Chương 1002: Thủ túc huynh đệ, các hiển thần thông | Quang Âm Chi Ngoại

Quang Âm Chi Ngoại - Cập nhật ngày 24/01/2025

Hứa Thanh nhìn chằm chằm vào ba cái bọt khí đang lơ lửng, rồi lại ngẩng đầu, hướng về phía Đội Trưởng. Đội Trưởng vẻ mặt chân thành, hỏi: “Tiểu A Thanh, như thế nào, thu hoạch lần này có được chứ, ha ha?”

Hứa Thanh im lặng không trả lời. Trong nháy mắt, tu vi trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển, khí thế bùng phát, sau lưng xuất hiện một tòa Bí Tàng khổng lồ, vang lên âm thanh ầm ầm như sấm rền, khiến cho không gian xung quanh tựa như cuồng phong bão bạt, bát phương chấn động.

Ánh mắt hắn trong khoảnh khắc bị bao phủ bởi một màn đen tối. Độc Cấm khí tức lan tỏa, trong Bí Tàng, nhật nguyệt phập phồng, Thương Long Thiên Đạo rít gào, hình thành một biển lửa nóng bỏng.

Hoả lò, đang thiêu đốt.

Chớp mắt, từng đạo quy tắc vô hình từ trong Bí Tàng tỏa ra, uốn lượn xung quanh Hứa Thanh. Đây là quy tắc của thế giới trong Bí Tàng, và giờ phút này đang khuếch tán, bao trùm lấy địa phận của hắn, tạo thành một chiến trường thuộc về hắn.

Ở trong chiến trường này, ý thiên đạo hiện rõ trên thân hình của Hứa Thanh. Không dừng lại, dị chất cũng vào khoảnh khắc này sinh sôi nảy nở, đó là Độc Cấm khí tức, khiến cho không gian nhanh chóng biến đổi.

Đội Trưởng thấy cảnh này, lòng không khỏi chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường. “Tiểu A Thanh, ngươi không tin đại sư huynh sao?” Nói xong, năng lực trong cơ thể Đội Trưởng cũng bộc phát, sau lưng hắn khí tức dâng lên, tạo ra một tòa Bí Tàng khác.

Bí Tàng của hắn không giống Hứa Thanh, bên trong ẩn chứa không phải thế giới, mà là một mảnh u tối, như Cửu U Địa Ngục, với những âm thanh chấn nhiếp lòng người, hình thành quy tắc lực lượng thuộc về hắn, khuếch tán bốn phương và đối kháng với quy tắc vô hình của Hứa Thanh.

“Tiểu A Thanh, xem ra ta phải thể hiện uy nghiêm của Đại sư huynh.” Đội Trưởng vung tay, trong mắt tỏa ra ánh lam quang rực rỡ.

Cùng lúc đó, Hứa Thanh tiếp tục bộc phát, từ Bí Tàng bên trong Tử Nguyệt lấp lánh, dâng lên một mảnh không gian Tử Nguyệt. Ánh trăng rơi xuống không phải ánh sáng bình thường, mà là từng đạo màu tím xuyên thấu.

Những tia sáng này ùn ùn kéo đến, khi thì lộ ra hình thái chân thật, khi lại hóa thành ánh trăng, mang vẻ quỷ dị đến cực điểm.

Khi những tia sáng này rơi vào người Đội Trưởng, hắn chấn động tâm thần, ánh lam quang của hắn đang bị tử quang bao trùm. Nhưng nhớ đến mình là đại sư huynh, Đội Trưởng chợt có thêm động lực, trong mắt hiện lên một vẻ khác lạ.

Một tầng lại một tầng lam quang tỏa ra, khiến cho toàn thân hắn lấp lánh, hình dáng cũng đang biến hóa, xuất hiện những con Nhuyễn Trùng màu lam, ánh mắt lấp lánh ngọn lửa chiến đấu.

“Tiểu A Thanh, lâu lắm chúng ta không chiến, lần trước còn ở bên Cấm Hải, tới đây, nếu ai thua, sẽ…”

Đội Trưởng vừa dứt câu, trên người Hứa Thanh đã truyền ra tiếng sấm sét ngập trời, tử quang bộc phát, tay phải hắn nâng lên chỉ vào bầu trời.

Hướng chỉ chính là Thần Linh Tàn Diện.

Cảnh tượng giống như hắn đã từng triệu hoán Tàn Diện trong Nguyệt cung, tựa như hôm nay thực sự muốn triệu hoán lần nữa. Dù cho trong Tử Sắc Thủy Tinh của hắn đã không còn hình ảnh Tàn Diện…

Nhưng Đội Trưởng rõ ràng không dám chắc, mí mắt hắn giật giật, tâm thần cuồng chấn, định nói nhưng lại nuốt xuống, sau khi chớp mắt vài cái, hắn chỉ biết cười ha ha.

“Tiểu sư đệ, chớ xúc động, có lẽ đại sư huynh nhớ lầm,” hắn ho khan.

Kết thúc lời nói, Đội Trưởng nhanh chóng giơ tay, lại lấy ra ba cái lông vũ.

“Là sáu, không phải ba.”

Trên người Hứa Thanh tử quang càng dày đặc. Nhịp tim Đội Trưởng loạn nhịp, cảm giác chột dạ mãnh liệt, vì thế sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị, từ túi trữ vật lại lấy ra ba cái lông vũ.

“Khụ, thôi đi, Tiểu A Thanh, thật sự chỉ có vậy.”

Đội Trưởng thở dài, thu hồi hết thảy tu vi, có phần bất lực nhìn Hứa Thanh.

Khí tức quanh Hứa Thanh chậm rãi tiêu tan, cho đến khi Tử Nguyệt trở về Bí Tàng, không gian xung quanh khôi phục như thường.

Thấy vậy, lòng Đội Trưởng thả lỏng, tự mãn dâng lên, thầm nghĩ: Tiểu A Thanh a Tiểu A Thanh, ngươi vẫn còn quá ngây thơ.

Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Đội Trưởng tỏ ra bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tiểu A Thanh, những thứ này… ngươi lấy đi bảy phần đi, là đại sư huynh sai rồi, không nên tham lam.”

Hứa Thanh không nói gì, yên lặng nhìn Đội Trưởng, sau khi suy nghĩ một chút, ánh mắt hắn dần dần thay đổi, lộ ra vẻ xa lạ và một chút cô đơn.

Ánh mắt cùng vẻ mặt đó khiến cho lòng Đội Trưởng thắt lại.

“Đại sư huynh…” Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, đây là câu nói đầu tiên hắn nói từ đầu đến giờ.

Đội Trưởng nghe xong, thân thể hắn chấn động.

“Ta không cần, đại sư huynh.” Hứa Thanh thì thào. “Đều cho ngươi đi.”

“Ta nhớ Phong Hải quận, ta phải trở về.”

Giọng Hứa Thanh có phần khàn khàn, nói xong, hắn xoay người rời đi, một cảm giác tịch mịch bao trùm lấy hắn, hình ảnh cô đơn lặng lẽ lướt qua.

Cảnh tượng này, Đội Trưởng cũng không nhận ra, có phần giống với lúc trước khi hắn sử dụng chiêu số trên người Hứa Thanh.

Lời nói của Hứa Thanh khiến Đội Trưởng cảm thấy áy náy, hắn nhận ra mình đã quá phận, không nên tham lam với người khác, nhất là tiểu sư đệ của mình.

Dẫu rằng đây là tính cách bẩm sinh của hắn, nhưng chứng kiến dáng vẻ Hứa Thanh lúc này, Đội Trưởng bất giác giậm chân, gào gọi: “Tiểu sư đệ, đại sư huynh sai rồi.”

Nói xong, hắn vung tay, tạo ra một đống lông vũ khổng lồ, rơi xuống đất tạo thành một tiếng động vang trời.

Áp lực thần uy, trong không khí dâng lên, so với sáu cái lông vũ nhỏ mà Đội Trưởng từng lấy ra, đống này cực kỳ hùng vĩ, khiến người ta phải giật mình.

“Ba phần, đây là ba phần Xích Mẫu huyết nhục, đều ở đây, quy tắc cũ, mỗi người một nửa!”

Đội Trưởng không màng gì khác, lớn tiếng tuyên bố.

Hứa Thanh dừng lại, điều chỉnh biểu tình, chậm rãi xoay người, nhìn Đội Trưởng, ánh mắt chân thành càng khiến lòng hắn cảm động, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh!”

Đội Trưởng thở phào một hơi, nhanh chóng gọi Hứa Thanh đến chia của.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã bên cạnh đống huyết nhục, chia chúng ra làm hai phần, Đội Trưởng đưa Hứa Thanh một cái túi da trữ vật đặc biệt, dùng để thu thập huyết nhục.

Thần Linh huyết nhục không phải vật thường, không phải ai cũng có thể dung nhập vào, mà túi da của Đội Trưởng, nhìn hoa văn cũng giống như là da của hắn…

Nhìn những thứ mình thu được, trong lòng Hứa Thanh tràn đầy phấn chấn, cảm thấy rất hài lòng với những thu hoạch sau nhiều năm ở Tế Nguyệt đại vực.

Phát hiện tâm tình Hứa Thanh thay đổi, Đội Trưởng trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, không nhịn được hỏi: “Tiểu sư đệ, lúc trước có phải ngươi đang diễn trò hay không? Tại sao ta cảm thấy cảnh tượng đó có chút quen thuộc…”

Hứa Thanh nghe câu hỏi, đè nén sự kích động trong lòng, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt Đội Trưởng, lắc đầu.

Đội Trưởng do dự, cảm thấy vẫn chưa hợp lý, sau vài cái chớp mắt, hắn định ra vẻ cô đơn, vừa muốn mở miệng thì Hứa Thanh đã lộ rõ vẻ khổ sở.

Cả hai, nhìn nhau, đều trầm mặc.

Một lúc sau, Đội Trưởng thở dài, ho khan một tiếng: “Tiểu A Thanh, ngươi học xấu rồi… Thôi, nói chính sự, thu hoạch của chúng ta không chỉ có vậy, còn một thứ nữa.”

Nói xong, Đội Trưởng theo bản năng quan sát xung quanh, thấp giọng mở miệng: “Những thứ này đến từ Xích Mẫu, một phần còn lại đến từ Lý Tự Hóa, hắn hứa hẹn khi trở về sẽ cho chúng ta một cái Thần giới!”

Hứa Thanh tức thì ngưng thần.

“Thần giới?”

“Thần giới!” Đội Trưởng gật đầu nghiêm túc.

Hứa Thanh vốn tin tưởng, nhưng thấy biểu tình nghiêm túc của Đội Trưởng, lòng hắn lại có chút nghi ngờ, song cũng không so đo, lại tiếp tục trò chuyện với Đội Trưởng.

Khi Xích Mẫu phân thân Trương Ti Vận huyết nhục cuối cùng được phân phối, Hứa Thanh không cần, hắn lấy một đoạn bụi gai màu tím còn lại từ Kinh Cúc Chi Quan.

Đối với sự phân phối này, Đội Trưởng rất hài lòng.

Cuối cùng, khi việc chia của kết thúc, Đội Trưởng tinh thần phấn chấn, mày nhướng lên, nhìn vào Hứa Thanh.

“Tiểu A Thanh, chuyện Tế Nguyệt đại vực cũng sắp kết thúc, ngươi chờ ta vài ngày, dù vợ trước của ta chưa trả lời tin tức, nhưng ta biết nàng vẫn chưa rời đi. Ta sẽ đi tìm nàng ôn chuyện.”

“Chờ khi ta trở về, chúng ta sẽ quay lại Phong Hải!”

Đội Trưởng liếm môi, tựa như trong lòng dấy lên một ngọn lửa, phất tay chào Hứa Thanh rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng của Đội Trưởng, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống.

Khu vực này có phong ấn của cả hai, với máu của Đội Trưởng, rất thích hợp cho Hứa Thanh bế quan. Hiện tại, Tế Nguyệt đại vực dưới sự bảo vệ của đám Thế Tử, vô cùng an toàn.

Vì vậy, Hứa Thanh không tìm kiếm gì thêm, giờ phút này hắn cúi đầu nhìn bụi gai màu tím trong lòng bàn tay, trên đó tử quang và hào quang Tử Sắc Thủy Tinh gần như giống nhau.

Điều quan trọng nhất là, khi hắn cầm bụi gai, trong cơ thể Tử Sắc Thủy Tinh rõ ràng vọng ra ba động.

“Hẳn là đồng nguyên chi vật.”

Hứa Thanh thầm thì, ánh mắt lộ ra quyết tâm, toàn lực thúc dụng Tử Sắc Thủy Tinh.

Trong chớp mắt, toàn thân hắn bộc phát tử quang, bao trùm bốn phương, đồng thời bụi gai màu tím trên tay cũng quang mang lấp lánh, hòa quyện vào nhau.

Sát na tiếp theo, tử quang tan biến, Hứa Thanh cúi đầu nhìn tay phải trống rỗng, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, sau đó cảm nhận được Tử Sắc Thủy Tinh của mình.

Tử Sắc Thủy Tinh, so với trước đây không có quá lớn biến đổi, chỉ có… Bên trong thủy tinh, không còn như những đám sương mù, mà xuất hiện một cái vòng xoáy.

Vòng xoáy lặng lẽ chuyển động, không biết thông tới nơi nào.

Đối với biến hóa này của Tử Sắc Thủy Tinh, Hứa Thanh cảm thấy mù mờ, thần thức của hắn nhập vào để xem xét, nhưng vòng xoáy này vô hạn sâu thăm thẳm, dù thần thức kéo dài, cũng không tìm được điểm cuối.

Nhưng trong quá trình tìm kiếm, Hứa Thanh cảm nhận được mối nguy hiểm.

Hắn cảm giác như có ánh mắt, ở cuối vòng xoáy này, đang nhìn về phía mình.

Hứa Thanh trầm ngâm, cuối cùng quyết định rút lui thần thức, không hành động thiếu suy nghĩ.

Rồi sau đó, hắn hít sâu một hơi, lấy túi da mà Đội Trưởng đưa ra, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Xích Mẫu huyết nhục, đối với Thần Linh mà nói là một loại dược liệu quý giá, còn đối với ta mà nói cũng là một cơ hội lớn.”

“Vậy, nếu đem những huyết nhục này vào Bí Tàng, cho Thiên Đạo hoả lò hấp thu, thì sẽ trợ giúp lớn bao nhiêu cho tu vi của ta?”

Hứa Thanh lòng đầy háo hức, sau khi trải qua sự kiện ở Tế Nguyệt đại vực, đặc biệt là tận mắt chứng kiến và tham gia vào chiến đấu với Thần Linh… Tất cả những điều này đã khiến cho hắn càng thêm khao khát sức mạnh.

Đặc biệt là… trước khi Chúa Tể Đệ Tứ Tử tử vong, câu nói của hắn vẫn quanh quẩn trong lòng Hứa Thanh.

“Quá khứ của ta, có phải cũng chính là tương lai của ngươi…”

Hứa Thanh trầm lặng, sau lưng Bí Tàng vang lên những âm thanh kỳ lạ, trong mắt bắn ra hàn quang.

Chỉ có mạnh lên, mới có quyền tìm Tử Thanh Thái Tử và chém giết hắn.

Chỉ có mạnh lên, mới có khả năng thăm dò bí ẩn của thế giới này và công bố chân tướng.

Chỉ có mạnh lên, mới có nắm chắc, nghịch chuyển mọi thứ!

Hứa Thanh giơ tay, ném túi da vào trong Bí Tàng!

Quay lại truyện Quang Âm Chi Ngoại

Bảng Xếp Hạng

Chương 04: Sơ lâm chiến trường

Thương Nguyên Đồ - Tháng 1 27, 2025

Chương 1354: Đây là lão tử xương cốt!

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng 1 27, 2025

Chương 03: Trời mưa

Thương Nguyên Đồ - Tháng 1 27, 2025