Chương 1146: Cự tuyệt pháo hôi vận mệnh, hưởng thụ người đọc sách nhân sinh (thượng) - Ngoại truyện | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 26/01/2025
[Ngoại truyện – Hình như Nhĩ Căn tham gia vì hoạt động gì đó bên Qidian nên có ngoại truyện này]
—–
Nam Hoàng Châu.
Phía đông thành Lộc Giác, Cấm khu.
Tầng mây xám đen, tựa như bàn tay khổng lồ của một vị thần, bao trùm lên thôn trang tàn tạ, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ xuống, phá hủy toàn bộ Cấm khu. Áp lực nặng nề khiến con người cảm thấy hít thở khó khăn.
Cả tòa thôn trang như một bức tranh bị năm tháng phong hóa, mất đi sắc thái vốn có, chỉ còn lại một mảnh xám trắng và tiêu điều.
Chỉ có từng chiếc đèn lồng huyết sắc phiêu đãng trong thôn trang, trở thành nguồn sáng duy nhất, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị, rùng rợn.
Chúng nó giống như những linh hồn lang thang, không có mục đích, thỉnh thoảng dừng lại bên những xác khô đã hong khô, ép ra một tia tinh huyết cuối cùng, khiến cho chúng càng thêm đỏ thắm.
Kẽo kẹt.
Ngay tại một cái đèn lồng huyết sắc phiêu đãng bên cạnh một tòa nhà tranh bên trong thôn, một bàn tay lớn bỗng nhiên từ cửa sổ khép kín vươn ra, bóp dẹp đèn lồng huyết sắc, đồng thời kéo vào trong nhà.
Chủ nhân của bàn tay to này là một thanh niên hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tên gọi Du Linh Tử. Hắn thân hình cao lớn, tướng mạo đoan chính, nhưng đôi mày cau chặt cho thấy nỗi muộn phiền nặng nề.
Nhìn vào đèn lồng huyết sắc khô quắt trong tay, Du Linh Tử cảm thấy không còn gì để làm, hoặc đã làm là phải làm cho xong, trực tiếp đẩy đèn lồng huyết sắc ra, lộ ra huyết hạch bên trong giống như ánh nến, sau đó nuốt một ngụm.
Trong chớp mắt, sắc mặt trắng bệch của hắn dần hồng nhuận trở lại, cả người thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào vách tường đất loang lổ.
Trước mặt hắn là một thanh niên mặc đạo bào màu lam, tướng mạo nghiêm túc cứng nhắc, lúc này vẻ mặt cảnh giác, tập trung chú ý vào từng cử động xung quanh nhà tranh.
“Chúng ta đã ở đây chờ đợi cả ngày, không biết Chu đội đã lành ít dữ nhiều.” Du Linh Tử than thở.
“Câm miệng quạ đen của ngươi lại! Chu đội tu vi đã đến Ngưng Khí đại viên mãn, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi truy sát một tên Ngưng Khí tầng bảy?”
“Ai, ngươi không hiểu đâu. Trong doanh địa, ta đã tỉ mỉ nghiên cứu lý lịch cái tên Lâm Thiên Hào ấy. Người này từ nhỏ đã là cô nhi, trong nhà chịu khổ diệt môn, thân mang thâm cừu đại hận, mà cái này cũng đã có khí vận của tử manh mối.”
“Ngoài lần đó ra, hắn mười hai tuổi từng bị Ngũ Ban Xà cắn, nhưng kỳ tích sống sót, hơn nữa tự thân tư chất và tu vi ngày càng tăng mạnh. Mười lăm tuổi hắn đã đạt đến Ngưng Khí tầng bảy, trở thành Phó đội trưởng Long Ngâm tiểu đội.”
“Căn cứ vào nhiều năm đọc cổ tịch của ta, loại người đại khí vận như vậy, hoặc kết giao, hoặc sống xa, hoặc là dốc hết toàn lực mà giết!”
“Nhưng Chu đội đâu? Hết lần này tới lần khác muốn đi vào con đường phản diện, không ngừng khiêu khích, không ngừng bị đánh, tiếp tục như vậy, Chu đội chắc chắn sẽ trở thành viên đá mài cho tên oắt con kia.”
Du Linh Tử vô cùng đau đớn, lắc đầu thở dài, bộ dáng như hận hắn không tranh giành dáng vẻ.
“Ta nói Du Linh Tử, ngươi có thể hay không đừng như vậy lải nhải, cả ngày xem ai cũng là khí vận chi tử, tự hù mình, vậy ngươi xem ta có giống không?”
“Không giống, ngươi quá xấu.” Du Linh Tử vẻ mặt nghiêm túc, thành thật mở miệng.
Thanh niên áo lam trừng mắt nhìn Du Linh Tử, không nói gì, sau đó chuyển đề tài.
“Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ lần này có được đầy đủ vốn liếng, ta sẽ rời bỏ tiểu đội, gia nhập Thất Huyết Đồng, thành tựu một phen bá nghiệp kinh thiên động địa!”
Nói xong, thanh niên áo lam lấy ra một tấm bản đồ cũ nát, trên đó có một vòng đỏ bắt mắt, đây chính là mục tiêu chuyến đi này của tiểu đội.
Nghe nói tại vòng đỏ đánh dấu địa điểm, là một nơi không biết khi nào lưu lại di tích, bên trong tồn tại rất nhiều bí pháp liên quan đến luyện khí.
Nếu có thể mang một ít bí pháp tốt đưa vào trong Thất Huyết Đồng, sẽ thu được đại lượng tài nguyên tu luyện.
Chỉ tiếc, tin tức này cũng bị đối thủ một mất một còn, Long Ngâm tiểu đội biết được, vì thế song phương đã xảy ra xung đột kịch liệt trong Cấm khu.
Đội viên của cả hai tiểu đội đều bị đánh tan tác.
Du Linh Tử, thanh niên áo lam cùng Chu đội, vốn là phụ trách truy kích đám người Lâm Thiên Hào, nhưng Chu đội cố ý muốn một mình truy sát Lâm Thiên Hào, để Du Linh Tử và thanh niên áo lam phụ trách đối phó với hai gã thành viên tiểu đội Long Ngâm còn lại, sau đó sẽ gặp lại tại địa điểm chỉ định.
Nhưng sau khi Du Linh Tử và thanh niên áo lam giết chết hai thành viên tiểu đội Long Ngâm, đã đến thôn xóm nhỏ được chỉ định để chờ cả ngày, mà không thấy bóng dáng đội trưởng đâu.
Điều này khiến cho Du Linh Tử đang sầu lo tiếp tục lẩm bẩm.
“Lão huynh, nghe ta một câu khuyên, đừng nghĩ gì đến bá nghiệp, người như vậy, thường đều sẽ chết rất thảm, trở thành người khác lập uy cho họ.”
“Nếu là ta, ta sẽ tìm một nơi không có cường giả, lập một cái tông môn, khiêm tốn làm thổ hoàng đế, theo nhiều năm đọc cổ tịch của ta, có thể sống đến đại kết cục, mới là quan trọng nhất.”
Du Linh Tử hảo hảo khuyên nhủ, sau đó bắt đầu sửa sang lại trang bị của mình. Hiện tại hắn còn có mười một tấm phù phòng hộ, năm tấm phù phi hành, cùng vô số loại bạch đan, đan chữa thương, tất cả đều là vật bảo mệnh.
Nghe thấy Du Linh Tử lải nhải, lại nhìn những thứ lộn xộn trong tay hắn, thanh niên áo lam mặt mày khó chịu. Kể từ khi hắn nhận thức Du Linh Tử, người này luôn có ác cảm với phòng hộ phù, phi hành phù, cả ngày tiết kiệm, gần như tất cả tài sản đều đổi thành những thứ này.
Hắn chưa từng thấy ai so với Du Linh Tử, càng sợ chết hơn cả Thập Hoang giả.
Nhưng ngay lúc này, sắc mặt Du Linh Tử bỗng nhiên biến đổi, trong mắt hiện lên một vệt băng hàn. Ngay trong chớp mắt, hắn cảm nhận được những dị phong đã được hắn bố trí xung quanh thôn trang, truyền đến những biến động liên tiếp.
Không chút do dự, Du Linh Tử đã lấy ra một phù bảo phòng hộ màu vàng, trong nháy mắt, một cái lồng phòng hộ màu vàng bao phủ hắn và thanh niên áo lam ở bên trong.
Oanh oanh!
Trong chớp mắt tiếp theo, theo một tiếng vỡ không khí, nhà tranh của Du Linh Tử và thanh niên áo lam trực tiếp bị xé rách, vỡ nát, từng sợi tơ màu máu giống như tóc, đánh vào vòng phòng hộ màu vàng, tạo thành từng mảnh vết rách.
Bốn phía phiêu đãng huyết sắc đèn lồng, dưới sự công kích mạnh mẽ này, cũng vỡ vụn thành từng đoàn, hình thành những vầng sáng huyết sắc.
Theo phương hướng đột kích, Du Linh Tử có thể nhìn thấy rõ ràng, trong rừng cây xám xanh, một thanh niên dáng người không cao, tướng mạo tuấn tú, đang từng bước tiến tới. Trên thân hắn, một bộ áo dài trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ tươi. Thanh niên này không ai khác chính là Lâm Thiên Hào!
Giờ phút này, trong tay phải dính đầy máu, hắn đang cầm một cái đầu người!
“Chu đội!”
Khi thanh niên áo lam từ trong kinh ngạc hồi phục lại, nhìn thấy bộ dáng cái đầu trong tay Lâm Thiên Hào, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô!
Hắn nằm mơ cũng không thể tin được, thân là Ngưng Khí đại viên mãn Chu đội, lại có thể chết trong tay tên Ngưng Khí tầng bảy chỉ là thằng nhãi con Lâm Thiên Hào này.
Trái lại, sắc mặt Du Linh Tử chỉ có sự kinh ngạc chợt lóe lên. Hôm nay gặp gỡ, giống hệt như nội dung của một cuốn sách cổ thoại bản hắn đã xem qua.
“Lâm đạo hữu, tuy rằng chúng ta cùng Chu đội đều là thành viên của tiểu đội Huyết Lân, nhưng ta và ngươi lúc trước không có thù oán, còn nhớ không, ngươi vừa mới đến doanh địa, là ta đưa cho ngươi ba viên bạch đan để giúp ngươi hóa giải.”
“Trong nguy cơ sinh tử như thế, vậy hiện tại chúng ta lập tức rời khỏi Cấm khu, rời khỏi doanh địa, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông thế nào?”
Du Linh Tử hai tay ôm quyền yếu thế, hắn thật sự không muốn đối đầu.
Xoẹt!
Ngay khi lời Du Linh Tử vừa nói ra trong chớp mắt, ba viên bạch đan đã bị Lâm Thiên Hào ném xuống bên chân Du Linh Tử.
“Bạch Đan trả lại cho ngươi, từ nay về sau ta và ngươi đều không còn nợ nhau. Mà ngươi, thậm chí toàn bộ thành viên Huyết Lân tiểu đội, đều phải chết…”
“Chỉ có như vậy, mới có thể thành tựu địa vị bá chủ doanh địa của ta.”
Lâm Thiên Hào trầm giọng nói, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sát khí, như một cái đầu thú khát máu.
“Thằng nhãi vong ân phụ nghĩa, không nên quá cuồng vọng, thật cho rằng chúng ta đang đợi để làm thịt cừu non sao?” Thanh niên áo lam nheo mắt lại, lạnh lùng mở miệng, đồng thời đã từ bên hông rút ra hai thanh dao găm màu đỏ sậm.
Tiếp theo không chút do dự, giống như mũi tên rời cung lao về phía Lâm Thiên Hào.
Du Linh Tử có ý ngăn cản, nhưng đã muộn.
Lâm Thiên Hào ở ngoài trăm trượng, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt một mạt khinh miệt hiện lên, phía sau huyễn hóa ra một cái đầu lâu mặt quỷ khổng lồ, nhìn qua dữ tợn hung tàn, mặt xanh răng nanh, nhất là sợi tóc huyết sắc, không ngừng phiêu đãng, trong lòng tràn ngập ý lạnh.
Theo thanh niên áo lam ngày càng tới gần, Lâm Thiên Hào vươn ngón tay thon dài, trống rỗng một vạch, một sợi tóc màu máu từ đầu ngón tay Lâm Thiên Hào kéo dài ra, tựa như lưỡi dao sắc bén, nhằm vào thanh niên áo lam mà cắt tới.
Thanh niên áo lam muốn ngăn cản, lại kinh hoảng phát hiện, chủy thủ trong tay hắn ở trước mặt sợi tóc màu máu, dễ dàng bị cắt đứt, sợi tóc màu máu càng là từ gốc đùi của hắn lướt qua.
Trong phút chốc, đùi thanh niên áo lam cùng thân thể tách ra, máu tươi phun ra!
“Cái này sao có thể? Chẳng lẽ thằng nhãi này bây giờ đã không phải là Ngưng Khí tầng bảy, mà là Ngưng Khí tầng tám hoặc cao hơn?” Thanh niên áo lam hoảng sợ, một cỗ sinh tử nguy cơ mãnh liệt từ đáy lòng xộc lên.
“Không biết tự lượng sức mình.” Lâm Thiên Hào hừ lạnh, sau đó chuẩn bị đem thanh niên áo lam cắt thành mảnh nhỏ.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Lâm Thiên Hào bỗng nhiên biến đổi, bên cạnh hắn, một bàn tay lớn màu vàng gào thét mà đến.
Lâm Thiên Hào không dám chậm trễ, tay phải hóa thành huyết sắc đón đánh.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng trong Cấm khu, dưới sự công kích cực lớn, làm cho bốn phía mục nát cây cối sụp đổ, văng ra khắp nơi, đồng thời bắn tung tóe, từ trên bàn tay màu vàng tản ra sương mù màu xanh lá cây.
“Độc?” Thần sắc Lâm Thiên Hào khẽ biến, vội vàng thu tay lại, lùi về sau mấy bước.
Thừa dịp khe hở này, hắn nhìn thấy Du Linh Tử vừa đánh ra một chưởng, đã nắm lấy vạt áo thanh niên áo lam, phù phi hành trên đùi lóng lánh, cấp tốc đi vào sâu trong Cấm khu.
Sau vài hơi thở, khi sương độc màu xanh lá tiêu tán, nhìn Du Linh Tử chạy như bay, cùng với hai cái đùi để lại, trên mặt Lâm Thiên Hào không hề có chút tức giận, ngược lại là thêm vài phần nghiền ngẫm.
“Nhát gan nhát gan bọn chuột nhắt, thật sự cho rằng có thể trốn được sao?”
Đoạn lời nói ấy vừa dứt, Lâm Thiên Hào không chút hoang mang đuổi theo Du Linh Tử.
Liên tiếp mấy canh giờ trôi qua, Du Linh Tử càng ngày càng gần đến Cấm khu trung tâm, cũng chính là vị trí đánh dấu trên bản đồ, bị Du Linh Tử và thanh niên áo lam mang theo, mặc dù máu đã ngừng, nhưng hắn trông có vẻ suy yếu lạ thường, sắc mặt trắng bệch.
“Du Linh Tử ta nợ ngươi một cái mạng, có lẽ ngươi là đúng, thằng nhãi kia thật sự là vận khí chi tử…”
“Không, ta sai rồi, Lâm Thiên Hào căn bản không phải khí vận chi tử.” Du Linh Tử bình tĩnh mở miệng.
“Sao lại nói như vậy?”
“Căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu sách cổ thoại bản kinh nghiệm, bất luận cái gì vong ân phụ nghĩa, làm việc không có điểm mấu chốt, tính cách không được ưa thích, người như vậy cũng sẽ không trở thành nhân vật chính trong thoại bản, cũng sẽ không phải khí vận chi tử.”
Thanh niên áo lam im lặng.
Đồng thời, khi hai người vượt qua một ngọn núi không tính là cao, trước mặt bọn họ hiện ra một di tích phế tích khổng lồ mà quỷ dị.
Cả mảnh phế tích như một tòa thành trì khổng lồ, vách đá đổ nát màu xám trắng, xung quanh có thể nhìn thấy nhiều u hồn màu trắng bay lượn, thậm chí có chút u hồn còn duy trì bản năng khi còn sống, tạo thành dáng vẻ như đang tiến hành luyện chế pháp khí.
“Hẳn là nơi này, không sai.” Thanh niên áo lam suy yếu, lấy ra bản đồ cũ nát lần nữa xác nhận.
“Nếu như trước đó Chu đội thu được tin tức tình báo không sai, kho báu chứa rất nhiều bí pháp luyện khí, hẳn là ở khu vực trung tâm phế tích.”
“Bất quá, phải cẩn thận nơi này bạch hồn, tuy rằng lực công kích không mạnh, nhưng số lượng thực sự quá nhiều. Ngoài ra, ẩn giấu ở những góc âm u, còn có một ít hắc hồn kinh khủng, lực công kích của bọn chúng gấp mấy lần bạch hồn, hơn nữa sẽ đoạt xá những sinh linh bất kỳ nào bước vào di tích.”
Du Linh Tử gật đầu, sau đó lấy ra một đống phù phòng hộ, ước chừng không dưới mười tấm.
Giờ khắc này, hình ảnh như vậy, trong mắt thanh niên áo lam, trở nên vô cùng mỹ diệu, nói cách khác, không có bất kỳ lần nào, Du Linh Tử trong mắt hắn, sẽ đáng tin cậy như thế.
Trên thực tế, đoạn đường này Du Linh Tử không tiếc vốn gốc, tiêu hao liên tục ba tấm phi hành phù, mới để cho bọn họ cùng Lâm Thiên Hào kéo ra khoảng cách nhất định. Lâm Thiên Hào muốn đuổi theo, tối thiểu cần hai nén nhang thời gian, điều này không thể nghi ngờ là cho họ một cơ hội khó có được.
Thậm chí trong mắt thanh niên áo lam, hình tượng Du Linh Tử ngày xưa lãi nhãi cằn nhằn bỗng chốc trở nên cao lớn.
Đối với ánh mắt của thanh niên áo lam, Du Linh Tử không để ý, trong tay cầm hai tấm phù phòng hộ, phù phi hành trên đùi lần nữa lóng lánh.
Trong nháy mắt, Du Linh Tử mang theo thanh niên áo lam như mũi tên rời cung lao vào trong di tích phế tích.
Theo Du Linh Tử xâm nhập vào phế tích, bầu trời vốn đã u ám càng trở nên hắc ám hơn, một cỗ khí tức âm lãnh băng lạnh trong nháy mắt ập tới, giống như xâm nhập vào trong đầm sâu lạnh lẽo.
Đồng thời, bốn phía lít nha lít nhít những u hồn không mục đích, khi cảm nhận được khí tức sinh linh, ngay lập tức nhao nhao dồn ánh mắt về phía Du Linh Tử.
Chỉ trong chốc lát, những u hồn này giống như bầy sói thấy được con linh dương lạc đàn, từ bốn phương tám hướng xông tới.
Du Linh Tử cũng khéo léo vận chuyển phù phòng hộ trong tay, hơn nữa phân cho thanh niên áo lam mấy tấm, một khi Du Linh Tử không chịu nổi, sẽ để thanh niên áo lam thay thế.
Trong chớp mắt, những u hồn do dị chất thấm nhiễm hình thành, đã liên tiếp va vào lồng phòng hộ màu vàng của Du Linh Tử, nổ tung, tạo thành từng đoàn sương mù màu trắng, hình thành một cỗ lực ăn mòn.
Chưa tới nửa nén hương, vòng phòng hộ bao phủ Du Linh Tử cùng thanh niên áo lam đã xuất hiện vết rách, đồng thời phù phòng hộ trong tay Du Linh Tử cũng trở nên ảm đạm.
“Cẩn thận!”
Bị Du Linh Tử cõng ở phía sau, thanh niên áo lam phụ trách quan sát phía sau đột nhiên hô nhẹ một tiếng, chỉ thấy trong bầy bạch hồn dày đặc, một vệt màu đen đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ va chạm vào vòng phòng hộ màu vàng.