Chương 410: Dụng tâm lương khổ | Quang Âm Chi Ngoại

Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 19/01/2025

“Tiểu A Thanh, ngươi hãy giúp sư huynh một chuyện. Sư huynh thực sự không nỡ bỏ ra cái khoản năm trăm vạn Linh Thạch này, quá mắc. Ngươi thử tìm một cái Tử Huyền Thượng Tiên xem sao? Ngươi hãy tung ra cái điều kiện, nói chắc chắn Tử Huyền Thượng Tiên sẽ rất vui, trực tiếp cho chúng ta miễn phí không phải mất khoản gì.”

Đội trưởng gợi ý, mắt sáng như đuốc.

“Hôm đó, Tử Huyền tiền bối là xem cho Đại sư huynh của ngươi, không phải ta. Ngươi cứ đi đi.” Hứa Thanh nhớ lại hình ảnh Tử Huyền Thượng Tiên, trong lòng liền cảm thấy không yên, lúc này nghe Đội trưởng nói, chỉ biết liếc mắt.

“Ôi, tiểu tử ngốc! Đây chính là một ngàn vạn Linh Thạch đó! Ngươi làm ta không muốn đi cũng không được.” Đội trưởng sốt sắng thuyết phục.

“Tiểu A Thanh, ngươi có điều kiện tốt như vậy, sao lại không tận dụng chứ?! “

“Thời tuổi trẻ trôi qua như vậy, sao ngươi lại ngốc nghếch như thế?” Đội trưởng kiên trì khuyên nhủ, nhưng Hứa Thanh vẫn giữ im lặng, không có ý định đồng ý với việc này.

Hắn cũng thấy đau lòng cho Linh Thạch, nhưng trong lòng lại tự nhiên kháng cự lời nói của Đội trưởng.

“Thế giới này cần nói đến thực lực, không ai quan tâm ngươi như thế nào. Tiểu A Thanh, ngươi đừng có gánh nặng trong lòng, đây là một thời kỳ rất khó khăn.”

Đội trưởng thở dài, không ngừng than thở, với vẻ mặt giống như nếu là Hứa Thanh sẽ không do dự mà làm điều đó.

“Tiểu A Thanh, sao ngươi lại không hiểu điều này? Nếu ta là ngươi, ngươi có tin không bây giờ ta đã là Nguyên Anh, toàn bộ Tông môn đều do ta quản lý. Chỉ cần cho ta mấy trăm năm, Thất Tông liên minh chắc chắn sẽ thuộc về ta, ngươi muốn học hỏi Lão Tam không?”

“Muốn đi thì tự đi.” Hứa Thanh không muốn để ý tới Đội trưởng.

Đội trưởng giậm chân đấm ngực, thở dài.

“Nếu ngươi không đi cũng được, vậy cho ta mượn ít tiền, không đúng, ngươi còn thiếu ta năm trăm vạn Linh Thạch!”

Hứa Thanh quay mặt liếc Đội trưởng, suy nghĩ một chút về thực lực của hai bên, nhắm mắt ngồi xuống, làm như không thấy.

Đội trưởng bất đắc dĩ thuyết phục một hồi, phát hiện Hứa Thanh đã nhập định, đành phải rời đi, lòng đau đớn khi nghĩ đến năm trăm vạn Linh Thạch.

Ngay trong lúc đau lòng kéo dài một ngày, hai người chờ đợi Ngô Kiếm Vu, thật nhanh đã đến.

Thất Huyết Đồng di chuyển đến giờ, duy nhất chưa có ai được gặp chính là Ngô Kiếm Vu. Hắn ở trong Hoàng cấm một thời gian dài, nếu không phải tin tức từ Đội trưởng quá mức kinh người, có lẽ hắn cũng sẽ không trở về.

Trở về rồi, hắn cũng mang lại chút chấn động cho Thất Huyết Đồng. Không phải vì hắn xuất hiện từ trận truyền tống với trang phục bạch sắc, cũng không phải vì tu vi ba động của hắn.

Mà là… dưới chân hắn, bất ngờ đi theo hai cái hung thú nhỏ.

Đó là hai đầu Tiểu Hùng, không khác gì với chó, cũng toàn thân kim sắc, khi bước ra từ trận truyền tống, chúng tỏa ra nồng đậm thần tính.

Càng hơn nữa, trong luồng thần tính ấy, còn tỏa ra khí tức có thể so với Ngưng Khí đại viên mãn.

Biết đâu đây mới chỉ là tiểu thú, mà linh trí của chúng vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng với khí chất như vậy, có thể tưởng tượng rằng chúng sẽ rất nhanh tự hành Trúc Cơ.

Điều này đã khiến Tông môn chú ý, thực tế là hai đầu Tiểu Hùng này còn có huyết mạch cổ xưa, vừa mới xuất hiện đã khiến Đệ Tứ Phong ngự thú một phen chấn động.

Như thường lệ, Ngô Kiếm Vu thường khinh thường quần hùng, sẽ không bỏ lỡ đại cơ hội gây danh tiếng như vậy, nhưng bây giờ trong lòng lại có chuyện trọng yếu hơn, cho nên hắn trở về sớm để thông báo với Đội trưởng và Hứa Thanh.

“Các ngươi nói Huyền U Cổ Hoàng di tích, nó ở đâu, ở đâu!”

“Còn có Huyền U Cổ Hoàng viết thơ, là thật sao?! ” Hứa Thanh qua ngọc giản có thể cảm nhận được sự phấn khích của Ngô Kiếm Vu.

“Đương nhiên là thật!” Đội trưởng nhanh chóng đáp lại, nhưng ngẩng đầu thấy Ngô Kiếm Vu có chút không tin, giống như hắn đang hoài nghi Đội trưởng.

Cho đến khi Hứa Thanh cũng xác nhận, Ngô Kiếm Vu mới tin tưởng, cơ thể run lên, không cần Đội trưởng thúc giục mà hắn lại thúc giục Hứa Thanh cùng Đội trưởng nhanh chóng dẫn hắn đi.

Dẫu biết rằng mình phải bỏ ra năm trăm vạn Linh Thạch, nhưng hắn cũng không nhíu mày, liền lập tức đồng ý.

Điều này khiến Đội trưởng cảm thấy mình đã nói chưa đủ.

Vậy là, dưới sự thúc giục của Ngô Kiếm Vu, ba người đã cùng nhau đến Huyền U tông.

Hứa Thanh quyết tâm đi cùng, hắn tự nhắc nhở mình, tất cả đều vì mở đoàn thứ tư Mệnh Hỏa, nên suốt dọc đường hắn tỏ vẻ nghiêm túc, bước đi nhanh chóng không muốn gây chú ý, để nhanh chóng đến Tạo Hóa chi địa.

Ngô Kiếm Vu trong lòng cũng phấn khích lo lắng, nên tốc độ cũng rất nhanh.

Chỉ có Đội trưởng đau lòng cho Linh Thạch, một đường lề mề chậm chạp, nhưng cho dù tốc độ của hắn chậm đến đâu, cuối cùng cũng đã cùng Hứa Thanh và Ngô Kiếm Vu đến phía sau ngọn núi Huyền U tông nơi có cửa vào Tạo Hóa chi địa.

Nơi này có một tảng đá lớn, phía trên là một lão giả, phụ trách trấn thủ nơi đây.

Lão giả này có tu vi sáu tòa Thiên Cung, ngồi ở đó, khí thế kinh thiên, khi Hứa Thanh ba người đến, hắn không thèm mở mắt, vẫn thản nhiên.

Hứa Thanh thấy mọi việc thuận lợi, lòng cũng nhẹ nhõm, nhanh chóng nộp Linh Thạch, trong khi Ngô Kiếm Vu cũng vậy.

Còn Đội trưởng… Hắn thở dài một tiếng, nhìn bầu trời, trong khi Hứa Thanh và Ngô Kiếm Vu đều đang nhìn chờ, không nỡ tiến lên, đau lòng nộp Linh Thạch.

Khi ba người đều nộp xong phí tổn, lão giả mới mở mắt, vung tay lên, lập tức một cái vòng xoáy khổng lồ ầm ầm xuất hiện trước mặt ba người.

Một luồng hồn lực nồng đậm theo vòng xoáy tràn ra, Hứa Thanh và Ngô Kiếm Vu không nói hai lời, đang muốn bước vào, đúng lúc này… lão giả bỗng nhiên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời.

“Bái kiến lão tổ.”

Hứa Thanh người run lên, bước chân vừa định tiến vào vòng xoáy thì nghe một âm thanh ôn nhu dễ nghe vang lên từ trên trời xuống.

“Tiểu bằng hữu không nên động, quay lại.”

Chớp mắt, Hứa Thanh nâng chân lên mà không thể buông xuống, chỉ còn cách xoay người lại, nhìn thấy một bóng dáng ưu nhã nàng chính là Tử Huyền Thượng Tiên.

Hôm nay, nàng mặc một bộ váy màu xanh lá hoa phương, trên đầu có một cái trâm chim phượng giương cánh, mái tóc dài xõa vai, toàn thân toát ra hương thơm như mới tắm xong, nhan sắc tuyệt diệu khiến cho người ta phải ngẩn ngơ.

Đặc biệt đôi mắt của nàng chứa đựng ý cười, tựa như có thể tan chảy mọi thứ, ôm trọn tất cả vào trong đó.

Bước từng bước đến gần trước mặt Hứa Thanh như đêm hôm đó.

Ngô Kiếm Vu có chút ngẩn ngơ, ngơ ngác quan sát mọi thứ.

Còn Đội trưởng thì trợn mắt nhìn, thầm nghĩ sao đến giờ này mới xuất hiện, có phải chờ tụi ta nộp tiền mới xuất hiện không.

Cứ như vậy, giữa sự mộng mị của Ngô Kiếm Vu và vẻ hoài nghi của Đội trưởng, Tử Huyền Thượng Tiên ưu nhã đi đến trước mặt Hứa Thanh, đôi mắt nàng như hồ nước sâu thăm thẳm, làm mọi người chìm đắm trong đó.

Đôi môi đẹp của nàng khẽ nhếch, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ hài lòng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Tiểu bằng hữu như vậy đã có ý tứ tặng quà cho tỷ tỷ, lễ vật của ngươi khiến tỷ tỷ rất thích.”

Giọng nói của Tử Huyền Thượng Tiên như tiếng suối trong trẻo, vừa ngọt ngào lại dễ nghe, cùng lúc cũng ẩn chứa sự dịu dàng và hấp dẫn, như một cái vòng xoáy, khiến người ta không tự chủ gần gũi nàng.

Hứa Thanh nghe vậy, ánh mắt lập tức liếc về phía Đội trưởng.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, đảo mắt qua lại một lượt, ra vẻ mình không liên quan gì đến chuyện này.

[CVT]

Cảm ơn minh chủ Túy đã tặng hơn 100k kẹo hôm qua.

Cầu hoa và lượt yêu thích, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Quay lại truyện Quang Âm Chi Ngoại

Bảng Xếp Hạng

Chương 445: Tiểu đệ, đã lâu không gặp

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng Một 20, 2025

Q.1 – Chương 445: Đến, chúng ta liều mạng (2)

Phổ La Chi Chủ - Tháng Một 20, 2025

Chương 444: Dưới ánh trăng gặp nhau

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng Một 20, 2025