Chương 136: Bán | Sơn Hải Đề Đăng

Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 03/04/2025

Trong động quật lâm vào tĩnh lặng, Hô Duyên Đạo một bộ thuận theo rủ mắt, trầm tư trạng thái, mọi người đều ngó chừng hắn.

Chẳng ai biết hắn sẽ quyết định ra sao, đều đang đợi chờ quyết định cuối cùng của hắn.

Sau một hồi lâu, Hô Duyên Đạo từ từ nói: “Vẫn là câu nói kia, đây chỉ là ngươi nhất gia chi ngôn, ta cần nghiệm chứng thật giả. Nếu Túc Nguyên tông biết tin tức, thật tới diệt khẩu, ta đây liền tin lời ngươi.”

Sư Xuân đám người khẽ thở ra, lời này xem như đáp ứng hợp tác.

“Tốt, cứ nghe Hô Duyên huynh an bài.” Sư Xuân chững chạc đàng hoàng đáp ứng, trong lòng buồn cười, suy bụng ta ra bụng người, biết rõ đối phương không gánh được đệ nhất dụ hoặc.

“Chờ ta an bài.” Hô Duyên Đạo khẽ gật đầu, chợt nghiêng đầu phân phó: “Mao sư đệ, ngươi an bài cho bọn hắn một chỗ dừng chân.”

Một bên, vị kia tên là Mao Trọng lập tức đưa tay mời Sư Xuân đám người, “Mời đi theo ta.”

Sư Xuân mấy người lúc này lại dùng bồng vải hôn mê thân hình, cáo từ.

“Chử huynh lưu lại một chút.” Hô Duyên Đạo gọi Chử Cạnh Đường, người đang muốn cùng đi.

Chử Cạnh Đường đành phải dừng bước, đến trước mặt hắn hỏi, “Hô Duyên huynh có gì phân phó?”

Hô Duyên Đạo chờ Sư Xuân đám người khuất dạng ngoài cửa hang, mới hỏi: “Cô gái xinh đẹp kia là sư muội của bọn hắn? Ta nhớ Túc Nguyên tông dường như có truyền lời, nói Vương Thắng, Cao Cường có một sư muội bị Bạch Thuật Xuyên nào đó của Sinh Châu làm nhục mà chết, dặn dò các phương gặp được Bạch Thuật Xuyên kia, không được buông tha loại hình.”

“Bạch Thuật Xuyên.” Chử Cạnh Đường nhắc nhở ngay, hắn đã được quán thâu rõ ràng chuyện này, “Bọn hắn cũng coi như chết rồi. Sau này, nàng lại dùng Tử Mẫu phù liên lạc bọn hắn, không biết là thế nào thoát thân, bọn hắn cũng không hỏi ra được. Ai, người đã bị làm nhục không còn bình thường, hiện tại buồn bực ít nói, không cùng ai nói chuyện.”

Hô Duyên Đạo cau mày, gò má nghiêm nghị, “Thật tốt một người bị chà đạp thành dạng này. Sinh Châu, Bạch Thuật Xuyên, sư đệ nhớ kỹ người này, thật muốn gặp được không thể bỏ qua, thật đúng là dám khinh ta Huyền Châu không người.”

Trước kia tiếp nhận lời truyền từ Túc Nguyên tông, hắn còn không có cảm giác gì, hôm nay gặp người, xinh đẹp như vậy, lại bị ác tặc tai họa, ngẫm lại đều sinh khí.

Kim Tảo Công, vị sư đệ còn lại, cũng bởi Tượng Lam Nhi mỹ mạo mà nuốt không trôi cơn giận, vuốt cằm nói: “Nhớ kỹ, Sinh Châu Bạch Thuật Xuyên, rơi vào tay ta, định không buông tha hắn.”

Hô Duyên Đạo quay đầu hỏi: “Chử huynh, chuyện Túc Nguyên tông, người biết nhiều không?”

Chử Cạnh Đường nói: “Không rõ lắm, ta không biết ngoài việc nói với chúng ta, còn có nói với ai khác không.”

Hô Duyên Đạo ừ một tiếng, rồi ngữ trọng tâm trường nói: “Chử huynh, đây không phải chuyện nhỏ, trước khi nghiệm chứng, không được loạn truyền.”

Chử Cạnh Đường liên tục gật đầu, “Cái này ta tự nhiên hiểu, tuyệt không loạn truyền. Bất quá ta đoán chừng, việc này tám chín phần mười là thật, Vương Thắng, Cao Cường lúc ấy bị Yến Kỷ lưu lại, không ít người tận mắt chứng kiến. Người sau đó không hiểu thấu liền biến mất, ai…” Lắc đầu thở dài, rất có ý lòng người không cổ.

Hô Duyên Đạo: “Ừm, Chử huynh làm người ta kính đã lâu, ta tin được, về trước nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ta lo liệu an bài.”

“Tốt, tốt, tốt.” Chử Cạnh Đường cáo biệt mà đi.

Trong động không có người ngoài, Kim Tảo Công mặt lộ vẻ mừng rỡ, tiến đến trước mặt sư huynh, “Sư huynh, biện pháp của Vương Thắng không sai nha, cứ theo đó mà làm, tới đoạn cuối như vậy, chúng ta không cần làm gì, liền có thể nằm đoạt giải nhất. Nguyên Kiếm cung ta sẽ danh dương thiên hạ, sư huynh, người đứng đầu cũng vang danh thiên hạ. Sau khi trở về, âm thầm bàn giao với sư môn về nỗ lực sau lưng của chúng ta, nhất định lại là một công lớn!”

Hô Duyên Đạo liếc xéo nói: “Ngươi cho rằng Huyền Châu đệ nhất dễ cầm như vậy sao?”

Kim Tảo Công hơi sững người, “Lại không cần chúng ta quá lo liệu, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, liền dễ như trở bàn tay, sao lại không dễ cầm?”

Hô Duyên Đạo trầm ngâm khẽ lắc đầu nói: “Nếu hắn không đề giúp ta đoạt giải nhất, ta còn có chút lưỡng lự, lo Túc Nguyên tông gây bất lợi cho chúng ta. Đề cập đoạt giải nhất, lại làm ta thanh tỉnh, nhớ lại lời tông môn dặn dò trước khi đi.”

Kim Tảo Công kinh ngạc, “Tông môn có dặn dò gì?”

Hô Duyên Đạo khẽ cảm khái: “Tông môn dặn dò, không muốn cùng Túc Nguyên tông tranh thứ nhất, còn đặc biệt dặn dò, cho dù có cơ hội đoạt đệ nhất, cũng không cần, tận lực duy trì Túc Nguyên tông Kỳ Khôi. Lúc ấy ta đang đầy chí khí, hết sức không hiểu, hỏi vì sao.”

Tông môn giải thích: “Túc Nguyên tông không chỉ là đại phái đệ nhất Huyền Châu, còn là đại phái đệ nhất Thắng Thần Châu, thế lớn rễ sâu, vô luận là Thiên Đình hay Vương Đình, có chút kiêng kị, đến vực chủ cũng muốn cho vài phần mặt mũi. Chỉ cần Huyền Châu đoạt được thứ nhất, ai là thứ nhất trong Huyền Châu, vực chủ sẽ không để ý.”

“Đạo lý trong đó, ngươi hẳn là hiểu rõ. Môn phái châu khác tranh thắng Túc Nguyên tông, vực chủ sẽ rất cao hứng, Túc Nguyên tông dám công khai làm loạn, vực chủ nhất định không ngồi yên, bằng không mặt mũi để đâu, sau này ai lễ tạ thần nghe lệnh? Môn phái châu khác thắng, Túc Nguyên tông cũng chưa chắc sẽ làm gì, có một số việc là vậy, yên tĩnh cùng bên ngoài tặc, cũng không thể thua người trong nhà.”

“Ý đại khái là, Nguyên Kiếm cung ta thực lực chênh lệch quá lớn so với Túc Nguyên tông, đức không xứng vị, trắng trợn cướp đoạt thứ nhất này, sẽ chỉ gây phiền toái cho mình. Tận lực duy trì Túc Nguyên tông cầm thứ nhất, nếu Nguyên Kiếm cung ta có cơ hội cầm đệ nhị, Túc Nguyên tông mà hiểu chuyện, cũng biết nên làm thế nào.”

Nghe những lời này, Kim Tảo Công ngừng lại, hơi ủ rũ, “Vậy ngươi còn đáp ứng Vương Thắng…” Nói đến đây, ý thức được điều gì, mãnh ngẩng đầu nói: “Sư huynh chẳng lẽ định bán hắn?”

Hô Duyên Đạo: “Nếu thật sự không cần làm gì, liền có thể lấy được thứ nhất, Nguyên Kiếm cung ta cầm cũng được.”

“Nếu sau lưng còn muốn giúp đỡ làm màu, thì đệ nhất này tuyệt không thể đụng vào. Ai dám đảm bảo việc này tương lai không truyền ra? Hỏng thanh danh Túc Nguyên tông, một khi Túc Nguyên tông biết Nguyên Kiếm cung ta giở trò quỷ sau lưng, thì so đoạt đệ nhất của bọn hắn còn lớn chuyện, tuyệt đối phải trả thù.”

“Cũng nhờ tông môn nhắc nhở trước, bằng không ta sợ là hám lợi đen lòng, nghe theo Vương Thắng. Như vậy nhược điểm giữ trong tay người ta, chẳng phải ăn ngủ không yên? Cho nên không nói gì đến bán, ta thuận theo ý tông môn, tận lực duy trì Túc Nguyên tông đoạt giải nhất mà thôi.”

Kim Tảo Công thở dài, khẽ gật đầu nói: “Sư huynh nói rất đúng, đã có quyết đoán, chúng ta tòng mệnh là được.”

Hô Duyên Đạo quay người đối diện nói: “Ngươi quay đầu báo cho vài vị sư đệ một tiếng, ta đi một chuyến chỗ Mộc Lan Thanh Thanh, gặp mặt nói chuyện.”

Kim Tảo Công dù sao cũng hơi lo lắng nói: “Nhỡ Túc Nguyên tông nổi lòng xấu muốn diệt khẩu thì sao?”

Hô Duyên Đạo: “Tạm thời không đến mức đó, khi chưa giải quyết xong Vương Thắng bọn hắn, Túc Nguyên tông không dám làm gì ta. Ta dám tìm tới cửa, bọn hắn tự nhiên cũng phải cân nhắc. Sau khi ta đi, mấy người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa vạn nhất.”

“Được.” Kim Tảo Công gật đầu đáp ứng.

Hô Duyên Đạo nhanh chân đi, đến cửa hang, lấy ra một đầu Phong Lân, thi pháp khống chế mà đi, thân ảnh cấp tốc tan biến trong tinh không.

Một đường đi thẳng hơn tám trăm dặm.

Hạ xuống một sơn cốc có từng điểm tử diễm, trải qua người thông báo rồi hồi đáp, Mộc Lan Thanh Thanh cho mời.

Cũng là một tòa sơn động mới mở, Mộc Lan Thanh Thanh, Quan Anh Kiệt, Triều Chi Lâm đều ở đó.

Triều Chi Lâm tự mình ra cửa hang đón người, “Hô Duyên huynh đêm hôm khuya khoắt chạy đến, chắc là có chuyện quan trọng?”

Không nhiều người có đãi ngộ này, cũng xem như Nguyên Kiếm cung dùng việc duy trì Túc Nguyên tông để đổi lấy.

“Không có gì.” Hô Duyên Đạo qua loa, chắp tay chào hỏi hai vị trong động, tầm mắt cuối cùng rơi vào Mộc Lan Thanh Thanh, người đeo kiếm, áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, cười nhạt nói: “Đêm hôm khuya khoắt nhàm chán, tâm huyết dâng trào, tới ngồi một chút.”

Quan Anh Kiệt và Triều Chi Lâm ngừng lại, nhìn nhau im lặng.

Lãnh nhược băng sương Mộc Lan Thanh Thanh khẽ động lông mày, nghiêng đầu ra hiệu với hai vị sư đệ.

Quan, Triều hai người hiểu ý, liền rời ra ngoài.

Trong động không còn người ngoài, Mộc Lan Thanh Thanh nói: “Hô Duyên, ngươi ta cộng sự lâu như vậy, có lời cứ nói thẳng.”

Hô Duyên Đạo cũng không quanh co, nhìn chằm chằm sắc mặt nàng, hỏi: “Vương Thắng, Cao Cường còn sống!”

Dù Mộc Lan Thanh Thanh trước sau như một bình tĩnh, lúc này cũng không thể khống chế được, vẻ mặt đột nhiên chấn động, mắt như hàn tinh, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Hô Duyên Đạo trong nháy mắt hiểu rõ, không cần nói nhiều, Vương Thắng nói quả nhiên là thật, Túc Nguyên tông đám người này không biết nghĩ gì, thật sự làm ra loại chuyện đó. Bình thường nhìn rất tinh minh, sao đến cả Vương Thắng, Cao Cường cũng không giải quyết xong?

Du Hà sơn tính là cái gì, tên không nổi danh, bình thường chưa từng nghe tới, đệ tử môn phái sừng thú kia lại có thể thoát ra từ tay Túc Nguyên tông, hắn có chút không nghĩ ra.

Lặng im một lúc lâu, Mộc Lan Thanh Thanh không hỏi về hai người đó, mà hỏi thẳng: “Người ở đâu?”

Hô Duyên Đạo: “Ở chỗ ta, sợ bị diệt khẩu, hôm nay chủ động tìm tới ta, tạm thời ta đã trấn an.”

Mộc Lan Thanh Thanh: “Ngươi muốn thế nào?”

Hô Duyên Đạo: “Ta trước sau như một ủng hộ ngươi, ngươi biết mà, muốn xử trí thế nào, ngươi nói.”

Mộc Lan Thanh Thanh: “Nói đi, có điều kiện gì?”

Hô Duyên Đạo: “Tâm ý của ta với ngươi hẳn là ngươi cảm nhận được, ta nếu nói muốn ngươi gả cho ta, ngươi sẽ đồng ý sao?”

Mộc Lan Thanh Thanh: “Đệ tử Túc Nguyên tông lấy vợ gả chồng, phải có tông môn đồng ý, ta đồng ý vô dụng, nhất là ta, người trong tông môn xem như được chú ý. Đương nhiên, nếu ngươi nhất định muốn điều kiện này, ta có thể đáp ứng.”

Còn thiếu điều hỏi, ngươi dám dùng điều này để áp chế sao?

Trên mặt Hô Duyên Đạo lóe lên tia đắng chát, tự vấn lòng, dám sao? Đúng là không dám.

Nghĩ thì nghĩ, xinh đẹp phi phàm, lại ưu tú như vậy, người đàn ông nào không thích, có thể hai đại môn phái thực lực cách xa quá mức, môn không đăng đối, hộ không tương xứng, hắn không có tư cách mở miệng, không có sức để mở miệng.

Không tiếp đề tài này, nói tránh đi: “Chúng ta là bạn sao?”

Mộc Lan Thanh Thanh không chút do dự nói: “Phải! Nếu lần này ngươi giúp ta, ngươi là bằng hữu tốt nhất của Túc Nguyên tông ta.”

Sự kiện kia ảnh hưởng quá lớn đến danh dự tông môn, là nàng phạm sai lầm lớn, nàng nguyện không tiếc đại giới san bằng.

Nàng vừa rồi không đùa, chỉ cần đối phương dám nhắc đến, nàng thật sẽ đáp ứng gả cho đối phương, coi như đối phương muốn nàng hiện tại lấy thân báo đáp, nàng cũng không chút do dự đáp ứng.

Hô Duyên Đạo cười nói: “Sau khi rời khỏi đây, mời ta ăn cơm.”

Mộc Lan Thanh Thanh gọn gàng nói: “Không vấn đề.”

Hô Duyên Đạo cũng dứt khoát: “Ngươi muốn giải quyết ở đâu, ta dụ người đến đó, nhân thủ tự ngươi an bài.”

Quay lại truyện Sơn Hải Đề Đăng

Bảng Xếp Hạng

Chương 3054: Ngươi khẩu vị thật to lớn

Chương 3053: Sai ở nơi nào rồi?

Chương 90: Đưa tới cửa

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 8, 2025