Chương 18: Chỉ chứng | Sơn Hải Đề Đăng

Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 02/04/2025

Dù sao Chấp Từ thành cũng là địa bàn của Ba Ứng Sơn, nếu thật sự có ý đồ, chút gió thổi cỏ lay bên ngoài sao có thể qua mắt được hắn.

Nhận được tin tức, hắn liền đi ngay đến phòng khách, gặp Kỳ Nguyệt Như, trước mặt nàng cáo tri tình hình: “Xác định, hôm nay sẽ rời đi. Chẳng bao lâu nữa, hàng của Bác Vọng Lâu chỉnh đốn xong cũng sẽ cùng bọn hắn rời đi.”

Nghe nửa đoạn đầu, Kỳ Nguyệt Như lập tức muốn chuẩn bị rời đi, nhưng nửa câu sau vừa thốt ra, nàng sững sờ, hỏi: “Ý gì? Sao lại lôi cả Bác Vọng Lâu vào?”

Ba Ứng Sơn không thấy có vấn đề gì, “Bọn hắn đã đến Bác Vọng Lâu một chuyến, có lẽ là đề xuất chuyện gì đó, đội áp tải của Bác Vọng Lâu sẽ tiện đường mang bọn hắn đi.”

Kỳ Nguyệt Như trong nháy mắt nổi giận, “Có người của Bác Vọng Lâu che chở, sau khi rời khỏi đây ta còn thế nào động thủ? Không được, ngươi phải nghĩ cách giữ hai người bọn họ lại!”

Ba Ứng Sơn nghe xong cũng có chút bực mình, “Hai tiểu tử kia là cái thá gì, đến phiên ta phải động tay động chân ở đây? Ta động thủ bắt giữ bọn hắn chẳng phải là khiến người ta nghi ngờ? Ngươi đây không phải là tự dưng gây sự sao? Người rời khỏi đây rồi, ngươi còn nhiều thời gian, có rất nhiều biện pháp từ từ thu thập bọn họ, muốn thu thập thế nào cũng được. Hiện tại ‘Cai tù’ bọn hắn đều ở đây, rõ ràng đã nghi ngờ chuyện long cốt, ta há có thể muốn làm gì thì làm?”

Kỳ Nguyệt Như hỏi ngược lại: “Nếu trong lòng bọn họ không có quỷ, vì sao phải tìm Bác Vọng Lâu bảo hộ? Bên ngoài trời đất bao la, cản trở lại nhiều, một khi bị bọn hắn lợi dụng sơ hở chuồn mất, ta nhất thời biết đi đâu tìm bọn chúng?”

Đây là ý nghĩ thật sự của nàng, càng thấy tên Địa Đầu Xà Đông Cửu kia đáng nghi. Nếu thật sự có vấn đề, tìm Bác Vọng Lâu bảo hộ chính là đã lên kế hoạch, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn phương pháp bỏ trốn. Đây là điều nàng quyết không thể chấp nhận, quyết không thể để hở chỗ cho người ta chạy thoát.

Ba Ứng Sơn không khách khí nói: “Sau khi rời khỏi đây làm sao tìm được bọn chúng, đó là việc của ngươi. Nên giúp hay không nên giúp ta đều đã giúp các ngươi. Tóm lại, tuyệt đối không được động thủ bắt giữ bọn chúng ở đây. Ta cho ngươi biết, nơi này tuyệt đối không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa. Các ngươi mau rời khỏi đây đi, có ân oán gì thì sau khi rời khỏi đây muốn giải quyết thế nào cũng được.”

Nhận ra hắn thực sự tức giận, là nghiêm túc, Kỳ Nguyệt Như trầm mặc một lát, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại, chợt hỏi ngược lại: “Nếu hung thủ giết con trai ta thật sự là bọn chúng thì sao?”

Ba Ứng Sơn khinh thường nói: “Có phải hay không cũng là việc của ngươi. Ta đã nói, sau khi rời khỏi đây, ngươi muốn báo thù thế nào cũng được.”

Ý tứ là chuyện sau đó không liên quan đến hắn rất rõ ràng.

Kỳ Nguyệt Như tiến lại gần hắn, ánh mắt sáng rực, đối diện nói: “Nếu hung thủ thật sự là bọn chúng, vì sao lại để lại bảo vật ở hiện trường mà không lấy đi, có phải là vì để thoát khỏi tình nghi? Con trai ta, bọn chúng sớm đã đắc tội rồi, nhiều thêm một lần hay ít đi một lần đều như nhau. Lại bỏ qua trọng bảo như vậy, bọn chúng đang sợ cái gì? Ta không dám chắc đệ đệ ta trước khi chết có bị moi ra điều gì không nên nói hay không.”

Ba Ứng Sơn lông mày giật giật, lạnh lùng nói: “Cái gì là không nên nói? Xằng bậy, bớt dùng trò này đi!”

Kỳ Nguyệt Như: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ba thành chủ thật sự nguyện cầm tài sản của mình cùng đám tạp nham kia đi đánh cược sao? Cách ổn thỏa nhất là mau chóng giải quyết mọi chuyện trên tay ta. Như vậy, ngươi yên tâm, Kỳ gia ta cũng yên tâm. Ngươi cũng biết ‘Cai tù’ bọn chúng đã nảy sinh nghi ngờ, chỉ cần có lời đồn thổi gì, đối với ngươi mà nói đều có thể là tai họa ngập đầu. Ba thành chủ, bất kỳ lỗ hổng nào có khả năng tồn tại đều phải kịp thời vá lại!”

Ba Ứng Sơn nhíu mày, thần sắc trên mặt hình như có chút dao động, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.

Nhìn mặt mà nói chuyện, Kỳ Nguyệt Như lại thêm dầu vào lửa: “Ba thành chủ lo lắng cũng không phải không có lý. Động thủ bắt giữ người ở đây quả thực không thích hợp, nhưng cũng có thể biến báo một chút, tìm lý do tạm thời chế trụ, chờ đội áp tải của Bác Vọng Lâu xuất phát, rồi dùng lý do hiểu lầm hoặc gì đó để trục xuất bọn chúng đi là được. Như vậy cũng không gây ra sóng gió gì lớn. Ở Chấp Từ thành này, chút chuyện nhỏ này, đối với Ba thành chủ mà nói, hẳn là có rất nhiều biện pháp chứ?”

Kỳ gia có thể phái nàng đến đây chắp nối, không chỉ vì việc thăm tù nhi tử và đệ đệ là danh chính ngôn thuận, mà quan trọng hơn là nàng có năng lực ứng biến nhất định.

Ánh mắt Ba Ứng Sơn chớp động, không nói gì, chợt xoay người bỏ đi.

Đưa mắt nhìn theo, Kỳ Nguyệt Như lộ vẻ đắc ý, nhưng nghĩ đến cái chết của con trai, nụ cười tắt lịm, khó nén bi thương…

Đinh đinh đang đang, đốm lửa bắn tứ tung trong lò rèn, mình trần râu quai nón tráng hán chỉ huy mấy tên đồ đệ làm việc. Sư Xuân và Ngô Cân Lượng tiến vào chào hỏi, cũng là để cáo từ, sắp rời đi, đến chào hỏi những người quen cũ ở đây.

Vũ khí của hai người cũng đều được chế tạo ở đây.

Tiệm thợ rèn nằm ở cuối dãy cửa hàng của Bác Vọng Lâu, cũng thuộc về Bác Vọng Lâu, tính là để giải quyết nhu yếu phẩm của những người bị lưu đày.

Sư Xuân chỉ chào hỏi một tiếng rồi rời đi ngay, muốn đến cửa chính Bác Vọng Lâu xem xem Miêu cô nương có thật sự không đến hay không, lão bản nương rõ ràng không thích hắn qua lại với con gái mình, rất có thể là bà ta đã cản trở.

Ngô Cân Lượng không muốn đi cùng, mượn cớ ở lại tiệm thợ rèn nói chuyện phiếm với gã thợ rèn râu quai nón, vì không muốn phải nhìn sắc mặt của lão bản nương.

Các cửa hàng được phân loại từng gian, nhà nào cũng có khách, có đủ loại người mang đủ loại vật phẩm đến định giá, kỳ thạch hoặc khoáng vật chiếm đa số. Sau khi giao dịch, họ nhận được một tờ giấy ghi số tiền, với số tiền đó họ có thể mua đồ ở Bác Vọng Lâu. Tiền thừa trả lại cũng được ghi lại trên giấy.

Tờ giấy này không được mang ra khỏi thành. Chỉ cần bước ra khỏi cửa thành, con số trên giấy sẽ biến mất. Vì vậy, trước khi đi, họ sẽ đăng ký số tiền đó dưới tên mình ở Chấp Từ thành, đó là cái gọi là tích lũy “Công đức”. Lần sau đến nếu cần dùng, họ có thể lấy ra, sẽ không bị cắt xén.

Cũng có rất nhiều người vì đủ loại ngoài ý muốn mà không thể trở lại, mà loại ngoài ý muốn này ở đất lưu đày rất nhiều. Sau đó, số tiền vô chủ này tự nhiên thuộc về Chấp Từ thành.

Lâu quán chính đại đường là nơi chuyên bán vật phẩm, khách ra vào ít hơn so với số lượng người đến bán đồ.

Trong góc đại đường, trên bàn dài chất đống không ít sổ sách. Một thiếu niên lang đang ngồi sau bàn cắn đầu bút vẽ sổ sách. Sau khi tô tô vẽ vẽ, cậu ta muốn đặt bút xuống, chợt kêu lên một tiếng quái dị, phát hiện không có chỗ để bút. Cậu ta tìm khắp trên bàn, mê hoặc vò đầu, “Giá bút đâu? Giá bút đi đâu rồi?”

Sư Xuân đi tới thấy vậy buồn cười, hắn nhận ra thiếu niên lang này, còn rất quen nữa là đằng khác.

Thiếu niên lang là học đồ của Bác Vọng Lâu, cũng không biết lai lịch gì, tuổi còn nhỏ đã chạy vào Bác Vọng Lâu làm học đồ.

Người thì cũng rất thanh tú, chỉ là đầu óc có lúc không được linh hoạt cho lắm.

Sư Xuân đã thấy giá bút ở đâu, chẳng phải đang đặt trên đống sổ sách kia sao? Chắc chắn tám chín phần mười là do thiếu niên lang tự để.

Ngay trước mắt, nhưng thiếu niên lang lại không tìm thấy. Sư Xuân đang định mở miệng trêu chọc nhắc nhở một chút, chợt thấy thiếu niên lang ngậm ngang bút ngoài miệng, tay cầm trang giấy, lặp đi lặp lại gấp thành hình chữ “Xuyên” chồng chất lên bàn, tay kia thuận tay đặt bút lên trên tờ giấy. Sau đó tiếp tục lật xem sổ sách.

Một tờ giấy mỏng manh vô lực, chỉ tùy tiện gấp mấy lần, xếp thành hình máng ngói thôi, nhưng trong khoảnh khắc sức chịu đựng liền khác biệt, ổn định nâng đỡ một cây bút.

Một màn này khiến Sư Xuân như bị sét đánh, dừng bước chân, sững sờ kinh ngạc nhìn tờ giấy sau khi biến đổi hình dạng liền có thể chịu lực.

Trong đầu hắn cũng hiện lên cảnh tượng bị Định Thân Phù định trụ đêm đó.

Chất phiêu phù màu xanh đối với người mà nói, vốn không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ vì sợi rễ phát sáng phóng thích ra từ Định Thân Phù tụ tập nó lại, lập tức khiến cho cảm giác về sự tồn tại của nó hiện ra, rất thần kỳ.

Sau đêm đó, hắn thường xuyên suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, bởi vì hình ảnh thi triển Định Thân Phù mà mắt phải hắn thấy được đã cho hắn phương hướng sau khi rời khỏi đây.

Một mực nghĩ mãi không ra, giờ khắc này nhìn thấy tờ giấy nâng bút, đột nhiên chạm đến linh hồn, tỉnh ngộ.

“Hỗn Độn…” Hắn lại lẩm bẩm nội dung Thân Vưu Côn đã khai ra, mơ hồ ý thức được một vấn đề, chẳng lẽ hình ảnh ly kỳ mà mắt phải hắn thấy được chính là Hỗn Độn thế giới?

Chẳng lẽ Hỗn Độn thế giới thật sự tồn tại, chỉ là trong tình huống bình thường không nhìn thấy mà thôi?

Muốn cảm thụ được sự tồn tại của các loại vật chất khác biệt trong Hỗn Độn thế giới, chẳng lẽ chỉ cần tìm được môi giới thích hợp là được?

Thiếu niên lang đang lật sổ sách vô tình ngẩng đầu lên, thấy hắn ngẩn người ở phía trước, chào hỏi một tiếng, “Xuân Xuân, Miêu tỷ tỷ lần này không đến nha.”

Vừa nói vừa cầm bút tiếp tục tô tô vẽ vẽ.

Thỉnh thoảng đặt bút xuống, thỉnh thoảng lại tô tô vẽ vẽ, sau khi viết vài trang nội dung, hắn lại một lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện Sư Xuân vẫn còn ngây ngốc đứng đó, bỗng cảm thấy kỳ quái, đặt bút xuống chạy ra ngoài, đến trước mặt Sư Xuân lung lay tay, “Xuân Xuân, ngươi sao vậy? Miêu tỷ tỷ không đến, khó chịu à?”

“Ừm?” Sư Xuân giật mình, hỏi lại: “Miêu cô nương không đến Chấp Từ thành sao?”

Thiếu niên lang lắc đầu, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hô lớn, “Các ngươi làm gì vậy? Dựa vào cái gì bắt ta?”

Một hồi ồn ào náo động, nghe giọng có vẻ giống Ngô Cân Lượng. Sư Xuân quay đầu nhìn lại, tình hình ngoài cửa đã bị những người ra ra vào vào che khuất, ai nấy đều mang vẻ hóng hớt.

Sau một khắc, giọng nói kia lại hô lớn lên, “Xuân Thiên, cứu mạng nha!”

Thật sự là Ngô Cân Lượng? Sư Xuân biến sắc, nhanh chóng lách mình đi qua, không tiếc trực tiếp nhảy qua đầu mọi người, rơi xuống bậc thang bên ngoài. Chỉ thấy Ngô Cân Lượng đã bị mấy tên mặc áo giáp Chấp Từ thành thủ vệ bắt giữ, khóa lấy cánh tay, bóp cổ.

Sư Xuân trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Ra sức ngẩng đầu, Ngô Cân Lượng gấp giọng nói: “Không biết nữa! Ta vừa đi đến đây định đi vào, đột nhiên có người xông ra tóm lấy ta.”

Vừa dứt lời, một gã hán tử khoác mảnh vải rách rưới bẩn thỉu chen ra từ đám thủ vệ mặc áo giáp. Nhìn kỹ thì không phải là thủ vệ trong thành. Hắn chỉ vào Ngô Cân Lượng kêu gào: “Chính là hắn, chính là hắn vừa rồi cố ý đụng vào ta, sau đó đồ của ta biến mất. Chắc chắn là hắn đã trộm đồ của ta.”

Lời này vừa thốt ra, đám đông vây xem vang lên một mảnh xôn xao. Ở trong thành này, ngoài việc không được phép động thủ, họ cũng không được phép trộm cắp, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Thủ vệ ở đây sẽ không cảm thấy mạng của họ đáng giá bao nhiêu.

Sư Xuân nghe xong trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, khó tin nhìn chằm chằm Ngô Cân Lượng. Hắn tự nhiên biết tay chân Ngô Cân Lượng không được trong sạch cho lắm. Trên thực tế, ở cái đất lưu đày này, có mấy ai tay chân trong sạch? Ai mà không có thể moi thì moi. Nhưng mà giờ sắp rời khỏi đây rồi, còn làm trò này để làm gì?

Ngô Cân Lượng lập tức rống lên với gã hán tử kia: “Mẹ kiếp! Mày là thằng nào? Ông đây đụng vào mày lúc nào?”

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Sư Xuân vừa muốn lên tiếng giúp Ngô Cân Lượng nói chuyện, ai ngờ gã hán tử khoác mảnh vải rách lại đột nhiên chỉ về phía hắn: “Còn có hắn nữa! Ta nhớ rất rõ, bọn chúng là cùng một bọn.”

Lời này vừa thốt ra, hai mắt Sư Xuân bỗng nhiên híp lại, trong nháy mắt ý thức được không ổn. Nếu chỉ cắn mình Ngô Cân Lượng, hắn còn có chút nghi ngờ Ngô Cân Lượng, nhưng giờ đến cả hắn cũng bị cắn, hắn tự nhiên biết mình có trộm đồ hay không, và cũng không hề thấy Ngô Cân Lượng va chạm với ai…

Quay lại truyện Sơn Hải Đề Đăng

Bảng Xếp Hạng

Chương 424: Thay Thiên Tử hành sự

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 11, 2025

Chương 3654: Sinh mệnh tiến hóa cuối cùng con đường!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 11, 2025

Chương 423: Sở gia nội tình

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 11, 2025