Chương 496: Quỷ Động | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 20/01/2025
Chấp Kiếm Giả tuyển bạt, so với các tông môn tuyển bạt thì có phần nghiêm khắc hơn, và được chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là để xem xét tư cách tham dự thí luyện của những người tham gia.
Giai đoạn này chủ yếu nhằm loại bỏ phần lớn đệ tử, chỉ còn lại một số ít đạt tiêu chuẩn để có thể tham gia thí luyện.
Trong đợt này, tổng cộng có hai ngàn bảy trăm chín mươi ba người từ các tông môn Nghênh Hoàng châu, đây là những nhân tài kiệt xuất trong suốt mười năm qua.
Họ sẽ tranh giành mười vị trí đầu để có được tư cách tham gia thí luyện.
Chỉ có mười người này mới có quyền tham gia giai đoạn tiếp theo của thi tuyển Chấp Kiếm Giả.
Điều này bởi vì tư cách thí luyện Chấp Kiếm Giả cực kỳ đặc thù.
Trong kỳ triều thánh, tất cả các Chấp Kiếm Giả sẽ tới chứng kiến.
Truyền thống từ xưa tới nay không cho phép quá nhiều người tham dự thí luyện, nhằm không quấy rầy giấc ngủ của Thánh Hiền.
Mỗi lần khảo hạch Chấp Kiếm Giả diễn ra một lần trong mười năm, và sẽ chỉ lựa chọn năm người, bao gồm ba người là chính thức và hai người là chuẩn (phụ).
Những người chính thức sẽ nhận được thân phận Chấp Kiếm Giả, hưởng Lệnh Kiếm và được Đại Đế chúc phúc.
Địa vị Chấp Kiếm Giả được công nhận bởi thiên địa, hoàn toàn chính thống.
Những người chuẩn không có Lệnh Kiếm, mặc dù được chúc phúc, nhưng cần phải trở lại Phong Hải quận Chấp Kiếm cung để khảo hạch lại.
Đây là phó chức, không được thiên địa chứng nhận, mà có thể do các đời Chấp Kiếm trưởng lão tự quyết định.
Trước khi bước vào hai giai đoạn này, bất luận là cảm ngộ Chiến Chi Linh Ấn hay là Thái Sơ Ly U Trụ, đều rất quan trọng, sẽ giúp thêm điểm cho giai đoạn thí luyện tiếp theo.
Giờ phút này, bầu trời trong xanh, những đám mây mỏng trải rộng, ánh nắng giữa trưa chiếu xuống bãi cỏ tuyết, tạo ra một không gian huyền ảo.
Bầu trời và mặt đất như hòa quyện, mang đến một cảm giác lạnh lẽo.
Gió từ phương bắc thổi tới, cuốn lên những bông tuyết, quét qua những người đang đứng đó.
Tại bên cạnh Thái Sơ Ly U Trụ, âm thanh Kiếm Minh vang vọng từ bên trong Chấp Kiếm Đình, vang lên từ hai ngàn bảy trăm chín mươi ba người tán tu và đệ tử tới từ Nghênh Hoàng châu, tất cả cùng tụ tập lại.
Hứa Thanh và Đội trưởng cũng có mặt trong số đó, cả hai đứng cạnh nhau, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hứa Thanh có vẻ bình tĩnh, trong khi Đội trưởng thì đầy mong chờ.
Đội trưởng đạt đủ điều kiện thí luyện, Hứa Thanh hoàn toàn không lấy làm lạ, bởi lẽ đối phương đã chuẩn bị rất kỹ từ khi gia nhập vào Bát Tông Liên Minh.
Tâm trí hắn lại dồn vào một người trong đám đông, Thái Ti Tiên Môn Đạo tử.
“Ngươi để ý đến hắn à?” Đội trưởng thì thầm.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Đội trưởng, khẽ gật đầu.
Đội trưởng cười hắc hắc.
“Ngươi cũng cảm nhận được điều gì sao?”
Hứa Thanh đang định hỏi thêm điều gì, bỗng trên bầu trời âm thanh Kiếm Minh Kim Thạch lại vang lên, rồi ba bóng người với hình dáng hùng tráng từ Thái Sơ Ly U Trụ hạ xuống.
Ba người này, hai lão giả và một trung niên.
Tất cả đều mặc quan phục, vừa xuất hiện giữa không trung, khí thế bộc phát, giống như thiên địa đều rung chuyển, bát phương trầm lặng, đặc biệt là hai lão giả với ánh sáng trong mắt, làm chấn động cả bầu trời.
Trong đó, người giữa trung tâm lại càng kinh khủng hơn, xung quanh hắn xuất hiện vô số hư ảnh, sóng khí dường như làm cho cả bầu trời trở nên như là biến thành thân thể hắn.
Tất cả mọi người, bao gồm các tu sĩ tại Thái Sơ Ly U Trụ, ai nấy đều cảm thấy áp lực to lớn, tâm thần run rẩy, thần sắc cung kính.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, như sấm sét nổ tung trong lòng hai ngàn bảy trăm chín mươi ba con người:
“Trong những lần thí luyện trước, hiếm ai chịu tử vong.”
“Nhưng lần này, việc lựa chọn tư cách thí luyện tại Nghênh Hoàng châu đã khác trước, theo quyết nghị của Chấp Kiếm Đình, sẽ đổi tư cách thu hoạch thành Quỷ Động.”
Giọng nói uy nghiêm vang đến tai tất cả, khiến ánh mắt nhiều người trở nên mờ mịt, hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên Quỷ Động, chỉ một số ít đệ tử và người tu hành các tông môn mới có phản ứng.
Hứa Thanh cũng không khỏi ngây ra, nhìn về phía Đội trưởng.
Đội trưởng cũng hiện lên sắc mặt căng thẳng, hắn chỉ tay xuống mặt đất.
Hứa Thanh trong lòng dấy lên nghi vấn.
Giọng nói uy nghiêm lại tiếp tục, sau khi dừng lại một chút thì lại lên tiếng:
“Có lẽ trong số các ngươi đã từng nghe qua, nhưng chắc chắn phần lớn vẫn không biết Quỷ Động là gì.”
Mọi người đều im lặng lắng nghe, đây rõ ràng liên quan đến thành bại.
Hứa Thanh cũng nghiêm túc, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
“Các ngươi hẳn đã biết về lai lịch của Thái Sơ Ly U Trụ, còn Quỷ Động… thì lại nằm dưới Thái Sơ Ly U Trụ!”
Tâm thần mọi người đều chấn động, Hứa Thanh cũng nhíu chặt đôi mày lại.
“Dưới Thái Sơ Ly U Trụ, tồn tại một nơi hố sâu không biết thông với nơi nào, bên trong tràn ngập Dị Quỷ, hãy nghe cho kỹ, không phải Quỷ Dị, mà là Dị Quỷ.”
Khi trung niên nam tử nói đến đây, ánh mắt hắn quét qua mọi người, và tiếp tục nói tiếp.
“Quỷ Dị chỉ là giả, Dị Quỷ là thật, cái trước âm tà, cái sau hung lệ.”
“Trên Vọng Cổ đại lục có rất nhiều Quỷ Động, mỗi cái đều bí ẩn khó lường, tràn đầy nguy hiểm, chỉ cần không xâm nhập quá sâu, hung hiểm này vẫn có thể khống chế.”
“Thái Sơ Ly U Trụ thực tế chính là đang trấn áp Quỷ Động này, và đã trấn áp quá nhiều năm tháng.”
Hứa Thanh cúi đầu nhìn chỗ Thái Sơ Ly U Trụ không chạm đất, hắn nhớ tới lời Đội trưởng đã từng cho biết, rằng hậu nhân phân tích Quỷ Đế ném vũ khí chính là vì mục đích này.
Giờ phút này xem ra, mục đích đó có lẽ chính là để trấn áp Quỷ Động.
“Tại sao Quỷ Đế lại làm như vậy? Còn bên trong Quỷ Động rốt cuộc có tồn tại gì, mà lại khiến Quỷ Đế dùng Thái Sơ Ly U Trụ để trấn áp?”
Hứa Thanh không thể tìm ra lý do, nhưng hắn cảm thấy Chấp Kiếm Đình chắc hẳn có câu trả lời.
Giọng nói uy nghiêm trên bầu trời tiếp tục vang lên, quanh quẩn trong tâm trí mọi người.
“Cũng chính là bởi vì, lòng đất không thông với Quỷ Động kia, thời gian sẽ bị khí tức từ Quỷ Động ăn mòn, khó tránh khỏi xuất hiện sự vỡ vụn.”
“Đặc biệt trong những năm gần đây, sự vỡ vụn càng nhiều, khiến cho một lượng lớn mảnh vỡ từ Thái Sơ Ly U Trụ rơi vào trong Quỷ Động, có cái rơi vào tận đáy sâu, có cái thì chiếu xuống vách tường cùng nơi hẻo lánh của Quỷ Động.”
“Trước đây, Chấp Kiếm Giả đã định kỳ thu thập, để đem nó luyện lại vào trong Thái Sơ Ly U Trụ, nhưng hôm nay sẽ giao lại cho các ngươi.”
“Thời hạn là ba ngày, hãy mang về số lượng mảnh vỡ nhiều nhất, để giành lấy tư cách cho đệ nhị giai đoạn thí luyện.”
Biểu cảm của mọi người trở nên nghiêm túc, hiểu rằng đây chính là quy tắc chân chính.
“Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở các ngươi, bên trong Quỷ Động tiềm ẩn nguy cơ sinh tử, vì vậy đây là cơ hội cuối cùng để các ngươi rút lui, một khi tham gia, mặc dù mọi người sẽ nhận được một mai truyền tống phù, có thể rời đi khi gặp nguy hiểm, nhưng cũng không hoàn toàn đảm bảo, sẽ có những bất ngờ xuất hiện.”
Trong lúc đang nói, từng viên ngọc giản nhẹ nhàng bay tới từ trên bầu trời, rơi vào trước mặt mỗi người tham dự, họ đều nhận lấy.
Những người có thể tham dự Chấp Kiếm Giả tuyển bạt đều không phải là những kẻ yếu đuối, dĩ nhiên cũng không ai rời đi vào lúc này, thậm chí còn một số người cầm lấy ngọc giản truyền tống, mở miệng hỏi:
“Đại nhân, nếu số lượng giống nhau thì sẽ chọn lựa như thế nào?”
“Theo thứ tự lãnh thổ của Thái Sơ Ly U Trụ.” Trung niên quan phục đáp lại một cách nhàn nhạt.
“Cuối cùng, ta muốn khuyên các ngươi, nơi đây Quỷ Động không phải là Pháp Ngoại Chi Địa, cũng không thuộc phạm vi của Chấp Kiếm Đình, có thể ra tay, nhưng nghiêm cấm tương trợ lẫn nhau.”
“Hiện tại, thí luyện tư cách Chấp Kiếm Giả bắt đầu!”
Cùng với lời nói của hắn vang lên, Thái Sơ Ly U Trụ lập tức tỏa ra ánh sáng chói lóa, không ngừng khuếch tán xung quanh, cội trụ lớn đang rung động.
Sau đó chậm rãi thu nhỏ lại, bay lên cao, lộ ra phần dưới Thái Sơ Ly U Trụ đã chôn dưới đất.
Mọi ánh mắt đều dồn về đó, họ có thể thấy rõ phần dưới Thái Sơ Ly U Trụ mang màu đen kịt, rất hỗn độn, tổn hại trầm trọng.
Thậm chí, phần dưới cùng của nó đã bị thủng hàng trăm nghìn lỗ, tàn phá không chịu nổi.
Và khi Thái Sơ Ly U Trụ nâng lên, trên mặt đất bỗng xuất hiện một cái hố sâu ngàn trượng, từ đó phát ra khí tức tà ác cùng với tiếng gào thét không giống tiếng người.
Những tiếng gào thét ấy đầy nỗi thê lương và đau đớn, chứa đựng vô vàn thống khổ và điên cuồng, tựa như nơi đó nối liền với Minh phủ Hoàng Tuyền.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt mọi người đều biến đổi, thậm chí một số người vốn kiên định cũng bị chấn động, xuất hiện dao động.
“Các ngươi còn không đi xuống!” Giọng nói uy nghiêm của trung niên vang lên như sấm sét, khiến cho những đệ tử và tán tu của các tông phải cắn răng mà lao vào hố sâu.
Hồng nữ Thanh Thu cũng nằm trong số đó, là người đầu tiên bước vào, Thái Ti Đạo tử, cùng với thiếu niên nhân tộc, và những thiên kiêu của các tông khác cũng lần lượt bước vào.
Hứa Thanh và Đội trưởng cũng không bỏ lỡ cơ hội.
Rất nhanh, nơi này có đến chín phần mười số tu sĩ đều đã chọn bước xuống, chỉ còn lại một chút người do dự. Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, Thái Sơ Ly U Trụ bỗng nhiên hạ xuống, một lần nữa trở thành ngàn trượng, trực tiếp đâm xuống hố sâu.
Điều này khiến nó lại cản lại!
Trong chớp mắt, khí đen tản mát, âm thanh thê lương biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
Thậm chí dưới hố sâu, cũng chỉ còn lại một mảnh đen kịt.
Hứa Thanh vừa mới tiến vào, ngay lập tức hướng về bốn phía để tìm kiếm, khi chạm phải lớp bùn đất, hắn tâm trí trở nên cảnh giác, lạnh lùng quan sát xung quanh.
Ở đây mang theo Quỷ Dị, dù cho có tu vi hội tụ, vẫn không cách nào nhìn rõ mọi thứ trong phút chốc.
Một lúc sau, có lẽ là mắt thường đã thích ứng với bóng tối, hoặc có thể là do tu vi tương ứng, Hứa Thanh từ từ nhận ra xung quanh nơi này.
Đây là một cái hố sâu to lớn, mặc dù có thể thấy rõ bốn phía, nhưng phần dưới vẫn như cũ là một mảng đen kịt, giống như Thâm Uyên.
Vách tường xung quanh mọc ra một ít thực vật màu đen, mỗi chiếc lá trên đó đều như hiện lên một khuôn mặt quỷ, đang mỉm cười nhìn những người dựa vào vách tường.
Trong hố, tổng cộng có hai ngàn bốn trăm năm mươi người, nhưng hiện tại chỉ còn lại một nửa cảnh giác đề phòng xung quanh.
Một nửa còn lại dường như đã đi vào sâu hơn trước.
Hứa Thanh nheo mắt lại, quay sang nhìn Đội trưởng, khoảng cách không đến ba trượng, cũng đang nhìn về phía hắn, rồi chỉ tay xuống dưới.
Hứa Thanh gật đầu, cả hai vừa định buông tay nhảy xuống hố sâu, thì bỗng…
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên như tiếng hát không rõ nghĩa, tựa như vang vọng khắp mọi nơi.
Âm thanh đầy âm nhu, nhưng lại sắc bén, hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản khúc khó tả.
“Kiếp trước không đến, Vãng Sinh thường tại, cắt tương tư tranh thành bụi bặm…”
(CVT — “Tiền thế bất lai, vãng sinh thường tại, tiễn liễu tương tư họa trần ai…”)
Âm thanh này không rõ nam nữ, tựa như đang chảy vào trong tâm trí, khiến cho người ta không thể kiên nhẫn, da đầu tê dại, ngay cả phía sau còn vang lên những âm thanh lạnh lẽo.
Giống như những giọt mưa thu, rơi xuống mặt lạnh, chảy vào trong cơ thể.