Chương 193: Sư Xuân tiểu tặc | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 04/04/2025
Khách sạn, Sư Xuân không thể trốn khỏi ước đàm.
Nội dung nói chuyện chính là sự tình bên trong Tây Cực đấu trường, Sư Xuân sau khi biết được thân phận người thẩm vấn, cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ một trận cạnh đoạt lại chọc tới những người này.
Hắn tại đất lưu đày đã nghe nói qua “Xem sao các”, biết rõ những người này là làm gì, nghe nói là ưng khuyển của Nữ Đế.
Chỉ cần không phải sự tình liên quan tới Ma đạo, Sư Xuân cũng không có gì phải e ngại.
Bọn hắn cũng không hỏi nhiều chuyện khác, đối với việc cạnh đoạt Trùng Cực tinh cũng không hứng thú, chỉ tra hỏi lúc hắn cùng Mộc Lan Thanh Thanh giao thủ, có biết ai đã ra tay đánh lui hắn hay không.
Thứ nhất, Sư Xuân xác thực không biết là ai ra tay, thứ hai, hắn đã bị âm thầm cao thủ dặn dò, cho nên hắn cắn răng nói không biết.
Không có ý tứ gì khác, nếu “Xem sao các” có thể biểu hiện ra thực lực mở ra hư không, hắn có khả năng sẽ thành thật khai báo.
Kết quả là bọn hắn đến cả phương thức ra tay cũng không hiểu được, còn ở lại chỗ này hỏi vị trí ra tay, chênh lệch quá lớn, làm sao hắn mở miệng nói thật được?
Vậy hắn khẳng định phải đứng về phía cường giả, bằng không quay đầu chết thế nào cũng không biết.
Việc thẩm vấn không kéo dài bao lâu thì tạm dừng, bởi vì Vô Kháng sơn đặt chân ngoài khách sạn, đột nhiên xuất hiện trên ngàn giáp sĩ, Vương Đô trú quân xuất hiện.
Phương thức xuất hiện không đủ ôn nhu, trực tiếp đem khách sạn bao vây, xông thẳng vào.
“Dừng lại!”
Mấy tên hắc y nhân ở cửa sân lập tức quát tháo ngăn cản.
Vù vù, đao kiếm biểu diễn, trực tiếp gác lên cổ những hắc y nhân ngăn cản, đè lên người bọn hắn, cưỡng ép đỡ lên.
Trong sân khách sạn, hắc y nhân lao ra, có người lấy ra Tuyền Cơ Lệnh, kết quả còn chưa kịp phát sáng, liền bị sống đao đập vào cổ tay đánh rớt, ngay sau đó một cước đá bay Tuyền Cơ Lệnh ra ngoài tường viện, vào rừng núi, không nhìn, không thấy.
Hai bên lẫn nhau quát tra động tĩnh, Sư Xuân đang ngồi trong phòng tiếp nhận thẩm vấn cũng nghe được, sau đó cửa “cạch” một tiếng bị đạp ra, một đám giáp sĩ xông vào.
Đối mặt đao kiếm bức bách, người thẩm vấn “phanh” một tiếng vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào đám giáp sĩ giận dữ mắng mỏ: “Các ngươi muốn làm cái gì?”
Tướng lĩnh dẫn đầu quan sát Sư Xuân mặt mũi tràn đầy mộng, hỏi: “Sư Xuân?”
Sư Xuân cảnh giác đứng lên: “Chính là tại hạ.”
Tướng lĩnh dẫn đầu lúc này mới hồi đáp người thẩm vấn: “Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội, chúng ta hoài nghi tiểu tử này gian lận.”
Quay đầu quát thủ hạ: “Mang đi!”
Gian lận? Làm đại gia ngươi! Sư Xuân lập tức gấp, đều là chuyện dựa vào bản sự, lấy đâu ra chuyện gian lận, lúc này hô to: “Ta oan uổng a, ta không có gian lận…”
Đám giáp sĩ này không nghe biện bạch, trực tiếp áp giải hắn đi.
Vừa ra tới sân, mới phát hiện Ngô Cân Lượng, Tượng Lam Nhi, Biên Duy Anh, Ân Huệ Hinh cùng Kha trưởng lão và một đám người Vô Kháng sơn cơ bản đều bị áp ra, chỉ không thấy Biên Kế Hùng.
Biên Kế Hùng vẫn còn trong phòng khách tốt nhất của khách sạn, cửa phòng đóng kín, đứng ở cửa một nam một nữ hai tên hắc y nhân, diện mạo đều rất thanh tú.
Một tướng lĩnh mang theo một đám giáp sĩ bước nhanh chạy tới, vừa định phá cửa thì nữ hắc y nhân mỉm cười nói: “Nếu biết bên trong là ai, tốt nhất không nên tự tiện xông vào, hậu quả ngươi biết đấy, nếu không biết hậu quả thì có thể xông vào thử một chút.”
Tướng lĩnh nâng nắm đấm lên do dự.
Nam hắc y nhân bình tĩnh lễ phép nói: “Chờ một lát.”
Tướng lĩnh liền nghiêm mặt gò má, để tay xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, sau cửa xuất hiện một người đàn ông trung niên da trắng ngần, hình dạng tuấn nhã cao gầy, một bộ thanh sam, trông vẫn rất điềm đạm nho nhã.
Thanh sam khách vừa xuất hiện, khóe miệng tướng lĩnh giật một cái, vội vàng đứng dựa sang bên, đám giáp sĩ đi theo dù không rõ tình hình, cũng học theo.
Thanh sam khách cất bước ra cửa, bình tĩnh thong dong mà đi, nam nữ thủ tại cửa ra vào đi theo phía sau.
Sau đó Biên Kế Hùng ra cửa cũng không được tự tại, cũng bị trực tiếp áp đi.
Trong sân khách sạn, thanh sam khách quét mắt đám người, tầm mắt trực tiếp khóa chặt Sư Xuân, đường đường chính chính nhìn chằm chằm, khiến Sư Xuân toàn thân không được tự nhiên.
Trước khi lên xe, thanh sam khách chợt dừng bước hỏi: “Không ai sáng Tuyền Cơ Lệnh sao?”
Một hắc y nhân lập tức tiến lên lĩnh tội: “Có sáng, bọn hắn ra vẻ không thấy, cố ý đánh bay lệnh bài.”
Thanh sam khách “nga” một tiếng: “Ai làm?”
Hắc y nhân kia lập tức nhìn quanh hiện trường, sau đó đưa tay chỉ vào một tên lĩnh đội giáp sĩ, “Chính là hắn!”
Thanh sam khách quay đầu, hờ hững nhìn người kia.
Vị giáp sĩ kia vừa chạm phải ánh mắt hắn, trên cổ liền bỗng nhiên phun máu, một ngân huy kiếm khách đột ngột hiện thân, nhất kiếm chặt đứt cổ hắn, dọa mọi người giật mình.
Đầu người rơi xuống đất, không đợi người bên ngoài động thủ, ngân huy kiếm khách lại trong nháy mắt biến mất.
Hiện trường một mảnh kinh hãi, lại không ai dám vọng động, ngân huy kiếm khách vừa hiện thân, đại khái đều biết thanh sam khách này là ai.
Sư Xuân mặt mày nhảy một cái, hắn không biết thanh sam khách là ai, thế nhưng biết người này xuất từ môn phái nào đó.
Sợ hãi khiến hắn vô ý thức mở ra dị năng mắt phải, cảnh giác bị ám sát.
Thanh sam khách lên xe trước lại như có như không liếc Sư Xuân một cái.
Tim Sư Xuân đập mạnh, mơ hồ ý thức được người kia có ý giết gà dọa khỉ.
Càng làm hắn kinh ngạc chính là, thanh sam khách cứ như vậy mang theo hắc y nhân rời đi, tại chỗ giết người của Vương Đình, nhân mã Vương Đình thế mà không dám ngăn cản, thế mà cứ như vậy bỏ mặc rời đi.
Một bọn Vô Kháng sơn cũng bị áp đi, không biết mình bị áp đến nơi nào, chỉ biết bị áp vào một doanh địa trú quân.
Cho bọn hắn một cái đình viện ở tạm, chỉ cần không chạy ra ngoài, trong sân có thể tự do hành động.
Sư Xuân chờ đợi việc thẩm vấn mình gian lận, ấp ủ một đống lời ứng phó mà chậm chạp không thể phát huy tác dụng, bởi vì không ai đến thẩm vấn, người ở đây dường như đã quên mục đích bắt hắn tới.
Mà Biên Kế Hùng cũng triệu tập một số người tiến hành nói chuyện.
“Túc Nguyên tông Mộc Lan Thanh Thanh có một vị hôn phu, tên là Vương Thắng, là đệ tử Du Hà sơn ở Huyền Châu, cái này các ngươi đều biết chứ?”
Lời mở đầu của Biên Kế Hùng, khiến hai vị trưởng lão cùng Sư Xuân mấy người hiểu rõ tình hình đều ngây người.
Sư Xuân nén lại một chút, lần nữa đàng hoàng thừa nhận: “Tông chủ, Du Hà sơn không có người nào tên Vương Thắng, là đệ tử bịa chuyện.”
Biên Kế Hùng kết luận: “Không, Du Hà sơn xác thực có người tên Vương Thắng, là ngoại môn đệ tử của Du Hà sơn.”
Ngô Cân Lượng tại chỗ bật cười, hắc hắc nói: “Không phải chứ, thật có xảo hợp như vậy?”
Biên Kế Hùng: “Cũng đúng là hôn phu của Mộc Lan Thanh Thanh, nhưng Mộc Lan Thanh Thanh chưa bao giờ gặp mặt, cũng không biết hắn lớn lên như thế nào, Sư Xuân biết được tình hình này, tại Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội đã lợi dụng điểm này, che mắt Mộc Lan Thanh Thanh.”
Một bọn người nghe hồ nghi, hắn lại không cần suy nghĩ bổ túc một câu, “Sau này mặc kệ ai hỏi, đều phải nói như vậy, đây là chân tướng, đây là sự thật, chết cũng không thể đổi lời, bằng không nhất định sẽ chết rất thê thảm, hiểu chưa?”
Mọi người lại không ngốc, cấp tốc ý thức được điều gì.
Sư Xuân hỏi một câu: “Tông chủ, cái thanh sam khách kia là ai?”
Biên Kế Hùng: “Không nên hỏi, biết ít một chút đối với ngươi không có gì xấu.”
Sư Xuân âm thầm bĩu môi.
Vương Đô, một quân doanh khác, vực chủ Huyền Châu hỏa khí rất lớn, Xi Nhượng, cuối cùng gặp được người của Bích Lan tông và mười một môn phái khác.
Mười một môn phái này cũng là do hắn tìm một đội nhân mã Vương Đình từ trên tay “Xem sao các” cướp về.
Không nổi giận cũng khó khăn, nhân mã Huyền Châu bị cướp Trùng Cực tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đường đường vực chủ như hắn, khẳng định phải tìm người bên mình tới hỏi một chút, hỏi tới hỏi lui, đều chỉ hỏi được cái da lông, chỉ biết là cái hình dáng nguyên vẹn, lại không ai thực sự hiểu rõ tình hình.
Còn xuất hiện cái vị hôn phu gì đó, Sư Xuân khi nào thành hôn phu của Mộc Lan Thanh Thanh?
Người của Túc Nguyên tông cũng không biết trốn đi đâu.
Chờ hắn hỏi thăm đến một chút môn phái liên quan có thể biết nội tình, lại phát hiện những môn phái đó cũng đều biến mất, lúc này mới ý thức được không đúng, lập tức tìm đến lực lượng đặc thù của Vương Đình xin giúp đỡ, mới phát hiện “Xem sao các” đưa tay quá nhanh.
Lúc này mới tìm người ngựa từ trên tay “Xem sao các” đoạt người trở về.
Người thì đều tốt, chỉ là một số chân tướng, rất khó lật lại, dù cho hắn Xi Nhượng là vực chủ Huyền Châu.
Mười một môn phái kia, biết rõ chân tướng, nhưng nội dung nói ra đều đã bị cắt xén, bỏ hết những phần cắt xén đi, thì đều là thật, trải qua được tra.
Những nội dung bất lợi cho Túc Nguyên tông đều biến mất.
Hỏi “Xem sao các” mang bọn hắn đi làm gì, tự nhiên cũng là tra hỏi những chuyện này.
Dưới sự tham gia của tai mắt Vương Đình, người của Túc Nguyên tông tự nhiên cũng bị tìm được, Xi Nhượng giận dữ hỏi chuyện hôn phu là thế nào, nhận được câu trả lời giống như Biên Kế Hùng nói, không biết Sư Xuân biết được tình hình của Vương Thắng từ đâu, lợi dụng điểm này lừa gạt Mộc Lan Thanh Thanh.
Xi Nhượng cũng nhìn thấy Mộc Lan Thanh Thanh tức đến thổ huyết, tự tay kiểm tra, phát hiện đúng là bị tức giận, đến nay còn chưa tỉnh lại.
Mộc Lan Thanh Thanh thành ra thế này, việc “Xem sao các” nhúng tay vào tra ra nguyên nhân, Xi Nhượng cũng có thể hiểu được.
Nhưng cũng khiến vị vực chủ đại nhân này tức giận quá sức, đệ nhất đến tay bị người lừa gạt đi, lẽ nào lại như vậy, hắn hô lên một câu “Sư Xuân tiểu tặc” sau đó trực tiếp tìm đến đại lão bên Vương Đình lên án.
Hắn không thể không có bất kỳ phản ứng nào.
Đại lão cũng không nghe một phía, sai người đi gọi Vệ Ma tới đối chất.
Người của Vệ Ma chạy tới đình viện Vô Kháng sơn ở tạm, bởi vì hắn cũng muốn biết “Xem sao các” tìm người Vô Kháng sơn làm gì.
Mà Vô Kháng sơn cũng là do hắn tìm người từ trên tay “Xem sao các” moi ra, hắn sợ bọn họ lại xảy ra chuyện, mới tạm thời an trí ở đây.
“Vệ vực chủ.” Có người lách mình tới gọi hắn, thông báo: “Hữu Bật Hầu triệu kiến, lệnh ngài lập tức đi gặp.”
“Bây giờ?” Vệ Ma nhìn sắc trời còn chưa sáng.
“Đúng, bây giờ, lập tức.”
“Có chuyện gì?”
Người tới cười: “Không biết, chỉ là Xi Nhượng đã tìm Hữu Bật Hầu trước.”
Vệ Ma bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu, chắp tay biểu thị cảm tạ, “Ngươi về trước đi, ta lập tức tới ngay.”
“Nhanh lên chút nhé.” Người tới nói rồi đi.
Vệ Ma nhìn đình viện ngay trước mắt, suy nghĩ một thoáng, sau đó nghiêng người vẫy tay, tùy tùng tiến tới gần, hắn thấp giọng bàn giao: “Xi Nhượng không cam tâm thất bại, chạy đến chỗ Hữu Bật Hầu làm yêu rồi, thắng bại đã định, ta không sợ, chỉ là không biết có thể xảy ra biến cố gì không, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ngươi lập tức tìm đến Nam công tử, nghĩ cách tiết lộ chuyện này cho hắn, đừng để người ta biết có liên quan đến ta, phải nhanh.”
“Dạ.” Tùy tùng cấp tốc lĩnh mệnh mà đi.
Vệ Ma lúc này mới lảo đảo rời đi.
Chờ hắn nhìn thấy Hữu Bật Hầu, nghe Xi Nhượng lên án, mới biết được Sư Xuân đã làm ra chuyện gì, thế mà còn giả mạo hôn phu của Mộc Lan Thanh Thanh, hắn cũng thực sự kinh ngạc, chơi hoa đến vậy sao?
Vị kia ngồi dựa vào ghế lớn, vĩnh viễn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đóng mở trong khóe mắt lập loè tinh quang, hắn xem như nhìn ra một chút manh mối, hỏi: “Đến giờ mà ngươi còn không biết Sư Xuân làm gì sao?”
Lời này khiến Vệ Ma có chút lúng túng, là muốn hỏi đến, chẳng phải quan hệ của hắn với Vô Kháng sơn vẫn không tốt lắm sao, vẫn đang giữ giá, biết thành tích đến tay thì hoảng cái gì.
Vừa định thuận tiện hỏi han, lại bị đưa tới đây…