Chương 1358: Đế mộ, mở ra! | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 27/01/2025
Chuông vang lên từ Đông Ma Vũ đạo đài, sáng sớm hôm đó, thanh âm hạo hãn cuồn cuộn, tựa như cơn gió lốc quét qua toàn bộ Đông Ma Vũ.
Giờ khắc này, bên trong Đông Ma Vũ, bất kể là gia tộc, hay tán tu, hoặc là các Chúa Tể sơn, tất cả tu sĩ đều nghe thấy, không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về phía Đông Ma Vũ đạo đài.
Bọn họ hiểu rõ… Ngày mà Minh Viêm Đại Đế bế quan đã đến.
Mà đối với Ma Vũ Thánh Địa, Minh Viêm Đại Đế chính là một cái tên huy hoàng mà cũng kinh khủng.
Hắn không phải là chính thống.
Năm xưa, hắn đột ngột mất tích, mãi cho đến nhiều năm sau mới trở về, khi đó đã là Đại Đế vị cách.
Thời điểm hắn đỉnh phong, tuy đang tọa trấn Đông Ma Vũ, nhưng thực lực khủng bố của hắn khiến hắn thống nhất được Đông Tây Ma Vũ.
Thậm chí những Huyền cấp Thánh Địa khác cũng phải cúi đầu trước hắn.
Có thể nói, vị Minh Viêm Đại Đế này, đã đạt tới đỉnh cao Đại Đế vị cách, chỉ cách Hạ Tiên một bước nữa mà thôi.
Ngay cả Ma Vũ Đại Đế đời này cũng không thể không cúi đầu, mặc dù kế thừa Ma Vũ chi danh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là khôi lỗi mà thôi.
Khoảng thời gian đó là lúc Ma Vũ Thánh Địa lấp lánh nhất, có thể nói là đệ nhất Huyền cấp Thánh Địa.
Theo lý mà nói, một vị Đại Đế như vậy, không thể nào dễ dàng vẫn lạc, thậm chí thọ nguyên kéo dài cũng không phải quá khó khăn.
Thế nhưng điều kỳ lạ là, vị Minh Viêm Đại Đế này giai đoạn đỉnh phong lại ngắn ngủi, sau khi trùng kích Hạ Tiên thất bại, chỉ trong vòng mấy ngàn năm, hắn dường như đã đi hết cả đời.
Không ai biết được nguyên do.
Phần lớn đều suy đoán có lẽ liên quan đến phương thức Đại Đế tu vi mà hắn đạt được.
Do đó, cũng có việc Minh Viêm Đại Đế ngàn năm trước bế quan.
Bây giờ, ngàn năm trôi qua, sinh tử không rõ.
Ma Vũ Thánh Địa cũng vì hắn bế quan mà dần dần thay đổi bố cục.
Ma Vũ Đại Đế lúc trước chỉ là khôi lỗi, giờ đây lại có cơ hội quật khởi.
Tới hôm nay, đối với tu sĩ Ma Vũ Thánh Địa mà nói, có thể tất cả sẽ có kết cục.
Bởi vậy, người quan tâm quả thực vô số.
Ngay cả chiến tranh với Nhân tộc cũng không còn quan trọng nữa.
Ma Vũ rút quân, trong thời gian tiếp theo, lấy phòng ngự làm chủ, đồng thời Ma Vũ Thánh Địa cũng mở ra Thánh Địa đại trận, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tất cả tiêu điểm đều đổ dồn về Đông Ma Vũ đạo đài.
Bởi vì nơi đó chính là nơi Minh Viêm Đại Đế bế quan.
Ngay lúc này, theo tiếng chuông quanh quẩn, từng đạo thân ảnh xuất hiện, trong khi chân trời có thể thấy được tây phương một cái cầu vồng đang gào thét tới gần.
Cùng lúc đó, tiếng chuông này cũng truyền tới Tiên Thuật điện.
Dù có mật thất ngăn cách với bên ngoài, tiếng chuông này vẫn xuyên thấu, rơi vào trong tâm trí của Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Hứa Thanh mở mắt, kết thúc quá trình nếm thử Ngũ Cẩu Xá Tiên.
Nhị Ngưu thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, ta còn đang suy nghĩ nếu ngươi tiếp tục bất tỉnh, sẽ phải chuẩn bị khiêng ngươi ra ngoài.”
Trong mấy ngày này, Hứa Thanh nếm thử Ngũ Cẩu Xá Tiên, khiến cho kháng thể đối với Tiên Thuật này càng sâu, trong thời gian đó cũng gặp phải một vài nguy cơ, nhưng may mắn có Nhị Ngưu bảo vệ, cho nên hắn thuận lợi vượt qua.
“Đáng tiếc thời gian có chút không đủ.”
Hứa Thanh cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối, nếu có thêm nửa tháng, hắn tự tin có thể hoàn toàn mô phỏng Tiên Thuật kia, mà hiện tại, chỉ mới đạt được một nửa.
Dẫu vậy, hắn cũng biết, so với Tiên Thuật, Minh Viêm Đại Đế bế quan chi địa mới là trọng điểm mục tiêu của hắn và đội trưởng trong chuyến này.
“Hy vọng có thể ở nơi đó thu được cơ duyên giúp ta tu vi đột phá!”
Hứa Thanh hít sâu một hơi, đứng dậy, nhìn về phía Nhị Ngưu.
“Đại sư huynh, chúng ta xuất phát?”
Trong mắt Nhị Ngưu tỏa ra sự chờ mong, liếm môi, xoa tay, cười hắc hắc.
“Trước khi đi, ta sẽ cho ngươi một bảo bối.”
Nói xong, Nhị Ngưu giơ tay từ trong túi trữ vật lấy ra một quả trứng tràn ngập khe nứt, đưa cho Hứa Thanh.
Quả trứng vừa hiện ra, liền một cỗ huyền diệu chi ý lưu chuyển bên trong, làm cho bốn phía hư vô xuất hiện sự vặn vẹo, có thể thấy được không tầm thường.
Hứa Thanh ánh mắt ngưng tụ, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra.
“Làm sao mà ở chỗ ngươi?”
Đây chính là trứng của Kim Thử, ngày đó sau khi bị họ thu hoạch, cảm thấy Ngô Kiếm Vu rất am hiểu về việc ấp trứng, cho nên đã giao cho hắn.
Cho đến hành trình cùng Ngọc Lưu Trần Ngoại Hải, gặp được tự xưng Đệ Ngũ Tinh Hoàn lão giả, tận mắt nhìn thấy đối phương cũng có một cái, lại cực kỳ bảo bối dáng vẻ.
Khi đó, hắn và Nhị Ngưu đã nhận thức được giá trị của Kim Thử.
“Trước đó chúng ta trở về Nhân tộc hoàng thành, mỗi ngày ngươi đều nhìn chằm chằm Phong Lâm Đào, ta đâu, liền đi tìm Ngô Kiếm Vu.”
“Kim Thử bảo bối như vậy, ta sợ nếu để Ngô Kiếm Vu ấp trứng, đầu tiên nhìn thấy chính là tiểu tử kia, sẽ thành sủng vật của hắn.”
“Cho nên ta từ chỗ hắn lấy về, chuẩn bị tự mình ấp trứng.”
“Không phải sao, đi qua ta trong khoảng thời gian này cố gắng, sắp phá xác nha.”
Nhị Ngưu vẻ mặt đắc ý.
“Lần này chúng ta tiến vào Minh Viêm bế quan chi địa, không biết sẽ phải đợi bao lâu, nhưng viên trứng này do chính ngươi cầm, dự tính không tới vài ngày sẽ phá xác.”
“Mặc dù không biết năng lực cụ thể của Kim Thử, nhưng thứ tốt nhất định là có.”
Hứa Thanh nghe vậy, cầm trứng trong tay, cẩn thận thu hồi.
Sau đó, ánh mắt hai người nhìn nhau, đều thể hiện sự chấp nhất và chờ mong đối với chuyến đi này.
“Tiểu A Thanh, lần này đi Minh Viêm bế quan chi địa, ta còn có một mục tiêu ngoài định mức, có liên quan đến kiếp trước của ta…”
“Nhưng hiện tại ta vẫn chưa chắc chắn lắm, một khi xác định, ngươi phải giúp ta một chút.”
Nhị Ngưu nghiêm trọng mở miệng.
Hứa Thanh không hỏi thêm chi tiết, chỉ gật đầu.
Nhị Ngưu nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh, rồi hai người cùng bước ra, ngay lập tức biến mất trong mật thất.
Khi xuất hiện, Nhị Ngưu đã ở bên ngoài Tiên Thuật điện.
Hứa Thanh thì ở giữa không trung cách Tiên Thuật điện một khoảng cách, sau khi quay đầu nhìn về hướng Tiên Thuật điện xa xa, thân thể hắn lập tức biến mất, thẳng tới Đông Ma Vũ đạo đài.
Mà bên ngoài Tiên Thuật điện, Nhị Ngưu hóa thân thành Nguyệt Đông, mở miệng một cách nhàn nhạt.
“Tiên Thuật điện nghe lệnh, theo bổn Tiên Sư, đi tới Đại Đế đạo đài.”
Nhị Ngưu vừa nói ra, một lượng lớn Tiên Sư bay lên không, tạo thành chỗ dựa.
Về phần Vân gia thiếu chủ, không có ở đây, hắn đã bị lão tổ chiêu mộ ba ngày trước, không thể không trở về.
Cứ như vậy, đoàn người rất nhanh liền bay lên trên cao.
Trong khi đó, ở nơi Minh Viêm Đại Đế đạo đài, cánh đạo đài to lớn, bốn phương tám hướng đã có tu sĩ Đông Ma Vũ vây quanh, phong tỏa mọi con đường ra vào.
Chỉ có những người đặc định mới có thể tiến vào.
Bên trong, đã có ba người khoanh chân giữa không trung, yên lặng chờ đợi.
Nếu Hứa Thanh lúc này có mặt, chắc chắn sẽ nhận ra hai vị trong số đó.
Một người là con trai của Chúa Tể thứ năm Lâm Khôn.
Người còn lại chính là Vân gia thiếu chủ.
Hai vị này hiển nhiên đang thương nghị nội bộ Đông Ma Vũ, lựa chọn ra người đi theo Chúa Tể thứ mười.
Còn về vị thứ ba, là một thiếu niên bình thường nhưng tu vi đã đạt tới Uẩn Thần.
Người này đến từ Đệ Cửu Chúa Tể Sơn.
Họ là nhóm người đầu tiên đến nơi đây, và khi khoảng cách một nén nhang vang lên tiếng chuông thứ ba, thương khung bỗng xuất hiện một khe hở.
Nữ Đế hóa thân Lữ Lăng Tử từ trong khe hở đi ra, hạ một bước, hiện diện nơi đây.
Ba người Lâm Khôn vội vàng đứng dậy bái kiến.
Nữ Đế khẽ gật đầu, khoanh chân giữa không trung, nhắm mắt không nói gì.
Cho đến khi tiếng chuông thứ tư vang lên, hai mắt Nữ Đế từ từ mở ra, trong không trung đi tới năm đạo thân ảnh.
Người đứng đầu mặc đế bào, mang theo đế quan, xuất hiện khiến thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, vô luận là Lâm Khôn hay những tu sĩ bốn phía vây quanh, thậm chí toàn bộ Đông Ma Vũ đều âm thầm chú ý đến nơi này.
Tâm thần không khỏi chấn động, mọi người đồng loạt cúi đầu.
“Bái kiến Đại Đế.”
Người tới chính là Ma Vũ Đại Đế đời này.
Phía sau hắn có năm người.
Ba nam hai nữ.
Một trung niên có khuôn mặt đỏ, một lão giả còng lưng, một thanh niên mặt ngọc, cùng hai vị nữ tử mặc cung trang và thanh sam.
Bọn họ tự nhiên là những người đã tiến vào từ phía Tây Ma Vũ.
“Đủ người chưa?”
Ma Vũ Đại Đế hỏi, thanh âm bình thản nhưng đầy uy áp.
Đối diện với sức ép của hắn, tất cả mọi người đều theo bản năng trở nên hoảng sợ, chỉ có Nữ Đế nơi đó, thần sắc như thường, bình tĩnh lên tiếng.
“Còn có hai vị.”
Ma Vũ Đại Đế nghe vậy, ánh mắt thâm ý nhìn Nữ Đế, mỉm cười.
“Bọn họ cũng sẽ đến.”
Vừa dứt lời, một đám Tiên Sư bày ra chỗ dựa, đang khiêng một cái kiệu lớn, xuất hiện ở chân trời.
Bên trong kiệu, ngồi một nữ tử.
Vốn vẻ mặt vẫn còn kiêu ngạo, nhưng giây lát sau…
“Đến đây.”
Nữ Đế mở miệng.
Nữ tử này thân thể chấn động, lập tức bay ra, thẳng tới bên Nữ Đế, ngay khi sát bên cạnh, nàng liền nhu thuận đứng bên cạnh.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh thân ảnh cuốn lấy huyết vụ, gào thét giữa không trung, trong nháy mắt tới nơi, cũng đứng bên cạnh Nữ Đế.
Lúc này, cả hai bên đều có sáu người.
Nữ Đế và Ma Vũ Đại Đế đứng đầu, phía sau đều có năm vị.
“Minh Viêm Đại Đế, là ta Ma Vũ Thánh Địa chí cao.”
Ánh mắt Ma Vũ Đại Đế chuyển qua Hứa Thanh và Nhị Ngưu, chậm rãi mở miệng.
“Mở ra hắn bế quan chi địa, ta vốn không đồng ý.”
“Nhưng Lữ Lăng tự thân là đệ tử của hắn, lại còn những đệ tử khác của Minh Viêm Đại Đế cũng đồng ý việc này, vì vậy bản tôn cũng không thể từ chối.”
“Nhưng bản tôn có một yêu cầu, các ngươi cần phải tuân theo trong lần này tiến vào, dùng dò xét làm chủ, không được quấy rầy Đại Đế tu hành.”
“Nếu như Đại Đế không may thực sự còn lại… như vậy các ngươi phải thay bản tôn ba bái, cũng đừng quấy rầy nhiều hơn.”
Ma Vũ Đại Đế nói tiếp, thanh âm cũng trở nên sắc bén.
Mọi người đều ôm quyền, tỏ vẻ tuân chỉ.
Thấy mọi người như vậy, Ma Vũ Đại Đế sắc mặt cũng hòa hoãn, xoay người ngó nhìn cái đạo đài to lớn, trong mắt lộ ra một vệt hồi ức, sau một lúc lâu, ông thở dài.
“Minh Viêm Đại Đế bế quan chi địa, nhìn như đạo đài, nhưng trên thực tế đó là một chỗ thần bí Thiên Ngoại Thiên, là Đại Đế từ tinh không chiếm hữu.”
“Nếu hắn thật sự ngã xuống, vậy Thiên Ngoại Thiên sẽ bị phong bế, cả đời ký ức của hắn sẽ hóa thành một giới giới, tràn ngập bên trong.”
“Trong đó có thể ẩn chứa truyền thừa của Đại Đế.”
“Mà trước khi Đại Đế trở về, hắn tại tinh không tu hành cùng những trải nghiệm thần bí, không ai biết được, cho nên về ký ức của hắn, cũng không có ai hay biết.”
“Căn cứ vào sự tôn kính với Đại Đế, ta hy vọng các ngươi nếu như nhìn thấy, thì không được truyền ra ngoài chút nào.”
Nói xong, Ma Vũ Đại Đế lắc đầu, bước đến đỉnh đạo đài, khoanh chân ngồi xuống, vung tay lên, lập tức cả đạo đài nổ vang, từ ảm đạm ban đầu, trong nháy mắt trở nên lóng lánh.
“Các ngươi cứ tự nhiên, bản tôn ở đây hộ pháp cho các ngươi.”
Lúc này, đạo đài rực rỡ, thanh âm của Ma Vũ Đại Đế vang vọng, làm cho thiên địa chấn động.
Toàn bộ Đông Ma Vũ, tất cả Chúa Tể đều mở mắt, ngóng nhìn nơi đây.
Tây Ma Vũ nhất phương cũng như vậy.
Tất cả tán tu, gia tộc đều như vậy.
Có thể nói là vạn người chú ý.
Tại đây vô số ánh mắt và thần niệm tụ hội, Nữ Đế đi về phía đạo đài, không có gì hoa lệ mở ra, cũng không có bất kỳ phức tạp nghi thức, chỉ là mi tâm con mắt thứ ba lấp lánh.
Theo sau từng giọt tiên huyết, từ trên người hắn thẩm thấu ra.
Đó là huyết mạch của Lan gia cùng Đại Đế đồng nguyên.
Tỏa ra huyền diệu, ẩn chứa quy tắc và pháp tắc.
Những giọt máu này tụ hội trước mặt Nữ Đế, rơi xuống đạo đài, dưới ánh mắt thứ ba của hắn, chậm rãi hình thành một cái huyết sắc vòng xoáy, ầm ầm chuyển động bên trong, giống như khai thông một con đường.
Tiếp theo, Nữ Đế không chút chần chừ, tiến bước vào trong.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu cũng không do dự, theo sát phía sau, nhanh chóng xông vào.
Tiếp theo là Vân gia thiếu chủ cùng Lâm Khôn và thiếu niên đến từ Đệ Cửu Chúa Tể Sơn, cùng với mọi người từ Tây Ma Vũ, tất cả đều bước vào sau, tạo thành một vòng xoáy máu tươi, tràn ra như sương mù.
Vòng xoáy cũng theo đó biến mất.
“Đều có mục đích riêng muốn đạt được trong vở kịch này…”
Trên đỉnh đạo đài, Ma Vũ Đại Đế mở to hai mắt, cúi đầu thì thào trong lòng.
Tiến vào Minh Viêm Đại Đế bế quan chi địa, Hứa Thanh không biết những người khác hiện tại ra sao, nhưng giờ phút này hắn nhăn nhăn lông mày.
Khi vừa bước vào vòng xoáy trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, khi mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn nghe thấy tiếng nhạc, ngửi thấy son phấn, nhìn thấy ca múa…
Hắn ở trong một cung điện to lớn và xa hoa, điêu lan ngọc thế, mà bên trong ít nhất có hơn một ngàn nữ tử, trang phục sa váy, khinh bạc vô cùng, phần lớn nửa trong suốt.
Da thịt như ẩn như hiện, lộ ra sự trêu chọc lòng người.
Trong cung điện này hoặc là ca múa, hoặc là thân mật, khiến cho toàn bộ đại điện nhìn qua hết sức xa hoa lãng phí, tiếng vang càng làm tăng sự sôi động.
Những nữ tử này, các tộc đều có, thân thể bất đồng, nhưng tướng mạo đều cực kỳ xinh đẹp, bất kỳ một người đơn độc nào cũng có sức hấp dẫn tuyệt mỹ.
Hôm nay, mỗi người đều cẩn thận nhìn mình, ánh lửa trong mắt họ như thể có thể thiêu đốt tất cả.
Hứa Thanh nhìn mà hết hồn hết vía.
Nhìn ra ngoài điện tám phương, đây chẳng khác gì một đại lục lạ lùng, Hứa Thanh thần niệm dò xét xung quanh… Thật không thể tin, hắn không thấy ngoại trừ chính mình, không có một nam nhân nào khác.
Dường như, đây là một chốn Nữ Nhi quốc.
Còn bản thân hắn cũng không giữ bộ dáng ban đầu, mà đã biến thành một thanh niên, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa cao nhất của đại điện này, tựa như một đế vương.
Trước mặt bày đầy quỳnh tương ngọc dịch tiên quả linh nhục.
“Đây là một đoạn ký ức của Minh Viêm Đại Đế biến thành giới?” Hứa Thanh lẩm bẩm.
Đồng thời, một tiếng thì thào cũng từ một chỗ hoang vu trên cổ tinh, phát ra từ miệng Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu có vẻ ngẩn ngơ.
Hắn nhìn xung quanh.
Đây là một tinh cầu cằn cỗi và hoang vu, bầu trời xám xịt, mặt đất đen tối, không có bất kỳ thảm thực vật nào.
Mọi thứ nhìn thấy đều là xương thịt hư thối, xung quanh đầy hài cốt, hắn thậm chí còn nhìn thấy vô số chất thải, rất nhiều con giòi lớn bò lổm ngổm, trong đó có một vài con đang bò về phía hắn.
Mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi, làm cho người ta buồn nôn.
Giống như một địa ngục nhân gian.
Bản thân hắn lúc này cũng là một bộ thi hài hư thối, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Đây là… mảnh vỡ ký ức của Minh Viêm Đại Đế hóa ra thành giới? Tại sao lại như vậy…”
“Những người khác, đều ở đây sao?”
Nhị Ngưu hoảng hốt, sau đó theo bản năng dừng ánh mắt ở những con giòi bò về phía mình, muốn tìm xem bên trong có Tiểu A Thanh hay không…