Chương 1014: Đêm nay dưới trăng, gặp này lương nhân | Quang Âm Chi Ngoại
Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 25/01/2025
*CVT: Lương nhân = Tiếng người vợ chỉ chồng mình ở thời xưa (良人)
Bóng đêm bao trùm bầu trời, gió thổi nhẹ nhàng.
Bóng tối lướt qua mặt đất, rơi xuống Quận Đô, tràn ngập khắp nơi kiến trúc. Tiếng gào thét vang vọng, cuốn lên bụi bặm, lướt qua vạt áo của Thất gia, cho đến khi lan tỏa tới Quận Trưởng phủ trong tòa lầu các.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xa thẳm, lòng hắn bình tĩnh đến lạ.
Loại bình tĩnh này, Tế Nguyệt đại vực không thể mang lại, đối với Hứa Thanh mà nói, những gì hắn trải qua ở Phong Hải quận đã khiến hắn sớm coi nơi này như một nửa quê hương.
Cảm giác quay về nhà nâng đỡ tâm hồn hắn, khiến hắn tĩnh lặng, nhưng vẫn có chút thanh âm muốn xé tan cái yên tĩnh này.
“Tiểu A Thanh, ngươi có biết Thế Tử đã viết gì vào ngọc giản cho lão đầu tử không?”
Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, sắc mặt tràn đầy suy đoán.
“Ta mới vừa chú ý, khi lão đầu tử nhìn thấy ngọc giản, nụ cười trên mặt hắn nở rộ như hoa cúc nở vào mùa xuân.”
Nghe đến đây, Hứa Thanh không khỏi khẽ ho khan một tiếng, vô thức liếc nhìn xung quanh.
Đội trưởng lập tức khoát tay, ngăn lại.
“Không cần điều tra, lão đầu tử không có ở đây.”
“Ta đoán nội dung trong ngọc giản nhất định là Thế Tử bày tỏ lòng kính trọng với lão đầu tử. Dựa theo những gì ta biết về lão đầu tử, trong lòng hắn chắc chắn là sảng khoái vô cùng.”
“Tục, quá tục!”
Đội trưởng lắc đầu, vẻ mặt không thể chấp nhận.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn cảm thấy mình không nên lên tiếng về chuyện này, vạn nhất… Sư tôn còn ở đây, hoặc có thể nghe được…
Nhưng đội trưởng hiển nhiên không nghĩ như vậy, hắn hạ giọng, định tiếp tục phát biểu một chút quan điểm của mình. Đúng lúc này, một hương thơm mà Hứa Thanh quen thuộc từ ngoài lầu các bay đến.
Nương theo hương thơm, một vòng kiều diễm xuất hiện bên ngoài lầu các, bước đi thanh thoát, chân thật mà tới.
Váy dài màu trắng, tinh khiết không tì vết, mái tóc đen như mực bay trong gió, phượng mi như nguyệt, tràn đầy vẻ quyến rũ.
Một đôi mắt đẹp ẩn chứa tình ý, mũi ngọc tinh xảo, đôi má e ấp hiện lên tuyệt mỹ.
Giờ phút này, khi nàng tới gần, ánh trăng chiếu rọi, khiến làn da mịn màng như sương tuyết dường như tỏa sáng, khiến lòng người không khỏi say mê, khó mà kiềm chế.
Có thể tự do ra vào Quận Trưởng phủ mà không cần thông báo, ngoài Thất gia và Diêu Hầu, chỉ có Tử Huyền.
Tử Huyền đến làm cho lầu các này như bừng sáng, phảng phất tất cả ánh trăng đều bị nàng hấp dẫn, tràn ngập quanh nàng.
Tim Hứa Thanh đập nhanh, bản năng tăng tốc.
Đội trưởng chớp mắt nhìn, trong đầu hiện lên hình ảnh Linh Nhi cùng với bóng dáng Nê Hồ Ly, bắt đầu so sánh.
“Linh Nhi đơn thuần, Hồ Ly lẳng lơ, Tử Huyền phong tình… Còn có ai nữa? À đúng rồi, còn có Ngôn Ngôn biến thái cùng với Đinh Tuyết tình thế bắt buộc đối với Tiểu A Thanh, cùng với Thanh Thu kia.”
Nghĩ tới đây, đội trưởng không khỏi cảm khái, phát hiện mỗi nữ tử như Mai Lan Thu Trúc, mỗi người một vẻ.
Điều này khiến lòng hắn dâng lên chút chua xót.
“Nhưng mà nói về, Tiểu A Thanh cũng rất đáng thương, bị nhiều như vậy mẫu lão hổ nhìn chằm chằm, nhất định tâm thần lo âu, mệt mỏi ứng đối, chỉ cần hơi sơ suất, đó chính là Tu La tràng!”
“Không giống ta, tự do tự tại, không câu thúc, có thể hưởng thụ tự do gió, tự tại bay lượn giữa thiên địa. Nơi này Vọng Cổ đại lục, từ phàm tục xuống tới Thần Linh, sẽ không có ai có thể trói buộc ta, Dã Ngưu này cao ngạo!”
“Ta, vĩnh viễn thuộc về tự do!”
Nội tâm đội trưởng đầy kiêu ngạo, rất có một cảm giác thoải mái tự do, hôm nay suy nghĩ càng giống như hiền giả.
Vì vậy hắn ho khan một tiếng, trong lòng càng thấy mình tư tưởng một bậc cao hơn hẳn người thường, cũng vô cùng tự tin tư tưởng của mình chứa đựng đạo lý vô thượng.
Sau đó nội tâm bình thản, không dậy sóng, lấy một mức độ cao nhìn xuống Hứa Thanh.
Ánh mắt ấy, chứa đựng đồng cảm, cũng ẩn chứa trí tuệ nhân sinh mà hắn cho là, định mở miệng đem phần cảm ngộ này của mình nói cho Hứa Thanh.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Tử Huyền vang lên.
“Nhị Ngưu, Lý Thi Đào gọi ngươi qua.”
Khi lời nói của Tử Huyền vừa dứt, ánh mắt đội trưởng nơi này chợt mở to, cả người như hoa cúc nở rộ, không thể khống chế mà phóng thích sự phấn khởi của mình.
Ánh mắt hắn sáng ngời, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Hơn nửa đêm, Đại Đào Đào nhà ta gọi ta qua?”
Hắn liếm môi, đầy kích động.
Giờ phút này, cái gì hiền giả, cái gì cảm ngộ, cái gì tự do, đều không còn quan trọng.
Hắn ngay lập tức vội vã lao ra ngoài, đem Hứa Thanh ném lại phía sau.
Đối với hắn mà nói, chuyện nhà người khác mặc kệ thú vị thế nào, cũng không bằng Đại Đào Đào của mình.
Giờ phút này, một bên nhanh chóng rời đi, hắn còn vừa nhai một quả đào, trong lòng hô lớn.
“Đào Đào, chờ ta!”
Tại trận gợn sóng trong lòng này, đội trưởng thân ảnh phi tốc đi xa.
Nhìn bóng lưng đội trưởng, Hứa Thanh không biết nói gì, cũng không có tâm tình chú ý nhiều, giờ phút này tim hắn đập nhanh, theo Tử Huyền từng bước tới gần, cảm giác tim đập càng ngày càng mãnh liệt.
Hứa Thanh dù sao cũng lớn lên…… Nhưng đối mặt Tử Huyền, hắn vẫn như năm đó, cảm thấy rất khẩn trương mà bản năng lùi lại.
Cho đến khi lùi tới bức tường, không thể lùi thêm được, Hứa Thanh chỉ đành kiên trì, hướng về Tử Huyền ôm quyền.
“Bái kiến Thượng Tiên.”
Tử Huyền nhẹ nhàng cười, không nói một lời, cho đến khi đi tới trước mặt Hứa Thanh, khoảng cách rất gần… Khi đứng ở đó, hương thơm tươi mát lan tỏa khắp lầu các, lúc này gió cũng không thể thổi tan.
Chỉ có ánh mắt của nàng, như biển cả vô tận mãi nhìn vào Hứa Thanh.
Dưới ánh mắt này, trong đầu Hứa Thanh trở nên trống rỗng, luống cuống tay chân.
Loại chuyện này, hắn chưa từng gặp phải khi ở bên Linh Nhi, nhưng không hiểu sao đối mặt với Tử Huyền, mỗi lần đều như vậy.
“Quay lưng đi.”
Tử Huyền nhẹ giọng nói.
Hứa Thanh im lặng xoay người, đưa lưng về phía Tử Huyền.
Tử Huyền cười ôn hòa, nhẹ nhàng nâng tay, cầm lấy mái tóc dài của Hứa Thanh, trong khi phất tay lấy một cái kẹp tóc, buộc lên phía trên, tạo thành kiểu tóc đuôi ngựa, lại sửa sang một chút.
Hứa Thanh có chút khó chịu, nhưng nếu giờ phút này còn có người bên ngoài ở đây thấy Hứa Thanh thay đổi kiểu tóc, nhất định lâm vào ngạc nhiên. Kiểu tóc này khiến cho vẻ tuấn lãng của Hứa Thanh thêm nổi bật, càng tôn thêm chút cảm giác không thể kiềm chế được.
“Như vậy mới đẹp mắt.”
Thanh âm của Tử Huyền càng thêm ôn nhu, bước chân đặt bên cạnh Hứa Thanh, cùng hắn hướng vào bầu trời đêm xa xôi ngắm nhìn.
Ánh trăng chiếu xuống, kéo bóng lưng của họ trên mặt đất dài ra.
Màn đêm, thật đẹp.
Trong lầu các, không gian chỉ có sự yên tĩnh.
Chỉ có Tử Huyền nhẹ nhàng hỏi về chuyện cũ của Hứa Thanh tại Tế Nguyệt đại vực.
Giọng nói dịu dàng, trái tim Hứa Thanh dần dần bình ổn lại, bắt đầu kể lại quá khứ.
Tử Huyền rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hứa Thanh, trong ánh mắt của nàng không có một tạp niệm nào.
Thời gian trôi qua, hai người như trở lại những ngày ban đầu hành tẩu, cũng giống như vậy.
Cảm giác này dần dần khiến trong lòng Hứa Thanh dâng lên cảm giác thoải mái.
Cho đến khi bóng đêm càng sâu, Hứa Thanh kể lại những chuyện êm tai ở Tế Nguyệt đại vực, Tử Huyền cũng nhẹ nhàng chia sẻ những gì nàng trải qua trong vài năm qua tại Phong Hải quận.
“Mấy năm nay, ta chủ yếu tập trung sức lực vào Thanh Huyền tông. Phong Hải quận do sư tôn ngươi cùng Diêu Hầu thống trị đang khôi phục, nếu không phải Thiên Lan vương đến, thì ngươi lúc này trở về chắc chắn sẽ chứng kiến cảnh phồn vinh.”
“Còn về Thanh Huyền tông của chúng ta, hiện tại đã có hình thức ban đầu, danh tiếng cũng khá lớn trong Phong Hải quận.”
“Ngoài ra, Tiên Cấm Chi Địa cũng đã được sư tôn ngươi cùng Diêu Hầu dẫn dắt mọi người khai phá lại, vì không còn Tiên Cấm Thần Linh nên dị chất bên trong giảm bớt rất nhiều. Một số tài liệu cùng đồ vật chưa lấy ra, càng khiến cho Phong Hải quận gia tăng không ít nội tình.”
“Ta… cũng đã đi qua Tiên Cấm Chi Địa vài lần.”
Tử Huyền nhìn Hứa Thanh, gió đêm thổi bay mấy sợi tóc của nàng, vạch qua trên mặt Hứa Thanh, khiến trái tim hắn không thể kiểm soát mà gợn sóng.
“Tại nơi đó, có một vùng phế tích, rất đặc biệt…”
“Ta có thể mơ hồ cảm nhận, nó đang triệu hoán ta.”
Tử Huyền trong ánh mắt hiện lên một chút mê muội, vấn đề này nàng đã chôn kín trong lòng lâu rồi, không có nói cùng bất kỳ ai, chỉ có hôm nay, đối diện Hứa Thanh, nàng mới thổ lộ.
“Hứa Thanh, ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi, ta thường xuyên xuất hiện mơ?”
Thanh âm Tử Huyền thật thấp.
“Mảnh phế tích đó cho ta cảm giác giống như những giấc mơ của ta, tựa hồ ta đã từng đi qua mảnh phế tích đó rất lâu về trước.”
“Ta không xác định…”
“Nhưng thật tiếc, nơi đó chỉ là phế tích.”
Nhìn bộ dáng mê mang của Tử Huyền, Hứa Thanh nhớ đến giấc mộng của nàng, vì vậy cẩn thận hồi tưởng về Tiên Cấm Chi Địa, nhưng lúc ấy hắn ở nơi đó không có đi qua nhiều chỗ, không biết nơi mà Tử Huyền đề cập đến là nơi nào.
Tiên Cấm Chi Địa, có rất nhiều phế tích.
Nhưng hắn nhớ rõ bản thân phát hiện Quang Âm Chi Bình cùng kỳ dị phượng điểu đại điện, tuy rằng trong trí nhớ của hắn nơi đó không liên quan đến Tử Huyền, nhưng hắn nhớ lại, đem Quang Âm Chi Bình để vào Thiên Cung thứ mười hai, không biết có phải ảo giác hay không, hắn tựa như nghe được một tiếng thở dài của Tử Huyền.
Vì vậy nội tâm hắn khẽ động, vừa định hỏi, thanh âm Tử Huyền lại vang lên.
“Bất quá ta ở mảnh phế tích đó, đã tìm thấy dấu vết của ngươi.”
Nghe vậy, Hứa Thanh mở to đôi mắt, từ từ lên tiếng.
“Tiên Cấm Chi Địa ta đi không nhiều lắm, nhưng có một chỗ, đến gần sẽ trở nên rõ ràng, cho tới khi trở thành chín tòa phượng điểu đại điện. Nếu rời xa thì chỉ còn lại phế tích.”
“Ta ở nơi đó, đã mất đi ba ngày ký ức, thu được một cái Quang Âm Bình.”
“Sau đó tòa đại điện đó, dường như thật sự trở thành phế tích.”
“Nếu như ngươi phát hiện dấu vết của ta, vậy rất có khả năng, nơi ngươi nói phế tích, cũng chính là nơi ta đã từng nói.”
Nói xong, Hứa Thanh vung tay, sau lưng Thần Tàng biến ảo, ba động khắp nơi, dung nhập Quang Âm Chi Bình vào trong, chầm chầm bay ra, lơ lửng trước mặt Tử Huyền.
Trên đó có cảm giác tràn ngập thời gian, khiến người ta không thể không bị cuốn hút, bản thân lại lấp lánh ánh sáng, hòa cùng ánh trăng, toả ra sắc màu rực rỡ.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Tử Huyền, khiến đôi mắt trong suốt của nàng thêm phần sáng ngời, lông mi dài khẽ rung động theo ánh nhìn, ba động từ làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra, biến thành sắc hồng nhạt, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ẩm ướt.
Sau một hồi lâu, Tử Huyền khẽ thở ra một hơi, ánh mắt từ Quang Âm Chi Bình thu hồi, nhìn về phía Hứa Thanh.
“Chúng ta, đi một chuyến?”
——–
[Nhĩ Căn]
Còn đang viết, buổi tối nhất định còn có, không viết xong không ăn cơm không ngủ!!..