Chương 152: Thái Dương loan giá | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 17/01/2025
“Cự Nhân long liễn?” Hứa Thanh chầm chậm suy tư. Hắn nhớ lại lần trở về từ Hải Chí quán và những điều đã xảy ra. Việc này không thể không báo cáo.
Sau khi rời tông môn, hắn đến Hồng Nguyên. Quay lại nơi đây không lâu, mà đối phương đã tìm đến hỏi, thật ra cũng hợp lý nhưng cũng không hợp lý. Hợp lý ở chỗ thời gian, nhưng không hợp lý ở chỗ để tự mình triệu kiến.
Nếu như mọi thứ đều đúng, có lẽ chuyện Cự Nhân long liễn này có liên quan đến việc trọng đại, nên mới thu hút sự chú ý của Triệu trưởng lão.
Giờ phút này, Hứa Thanh trầm ngâm trong lòng. Hắn biết mình không thể từ chối cũng không nên từ chối.
Cuối cùng, hắn nhẹ gật đầu, thu hồi Pháp Chu của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Lý chấp sự. Lý chấp sự lúc này biểu hiện như cười mà không phải cười, nói một câu.
“Ta khuyên ngươi không nên để trưởng lão chờ quá lâu. Mà ta cũng là từ dưới núi đi lên, không thể tin ngươi ở mức tu vi này lại không chuẩn bị Phi Hành phù.”
“Vậy, ngươi muốn ta lôi kéo ngươi, hay là tự mình đi?” Lý chấp sự nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, lấy Phi Hành phù dán lên đùi, cất bước bay thẳng lên không trung.
Lý chấp sự cười nhẹ, thân hình lóe lên biến mất, hướng về Đệ Thất Phong.
Hứa Thanh theo sát phía sau, bay bổng trong không trung. Cự ly giữa hai người và Đệ Thất Phong ngày càng gần. Lòng hắn trào dâng cảm khái, đây đã là lần thứ hai hắn đặt chân đến nơi đây.
Lần đầu tiên là lúc mới nhập môn. Hắn còn nhớ kẻ từng nhắc nhở mình rằng có thể đây là lần duy nhất để lên núi.
Giờ nghĩ lại, lời này quả thật không sai. Dù sao không phải ai cũng có cơ hội Trúc Cơ, ngay cả bản thân hắn cũng phải cân nhắc việc thu nhận tài nguyên Trúc Cơ.
Trong cơn suy tư, Hứa Thanh vẫn giữ ý cảnh giác mạnh mẽ. Hắn không thể hoàn toàn tin lời người khác, nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác.
Cứ như vậy, Đệ Thất Phong ngày càng hiện rõ trước mắt Hứa Thanh, cả ngọn núi phần lớn bị cây cối bao trùm. Hắn có thể thấy được con đường uốn lượn dẫn lên đỉnh núi.
Con đường này ở rất nhiều khu vực đều phân nhánh ra, nối với các tòa cung điện san sát. Trong núi, rất nhiều nơi có quảng trường và động phủ tồn tại.
Hai người nhanh chóng bay vào trong núi, bay qua các đại điện, cũng đi ngang qua nơi Hứa Thanh đã thu hoạch đạo bào và Pháp Chu trước đó. Cuối cùng, tại gần đỉnh núi, một tòa đại điện rộng lớn hiện ra trước mắt hắn.
Đại điện này so với những nơi trước đó hắn thấy, uy nghiêm hơn nhiều, với các ngói màu xanh trắng và các họa tiết tinh xảo. Ở mỗi góc của đại điện đều có những bức tượng kỳ thú, tựa như sắp bay lên.
Trước đại điện còn có hai bức tượng đá khổng lồ, đứng như Cự Nhân, tỏa ra áp lực mạnh mẽ.
Cánh cửa đại điện không đóng, nhưng không rõ vì sao bên trong vẫn hoàn toàn mờ mịt.
Khi Lý chấp sự hạ xuống, Hứa Thanh cũng theo đó đáp xuống đất.
Sự nguy hiểm mãnh liệt tràn đầy cơ thể hắn lúc này, đến từ bốn phương tám hướng, bao phủ hắn bởi một vòng vây vô hình, như thể có thể nghiền nát hắn bất cứ lúc nào. Đặc biệt, áp lực từ phía trước đại điện càng khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Bên trong đại điện dường như hiện hữu một sinh vật hung tợn, phun ra khí tức rung chuyển linh hồn như bão tố, lan tỏa khắp nơi. Ở đó, Lý chấp sự cũng hiện rõ sự cung kính, cúi đầu mở miệng.
“Trưởng lão, Hứa Thanh đã mang đến.”
“Vào đi.” Giọng nói khàn khàn của một lão nhân từ bên trong đại điện vang lên.
Khi thanh âm ấy chui vào tai Hứa Thanh, như một tiếng sấm vang dội, khiến hắn hít thở khó khăn, như bị sức ép lớn đè nén tâm thần.
Hắn miễn cưỡng đứng vững, cúi đầu, chậm chạp từng bước tiến về phía trước.
Mỗi bước đi đều khiến mồ hôi hắn tuôn ròng ròng. Áp lực từ đại điện khiến tâm thần hắn như vỡ vụn. Cảm giác như huyết nhục toàn thân không đủ sức, cho nên Hứa Thanh phải gian nan lắm mới tiến lên được.
Tuy vậy, có vẻ như bên trong đại điện không cố ý phát ra ác ý, sức mạnh trong đó như bản năng tuôn trào, nên mặc dù đau đớn, nhưng Hứa Thanh vẫn dựa vào thân thể Luyện Thể và tu vi mà dũng cảm tiến lên.
Đến khi Hứa Thanh đặt chân đến ngưỡng cửa đại điện, hắn rốt cuộc hiểu vì sao bên ngoài nhìn vào lại hoàn toàn mờ mịt, bởi vì… bên trong đại điện mọi thứ đều đang biến dạng.
Các ghế ngồi, cột đá và các bức tường xung quanh giờ phút này trong mắt Hứa Thanh đều không ngừng lay động và biến dạng. Ngọn nguồn của mọi sự biến động này chính là hình ảnh một lão giả ngồi trên ghế lớn ở phía trước.
Gương mặt của lão không thể thấy rõ, chỉ biết đó là lão nhân với đạo bào màu tím và tóc trắng.
Phạm vi mà lão bao phủ dường như tỏa ra một lực lượng vô hình, khiến không ai có thể chân chính nhìn rõ.
“Bái kiến trưởng lão.” Hứa Thanh cố gắng đè nén cảm giác mê muội do sự biến dạng này gây ra, cúi đầu chấp tay.
“Nói rõ chi tiết, ngươi nhìn thấy Kim Ô long liễn.” Thanh âm sâu lắng nhẹ nhàng truyền đến, ngấm vào tâm hồn Hứa Thanh, như một hồi âm không ngừng quanh quẩn.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, chuyện này thật ra không có gì để giấu diếm. Vốn là một lần tình cờ, nên hắn đã quyết định báo cáo. Vì vậy, sau khi trưởng lão lên tiếng, hắn đã tường thuật lại toàn bộ quá trình.
Trong suốt thời gian đó, Triệu trưởng lão chỉ lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời.
Khi Hứa Thanh nói xong, không khí trong đại điện trở lại tĩnh mịch.
Hứa Thanh cảm thấy áp lực cực lớn, im lặng chờ đợi.
Rất lâu sau, thanh âm của Triệu trưởng lão không mang theo bất cứ cảm xúc nào, từ từ vang lên.
“Ngươi đã bỏ lỡ một cơ duyên.”
Hứa Thanh im lặng.
“Nhưng ngươi cũng đã giữ gìn một mạng sống.”
Hứa Thanh do dự một chút, cố nén áp lực và sự mê muội, ôm quyền mở miệng.
“Xin hỏi trưởng lão, long liễn đó… là vật gì?”
Đại điện trở lại yên tĩnh. Một lúc sau, thanh âm già nua lại vang lên.
“Ngươi vừa thấy tận mắt, nên nói cho ngươi cũng không sao.”
“Đó là Thái Dương loan giá!”
Hứa Thanh nghe được câu này, tâm thần chấn động mạnh mẽ.
“Trong Thanh Đồng Long Liễn, khắc một môn bí thuật, gọi là Kim Ô Luyện Vạn Linh. Bí thuật này là một trong những Hiếm Có Hoàng cấp bí pháp từ xưa đến nay.”
“Có thể gặp Thái Dương loan giá thật sự rất hiếm, mà gặp được rồi lại có cơ duyên nhìn thấy bí pháp này thì càng ít hơn. Sau khi thấy, có thể học được, lại càng ít ỏi.” Lời nói của lão có chút cảm khái.
“Bí pháp?” Hứa Thanh trong lòng hiện ra hình ảnh của Cự Nhân và long liễn.
“Ngươi đã bỏ lỡ một cơ duyên, mạng ngươi phúc bạc, không thể cưỡng cầu.”
“Bấy lâu nay, chỉ có mỗi lão nhân gia Thất Huyết Đồng Thượng Phong Thất Tông liên minh Tổng Minh nhậm chức, lúc còn trẻ có cơ duyên này. Lão đã ở trong long liễn một khoảng thời gian, học được một chút bí thuật.”
“Sau đó, long liễn chìm xuống đáy biển, cho đến nay đã trăm năm, giờ xuất hiện chắn chắn là đang tìm kiếm người hữu duyên, để lại bí pháp lần nữa được người cảm ngộ, nó sẽ trở lại chìm sâu dưới biển, chờ đợi lần thức tỉnh tiếp theo.”
Hứa Thanh trong lòng sóng dậy, những chuyện này đối với hắn mà nói là cú sốc lớn. Nghĩ lại cũng là bí văn, như hắn, một đệ tử dưới núi, không thể nào biết được.
“Cáo tri ngươi những điều này, cũng vì việc không thể ghi lại ở Hải Chí quán, khó có thể hối đoái linh thạch, nên cũng coi như bồi thường cho ngươi.”
“Ngoài ra, nhìn tu vi ngươi cũng đã gần đột phá. Đệ Thất Phong thi đấu sắp tới sẽ mở ra, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Ánh mắt già nua quanh quẩn giữa không gian, một cỗ lực lượng lớn hướng về phía Hứa Thanh xoắn đến, thân thể hắn không thể khống chế thối lui, cho đến khi lùi lại bên ngoài đại điện, mọi thứ trong điện lại lần nữa mờ mịt.
Hứa Thanh nhìn vào trong điện, ôm quyền cúi đầu.