Chương 528: Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phiên ngoại: Huyết Tổ | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 21/01/2025
Tháng 12 này có vài chương ngoại truyện của Nhất Niệm Vĩnh Hằng – lịch mình để ở phần bình luận. Nếu không quan tâm đến bộ Nhất Niệm thì cứ bỏ qua chương này, nội dung không ảnh hưởng đến Quang Âm Chi Ngoại.
———
**Chương 01: Mới gặp**
Thông Thiên đại lục, Đông Mạch.
Mùa thu.
Tử sắc tầng mây lộ ra uy nghiêm cùng nặng nề, như tấm màn vô hình che phủ thương khung, đè nén lấy thế giới. Cuồn cuộn Thông Thiên Hà nước chảy xiết, ánh lên sắc vàng và huyết sắc từ những tia chớp, giống như hai con Thương Long quấn quýt nhau. Tiếng sấm vang lên ù ù, nghe như Thương Long gầm nhẹ, văng vẳng trong nhân gian, khiến lòng người cảm thấy thê lương.
Mưa huyết sắc chầm chậm rơi xuống, nhiễm đỏ vạn vật, khiến đại địa mịt mù tăm tối.
Những cánh rừng bát ngát im ắng, ngay cả tiếng lá rụng cũng không dám phát ra.
Ầm ầm!
Một tia chớp vàng xé nát tầng mây, lôi quang chiếu rọi khắp nơi, cũng như soi sáng Thông Thiên Hà phía trên. Một thân ảnh khổng lồ chậm rãi bước tới, từng bước… từng bước… tiến vào nơi mịt mù.
Thân thể cao lớn, ngay cả khi lao nhanh qua Thông Thiên Hà, cũng chỉ là yếu đuối, mỗi bước rơi xuống khiến đất trời rung chuyển.
Hình hài hắn tàn phá không chịu nổi, những vết thương như rãnh sâu khắp người, lộ ra đám xương xương màu vàng.
Huyết thủy cùng nước mưa trộn lẫn, nhuộm đỏ cả Thông Thiên Hà.
“Huyết Hàn Tử, chẳng lẽ tất cả những điều này là đáng giá sao?”
Giữa rừng núi, một giọng nói già nua, khàn khàn vang lên.
Cự Nhân ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm nhìn về phía âm thanh.
Trên đỉnh núi, một lão giả mặc trường bào đen như Cương Thi đứng đó, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Khí tức tử vong trên người lão giả quá rõ ràng.
Sắc mặt lão trắng bệch, đầy nếp nhăn, như vừa trồi lên từ phần mộ. Kết hợp với mưa huyết sắc, tạo nên hình ảnh thật kinh hãi.
Cự Nhân không trả lời, chỉ dừng bước, mặc cho nước mưa dội lên người, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.
“Ta vốn không còn gì cả, ngươi nên hiểu điều đó.”
Cơn mưa lạnh, cực kỳ lạnh.
Hắn chán ghét cảm giác này, nhưng lại không khỏi cảm thấy hoài niệm. Trong tâm trí dần hiện ra một bức họa.
Hình ảnh trong đó cũng mang theo mưa.
Có một cậu bé, lẻ loi đứng giữa đêm mưa.
Mưa đã ướt nhẹp bộ đồ mỏng manh của hắn, dù cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không quai khỏi run rẩy, tay giữ chặt một nửa khối bánh nướng đã mốc meo.
Phía sau hắn, là một thế giới tan nát, thỉnh thoảng có thể thấy những đứa trẻ và chó hoang giành ăn.
Trước mặt hắn, một người trung niên mặc áo tím đứng đó.
Người này sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sâu thẳm, như hòa vào đêm mưa.
“Ngươi tên gì?” Giọng nói nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, quần áo bay theo gió, nước mưa không xâm phạm.
“Ngươi nói trước đi.” Cậu bé không chút nhút nhát.
“Ta gọi Đỗ Thiên Tôn, bọn họ đều gọi ta là Thông Thiên đạo nhân. Còn ngươi?”
“Tôi tên Tiết Hàn.”
“Tại ta có môn công pháp tên gọi Bất Tử Công, rất phù hợp với ngươi. Ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?”
“Có ích lợi gì?”
“Có cơm ăn.”
“Được.” Tiểu nam hài nhẹ gật đầu.
Khi tiểu nam hài gật đầu, một cô bé nắm góc áo Thông Thiên đạo nhân, hiện ra nửa cái đầu đáng yêu.
“Về sau ta sẽ là Đại sư tỷ của ngươi, ta tên Chân Linh Nhi.”
“Khụ khụ!”
Cự Nhân trong Thông Thiên Hà khạc ra một ngụm máu tươi, ký ức nhuộm đỏ mắt hắn, từ từ tan biến.
Tâm trí hắn đau đớn, xé rách như những năm tháng đã qua.
Tiên huyết vẫn chảy, theo khóe miệng rơi xuống Thông Thiên Hà.
Hắn cảm nhận rõ ràng, sinh mệnh sắp tắt.
Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục bước chân nặng nề, hướng về phía Thông Thiên Hà hạ du, từng bước một.
Chớp mắt, trước mắt phảng phất xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp uyển chuyển, thần sắc vẫn như lần đầu gặp, giống như một chú bướm vui vẻ.
Mà chính mình, lại trở về thời thiếu niên.
“Tiết Hàn, nhanh lên đuổi theo, sao lại lề mề vậy?” Thiếu nữ nhảy cẫng trong biển hoa, giống tiên tử với vẻ mặt rực rỡ.
“Sư tỷ, chúng ta đã trốn ra ba ngày không về, sư tôn sẽ trách phạt.” Thiếu niên nhìn quanh, có chút lo lắng.
“Ngươi sợ à?”
“Sao lại sợ, dù sao cũng không phải lần đầu bị trách phạt.” Thiếu niên tựa hồ bạo dạn.
“Đi nhanh đi, ta cảm thấy Huyết Nguyệt Hoa ở gần đây.”
“Ừ.” Thiếu niên khẽ gật đầu, thành thật đi theo sau Chân Linh Nhi.
“Biết không? Hôm qua ta trong giấc mộng thấy tương lai phu lang đem Huyết Nguyệt Hoa tới trước mặt ta.”
“Huyết Nguyệt Hoa…” Cự Nhân cười thảm.
Tiên huyết tiếp tục chảy xuôi, tầm nhìn của hắn mờ dần, như trong sương mù nghe thấy âm thanh khóc lóc của thiếu nữ…
“Sư tôn, Tiểu sư đệ bị thương, làm sao đây?” Thiếu nữ nức nở hỏi.
“Cũng may nhờ tu luyện Bất Tử Công, không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không rơi xuống Vĩnh Kiếp Thâm Uyên, sớm đã thịt nát xương tan.” Thông Thiên đạo nhân thở dài.
Âm thanh này, khiến tầm nhìn của Cự Nhân bỗng chốc trở nên rõ ràng, thấy không phải Thông Thiên Hà, mà là một gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt.
Hắn cũng cười, từng chút từng chút đưa tay ra, bên trong là một đóa Huyết Nguyệt Hoa.
“Sư tỷ, cho ngươi…”
“Ngươi cái này ngốc tử, chỉ vì đóa hoa mà chạy vào nơi nguy hiểm như vậy.” Chân Linh Nhi sững sờ, vành mắt đỏ lên, nhào vào lòng Tiết Hàn.
Nước mắt thấm ướt Tiết Hàn, cảm giác an ủi khiến hắn mãi không quên.
—
**Chương 02: Sóng vai**
“Cảm giác này…” Cự Nhân thì thào.
Lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy như Thâm Uyên lóe lên sắc màu ấm áp.
“Cảm giác này khiến ngươi khắc cốt minh tâm phải không?”
Giọng nói khàn khàn từ xa lại vang lên.
Lão giả mặc áo đen không biết từ khi nào đã xuất hiện bên bờ Thông Thiên Hà, ngửa đầu nhìn Cự Nhân trong sông.
“Đúng thế.”
Cự Nhân trả lời, dường như dùng hết sức lực, bước ra hạ du, nơi đó dường như có điều gì thôi thúc hắn, như nhiệm vụ chưa hoàn thành.
“Cảm giác này, đáng giá để ngươi từ bỏ hết thảy sao?” Hắc Bào lão giả hỏi, có vẻ không hiểu.
“Ta vốn không còn gì cả, nói gì đến việc từ bỏ mọi thứ?” Cự Nhân trả lời.
“Không, ngươi từng có tất cả, đại danh Tiết Hàn, Huyết Hàn Tử.” Hắc Bào lão giả nhẹ giọng nói, mang theo chút thương xót, càng thêm than thở.
“Huyết Hàn Tử…” Cự Nhân dừng bước, ngẩng đầu, đôi mắt xuyên thấu tử sắc ngắm nhìn bầu trời màu xanh.
Trong bầu trời xanh, không còn gì cả, nhưng trong mắt hắn, nơi đó có Man Hoang và hình ảnh trong ký ức.
Trong bức họa, một thiếu niên khôi ngô, mang tướng mạo thô cuồng, cầm trong tay một thanh huyết mâu, đứng trên đỉnh núi cao, cao ngất mây.
Bộ trường sam màu đỏ bay bay, tóc bay múa giữa không trung, không thể nào che giấu diện mạo cuồng ngạo và khí phách ngút trời!
Dưới chân hắn là đám tu sĩ đông đúc, như thiên quân vạn mã, tràn ngập sát khí.
“Tiết Hàn, ngươi tự tiện xông vào Khôi Hoàng trì dưới Khôi U sơn, trộm lấy Cửu U Huyền Huyết, làm tổn thương mấy đệ tử của ta, sẽ phải chịu tội gì?” Một lão giả tóc trắng, áo bạch bào, đứng ở chân trời, trầm giọng hỏi.
“Cửu U Huyền Huyết vốn là thiên địa sinh ra, cường giả có được nào có tội?” Thiếu niên Tiết Hàn cười khẽ, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy kiêu ngạo.
“Những dư nghiệt của Thông Thiên Đạo Môn, hãy giao ra Cửu U Huyền Huyết, lão phu có thể tha cho ngươi không chết, nếu không ngươi mơ tưởng thoát khỏi.” Lão giả tóc trắng lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn.
“Chẳng đáng, các ngươi không xứng!” Thiếu niên Tiết Hàn thản nhiên đáp lại, khí phách lộ rõ.
“Không biết tự lượng sức mình!” Lão giả tóc trắng vung tay, một thanh ngân sắc thiên đao xuất hiện, chém về phía Tiết Hàn như lấy mạng.
Cảm giác nguy hiểm sinh tử lan tỏa trong cơ thể Tiết Hàn, nhưng sắc mặt hắn vẫn tỉnh táo, khinh miệt cười, nâng tay phải lên, trong chớp mắt hóa thành màu đỏ, trực tiếp chụp vào thiên đao.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tiết Hàn chỉ dùng một tay tiếp nhận thiên đao, trong khi đó, dưới chân hắn, nham lưu bị chấn động mạnh mẽ, rạn nứt ra, đá núi đổ xuống.
“Có thể tay không tiếp trụ ta Ngân Cảnh Thiên Đao? Thật không thể tưởng tượng, dư nghiệt Bất Tử Công của ngươi lại tu luyện đến mức này?” Sắc mặt lão giả tóc trắng thay đổi.
Nhưng còn đột ngột hơn, chỉ trong thoáng chốc, ngân đao đã xuất hiện vô số vết nứt, như mạng nhện lan ra.
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, một tiếng vỡ tan vang lên, Ngân Cảnh Thiên Đao đã bị Tiết Hàn bóp nát, thành từng mảnh vụn rơi xuống đất!
Đồng thời, Tiết Hàn cũng bắt đầu hành động.
Dưới chân hắn phát lực, bay lên không trung, lực lượng khủng khiếp làm cho nham lưu sụp đổ, tạo ra tiếng nổ bất tận!
Khi hắn lao xuống, tiếng vang như trời đất va chạm, núi sông chao đảo, âm thanh đinh tai nhức óc khuynh động toàn đại địa, không thể chịu đựng, nổ tung.
Sự chấn động này khiến hàng trăm đệ tử ngã nhào, ngay cả những người ở xa cũng phải phun ra tiên huyết.
“Nhanh, mời Thiên Vương xuất quan, chống lại Huyết Ma!” Một tên đệ tử bỗng kêu lớn!
Nhưng ngay khi hắn hô lên, một âm thanh sắc nhọn từ trên cao truyền đến. Sau đó, một con Hỏa Phượng bay lên, phô trương rực rỡ, đi qua nơi đâu đều khiến bụi đất bay lên, lông vũ lửa rơi xuống người đệ tử, chỉ trong nháy mắt đã thiêu cháy bọn họ.
“Thiên Vương trong miệng các ngươi, sợ rằng đời này cũng không thể xuất hiện được.”
Khi âm thanh lạnh lùng vang lên, một thiếu nữ mặc y phục xanh giống như tiên tử xuất hiện trên chân trời.
Trong tay nàng, mang theo một cái đầu lâu đầy máu.
Chính là Thiên Vương mà các đệ tử đã nói đến.
“Trong lúc sư tôn bế quan ba năm, các ngươi cứ như vậy bắt nạt tiểu sư đệ của ta, coi ta Chân Linh Nhi không tồn tại sao?” Nói dứt lời, Chân Linh Nhi trực tiếp ném vỡ đầu lâu trong tay, phất tay, vô số lông phượng rơi xuống, biến toàn bộ đại địa thành biển lửa.
Đêm.
Nguyên bản tiếng gào thét cùng thê lương vang vọng khắp nơi giờ đây đã trở nên yên tĩnh. Ngay cả hung thú cũng không thấy đâu.
Một đám lửa sáng rực rỡ như tô điểm cho bức tranh hắc ám.
Ánh sáng yếu ớt, chiếu rọi gương mặt đầy khí phách của Tiết Hàn và Chân Linh Nhi.
“Tiểu sư đệ, ngươi vẫn quá nhân từ. Khôi Hoàng triều xem Thông Thiên nhất mạch là dư nghiệt, đối với chúng ta phải sát hại, mà chúng ta cũng nên trả món nợ này!” Chân Linh Nhi tức giận nói.
“Ta thấy, nếu như bọn họ dám bắt nạt ngươi, là vì tên ngươi chưa đủ bá khí. Từ nay về sau, ngươi hãy gọi là Huyết Hàn Tử.”
“Bây giờ sư tôn bế quan, đang tích lũy lực lượng. Chúng ta cũng nên song kiếm hợp bích, tiêu diệt Khôi Hoàng triều.”
“Khi sư tôn xuất quan, chúng ta nhất định có thể phá nát Khôi Hoàng nhất mạch, đến lúc đó, ta sẽ sáng lập một môn phái mang tên… Hàn Môn. Tiểu sư đệ, ngươi thấy thế nào?”
Chân Linh Nhi thao thao bất tuyệt, tràn đầy ước mơ về tương lai.
“Hàn Môn?”
“Đúng vậy, Tiết Hàn gắn liền với lãnh đạo.” Chân Linh Nhi tiếp tục, rồi đưa cho Tiết Hàn một viên hạt châu màu bạc.
“Đây là cái gì?” Tiết Hàn nghi hoặc hỏi khi nhận lấy.
“Không biết, là tìm được từ trên người lão ôn kia, có vẻ như rất quý giá.” Chân Linh Nhi lắc đầu.
Tiết Hàn nắm chặt viên hạt châu, Thần thức kiểm tra bên trong, cảm nhận được lực lượng chướng ngại mạnh mẽ, đến cả sư tôn cũng không thể phá vỡ.
Trên Thông Thiên Hà, Cự Nhân từ từ thu mắt, liếc nhìn Hắc Bào lão giả theo sau mình.
“Từ đó về sau, cái tên Huyết Hàn Tử này sẽ đồng hành cùng ta suốt đời, có nhân sinh úy, có người kính ngưỡng.”
“Chắc hẳn đó cũng là thời khắc phong quang nhất trong đời ngươi.” Hắc Bào lão giả thổn thức nói.
“Phong quang, ta không màng, điều ta chỉ quan tâm đến chính là nàng.”
Cự Nhân suy yếu, lẩm bẩm đi về phía trước, mỗi bước như thể sinh mệnh đang dần tan biến, tiên huyết không ngừng chảy xuôi.
Giữa lúc này, thành trì bên trên tràn ngập nguy hiểm, đệ tử Thông Thiên đều phấn chấn, trong mắt ánh lên sức sống rực rỡ.
Trong lòng họ, không ai đáng tin bằng Huyết Hàn Tử sư huynh.
Ngược lại, xa xa, những tu sĩ Khôi Hoàng triều hiện lên vẻ e ngại, trong mắt họ, Thông Thiên đạo nhân cùng Huyết Hàn Tử và Chân Linh Nhi giống như thần thánh khó có thể chạm vào.
“Huyết Hàn Tử, sao lại như vậy? Ngươi Bất Tử Công đã đại thành, tấn thăng Bán Thần!” Một trung niên Thiên Vương trong Khôi Hoàng quân lộ ra vẻ khó tin, ánh mắt đầy e ngại.
“Khôi Hoàng vô đạo, nhân thần cộng phẫn, thiên địa đáng chém!” Huyết Hàn Tử trầm giọng, từng chữ vang lên như sấm rền!
Trong tay huyết sắc trường mâu rung động, thiên địa biến sắc, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời, một đạo huyết sắc Lôi Đình phóng xuống như rồng rắn, mang theo ý chí diệt vong.
Khi Lôi Đình đi đến, tất cả đều tiêu tán!
Dưới bầu trời, tu sĩ Khôi Hoàng nhất mạch, thanh âm thê lương vang vọng tận trời.
Đồng thời, Huyết Hàn Tử cũng đã động, Bất Tử Công vận hành, bước ra một bước.
Thân thể cao lớn như thuấn di, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt trung niên Thiên Vương Khôi Hoàng.
Trong tay huyết mâu quét qua, triệt để xuyên thủng thân hình trung niên Thiên Vương!
“Huyết Hàn Tử…” Trung niên Thiên Vương trợn mắt, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng, nhìn về phía cự nhân huyết sắc.
“Khôi Hoàng đã chết, trời đất đổi trời!” Huyết Hàn Tử lạnh lùng, tay huyết sắc trường mâu rung lên, trung niên Thiên Vương lập tức chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt.
Khí thế hung hãn của Khôi Hoàng đại quân chợt tan biến, binh lính hoảng loạn chạy trốn.
————
**[Nhĩ Căn]**
(Lần sau đổi mới vào ngày mùng 4 tháng 12, bản phiên ngoại)
**[CVT]**
— Đỗ Thiên Tôn (Thông Thiên đạo nhân) —
Khôi Hoàng Minh Hoàng lúc phản lên, đánh bại Khôi Hoàng trở thành chủ nhân Thông Thiên đại lục. Là người duy nhất trong Thông Thiên đại lục, ngoài Bạch Tiểu Thuần, kết thành Thiên Đạo Nguyên Anh tu sĩ. Ở Thông Thiên đảo, nhờ sức mạnh một người lãnh đạo tứ đại Cổ Tông, đã đánh bại thủ lăng người, biết được pháp hiệu Thông Thiên đạo nhân. Một tóc huyết có thể ngăn cản một lần tử vong (hiện đã bị Bạch Tiểu Thuần luyện hóa). Tại Thông Thiên đại lục, tu vi gần với thủ lăng người, chuẩn cảnh giới Đại Thừa. Một lòng khát vọng ly khai thế giới này, tính cách khó nắm bắt, có ý định bắt sống Bạch Tiểu Thuần luyện chế thành đan dược. Sau đó, dưới sự trợ giúp của Tà Hoàng, đã đột phá Thiên Tôn, mưu phản Vĩnh Hằng Tiên Vực, thành Nghịch Phàm môn đồ, sau cùng đột phá Thái Cổ và nửa bước Chúa Tể, giao chiến với Thánh Hoàng và Tống Khuyết, cuối cùng bị Tống Khuyết giết chết.
— Huyết Tổ —
Đến từ Man Hoang, bởi vì một số duyên cớ bị tạm giam tại Thông Thiên đại lục, đã tử vong. Khi còn sống, là đạo lữ của Thiên Tôn, nhân vật chủ yếu là nhị đại Huyết Tổ,获得Huyết Tổ truyền thừa,cũng đạt到Vĩnh Hằng bất diệtchi vật。 Tại Thông Thiên thế giới phá toái trước đó thức tỉnh, đã chiến đấu với Thông Thiên đạo nhân. Cuối cùng, do thiêu đốt sinh mệnh bị phản phệ, tử vong.