Chương 130: Chủ nợ tới cửa | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 17/01/2025
“Hứa Thanh sư đệ, cảm ơn ngươi đã giải thích. Hôm nay đã muộn, ta xin phép cáo từ. Phương pháp ngươi nói, ta sẽ thử nghiệm lại, nhưng ta cảm thấy tỷ lệ thành công còn khó khăn lắm. Thực tế là trước đó, ta đã thử nhiều lần, chỉ thi thoảng mới có thể đạt đến độ tinh khiết như mong muốn.”
Cố Mộc Thanh khổ tâm mở miệng, trong lòng đầy lo lắng.
Hứa Thanh trầm ngâm, cảm thấy một khía cạnh có liên quan đến việc Bách đại sư truyền thụ cho hắn về phương pháp điều phối. Một khía cạnh khác có lẽ liên quan đến cơ thể của bản thân hắn không có dị chất.
Trong quá trình luyện đan, hắn chưa bao giờ tán ra khí tức hỗn tạp, cũng không có hòa nhập vào đan dược.
Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không nói ra điều này.
Cố Mộc Thanh lắc đầu, mang theo suy tư mà cáo từ rời đi.
Hứa Thanh nhìn theo, dáng vẻ nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ. Lần giao lưu này đã mang lại cho hắn nhiều lợi ích, càng làm cho hắn hiểu rõ hơn về Độc đạo, và trong lòng mơ hồ nảy sinh một chút ý tưởng về luyện độc.
Thời điểm Cố Mộc Thanh rời đi, Trương Tam đi tới bên cạnh Hứa Thanh, nét mặt buồn bã thở dài.
“Hứa Thanh ah, cái chu ấy… Không dễ kiếm lắm. Ta không có nhiều linh thạch như thế. Cái đó nếu không phải là tái tạo một chiếc, thật là quá mắc.”
Hứa Thanh không đáp, nhìn chung quanh một chút, rồi từ trong người lấy ra một mảnh Thần tính Tích Thuế.
Khi Tích Thuế xuất hiện, Trương Tam chỉ quét mắt qua, toàn thân liền run rẩy, trong chốc lát mọi nỗi buồn đều tan biến, mắt trợn tròn, nhìn vào vòng kim quang trên Tích Thuế, hắn há hốc mồm.
“Đây là…?” Hắn vừa mở miệng đã kéo Hứa Thanh vào, tiến vào kho hàng, sau khi vào kho, hắn run rẩy tiếp nhận Tích Thuế từ tay Hứa Thanh.
Giống như khám phá bảo bối, sau khi nhìn kỹ, hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gap, một lúc sau bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh.
“Thần tính Tích Thuế!”
“Còn là Trúc Cơ Tích Thuế, lại có cả một tia Kim Đan khí tức, món đồ này giá trị quá lớn, nếu thả ra nhất định sẽ gây ra đại sự tranh đoạt. Ngươi làm sao có được?”
“Giành được, chế tạo mới Pháp Chu mà thôi.” Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Trương Tam nhìn ra sắc mặt của Hứa Thanh, đôi mắt co rút lại, từ trong lời này hắn nghe thấy mùi máu tanh, cũng đã hiểu ra vì sao bên ngoài là Pháp Chu, trở về lại là phi thuyền.
“Quá đủ rồi, dùng món đồ này chế tạo ra Pháp Chu đạt tới trình độ kinh người. Ta cần một chút thời gian chuẩn bị, trời sáng ngươi đến lấy!”
Trương Tam quay đầu nhìn về phía Tích Thuế, ánh mắt lấp lánh, hắn cảm thấy nếu sử dụng vật này chế tạo Pháp Chu, đây chính là tác phẩm kiệt xuất nhất trong những năm gần đây của hắn.
Hứa Thanh gật đầu, lại lấy ra vài linh phiếu, chừng khoảng năm ngàn, đặt sang một bên. Sau đó, hắn suy nghĩ một chút, liền lấy ra toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật, tổng cộng hơn vạn viên.
Ngoài ra, trong số linh thạch này, còn không ít viên bị nhiễm máu.
Trương Tam nhìn thấy số linh thạch này, mắt hắn lại co rút, tâm thần chấn động, sắc mặt càng thêm cổ quái, không nhịn được hỏi một câu.
“Ngươi lần này, giết nhiều bao nhiêu người?”
“Không có nhiều.” Hứa Thanh lắc đầu.
“Ngươi đem linh thạch đều dùng để luyện Pháp Chu, tu hành cần thiết làm sao bây giờ? Còn nữa… Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy?” Trương Tam nhìn Hứa Thanh.
“Có người còn thiếu ta mấy ngàn linh thạch, tối nay ta đi lấy. Còn về lòng tin, ta cảm thấy những thứ mà Trương Tam sư huynh thu thập được, so với lần này của ta còn nhiều hơn.” Hứa Thanh nghiêm túc nói, sau đó ôm quyền với Trương Tam rồi quay người rời đi.
Giờ phút này, bên ngoài hoàng hôn, thiên địa dần dần bóng tối. Trương Tam nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh, trong lòng trào dâng cảm xúc.
“Thế mà còn có người dám thiếu nợ linh thạch? Hơn nữa… đã như vậy tin tưởng ta, ta cũng không thể trong bóng tối thiệt thòi, đã có duyên với hắn thì phải kiên trì tới cùng!”
Cùng lúc đó, trong khách sạn trên Bản Tuyền Lộ, lão đầu đang đắc ý hút thuốc, tâm trạng sung sướng.
“Lần này phát đạt, Trúc Cơ trung kỳ Tích Thuế ah, giá trị năm ngàn linh thạch, chỉ tiếc thần tính Tích Thuế không có tới.”
“Nhưng mà thằng nhóc độc ác thì có lẽ cũng không dễ chịu, nói gì đến chuyện không có gì trong tay.”
“Chỉ cần nghĩ tới hắn không thu hoạch được gì ta đều cảm thấy vui vẻ, ha ha, nhiều ngày không có khách, hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người đến ở trọ, đúng là song hỉ lâm môn.”
Trong lúc lão đầu đang đắc ý thì một cỗ đại lực đột nhiên ập tới.
Đó chính là cái đầu Đại Xà, nó lúc này hung hãn đâm vào lão đầu, phát ra âm thanh bi phẫn ùng ục.
Lão đầu vừa trừng mắt vừa định giáo huấn, nhưng thấy Đại Xà có vẻ bi thương, trong lòng mềm nhũn, thở dài.
“A, thằng nhóc kia thật gian xảo, nhìn tình hình không ổn, không thể nào chạy được, không thể chết được!”
Đại Xà nghe vậy, cảm xúc mới dịu đi một chút, nhưng vẫn có vẻ uể oải, núp ở một nơi hẻo lánh.
Lão đầu đau lòng, an ủi một chút, cho đến khi sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối xuống, từ xa đã thấy thân ảnh khách nhân bước nhanh tới.
“Quay lại chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn vặt, không nói nhiều, chuẩn bị khai trương.”
Lão đầu nhanh chóng đi ra, nhìn về phía xa, trên mặt hiện lên nụ cười, nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của hắn liền đột nhiên biến đổi.
Một cái dao găm phát sáng hàn quang, từ trong bóng đêm lao tới, trực tiếp xuyên vào cổ tội phạm truy nã, đóng chặt vào vách tường trong khách sạn.
Động lực vô cùng lớn, vách tường phát ra tiếng ầm ầm, tiên huyết văng khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong khoảnh khắc, ngay lập tức im bặt!
Chỉ còn tiếng bước chân, từ xa nhẹ nhàng truyền đến.
Đêm đen gió nổi lên, ánh trăng lạnh lẽo.
Phân rã màu đen như mực, giống như có bàn tay đại biểu cho cái chết, cầm bút Sinh Tử Bộ, vẽ ra những điều lo âu, cuối cùng là một màn tranh đen tối.
Trong mảnh xám đen.
Chỉ có tội phạm truy nã bị đinh trên vách tường, từ miệng cổ rơi xuống những giọt máu đỏ tươi, trở thành điểm màu thắm trong thế giới xám xịt này.
Đến khi âm thanh bước chân tiến vào gần hơn, một thân ảnh màu xám tro từ từ xuất hiện trong bức tranh, thay thế tiên huyết rực rỡ, hiện rõ hơn giữa Bản Tuyền Lộ gần khách sạn, lạnh lẽo dày đặc nhất.
Cái lạnh này dường như khiến giọt máu ấy cũng phải ngưng đọng, làm ánh mắt lão đầu gắt gao co rút, nhìn về phía thân ảnh đang tiến lại.
Mái tóc đen và áo choàng dài, thân ảnh thon thả với ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt sắc nét, giống như một thanh đao đang từ từ ra khỏi vỏ.
Đó chính là Hứa Thanh.
Hắn sắc mặt bình tĩnh, tại Bản Tuyền Lộ lão đầu ngóng nhìn từng bước tiến tới bên thi thể, tháo lấy túi da của đối phương, không đổi sắc rút dao găm, một cách tĩnh lặng, đầu lâu bay lên bị hắn xách lại, thi thể rơi xuống, chân phải chuyển động một cái.
Thi thể liền trực tiếp rơi vào chân lão đầu.
Lão đầu sắc mặt âm trầm, phía sau lại có tiếng động vang lên, đầu lâu của Đại Xà gào thét mà ra, khi nhìn thấy Hứa Thanh thậm chí ánh mắt nó hiện rõ quang mang.
“Ùng ục ùng ục.”
“Mời ngươi ăn.” Hứa Thanh nhìn Đại Xà liếc mắt, nhàn nhạt nói.
Đại Xà rất vui vẻ, một cái nuốt vào, gật đầu về phía Hứa Thanh.
“Hứa Thanh, ngươi không nên quá phận!” Bản Tuyền Lộ lão đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, âm lãnh nói.
Hứa Thanh cũng nhìn về phía lão đầu, tay phải đột ngột vung lên, lập tức dao găm bay về phía xa, gào thét trong gió, truyền ra âm thanh bén nhọn, thay thế tiếng kêu thảm, cắm vào mi tâm của một tội phạm truy nã khác đang chạy về phía này.
Động lực khổng lồ, làm cho xương sọ của người đó vỡ vụn, máu đỏ và trắng văng khắp nơi, thân thể hắn bị lực đẩy cuốn bay ra ngoài hai trượng, rơi xuống đất.