Chương 10: Sập | Sơn Hải Đề Đăng
Sơn Hải Đề Đăng - Cập nhật ngày 02/04/2025
Chuyện chuyển biến quá vội vàng, Ngô Cân Lượng cũng cấp tốc nghe hiểu. Trong nháy mắt, hai mắt hắn tỏa ánh sáng: “Hắn phế đi tu vi, nơi hoang sơn dã lĩnh này, coi như muốn diệt khẩu, bên người cũng không thể không lưu người bảo hộ. Ngươi nghĩ cũng hay đấy, bất quá tả hữu đều sẽ không bỏ qua chúng ta, có cơ hội khẳng định phải thử xem, một phần vạn thành công thì sao?”
Rõ ràng hắn cũng là dân liều mạng, có cơ hội liều một phen, liền không muốn dễ dàng bỏ lỡ.
“Bọn hắn đã báo tin, không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh sẽ có người chạy tới, lách qua đi.” Sư Xuân chỉ lối ra hẻm núi, ra hiệu lách qua bên ngoài, vừa nói vừa vọt đến lỗ hổng, đưa đầu ra phía ngoài xem xét.
Ngô Cân Lượng lột y phục trên người, lung tung nhét vào bao tải sau lưng, mắt nhìn thi thể trên đất, khiêng đao chạy tới trước mặt Sư Xuân oán trách: “Ngươi nói ngươi, nếu muốn trở về, làm gì còn phí công giết bọn hắn, không thấy mệt sao?”
“Bọn hắn chết ở đây càng chứng minh chúng ta đã trốn thoát.” Sư Xuân ném một câu rồi lao ra ngoài.
Ngô Cân Lượng khẽ giật mình, ngẫm lại cũng đúng, chỉ có để người ta lầm tưởng bọn họ đã chạy trốn, mới có thể an toàn hơn khi mò về, đến lúc đó coi như không có cơ hội động thủ, cũng có thể an toàn hơn mà thoát thân.
Hắn cười hắc hắc, cũng lách mình đuổi theo.
Hai người không đi theo con đường lúc đến. Sư Xuân dẫn đường, dựa vào vị trí nhân viên nằm vùng mà mắt phải hắn thấy được trong tấm hình kỳ dị trước đó, tìm con đường khác để chui về, chủ yếu là sợ đụng phải viện binh địch quân đang trên đường đến sau khi nhận được tin báo.
Trên thực tế, viện trợ của địch quân đến rất nhanh, đã chạy tới điểm ẩn núp trước đó của hai kẻ mất mạng.
Cầm đầu là một đại hán che mặt, thân thể tráng kiện, mặc nguyên bộ y phục, trên chân còn đi giày. Theo sau là mười kẻ bịt mặt.
Thấy hiện trường không người, đi một vòng thấy được dấu tay huỳnh quang, một đám người lập tức đuổi theo.
Điểm giết người cách đây kỳ thật cũng không tính là xa, trọng điểm là Sư Xuân sợ đêm dài lắm mộng, không dám kéo dài thời gian, nên ra tay ở gần đó.
Mười kẻ bịt mặt rất nhanh đã chạy tới hẻm núi, nơi khởi nguồn vụ án. Vì ngửi thấy mùi máu tươi mà dừng lại, sau đó phát hiện thi thể.
Đại Hán che mặt lấy ra một cây châm lửa xinh đẹp từ bên hông, tự tay đốt lên, chiếu sáng khuôn mặt hai người chết, thở ra một hơi sâu. Sau khi kiểm tra đánh nhau xung quanh, hắn đi đến bên ngoài hẻm núi, nhìn chằm chằm cánh đồng bát ngát trong màn đêm một hồi lâu.
Không biết hung thủ đi hướng nào, biết rằng truy đuổi mù quáng cũng vô ích, hắn quay người lại nói: “Các ngươi giải quyết hậu quả đi”, rồi một mình rời đi.
Một đường bay lượn, hắn không đi đâu khác, trực tiếp chạy tới khu mỏ quặng.
Vầng trăng sáng đã chiếu rạng rỡ trên bầu trời đêm, ánh sáng thanh lãnh như thủy ngân dội.
Bên ngoài mỏ quặng, trên ghế nằm, Kỳ Tự Như nhắm mắt dưỡng thần, tả hữu là hai tên kiệu phu trông coi, cửa hang có bảy tám tên giám sát trấn giữ.
Thân Vưu Côn không ở đó, bị cữu cữu đuổi vào trong hầm mỏ để tự mình trông coi.
Một bóng người từ trên núi phi thân nhảy xuống sơn cốc, thủ vệ cửa hang dồn dập nhìn lại, có người quát: “Ai?”
Bọn thủ vệ rút vũ khí, Kỳ Tự Như mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một đại hán che mặt đang không nhanh không chậm đi tới. Hắn trấn an tả hữu: “Không có chuyện gì, người một nhà.”
Đại Hán che mặt không đi đến gần, dừng lại cách đó mấy trượng rồi khẽ gật đầu với Kỳ Tự Như.
Kỳ Tự Như đứng dậy, cự tuyệt hai kiệu phu đỡ, cũng ngăn cản hai người đi theo, một mình đi tới, đến bên cạnh Đại Hán che mặt rồi dừng lại, người sau lập tức đi theo.
Thủ vệ cửa động nhìn nhau, đều cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của Thân Vưu Côn, thế mà còn có người khác.
Đi đến vị trí có thể tránh người nghe trộm, Kỳ Tự Như mới dừng lại, không nói gì chờ đợi.
Đại Hán che mặt xích lại gần, thấp giọng bẩm báo: “Có người theo chúng ta bên ngoài xông ra, còn giết hai người.”
“Ta tưởng ngươi đến báo tin vui.” Vẻ mặt Kỳ Tự Như âm trầm, quay đầu nhìn hắn: “Ngay cả đồ vật ta cho ngươi cũng không giữ được đối phương?”
Đại Hán che mặt đáp: “Không phát huy được tác dụng. Đối phương hạ thủ quá nhanh, nhanh đến bất thường. Ta đã dùng tốc độ nhanh nhất đến hiện trường nhưng vẫn muộn, không thấy hung thủ là ai, có mấy người.
Theo vị trí xảy ra vụ án, nhân thủ của chúng ta bắt kịp hung thủ không bao xa liền bị phát hiện, hiện trường thậm chí không có dấu vết đánh nhau dư thừa, rõ ràng kết thúc vô cùng nhanh.
Theo phương thức mất mạng, hai người hẳn là bị cùng một người giết, một người thậm chí chưa kịp rút vũ khí. Vậy nên hung thủ hoặc là quá mạnh, khiến người của chúng ta không có cơ hội phản kích hay chạy trốn, hoặc là đánh lén. Bất kể là loại nào, hung thủ đều không đơn giản. Hắn là người từ đây đi ra sao?”
Nói xong, hắn lặng chờ đợi.
Kỳ Tự Như vẻ mặt khó coi, hắn tự nhiên biết là ai làm, chỉ là không ngờ sự bố trí tỉ mỉ của mình ở bên ngoài lại không chịu nổi một kích, để cho kẻ kia dễ dàng thoát thân, khiến bọn họ, cậu cháu hai người, trở nên thật nực cười.
Trước đó hắn chỉ lo lắng chuẩn bị có thể sẽ không ngăn được, ai ngờ vẫn lọt lưới. Xem ra chuyện này chỉ có thể báo cáo cho gia tộc.
Lúc đầu hắn cũng định giấu giếm, sau nghĩ đến người biết chuyện còn có vị Đại đương gia đã chạy mất, ai biết hắn chiếm bảo để làm gì, ai biết có một ngày hắn có tung tin hay không, cân nhắc xong, hắn từ bỏ ý định giấu diếm và báo cáo.
Sau vài hơi thở để ổn định cảm xúc, hắn từ từ nói: “Sự tình ở đây sắp xong, điều động nhân thủ đến gần đây.”
“Được.” Đại Hán che mặt khẽ gật đầu đáp ứng, rồi quay người rời đi, mấy cái bay lượn, nhảy lên đỉnh núi biến mất.
Trong khe núi gần đó, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nép sát vào ngọn núi trong bóng tối, không dám nhúc nhích, thấy bóng dáng Đại Hán che mặt rời đi.
Bọn họ vừa mới đuổi tới.
Đúng vậy, xuất phát trước nhưng vẫn không nhanh bằng Đại Hán che mặt. Người sau dám đi đường thẳng với tốc độ cao nhất, còn bọn họ phải cẩn trọng hơn.
Chờ đến khi bọn họ lặng lẽ mò đến rìa sơn cốc, thấy tình hình trong sơn cốc và miệng quáng, Kỳ Tự Như đã trở lại ghế nằm.
“Sao cảm giác thủ vệ trên núi cũng biến mất rồi? Sẽ không nhanh như vậy đã diệt khẩu chứ?” Ngô Cân Lượng tò mò hỏi nhỏ.
Sư Xuân ra hiệu im lặng, mặc dù cách khá xa, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Sau đó là khổ sở đợi chờ, quan sát xong, Sư Xuân cũng âm thầm thi pháp quan sát trong cơ thể mình, cuối cùng cũng có thời gian suy nghĩ về dị biến khi tinh vân tím lập lòe tiến vào cơ thể mình.
Sao trời chuyển vị, trăng sáng cũng dần đi sang một bên khác. Thời gian dần trôi về nửa đêm, Ngô Cân Lượng sắp ngáp thì liếc mắt thấy, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Sư Xuân.
Không cần hắn nhắc nhở, Sư Xuân cũng đã thấy. Thân Vưu Côn từ trong động đi ra, trên tay có chút gì đó phát sáng.
Đó là một nén hương. Thân Vưu Côn đi tới trước ghế nằm: “Cậu, đã xong, đều móc ra rồi.”
Kỳ Tự Như nhìn nén hương Thân Vưu Côn dâng lên, hỏi: “Đều đốt hết rồi?”
Thân Vưu Côn gật đầu, lặng lẽ liếc nhìn mấy tên thủ vệ cửa động.
Kỳ Tự Như nói với một kiệu phu: “Gọi người đến khiêng đồ đi.”
Rất nhanh, một viên sao băng từ tay một kiệu phu bắn lên, rồi nổ tung thành diễm hỏa trên không trung.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đang nằm sấp trên núi, ngẩng đầu nhìn.
Không lâu sau, một đám người bịt mặt từ trên núi bên cạnh mỏ quặng xông xuống, có khoảng ba trăm người.
Ngô Cân Lượng nhe răng, đẩy Sư Xuân, ra hiệu chúng ta đừng đùa.
Đại Hán che mặt dẫn đầu đi tới trước mặt Kỳ Tự Như để nghe lệnh. Kỳ Tự Như lấy ra một túi vải nhỏ màu đen từ trong tay áo, đưa cho hắn, nói: “Không chứa hết thì mở ra mà nhét, một mảnh xương cũng không được bỏ sót, phải lấy hết.”
Phần lớn thổ dân bản địa không nhận ra túi vải đen này, nhưng Thân Vưu Côn thì sáng mắt. Người khác không biết nhưng hắn biết, đây là pháp bảo “Túi Càn Khôn”, không gian bên trong pháp bảo này cũng không nhỏ. Hắn chưa từng được dùng pháp bảo cấp bậc này.
Không ngờ ngay cả pháp bảo này cũng được đem đến, bây giờ hắn đã biết làm thế nào để mang bộ xương lớn như vậy đi.
Đại Hán che mặt nhận lấy túi, gật đầu, vẫy tay ra hiệu người thẳng tiến vào hầm mỏ.
Một đám người đi qua bên cạnh bảy tám tên thủ vệ cửa hang. Một loạt hàn quang lóe lên, đồng thời có mấy tiếng “A” thảm thiết vang lên.
Đã vào trong động, Đại Hán che mặt dẫn đầu phía trước quát lớn: “Nhớ kỹ, không được để một ai sống sót!”
Phía sau lập tức vang lên tiếng vũ khí rút ra vù vù.
Đợi đến khi đại bộ phận nhân mã đã vào động, bảy tám thi thể ngã xuống cửa hang.
Thân Vưu Côn nhìn cữu cữu đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế nằm, lại nhìn thi thể trong vũng máu, ngửi mùi máu tươi nồng nặc, khóe miệng không kìm được nhếch lên. Hắn sợ cữu cữu không phải là không có nguyên nhân.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đang tĩnh ẩn náu trong bóng tối nhìn nhau. Ngô Cân Lượng khẽ nói: “Bắt đầu thật rồi!”
Trong hầm mỏ tràn ngập khói lửa, khói mù phiêu đãng, thỉnh thoảng còn thấy hương chưa đốt hết cắm trên vách động.
Đi đến chỗ sâu trong mỏ quặng, trên mặt đất lần lượt xuất hiện người ngã lăn, càng đi vào càng nhiều.
Có người ngồi xổm xuống xem xét, thấy ai cũng sắc mặt bầm đen, trừng lớn mắt, kinh nghi nói: “Đây là trúng độc?”
Vừa nói xong, có người vịn tường thở hổn hển: “Không đúng, đầu lĩnh, khói trong động có vấn đề.”
Những phản ứng tương tự bắt đầu liên tục xuất hiện, hiện trường trở nên hoảng loạn.
“Đầu lĩnh, mau rút lui, có độc!”
Đại Hán che mặt lại làm ngơ, tiếp tục tiến lên, càng lúc càng xa, nhàn nhạt đáp lại: “Đã muộn, các ngươi đã ăn hơn một tháng, thuốc dẫn đã phát tác.”
Đám người hỗn loạn không nghe rõ hắn nói gì, đã có người liên tục ngã xuống.
Có người chạy ra ngoài động, nhưng không ai có thể thoát ra, đều ngã xuống nửa đường.
Ở cuối mỏ quặng, nơi có hình chữ “T”, Đại Hán che mặt thấy được khúc xương rồng vắt ngang, run rẩy mở túi Càn Khôn…
Khi hắn xuất hiện lại ở bên ngoài động, chỉ có một mình lẻ loi đi ra. Phía sau hắn, từ trong hầm mỏ truyền ra những tiếng vù vù kịch liệt.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nằm rạp trên mặt đất ngạc nhiên nhìn nhau, cảm nhận được mặt đất rung động kịch liệt, hết đợt này đến đợt khác, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ầm! Giữa tiếng nổ vang, một cột bụi mù khổng lồ từ trong hầm mỏ phun ra. Dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng, Đại Hán che mặt tùy ý để bụi mù nuốt chửng lấy mình.
Hai kiệu phu đã mang theo Kỳ Tự Như nhanh chóng tránh xa, tiện tay kéo cả Thân Vưu Côn.
Sư Xuân đầy ngạc nhiên tự nói: “Sập!”
Ngô Cân Lượng cũng đồng cảm, không biết đám người này dùng cách gì mà làm sập mỏ quặng, chỉ có một người đi ra?
Hai người có chút chấn động, ban đầu tưởng rằng chỉ là diệt khẩu những người trong mỏ, sau khi thấy ba trăm người hung hăng đến, còn tưởng mình không có cơ hội ra tay, không ngờ đối phương lại xử lý cả ba trăm người đó.
Không lâu sau, Đại Hán che mặt lại từ trong bụi mù đi ra, dâng túi Càn Khôn cho Kỳ Tự Như.
Kỳ Tự Như kiểm tra xong, hài lòng gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Hai kiệu phu giơ ghế lên, quay người, Đại Hán che mặt thì đỡ cánh tay Thân Vưu Côn, cùng nhau bay vút về phía đỉnh núi.
Ẩn náu trong bóng tối, trên mặt Sư Xuân lóe lên vẻ ngoan độc. Hắn túm lấy vai Ngô Cân Lượng, trầm giọng nói: “Chỉ cần xử lý ba tên kia, hai tên còn lại là phế vật. Hai đánh ba, dám không?”
“Hắc hắc, đại đao của ta sớm đã đói khát khó nhịn!” Ngô Cân Lượng nhe răng cười, nói xong liền nhảy lên, vung đao xông về phía mục tiêu…