Chương 338: Liệp Dị người tới | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 19/01/2025
[CVT] – Sau khi nghe mọi người góp ý, từ giờ ta sẽ đổi họ “Ti Mã” thành “Tư Mã”.
—————–
Thấy Hứa Thanh khủng bố như vậy, Cái Bóng bên đó đều run rẩy, mà màu đen của Thiết Thiêm bên trong Kim Cương tông lão tổ cũng không ngừng rung chuyển. Huyễn hóa ra ngoài, hắn mở to hai mắt, não hải đều vù vù.
“Sống lâu gặp…”
“Cái này Hứa ma đầu nhất định là đầu Chân Long, trong thoại bản đều viết như vậy. Có thể có tư chất tuyệt thế như thế, nhất định là nhân vật chính của Chân Long, mà Thánh Quân Tử kia… người này có lẽ cũng vậy, nhưng lại từ một thoại bản khác.”
“Xem hai cái thoại bản này về Chân Long, ai là tối cường.”
“… Hơi sợ. …” Cái Bóng run rẩy, cảm xúc có chút rối loạn.
Kim Cương tông lão tổ hiếm thấy không đi trào phúng, mà tán đồng, hắn cũng cảm thấy Hứa ma đầu, từ khi thu mình lại đến nay, đã một đường hát vang, trở nên vô cùng đáng sợ.
“Ừm? Chẳng lẽ ta có Vượng Long Chi Tư? Trở thành chủ nhân của ta về sau, chắc chắn có thể phát ra quật khởi hơn nữa?”
Cùng lúc Cái Bóng và Kim Cương tông lão tổ đều run rẩy sợ hãi, thì Hứa Thanh đang thì thào nói.
“Ta vẫn còn quá yếu.”
Hứa Thanh hai mắt híp lại, ánh mắt chứa đựng tử quang.
“Không sánh bằng người có thể trấn áp nhất phong Thánh Quân Tử…”. Hắn cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều chỗ có thể cải thiện.
“Ta cần nắm chặt thời gian, nhóm lửa Mệnh Hỏa thứ tư, sau đó xem qua một chút một trăm hai mươi pháp khiếu có gì tồn tại.”
Hứa Thanh cảm thấy những Thất Tông thiên kiêu kia đều kẹt tại một trăm hai, chưa thể tấn thăng Kim Đan, vấn đề nhất định nằm ở đây. Một trăm hai mươi pháp khiếu từng có miêu tả trong ngọc giản mà hắn đã xem không nhiều, nhưng hôm nay quan sát, tại Vọng Cổ đại lục, những người này không phải ít, mặc dù đều là một tông kiêu tử, nhưng Hứa Thanh cảm thấy nơi này có lẽ cũng có vấn đề và nguyên nhân.
“Mặt khác, độc của ta còn có thể càng mạnh mẽ hơn một chút. Ta cần thu thập nhiều độc thảo để Tiểu Hắc Trùng nuốt vào, khiến cho chúng nó kháng tính mạnh hơn, có thể dưỡng bên trong Độc Cấm chi đan hàng năm.”
“Còn có Thái Thương nhất đao… cơ duyên này không thể để mất. Ta muốn đi nhiều Thái Thương Đạo Miếu hơn, để nếm thử cảm ngộ.”
“Như thế xem ra, ta thực sự vẫn còn quá yếu.” Hứa Thanh thở dài, khi vừa mới thăng lên một mạch khí ngạo nghễ đạt tới ngũ hỏa thì lại một lần nữa tắt ngúm.
Trong khi Kim Cương tông lão tổ đứng đó, hắn rất tỉ mỉ và nghiêm túc nghiên cứu biểu cảm của Hứa Thanh, nhằm xác nhận xem hắn có phải chỉ nói xuông hay không, nhưng sau khi quan sát kỹ, phát hiện Hứa Thanh dường như thật sự cho rằng như vậy.
Điều này khiến Kim Cương tông lão tổ cảm thấy mơ hồ.
“Cái này còn yếu? Cái này mẹ nó còn yếu? Vậy thì cái gì là cường… Cái này Hứa ma đầu có lẽ không có khái niệm gì về yếu!”
“… Yếu?”
Cái Bóng bên cạnh cũng cảm thấy mơ hồ.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên quyết tâm.
“Vẫn chưa đủ mạnh, như vậy sẽ không thể lộ ra quá nhiều.” Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn lướt qua Cái Bóng và Kim Cương tông lão tổ đang ở bên cạnh.
Hai vị này, vào thời điểm này hoàn toàn choáng váng, trong lòng đều cảm thấy mờ mịt.
“Cái Bóng, che đậy Mệnh đăng của ta lại, thêm một tầng nữa, sau đó che đậy cho ta mười cái pháp khiếu!” Hứa Thanh từ tốn mở miệng, rồi nhìn quanh, vung tay lên, lập tức tất cả khí nóng xung quanh bị rút ra, không một tia không khí nào còn lại, toàn bộ hội tụ vào tay phải của Hứa Thanh.
Hắn nắm thành một đoàn hỏa diễm màu đen, bên trong chứa đựng lực lượng kinh khủng.
Hứa Thanh bóp mạnh, hỏa diễm lập tức dung nhập vào thể nội của hắn, còn những nơi xung quanh, vì năng lượng hỏa diễm tiêu tán, trong chua chua giây lát đã thành tro bụi, không còn dấu vết.
Thực hiện xong những điều này, Hứa Thanh từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một lượng lớn pháp trận, chuẩn bị bố trí xung quanh một lần nữa.
Sau khi túi linh thạch của hắn sung túc, không keo kiệt trong pháp trận này, trước đó hắn đã mua rất nhiều, giờ phút này làm xong, Hứa Thanh nhạt nhòa truyền ra pháp chỉ.
“Tiếp tục đưa Dạ Cưu đến!”
Thế là rất nhanh, Bộ Hung ti đội viên lại đưa phạm nhân đến, mà khi họ gần đến đại lao, cũng chú ý đến xung quanh đang sụp đổ, mỗi người dù có kinh ngạc giật mình nhưng cũng không dám hỏi han.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, ba ngày đã qua.
Thất Tông liên minh đối với Thất Huyết Đồng khiêu chiến, nhìn như vẫn còn nhiệt liệt, nhưng thực tế những thiên kiêu từ Thất Tông liên minh, mỗi người trong lòng đều nảy sinh nghi ngờ lớn.
Bởi vì họ phát hiện, Hoàng Nhất Khôn đã mất tích.
Trước khi hắn mất tích, đã nói hai chuyện, một là Hứa Thanh nơi đó hắn đến xử lý, khiến người khác nhìn thấy kết quả, chuyện thứ hai là hắn cáo tri tất cả thiên kiêu, rằng chính mình muốn đi khiêu chiến Đệ Thất Phong, để bọn họ đợi kết quả.
Bây giờ, mấy ngày đã qua, Đệ Thất Phong không có một kết quả nào lộ ra, mà Hoàng Nhất Khôn lại mất tích.
Chuyện này rất quỷ dị, mà quỷ dị hơn chính là Huyền U tông đối với chuyện này, thế mà hiếm thấy không có bất kỳ đáp lại nào…
Thế là Thất Tông liên minh thiên kiêu, nhiều lần nhìn về phía Đệ Thất Phong và khu vực mười ba mươi sáu cảng, trong mắt đều mang vòng nghi hoặc và kiêng kị.
Nhìn không thấu, thường là bởi vì tầng thứ không đủ.
Những thiên kiêu này không phải người ngu, họ tự nhiên hiểu lý do này, mặt khác Đệ Thất Phong không liên quan gì tới họ, Hứa Thanh cũng không liên quan, cho nên họ phần lớn không muốn tham gia vào.
Có thể rồng sinh chín con, con không giống nhau, cuối cùng vẫn có người, khi nhìn thấy tình huống như vậy vẫn không thể bỏ qua chút lợi ích, dù sao chuyện Hứa Thanh bắt Dạ Cưu, có thể khiến thiên kiêu Thất Tông liên minh vô cùng không vui.
Thất Tông liên minh thiên kiêu, mặc dù không phải tất cả đều có giao dịch với Dạ Cưu, nhưng muốn mua Dưỡng Bảo số lượng lớn, rõ ràng không chỉ có mình Tư Mã Lăng.
Tuy nhiên, những người không muốn từ bỏ lợi ích này, cũng đang chờ đợi, chờ Liệp Dị Môn.
Liệp Dị Môn, trong Thất Tông liên minh không phải tối cường, nhưng có thể nói ngoại giới đối với hắn kiêng kị trình độ, không thể so với Lăng Vân Kiếm Tông kém hơn nhiều.
Cửa này luôn luôn nổi tiếng về che giấu khuyết điểm và quỷ dị, cũng chính bởi vậy, không có nhiều người muốn đi trêu chọc họ, vì thường họ liên quan đến quỷ dị, trong cái nhìn của các tông khác, người Liệp Dị Môn đều là kẻ điên.
Khác với những người điên của Ly Đồ giáo, Ly Đồ giáo ít nhất vì một lý tưởng mà thực hiện những điều điên cuồng, nhưng Liệp Dị Môn không giống vậy, hành động của họ thường khiến Thất Tông liên minh không thể hiểu thấu, thậm chí bản thân đệ tử Liệp Dị Môn cũng đều không nhìn thấu ý nghĩ lẫn nhau.
Do đó, vụ Tư Mã Lăng bị trấn áp, Liệp Dị Môn sẽ không từ bỏ ý định.
Thực tế cũng đúng như vậy, năm ngày sau, bên ngoài Thất Huyết Đồng bến cảng, tại Cấm Hải trên không, một chiếc thuyền cô độc bay đến.
Đây là một chiếc thuyền được chế tác từ bạch cốt, thuyền này tương đối nhỏ, chỉ có mười đến trượng, toàn thân dài nhỏ đồng thời, nhìn như một cái cự thú với cánh tay xương.
Và trên hai bên thuyền xương này, mặc dù giữa ban ngày, cũng có thể nhìn thấy vô số bàn tay quỷ mờ ảo duỗi ra, không ngừng cắp cáp, như thể cùng một phiên bản của nó.
Nhìn kỹ lại, số lượng bàn tay quỷ trên này sợ rằng trọn vẹn lên đến mấy ngàn, trong số chúng không ngừng cắp cáp, chiếc thuyền xương này từ từ tiếp cận Thất Huyết Đồng bến cảng.
Khác với lần trước Thất Tông liên minh đến, chiếc thuyền xương này đến rất khách khí, dừng lại ở trận pháp ngoài, rồi từ bên trong đi ra một mỹ nữ mặc quần dài trắng, có một đầu tóc đen rơi xuống đất.
Cô gái này nhìn như tuổi còn trẻ, tướng mạo cực kỳ tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt vô cùng yếu ớt, tựa như không biết bao nhiêu năm chưa thấy ánh mặt trời.
Trong tay nàng cầm một cây dù, chống lên đỉnh đầu, khi nhìn kỹ có thể thấy trên cây dù này hiện ra vô số gương mặt quỷ dị, bọn chúng vừa khóc vừa cười, lúc lại còn cắn xé lẫn nhau, dữ tợn vô cùng.
Cảnh tượng khiến lòng người hoảng sợ, mỗi lần Bạch Y nữ tử nhẹ nhàng chuyển động cán dù, tất cả gương mặt đều run rẩy, lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Liệp Dị Môn, Tư Mã Như, bái phỏng Thất Huyết Đồng.” Ở trận pháp ngoài, cô gái Bạch Y nhẹ giọng mở miệng, thanh âm lạnh lẽo tựa như gió lạnh.
Rất nhanh, trận pháp mở ra, chiếc thuyền xương từ từ bay giữa không trung, cập bờ vào một trăm bảy mươi sáu cảng.
Vừa đến bờ, Bạch Y nữ tử tựa như phong linh nhẹ nhàng phi lên bờ, chầm chậm hướng về… Bộ Hung ti mà đi.
Tóc nàng rất dài, rủ xuống đất, nơi nào đi qua mặt đấtnhúc nhích, tựa như hoạt hóa một nửa, mọc ra một cái hắc cầu mặt quỷ tiểu nhân, lanh lợi ở giữa, đuổi theo Bạch Y nữ tử, trong miệng còn phát ra đồng dao quỷ dị.
“Một cục xương nhẹ nhàng đánh, hai con ngươi hướng ra phía ngoài đào.”
“Ba lần liền có thể gõ mở xác, bốn đầu lưỡi mau tới bắt.”
“Năm cái bằng hữu khí lực lớn, sáu cái tay nhỏ đến đào.”
Đồng dao tựa như vô số hài đồng hót lên, nhưng vô luận thanh âm hay câu chữ, đều tràn đầy âm trầm, khiến những người nơi Bạch Y nữ tử đi qua đều hãi hùng, nhao nhao rút lui không dám lại gần.
Cứ như vậy, Bạch Y nữ tử đi tới, khoảng cách Bộ Hung ti càng ngày càng gần.
Khi nàng đến, cũng lập tức được những thiên kiêu Thất Tông liên minh biết đến, từng người không ngừng hít vào một hơi.
“Liệp Dị Môn Tư Mã Như, tỷ tỷ của Tư Mã Lăng, hơn nữa là thiên kiêu hàng đầu của Liệp Dị Môn, sau khi tấn thăng Kim Đan nghe nói vẫn không xuất hiện, đang đột phá đệ nhị Thiên Cung!”
“Nàng thế mà đến rồi!”
“Đến không phải nàng bản thể, mà là một thân thể kỳ dị của nàng!”
“Ta đã nghe nói về thân thể này, đây là Tư Mã Như Trúc Cơ cảnh lúc, dùng chính mình một cục xương luyện chế ra, dung hợp quái dị, mặc dù không đạt được Kim Đan chiến lực, nhưng nghe nói có thể thể hiện ra trấn áp tứ hỏa!”
“Hẳn là không đạt được ngũ hỏa, mà là tứ hỏa nửa chi lực, nhưng dù chỉ tứ hỏa nửa, cũng đủ để trấn áp tứ hỏa!”
Những thiên kiêu Thất Tông liên minh, từng người vội vàng truyền âm cho nhau, tâm thần hoảng hốt, cũng không dám tiếp xúc quá gần, bởi vì Liệp Dị Môn là người điên, họ lo lắng nếu đối phương trấn áp Hứa Thanh sau đó khôi phục lại sức mạnh, cũng sẽ đem họ áp đảo.
Vào khoảnh khắc này, ở đầu đường một trăm bảy mươi sáu cảng, những thiên kiêu dè chừng đối với Bạch Y nữ tử, sau lưng càng ngày càng nhiều hắc cầu mặt quỷ tiểu nhân như hạt đậu nhảy tới nhảy lui theo, trong lời ca của bọn chúng càng phát ra âm trầm, đi đến Bộ Hung ti trước cổng chính.
Trên đầu hắn, ẩn hiện khói đen bám phủ, vô cùng lớn, huyễn hóa ra một cái mặt quỷ dữ tợn, nhìn xuống Bộ Hung ti.
Đến trước cửa Hung Ti, không có ai.
Cửa lớn mở ra, có thể nhìn thấy sâu bên trong phòng khách, một thiếu niên tuấn lãng phi phàm ngồi ở vị trí thượng thủ, từ xa hướng về nàng nhìn lại, mặt không đổi sắc.
Bạch Y nữ tử thần sắc như thường, nhã nhặn phiêu diêu nhìn thiếu niên, hồi lâu khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Cả người nhìn rất hài hòa, nhưng cũng toát lên nét thanh nhã, tựa như một tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng mở miệng.
“Ta đến đón đệ đệ ta, về nhà.”
[CVT] –
Nhất căn cốt đầu khinh khinh đả, lưỡng chích nhãn châu hướng ngoại bái.
Tam hạ tựu năng xao khai xác, tứ điều thiệt đầu khoái lai trảo.
Ngũ cá bằng hữu lực khí đại, lục cá tiểu thủ vãng lý oạt.
——
Bài đồng dao bằng tiếng Hán Việt, mong mọi người có góp ý về bài này hay hơn thì comment, ta sẽ cập nhật lại. Cảm ơn mọi người.