Chương 996: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm một chút | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 24/01/2025
Trên bầu trời, Chúa Tể Lý Tự Hóa cùng Xích Mẫu đang giao chiến. Cuộc chiến vẫn diễn ra như một bức họa trừu tượng trong tâm trí mọi người, nhưng tâm trí của Hứa Thanh lại cuồn cuộn kịch liệt.
“Tiên…… Chúa Tể…… Hậu Thổ…… Hoàng Thiên…… Đại Thần Giới……”
Lời nói của Đội Trưởng như từng đạo tia chớp xuyên qua thức hải của Hứa Thanh, khiến tâm trí hắn dao động, nhấc lên những tầng gợn sóng.
Những điều này, Hứa Thanh trước đây chưa từng nghe thấy. Hắn chỉ biết qua cảm ngộ tại Trảm Thần Đài rằng Xích Mẫu cùng Chúa Tể Lý Tự Hóa không phải là người của Vọng Cổ đại lục, mà đến từ một nơi bị Vọng Cổ liệt vào cấm kỵ địa giới.
Nơi đó, đúng là gọi là Hoàng Thiên.
Đối với Đội Trưởng, người biết nhiều chuyện như vậy, mặc dù Hứa Thanh đã dần quen với thần bí của Đội Trưởng, nhưng hôm nay hắn vẫn không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Đại sư huynh, ngươi làm sao biết nhiều bí mật như vậy?”
Đội Trưởng chỉ cười cười, tựa như có điều gì đó giấu kín trong lòng.
“Tiểu sư đệ, ta đã nói đó là truyền thuyết, ngươi sẽ không cho rằng nó là thật chứ?”
Hứa Thanh trầm mặc, chỉ nhìn Đội Trưởng một cái.
“Đại sư huynh, ngươi đã tồn tại bao nhiêu kiếp rồi?”
Đội Trưởng trừng mắt nhìn Hứa Thanh, trong lòng không khỏi dâng lên đắc ý. Hắn thầm nghĩ: Tiểu sư đệ à, giờ ngươi đã biết đại sư huynh của ngươi lợi hại chưa?
Nghĩ đến đây, Đội Trưởng ho khan một tiếng, ngạo nghễ mở miệng.
“Không có thiên thời thì có ta, không có địa thời ta đã sinh.”
“Đại sư huynh, sau này đừng tiếp xúc quá nhiều với Ngô Kiếm Vu.” Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, không quan tâm đến lời nói của Đội Trưởng, mặc kệ có đúng là truyền thuyết hay không, cũng như đối phương đã sống bao nhiêu đời, điều đó thực sự không quan trọng.
Quan trọng là hiện tại.
Hứa Thanh ngẩng đầu, ngóng nhìn trận chiến thần thánh trên bầu trời.
Dù có những cản trở nhận thức và khoảng cách, hắn không cách nào thấy rõ bộ mặt chân thực của trận chiến này. Nhưng hắn hiểu rằng trận chiến này có tầm quan trọng và ý nghĩa sâu sắc.
Nhất là về mặt ý nghĩa, đây là cuộc chiến giữa tu sĩ và Thần Linh, một tình huống chiến đấu mà nhiều tu sĩ cả đời cũng không thể nhìn thấy.
Trong lòng Hứa Thanh trỗi dậy quyết tâm, hắn đầu tiên thúc đẩy Tử Sắc Thủy Tinh, khiến lực khôi phục lan tỏa khắp người, tiếp theo Độc Cấm trong cơ thể bừng lên, ẩn hiện trong ánh mắt.
Trong nháy mắt, đôi mắt hắn trở nên một mảnh đen kịt.
Hứa Thanh không dừng lại, hắn tiếp tục huy động Hồng Nguyệt Quyền bính, đại lượng máu tươi từ trong cơ thể chảy ra, vờn quanh tạo thành một vòng xoáy.
Dưới tác động của hai loại thần lực này, Hứa Thanh chăm chú nhìn lên bầu trời.
Khi hắn nhìn vào, hình ảnh trên không trung bỗng xuất hiện biến hóa!
Bức tranh trừu tượng trong mắt Hứa Thanh không ngừng lưu động, tựa như đóa hoa nở rộ, sau những lần khuếch trương liên tục, hai màu sắc bên trong bắt đầu giao hòa.
Sự giao hòa này kéo dài tựa như một khoảng thời gian dài, nhưng cũng giống như chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngay sau đó, toàn bộ hình ảnh trong mắt Hứa Thanh trở nên mơ hồ, trong mơ màng đó, hắn mơ hồ thấy được một thân ảnh!
Đó chính là Lý Tự Hóa.
Hắn vẫn duy trì hình người, đang cùng Xích Mẫu giao chiến. Mỗi đòn ra tay của hắn dường như phá vỡ từng quy tắc của Vọng Cổ đại lục, nhằm vào Xích Mẫu mà đánh.
Thiên Đạo giống như một hỏa lò, cung cấp chiến lực cuồn cuộn không dứt cho Lý Tự Hóa.
Mà giao chiến giữa họ không chỉ xảy ra trong một thời không, mà là ở vô số thời không, đồng thời ra tay, tạo thành một cảnh tượng giống như trước đây Hồng Nguyệt đến Thần Linh Tàn Diện dưới ánh mắt biến hóa.
Cùng lúc đó, những thanh cấm kỵ chi binh gào thét xung quanh, mỗi thanh đều mang theo hủy thiên diệt địa lực, cùng với tuyệt sát ý niệm, hướng về phía Xích Mẫu.
Trong khoảnh khắc giao thoa, hình thái của những cấm kỵ chi binh cũng có sự biến hóa. Chúng không còn là binh khí đơn thuần, mà đã trở thành những đạo thân ảnh có thể so sánh với Thần Linh.
Tựa như, bọn chúng trước đây vốn là Thần Linh.
Giờ đây bị phong ấn, bị khơi dậy!
Cuộc giao chiến này, mặc dù nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận được, đây là giới hạn nhận thức của hắn. Có lẽ đây không phải là chân chính chiến đấu, vì nếu lấy năng lực hiện tại của hắn mà xem, có lẽ chỉ cần một khoảnh khắc, sẽ khiến hắn hình thần câu diệt.
Tuy vậy, nhưng được chứng kiến Chúa Tể Lý Tự Hóa ra tay đã mang đến cho Hứa Thanh những cảm động lớn lao, có thể nói là phá vỡ nhận thức của hắn.
“Nguyên lai, Thiên Đạo quy tắc, có thể bị sai khiến như vậy, điều này cũng củng cố thêm Linh Tàng tu sĩ ở trong Bí Tàng. Tại sao Thiên Đạo lại giống như hỏa lò? Trên thực tế, ở tầng cao hơn trong tay của tu sĩ, Vọng Cổ đại lục Viễn Cổ Thiên Đạo, cũng giống như là hỏa lò.”
“Trước đây Đội Trưởng đã nói rằng, Vọng Cổ đại lục Thiên Đạo là nhóm người đầu tiên dâng lên… Như vậy Thiên Đạo, thực sự chính là do tu sĩ sáng tạo ra chí bảo!”
“Tu sĩ sẽ ở nơi đó, đầu tiên dâng lên Thiên Đạo!”
“Như vậy có phải có thể lý giải rằng, khi đạt đến một trình độ nhất định, tu sĩ sẽ cần phải đưa Thiên Đạo của bản thân vào trong quỹ tích của thế giới… Giống như Hồng Nguyệt Thần Tử đã đốt lên Thần hỏa?”
Hứa Thanh hít sâu một hơi, sau lưng Bí Tàng nổ vang. Theo lý giải của hắn, Bí Tàng của hắn cũng đang được điều chỉnh.
Thương Long trong Bí Tàng không chỉ là hỏa lò, mà còn trở thành vũ khí trong Bí Tàng của Hứa Thanh.
Còn có những điều hữu ích khác mà Hứa Thanh thu được.
“Nguyên lai, cấm kỵ chi binh có nhiều biến hóa khác, hình thái binh khí chỉ là bề mặt mà thôi, thực ra không phải là chân chính bản nguyên!”
“Bản nguyên của nó… Vì sao lại giống như những thân ảnh của Thần Linh, chẳng lẽ nói, Hoàng cấp công pháp bên trong phong ấn cấm kỵ chi binh, thực sự chính là những Thần Linh thất bại mà Đội Trưởng đã nhắc đến trong trận Tiên Thần chiến đó?”
Trong đầu Hứa Thanh truyền đến cảm giác xé rách, ánh mắt dần dần trở nên mông lung, suy nghĩ cũng dần dần làm cho năng lực chịu đựng của hắn đến cực hạn. Vì vậy, trong mắt mọi thứ, từ từ mơ hồ lại biến thành bức họa trừu tượng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Hứa Thanh nhìn về phía Xích Mẫu đang giao chiến với Lý Tự Hóa.
Xích Mẫu, đã không còn vẻ đẹp tuyệt mỹ như trước nữa.
Thân thể của hắn thật sự rất khó miêu tả, đơn giản mà nói, đem tất cả cảm giác vào trong con mắt của Hứa Thanh, Xích Mẫu lúc thì là nữ tử, lúc lại biến thành hình ảnh máu thịt.
Sự giao hòa giữa chúng thật quái dị.
Cũng có từng con Tuyến Trùng màu đỏ, vờn quanh bốn phía, những Tuyến Trùng ấy có hình dáng dữ tợn, khí tức khủng bố, tỏa ra lực lượng Hồng Nguyệt nồng đậm.
Dường như, chúng là sự thể hiện của Hồng Nguyệt Quyền bính.
Có lẽ không thể chỉ khái quát bằng hai từ “phảng phất”, mà phải khẳng định!
Bởi vì trong khoảnh khắc Hứa Thanh nhìn thấy những Tuyến Trùng kia, hắn không chỉ cảm thấy cực kỳ thân thiết, mà còn có cảm giác những Tuyến Trùng này dường như cũng đang nhìn về phía hắn.
Trong nháy mắt ánh mắt giao hòa, trong đầu Hứa Thanh bỗng nổ vang, thất khiếu của hắn chảy máu, toàn thân trượt ngã, từng ngụm máu tươi phun ra, thân thể cũng nhanh chóng mục nát, từng mảng máu thịt bong ra.
Màn trời trong mắt hắn biến thành bức tranh trừu tượng, nhưng mặt đất lại thoáng chốc vặn vẹo.
Dù đại địa rất nhanh trở lại như thường, nhưng trong nháy mắt đó khiến cho Hứa Thanh lại trải qua cảm giác xé rách, trong ánh mắt hắn cũng xuất hiện vô số tơ máu.
“Hồng Nguyệt……”
Hứa Thanh thở hổn hển, nhìn xuống mặt đất dưới chân, hắn không thể quên cảnh tượng vừa rồi mà mình chứng kiến.
Trong cảnh tượng đó, tạo thành Hồng Nguyệt Tinh Thần không phải là đất đá, mà là vô số Tuyến Trùng màu đỏ!
Tại khoảnh khắc đó, Hồng Nguyệt Tinh Thần chẳng khác nào là một cái tồn tại giống như trùng quật, đếm không hết Tuyến Trùng màu đỏ, hình thành Hồng Nguyệt, trong sâu thẳm của Hồng Nguyệt này, dường như vẫn còn một ánh mắt.
Ánh mắt ấy lạnh như băng, nhưng trong cảm giác của Hứa Thanh, lại rất gần gũi.
Còn phần cụ thể, theo trong nháy mắt vặn vẹo tán đi, khi mọi thứ trở lại bình thường, Hứa Thanh không thể thăm dò thêm một lần nữa.
Giờ phút này hắn vận chuyển Tử Sắc Thủy Tinh, một bên phun ra máu tươi, một bên khôi phục, miễn cưỡng đạt tới một cái trạng thái cân bằng, chiến trường trên không lại xảy ra kịch biến.
Tựa như đã hạ quyết tâm, hoặc tìm được cơ hội, Nguyệt Viêm Thượng Thần chỗ ở cổ xưa, cánh cửa gỗ lại mở ra, xuất hiện giữa màn trời.
Hình thái lần này còn khổng lồ hơn trước, tựa như nâng đỡ cả bầu trời, khiến bầu trời biến thành một cánh cửa.
Giờ phút này, thiên liệt, cánh cửa mở ra!
Một thân ảnh cao lớn, từ trong cánh cửa bước ra.
Thân ảnh ấy lần đầu tiên nhìn như người thường, nhưng lần thứ hai lại vô hạn to lớn, khiến người ta không thể phân biệt được lớn nhỏ.
Chỉ có thể thấy được trên đỉnh đầu hắn mọc sừng như hươu, mà không chỉ một cái, mà lan tràn ra vô số, như chạc cây trải dài trên bầu trời.
Sừng hươu ở giữa có một viên màu xám tinh thần, mang theo sự hủy diệt, tử vong.
Về phần gương mặt, không thể nhận diện giới tính, chỉ thấy một cái đầu lâu lớn màu xám, trên đó có hai cái lỗ thủng tỏa ra ánh lửa màu xám, còn miệng thì là một cái khe hở nứt nẻ.
Từ cổ đến chân, thân hình hắn là hình người, hai tay nhiễm máu tươi, đang từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa như mang theo một đôi găng tay đỏ.
Toàn thân bị che phủ bởi lớp lông màu xám, đang chập chờn như quần áo khoác lên mình, chỉ trừ bụng là lộ ra một cái hố đen, bên trong lóe ra tinh quang, phảng phất như tồn tại một cái vũ trụ.
Đó chính là Nguyệt Viêm Thượng Thần.
Giống như Xích Mẫu, hình thái này xuất hiện trong mắt đám người Hứa Thanh như một cái chớp mắt, bị nhận thức của bọn họ tự động thay đổi, không còn là bộ dạng xấu xí lúc trước, mà hóa thành một nữ tử trung niên mặc trường bào màu xám.
Nữ tử này có gò má cao, biểu tình lạnh lùng, một bộ dáng sắc sảo, nhưng không thể không nói tướng mạo của nàng rất có cá tính. Có lẽ trong mắt một số người, nàng không phải tuyệt mỹ, nhưng trong mắt một số người khác, nàng lại có sức hút riêng.
Lúc này, sau khi xuất hiện, Nguyệt Viêm Thượng Thần bước xuống một bước, trực tiếp tiến vào bức họa trừu tượng của Thương Khung, ngay trong chớp mắt, bức tranh trừu tượng này cũng lập tức thay đổi.
Vòng xoáy màu sắc thêm một loại mới, đó là màu xám, cùng với màu trắng và màu đỏ đan xen, lẫn nhau chuyển động nhanh chóng, đồng thời xuất hiện trong bức họa cái bóng, cùng với sự xuất hiện của cái thứ ba.
“Vợ trước của ta là một kẻ tham ăn, ta đoán nàng nhất định sẽ đến, quả nhiên không sai.”
Đội Trưởng lùi lại vài bước, ngồi xổm bên cạnh Hứa Thanh, nhìn bức họa trên màn trời, đắc ý mở miệng.
“Như thế nào, vợ trước của ta cũng có thể coi là xinh đẹp đi.”
Hứa Thanh chỉ quét mắt nhìn bức họa, rồi lại nhìn về phía Đội Trưởng, không nói gì.
Còn bên phía Thế Tử và mọi người, họ đều có vẻ nghiêm túc, từ đầu đến cuối tập trung vào chiến trường, không để tâm đến Nhị Ngưu.
Chỉ có Ngũ công chúa bên trong Tuế Nguyệt Trường Hà đang triển khai chúc phúc, một lần nữa hồi sinh lão Bát, giờ phút này ở bên cạnh Minh Mai công chúa, mặc dù rất suy yếu, nhưng cũng không nhịn được phải phát ra lời nói.
“Chúng ta không mù, có thể nhìn thấy lão quái vật kia bộ dáng, Nhị Ngưu… Ta trước kia không có phát hiện, tiểu tử ngươi khẩu vị thật nặng.”
“Như vậy, ngươi đều có thể chấp nhận…”
“Nhưng ta rất tò mò, lỗ thủng trên bụng nàng, có phải do ngươi làm ra hay không?”
Lão Bát mở miệng, từ trước đến giờ cũng không bởi vì thương thế mà giảm bớt sự sắc bén của mình. Lúc này lời nói truyền ra, rơi vào tai Đội Trưởng khiến hắn mặt hơi co quắp.
“Bát gia gia……”
Đội Trưởng nhìn về phía Lão Bát.
Lão Bát như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
“Xem ra thật sự là ngươi làm ra, không ngờ trước kia nàng hận ngươi như vậy, mới vừa đến mà cũng chẳng nhìn ngươi lấy một cái, Nhị Ngưu, ngươi nói cho chúng ta biết, liệu ngươi còn làm cái gì không xứng đáng người khác không?”
“Nếu như đưa ngươi qua, liệu vợ trước của ngươi có thể vui vẻ hơn, từ đó có động lực ra tay hơn không?”
Lão Bát vừa nói xong, Ngũ công chúa cùng Minh Mai công chúa liếc nhìn về phía Đội Trưởng, dường như đang suy nghĩ.
Đội Trưởng giật mình, lập tức mở miệng.
“Không phải không phải, kỳ thật ta chỉ là nói đùa, Nguyệt Viêm Thượng Thần không phải vợ trước của ta, ta chỉ thuận miệng mà thôi.”
Để cho bọn họ tin phục, Đội Trưởng vội vàng lấy ra một quả đào, cắn một miếng.
“Ta thích quả đào, Đào Đào nhà ta còn đang ở Phong Hải quận chờ ta.”
Lão Bát biểu lộ vẻ mặt hoài nghi, ánh mắt Thế Tử đảo qua người Đội Trưởng.
“Đề nghị của lão Bát, có thể cân nhắc một chút.”
Đội Trưởng hít vào một hơi, vừa muốn tiếp tục giải thích, lão Cửu bên kia bỗng nhiên lên tiếng.
“Lại tới một tôn!”
Trong khoảnh khắc lời nói truyền ra, bầu trời liền biến sắc, như thể có thêm một tầng màn che bao phủ nó.
Trên tấm màn ấy, xuất hiện một bộ đồ đằng.
Khác với âm u trước đó, đồ đằng này tỏa ra ánh sáng ấm áp, bên trên miêu tả trời xanh biển rộng, có thể thấy trên bầu trời mặt biển, đang bay vù vù vô số cá tôm, còn có cá voi bơi lội qua, rất đẹp đẽ.
Dưới biển rộng, vô số chim chóc bơi lội, tạo thành cảnh đẹp rực rỡ.
Còn giữa biển và trời, khoanh chân ngồi một bộ thần tượng.
Tượng thần này là một pho tượng thật lớn bằng bùn hồ ly, mặc hồng bào, tỏa ra ánh sáng vàng rực, chiếu rọi biển rộng, lan tỏa bầu trời, hiện lên vẻ thần thánh.
Giống như là chủ nhân của thế giới này, khiến người ta phải kinh ngưỡng.
Giờ phút này, hàng mi nàng khẽ run, nhẹ nhàng mở hai mắt, đứng dậy, lắc lư liên tục, mang theo phong thái quyến rũ vô cùng, từng bước một từ trong đồ đằng đi ra.
Vừa bước ra một cái chớp mắt, hình dáng liền thay đổi, hóa thành một nữ tử yểu điệu thướt tha.
Hồng bào sa mỏng, phủ lên thân thể trắng nõn mềm mại, hiện ra tư thế khiến người động lòng.
Ngực cao ngất, chân dài thẳng tắp, còn có cái đuôi lắc lư khi đi tới. Tất cả đều tràn đầy phong tình vạn chủng.
Nhất là đôi chân ngọc, bước đi nhẹ nhàng, như ẩn như hiện, mang theo sự hấp dẫn khiến người ta ngứa ngáy.
Cùng với đường cong thắt lưng và cái mô hình quyến rũ, kết hợp với thân hình tựa như thiên tiên, khiến người ta nhìn không khỏi nhớ mãi không quên.
Đây là một nữ nhân tỏa ra yêu mị từ trong xương, tựa như không có lúc nào không dụ dỗ được nam nhân, tác động đến thần kinh của họ.
Giờ phút này, nàng bước ra khỏi đồ đằng, tiến vào Nguyệt cung, xuất hiện giữa thiên địa, cũng xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt đẹp đảo qua, không phải chú ý đến Thần chiến trước mắt, mà là dừng lại trên người Hứa Thanh.
Một tiếng cười nhẹ đầy mị ý.
“Thối đệ đệ, từ khi ngươi rời đi, trong sinh mệnh của ta chỉ còn lại hai chuyện, nhớ nhung ngươi và chờ đợi ngươi.”
“Sao ngươi không gọi ta tới sớm hơn, ta một mực vẫn đang chờ đợi a.”
Trong lời nói, nàng mỉm cười với ý nhị, đôi môi nhếch lên như muốn dẫn dụ cả thế giới.
Hứa Thanh chỉ im lặng.
Trong lòng Đội Trưởng dâng lên dao động, hắn nhìn về màu xám bên trong đồ đằng, rồi lại nhìn về nữ tử đầy mị ý này chỉ chăm chăm vào Hứa Thanh. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên nói gì.
Còn nhóm Thế Tử lúc này nhao nhao nhìn về phía Đội Trưởng, đặc biệt là lão Bát, thở dài hướng về phía Nhị Ngưu.
“Chênh lệch có chút lớn.”
——
[Nhĩ Căn]
Thần Linh giao chiến, nhận thức khôi phục, chương này biểu hiện nhiều hơn một ngàn chữ.
Còn có 3000 chữ đang dần dần hiển thị………