Chương 427: Khúc tên Ly Thương | Quang Âm Chi Ngoại

Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 20/01/2025

Cho đến một ngày hoàng hôn, cách Liên Minh còn nửa canh giờ đường, thậm chí từ xa có thể nhìn thấy Cấm Hải. Ngồi bên mạn thuyền, Tử Huyền Thượng Tiên tựa như muốn hòa vào ánh nắng chiều, nhẹ giọng lên tiếng:

“Hứa Thanh, hãy thổi khúc nhạc đó cho ta nghe.”

Hứa Thanh nhắm mắt lại, hồi tưởng một chút, rồi cầm Liễu sáo bên miệng, trong khoảnh khắc hoàng hôn, tiếng sáo ung dung vang lên.

Âm thanh mang theo linh khí giang hồ, kể rõ những buồn vui trong đời, tất cả cuối cùng hòa quyện thành một bình rượu đục. Trong cô độc, một ngụm nhạc đi vào lòng.

Liên Minh, đã đến.

“Khúc nhạc này mang tên Ly Thương, là ta sáng tác trong những năm gần đây.” Tử Huyền Thượng Tiên đứng ở đầu thuyền, nhìn xa về phía trước. Gió thổi bay mái tóc xanh, đồng thời xốc xếch tà áo, tựa như nàng muốn bay theo gió.

Cảm giác cô đơn lúc này như xuyên thấu tất cả, bị gió nhẹ nhẹ thổi ra, lan tỏa bốn phía, cũng hòa quyện vào đôi mắt của Tử Huyền Thượng Tiên.

Khi sắc thái càng thêm sâu lắng, nàng quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt như có làn sương mỏng, dường như muốn ghi nhớ hình dáng của Hứa Thanh, cuối cùng nở một nụ cười ôn nhu.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Huyền Thượng Tiên.

“Năm đó, ta nhận được rất nhiều lễ vật, trong số đó chỉ riêng đám sáo trúc đã hơn một trăm cái. Cái Liễu sáo này ta quên mất là ai tặng, nhưng ta rất thích nó, tiểu bằng hữu, cảm ơn ngươi đã đồng hành giúp ta.”

Tử Huyền Thượng Tiên cầm chén rượu, uống một ngụm, gật gật mái tóc, không thể hiện tư thế gì oai phong nhưng lại có khí thế bất khuất, bước đi qua giữa không gian, càng lúc càng xa.

Hứa Thanh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Liễu sáo trong tay, ngẩng đầu nhìn về hướng Huyền U tông, trong lòng dậy lên một cảm xúc khó nói thành lời.

Sau một hồi lâu, hắn thở sâu, ôm quyền chào nàng, điều khiển Pháp Thuyền trở về Thất Huyết Đồng.

Cùng lúc đó, tại Huyền U tông, Tử Huyền Thượng Tiên trong bộ bạch y, tâm trạng mang theo ba phần vui sướng, năm phần thất vọng, hai phần ly thương, trở về trong tháp cao. Đứng đó, nàng nhìn về hướng Thất Huyết Đồng, hồi lâu sau, nhẹ nhàng thì thào:

“Giả như ngươi sinh sớm trăm năm…”

“Thì như thế nào?” Âm thanh ôn nhu của một nam tử vang lên từ phía sau Tử Huyền Thượng Tiên. Một người trong bộ lam y của Bát Tông liên minh xuất hiện, đứng bên cạnh nàng, cùng nhìn về phía Thất Huyết Đồng.

“Nếu như hắn sinh sớm trăm năm, sư muội ngươi có tin không, hắn giờ này đã là hài cốt.”

“Hoặc giả, giờ hắn cũng có thể trở thành hài cốt.” Vị Minh chủ Bát Tông quay đầu, ôn nhu nhìn Tử Huyền Thượng Tiên.

“Ngươi dám không?” Tử Huyền Thượng Tiên sắc mặt lạnh lùng, từ tốn hỏi.

Vị Minh chủ nhìn nàng, sau một hồi lâu cười lắc đầu.

“Liên Minh ta như thế thiên kiêu, ta sao có thể làm hại. Nhưng sư muội, sư tôn để lại mệnh hồn cho ngươi, mặc dù khiến ta kiêng kị, nhưng… ngươi thọ nguyên sắp hết, giờ phải tìm ánh sáng, thực sự có chút đáng buồn.”

“Nửa giáp thọ nguyên sắp qua đi, mà hắn không được tiến vào Linh Tàng, không thể cùng ngươi đồng tu bổ đạo, cuối cùng… vẫn phải đứng trước lựa chọn sinh tử.”

“Ta tháng sau sẽ hỏi lại ngươi.” Vị Minh chủ mỉm cười, thân thể dần dần tiêu tan.

——

Khi hoàng hôn ánh sáng tắt dần, Hứa Thanh trở về nơi cập bến, vừa về đến, hắn đã nhận được truyền âm từ Đội trưởng.

“Tiểu A Thanh, lần này hẹn hò cảm giác thế nào? Mau mau đến đây, ta muốn ngâm mình trong Tiên Trì với ngươi, cùng sư huynh bàn luận một chút quá trình, để sư huynh dùng kinh nghiệm phong phú chỉ điểm cho ngươi.”

“Đổi ngày khác đi.” Hứa Thanh trả lời một câu, đang định kết thúc cú truyền âm, Đội trưởng ở đầu bên kia khẽ ho khan một tiếng.

“Sư pớ cũng đang ở đây…”

“…”. Hứa Thanh im lặng.

Một lát sau, Từ Tiểu Tuệ mở khẩu Tiên Trì, nơi có thể quan sát dưới đại trì, Hứa Thanh cùng Đội trưởng, cùng Thất gia, ba người sư đồ ngâm mình trong đó.

Hứa Thanh nhìn hai người với vẻ cổ quái.

Thất gia hắng giọng, trừng Đội trưởng một cái.

“Vi sư trước đó đang tĩnh tọa, ngươi kêu gào muốn ta đến, cuối cùng là có chuyện gì!”

Đội trưởng cũng trừng mắt nhìn.

Thất gia hừ một tiếng, Đội trưởng thở dài, khuôn mặt đầy uất ức liếc nhìn Hứa Thanh.

“Tiểu A Thanh, ngươi cùng Tử Huyền Thượng Tiên ra ngoài chuyến này, khục, tiến triển đến trình độ nào?”

Thất gia vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, một bộ không mấy hứng thú.

Hứa Thanh nhìn sư phụ một cái, suy nghĩ rồi đáp: “Tử Huyền tiền bối dạy ta thổi khúc nhạc.”

Thất gia nghe vậy, hơi động lỗ tai.

Đội trưởng lập tức hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đi tế bái nàng một vị cố nhân, chính là Thái Ti Độ Ách Sơn Huyền U tông lão đầu sư phụ.” Hứa Thanh không giấu diếm, kể lại hành trình.

Đó thực sự cũng không có gì để giấu.

“Chỉ có vậy thôi?” Đội trưởng tỏ vẻ không tin.

“Đúng vậy, khi trở về, Tử Huyền tiền bối đã đưa sáo trúc cho ta.” Hứa Thanh gật đầu.

“Cái gì sáo trúc?” Đội trưởng tỏ ra hiếu kỳ.

“Giống như kêu cái gì Liễu sáo.” Hứa Thanh đáp.

Đội trưởng chưa kịp mở miệng thì Thất gia đã hít vào một hơi.

“Liễu Nguyệt Linh Vận sáo?”

Hứa Thanh nghe tên này có chút lạ lẫm, liền quyết định lấy sáo trúc ra.

Khi nhìn thấy sáo trúc, sắc mặt Thất gia có chút ngẩn ra, sau một hồi lâu, mặt không đổi sắc đứng dậy, lại trừng Đội trưởng một cái.

“Về sau khi ta đang tĩnh tọa, nếu có kêu thì ta sẽ cắt chân ngươi!”

Đội trưởng trợn mắt, lộ vẻ uất ức, có vẻ như nói, ngươi rõ ràng gọi ta tới, lại để ta làm phiền Hứa Thanh.

Thất gia hắng giọng một cái.

“Được rồi, ngươi lần trước nói chuyện, cho phép.”

Nói xong, Thất gia quay sang Hứa Thanh, “Lão tứ, giờ ngươi cũng đã tứ hỏa, thời cơ cũng không còn xa, chờ ta hoàn tất việc này, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài một chuyến.”

Thất gia chắp tay sau lưng, dạo một vòng rồi rời đi.

Khi Thất gia đi khuất, sắc mặt Đội trưởng lập tức trở lại bình thường, không còn chút uất ức nào, mà nhìn về phía Hứa Thanh với nụ cười tươi.

“Học tập tiểu sư đệ một chút, đối phó với Lão Đầu Tử phải như vậy. Mặt dù lão đầu này cứng đầu nhưng lại dễ mủi lòng, cho nên ta thỉnh thoảng tỏ ra uất ức, hắn sẽ thỏa hiệp.”

“Nhưng rõ ràng lần này Lão Đầu Tử rất giận, theo ta thấy hắn biết rõ tên sáo này, tám chín phần mười là hắn đã tặng nàng năm đó.”

Hứa Thanh trợn mắt, nhớ lại Tử Huyền Thượng Tiên đã nói năm đó nhận được rất nhiều lễ vật, quên không biết ai tặng sáo, mà khi nghĩ lại vẻ mặt của sư tôn vừa rồi, hắn cảm thấy… việc đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Như vậy, sau khi ngâm mình, Hứa Thanh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Đội trưởng lười biếng dựa vào đó, phát ra âm thanh dễ chịu.

“Tiểu A Thanh, khi nào trở lại, làm cho ta một trương ngọc giản, ta hỏi nơi này không bớt hai mươi phần trăm, đây chắc chắn là đãi ngộ khách quý hiếm có, tiểu tử ngươi có thể nha.”

“Ngươi làm gì?” Hứa Thanh hỏi.

“Ta cho Ngô Kiếm Vu.” Đội trưởng nói cười hề hề.

“Ta có việc muốn nhờ Ngô Kiếm Vu giúp, sớm muộn ngươi cũng sẽ biết, một khi ta thành công thì rất lợi hại, đến lúc đó có thể sẽ phải ra ngoài tránh sóng gió, còn cần ngươi giúp ta nói gì đó tốt.”

Hứa Thanh không kinh ngạc, biết Đội trưởng và Ngô Kiếm Vu đã có nhiều giao dịch, nên nghe vậy chỉ gật đầu. Hắn cảm nhận được Đội trưởng muốn tránh sóng gió, cũng cảm thấy bình thường, dường như đã đoán ra mục tiêu của Đội trưởng là gì.

“Tám chín phần mười, chính là cái răng đó.” Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một cái, rời khỏi Tiên Trì, trở lại nơi cập bến đã là đêm khuya. Sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn nhắm mắt thiền định.

Trong khoảng thời gian này, như có sự hiện diện của Tử Huyền Thượng Tiên, nên hắn không thể hoàn toàn tập trung. Hứa Thanh dự định trong những ngày tới sẽ nhanh chóng theo kịp thời gian đã lãng phí trong tu hành.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Vào đêm thứ ba, trong lúc ngồi thiền, Hứa Thanh bỗng dưng mở mắt ra, trong ánh mắt lấp lánh sự kỳ diệu, hắn cảm nhận thấy sự biến động trong Túi Trữ Vật.

Theo đó, trong bình chứa thức ăn cho Tiên Đống Tiểu Hắc Trùng phát ra một tín hiệu.

Hứa Thanh lấy bình ra, đầu tiên cảm nhận một chút, hắn xác định rằng có thể mở ra mà không gặp vấn đề gì.

Trong bình hoàn toàn trống rỗng, hắn nhìn xung quanh, cũng không cảm nhận được gì đặc biệt.

Nhưng ẩn ẩn lại có một cảm giác mạnh mẽ về sự nguy hiểm tràn ngập.

Hứa Thanh giữ vẻ mặt bình thản, nâng tay trái, trong lòng bàn tay phải, một vết thương nhanh chóng xuất hiện, tiên huyết chảy ra. Vết thương ấy ngay lập tức khép lại, nhưng dòng máu tươi đã chảy ra đủ đầy.

Ngay sau đó, không khí rì rào, một đám sinh vật vô hình, khó phát hiện, nhanh chóng hướng tới dòng tiên huyết trên tay Hứa Thanh. Khi hắn quan sát, tiên huyết trong lòng bàn tay lập tức rút lại, cuối cùng biến mất.

Theo sự biến mất của tiên huyết, Hứa Thanh cuối cùng cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Hắc Trùng.

Chúng hấp thu tiên đỗng sau đó, đã đến một mức độ ẩn nấp tương đối, khiến Hứa Thanh trước đó không thể phát hiện ra.

Tuy nhiên, chúng đều là những Tiểu Hắc Trùng được Hứa Thanh nuôi dưỡng bằng tiên huyết của chính mình, trong người chứa đựng độc tính của Hứa Thanh, mặc dù đã lâu không uống máu, nhưng bản năng ấy vẫn tồn tại.

Và giờ đây, sau khi nuốt chửng huyết dịch của Hứa Thanh, mối liên kết giữa chúng đã rõ ràng trở lại.

“Tổng cộng ba trăm bảy mươi mốt con.” Hứa Thanh nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy hài lòng.

Nhưng hắn nhận thức rằng đây chỉ là khởi đầu, tiếp theo hắn cần tiếp tục nuôi dưỡng, bởi những Tiểu Hắc Trùng này cũng đã lâu không ăn độc, vì vậy giờ phút này đều phát ra ý đói khát.

Vào ngày thứ hai từ khi Hứa Thanh rời bến, tại tất cả các hiệu thuốc trong thành Bát Tông liên minh, hắn mua sắm độc dược và độc thảo. Hắn có được đãi ngộ của Đạo tử, hàng năm nhận được tám trăm vạn Linh Thạch, cho nên việc mua sắm độc thảo không khiến hắn đau lòng chút nào.

Trong một ngày, hắn đã mua được một lượng lớn độc thảo, trong đó nhiều thứ là độc dược quý hiếm, cùng với một số thành phẩm độc đan. Sau khi mua sắm xong, Hứa Thanh bắt đầu cho Tiểu Hắc Trùng ăn dưỡng.

Ban đầu, Hứa Thanh định từ từ tiến hành nuôi dưỡng.

Quay lại truyện Quang Âm Chi Ngoại

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 489: ngươi thế nào không khóc? (2)

Phổ La Chi Chủ - Tháng Một 20, 2025

Chương 488: Có một không hai đương thời

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng Một 20, 2025

Chương 27: Đế kinh chuyện cũ

Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích - Tháng Một 20, 2025