồi, cứ để hắn giết cho xong chuyện!”
Luận khóc lóc om sòm, đùa nghịch trộn lẫn, đám lão huynh đệ Đông Cửu này có một bộ, ghen ghét khiến người điên cuồng, mảy may chỗ tốt cũng không cho, thậm chí đến mặt cũng không thèm gặp, có vẻ như đã chọc giận bọn hắn.
Bọn hắn chửi rủa tại Lâm Kháng thành, trêu chọc bên đường, vừa đi vừa mắng, kỳ lạ là Vô Kháng sơn bên này cũng không ngăn cản, mặc cho những người này bôi nhọ thanh danh của Sư Xuân.
Rất nhiều người xem náo nhiệt đều châu đầu ghé tai nghị luận, nghe nói quán quân và á quân Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội quả thực có đủ lang tâm cẩu phế, tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Đứng ở góc đường, Phượng Trì lạnh lùng nhìn một màn này, trước đó để điều tra nội tình của Sư Xuân, nàng đã từng tìm hiểu tình hình Sinh Ngục Đông Cửu nguyên, biết nếu không có Sư Xuân, phần lớn mọi người đều còn đang khổ sở trốn tránh cầu sinh ở đất lưu đày, làm gì có lòng dạ thanh thản ăn no uống đủ mà chửi rủa ở đây.
Những người này chẳng những chửi trong thành, còn chạy đến dưới chân Vô Kháng sơn thi pháp lớn tiếng mắng, càng không ai quản bọn họ, bọn hắn mắng càng ngày càng hăng say.
Đứng ở một bên sườn núi, mơ hồ đều có thể nghe được tiếng mắng chửi dưới núi, trên núi không ít đệ tử Vô Kháng sơn lặng lẽ nói nhỏ.
Sư Xuân đứng ở đình đài bên vách núi, dựa vào lan can lẳng lặng nghe, mặt không biểu tình.
Hắn ban đầu không muốn đến nghe, là Ngô Cân Lượng kiên quyết kéo hắn tới.
Nghe đám người chửi rủa cấp trên, Ngô Cân Lượng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhe răng nhếch miệng vò đầu, cuối cùng không nhịn được dừng bước sau lưng Sư Xuân, nói: “Cái kia, Xuân Thiên, hay là chúng ta đi gặp một lần đi, đằng nào cũng đến rồi, nói thật, dù sao cũng là huynh đệ sinh tử một trận, đến mặt cũng không thấy, thật sự có chút quá. Bọn hắn kỳ thật vẫn sợ chúng ta, chúng ta chỉ cần lộ diện uy hiếp một phen, việc này cũng sẽ qua thôi.”
Sư Xuân lạnh lùng nói: “Không gặp!”
“Rốt cuộc là tại sao?” Nói đến đây, Ngô Cân Lượng lại nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Ta không hiểu, Chử Cạnh Đường những người kia ngươi còn có thể giữ lại làm dự bị, vì sao lại không dung được huynh đệ nhà mình? Cho chút tiền nhỏ là có thể nuôi sống bọn hắn, đều hiểu rõ, thật sự có chuyện gì, sai sử còn thuận tay hơn người ngoài.”
Nghe những lời này, khóe miệng căng cứng của Sư Xuân buông lỏng ra, từ từ nói: “Nếu đã còn sống rời khỏi đất lưu đày, cũng không cần phải để bọn hắn đi liều mạng nữa, dù không tốt, cũng tốt hơn đất lưu đày gấp vạn lần. Chúng ta lúc nào cũng có thể trượt chân, không cần thiết liên lụy bọn hắn.
Bọn hắn ngươi còn không biết sao? Gặp nguy hiểm bán chúng ta không có gì cố kỵ. Nơi này không phải đất lưu đày, quá phức tạp, ngươi và ta đều đã học được rất nhiều, không thể lại chơi theo kiểu trước đây.
Chúng ta bây giờ đắc tội người đã đủ nhiều, chúng ta không để ý đến bọn họ, đối bọn hắn vô tình vô nghĩa, bọn hắn có thể sống sót thật tốt, một khi liên lụy không rõ, ngươi tin hay không bọn hắn lập tức sẽ bị người ta để mắt tới? Nơi này không phải đất lưu đày, cũng không phải Đông Cửu nguyên, chúng ta bây giờ căn bản không có năng lực che chở bảo vệ bọn họ. Mắng hai câu mà thôi, mặc kệ bọn hắn đi.”
Ngô Cân Lượng lẳng lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn chằm chằm Sư Xuân, cuối cùng hiểu rõ khổ tâm của Đại đương gia, cuối cùng hiểu rõ Vô Kháng sơn hỏi có muốn khu đất ra không, bên này tại sao lại nói không cần.
Nhưng nghe tiếng mắng dưới núi từng đợt truyền đến, nghe những lời không thể tả, khóe miệng của hắn lại kéo căng lại kéo căng, cuối cùng sốt ruột phất tay áo mà đi, “Ai, đi đi, ta không muốn nghe, phiền chết, ta về trước.”
Hắn đi không lâu, thân ảnh Tượng Lam Nhi chậm rãi đi tới, chậm rãi tiến vào đình đài.
Trong tình huống bình thường, tại Vô Kháng sơn, nàng sẽ không công nhiên cùng Sư Xuân đơn độc chung đụng dưới con mắt mọi người, nhưng đợi mấy ngày đều không thể đợi được cái gọi là nam nhân ưa thích mình kia tìm đến mình, vậy nàng chỉ có thể tự mình tìm tới.
Nhìn bóng lưng cô độc trong đình, sắc mặt nàng có chút phức tạp, tin tức Hạ Phất Ly nghiệm chứng đã cho nàng có thể xác định Biên Duy Anh vẫn còn là thân trai tân, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để chứng minh nàng đã hiểu lầm quan hệ giữa Sư Xuân và Biên Duy Anh.
Tên ngốc này thật sự thích mình sao?
Có thật vậy hay không, hiện tại đã không còn quan trọng, phía trên sau khi có được tin tức đã được Hạ Phất Ly nghiệm chứng, lập tức ra lệnh cưỡng chế nàng phải nghiệm chứng, không thể cự tuyệt Sư Xuân, muốn giữ Sư Xuân lại, lợi dụng việc Sư Xuân thích nàng để ổn định Sư Xuân, ổn định cục diện trước mắt, cũng chính là để cho nàng bắt cá hai tay.
Nói cách khác, việc Sư Xuân có thật sự thích nàng hay không, không thể chỉ là nói suông, mà phải xem Sư Xuân có thể vì Tượng Lam Nhi nàng làm đến mức độ nào.
Đến nỗi làm thế nào để giữ chân, từ nhỏ đã đưa ngươi vào thanh lâu để tu luyện, nếu ngay cả việc quyến rũ đàn ông cũng không làm được, vậy thì thật là uổng công nuôi dưỡng.
Ý đồ của phía trên rất đơn giản, Biên Duy Khang vẫn muốn tiếp chưởng Vô Kháng sơn, vậy Sư Xuân tự nhiên là phải rời khỏi Vô Kháng sơn, Tượng Lam Nhi nàng tốt nhất là có thể vừa làm nữ nhân của Biên Duy Khang, vừa làm nữ nhân của Sư Xuân, trước tiên kéo Sư Xuân vào ma đạo của bọn họ đã rồi tính.
Đến nỗi thân phận của Sư Xuân có vấn đề hay không, ma đạo sẽ không dễ tin, tự có những biện pháp đề phòng chờ đến khi Sư Xuân đã lún sâu vào đó, Vô Kháng sơn đã lặng lẽ nắm trong tay, Tượng Lam Nhi nàng là muốn tiếp tục làm nữ nhân của hai người đàn ông, hay là chọn một, hoặc là cả hai đều không cần, đến lúc đó đều không còn là vấn đề…