Q.1 - Chương 16: Thiên hạ vạn tu | Phổ La Chi Chủ

Phổ La Chi Chủ - Cập nhật ngày 16/01/2025

**Chương 16: Thiên Hạ Vạn Tu**

Canh tu, vui mừng tu, ăn tu, lữ tu, trạch tu. Những từ ngữ này, Lý Bạn Phong chưa từng nghe qua. Bây giờ lại cần phải để hắn lựa chọn.

Hầu Tử Khâu đặt Lý Bạn Phong xuống, để hắn dựa vào cây, nửa nằm: “Hắn hiện tại không thể động, trước cho hắn một bát hồi hồn canh.”

“Cho?” Người bán hàng rong lắc đầu, “Ta cái này nhưng không có cho không đạo lý.”

Hầu Tử Khâu sờ tay vào trong túi: “Tiền canh ta sẽ cho, hôm nay không mang quá nhiều tiền mặt, trước thiếu một chút.”

Người bán hàng rong lấy ra một cái nồi đất, phối hợp thảo dược, đổ thêm nước, rồi cho lên lửa than nấu canh.

“Hầu Tử Khâu, tiểu tử này với ngươi quan hệ thế nào? Ngươi đối với hắn tốt như vậy?” Người bán hàng rong vừa quạt lửa vừa hỏi.

“Hắn cho ta ăn.” Hầu Tử Khâu đơn giản trả lời.

Người bán hàng rong lại hỏi: “Nhập môn thuốc bột tiền ai cho?”

Hầu Tử Khâu đáp: “Ta ra hắn chọn cái đạo môn nào cũng được.” Nói xong, Hầu Tử Khâu từ trong túi móc ra một bàn tay trái, một con tay trái đã bị ăn một nửa.

Nguyên lai là hắn! Lý Bạn Phong chợt nhận ra, Hầu Tử Khâu chính là người trên xe lửa đã đòi hắn đồ ăn. Lúc ấy, thanh âm của nam nhân này rất thấp, Lý Bạn Phong không thể phân biệt được.

Lý Bạn Phong cho hắn hai hộp mì ăn liền, không ngờ bên người này lại cứu được tính mạng hắn.

“Có thuốc không? Giúp ta nối lại tay.” Hầu Tử Khâu đưa tay trái cho người bán hàng rong.

Nhìn thấy tình trạng cái tay trái, người bán hàng rong không muốn quản: “Dược Vương Câu, vị thần y kia không phải quen biết ngươi sao? Tìm hắn giúp đi, hắn thủ pháp cao minh lắm.”

Hầu Tử Khâu ban đầu cũng định đi tìm vị thần y đó, nhưng đã gặp người bán hàng rong, hắn không muốn nợ thêm ân tình của thần y.

Ân tình không phải dễ mà có, mà cái giá của người bán hàng rong lại rất thực tế.

Hầu Tử Khâu cười nói: “Đều đã đến đây, vẫn là tìm ngươi đi.”

“Ngươi tay như vậy còn tìm ta!” Người bán hàng rong vừa phàn nàn vừa lục tìm thuốc cao trong ngăn tủ: “Cái này cần dùng bao nhiêu thuốc cao? Lần sau nói với vợ ngươi, gặm chút thịt, lừa một chút bụng thôi, đừng cho ăn cả gân…”

Lý Bạn Phong nửa nằm dưới tán cây, nhìn người bán hàng rong lấy ra mấy túi thuốc cao. Hầu Tử Khâu đưa tay trái ra từ trong túi quần. Thật ra, hắn không có tay trái, mà chỉ còn lại một đoạn cổ tay.

“Đích thân ngươi làm đi!” Người bán hàng rong gói thuốc cao vào tay, Hầu Tử Khâu cầm phần còn lại trên cổ tay, đối diện phần bị đứt.

Thuốc cao nướng chín, người bán hàng rong tiến tới, quấn mấy lớp thuốc cao quanh cổ tay bị đứt, giống như dùng băng dính gắn lại.

Dính lên rồi? Hẳn có tác dụng chứ?

Lý Bạn Phong dù đã trải qua nhiều chuyện kì lạ nhưng thấy việc xử lý tay gãy của hắn thật quá lố. Muốn dính tay lại, chí ít cũng cần phải bôi chút nước bọt chứ?

Điều này làm Lý Bạn Phong càng thêm lo lắng, hắn hiện tại cảm giác nhịp tim đập nhanh, cảm tưởng như sắp nổ tung.

Và rồi, ngón út của Hầu Tử Khâu bỗng nhiên nhúc nhích.

Có phải mắt ta bị hoa?

Không hề, không chỉ có ngón út mà năm ngón tay của hắn, kể cả ngón áp út chỉ còn lại phần xương cũng đều nhỏ động.

Thật sự kết nối rồi!

“Vừa kết nối, đừng nóng vội động đậy!” Người bán hàng rong nhắc nhở, tiếp tục thoa thuốc vào tay Hầu Tử Khâu, rồi dùng băng gạc buộc chặt.

“Mười ngày không được dính nước, một tháng không được phá thuốc cao, tháng sau khi gặp mặt, nhớ mang tiền, chúng ta sẽ thanh toán!”

Hầu Tử Khâu nghe vậy gật đầu, ngồi lên xe kéo rời đi.

Hắn đi rồi! Ta làm sao?

Lý Bạn Phong thấp thỏm nhìn người bán hàng rong.

Người bán hàng rong nhìn một chút sức lửa, cầm khăn lau, đệm lên tay, đem nồi đất từ lửa than xuống, rót thuốc vào chén.

“Tiểu huynh đệ, uống thuốc đi.” Người bán hàng rong đưa phễu vào miệng Lý Bạn Phong, dùng một tay giữ phễu và tay kia rót thuốc vào.

Dòng nước ấm chảy trong dạ dày Lý Bạn Phong, hắn cảm thấy mí mắt nặng nề, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Một giờ trôi qua, Lý Bạn Phong mở mắt, thân thể đã có thể hoạt động.

Người bán hàng rong đang bận rộn, một tiểu hỏa tử khoảng mười tám, mười chín tuổi đến mua thuốc.

Tiểu tử cao khoảng một mét bảy, nặng chừng 170, khuôn mặt hắn cũng nhẵn nhụi như dáng người. Hắn nheo mắt lại, nghiêm túc đưa ra lựa chọn: “Ăn tu! Ta chọn!”

“Tốt!” Người bán hàng rong phất tay, mở ngăn kéo thùng hàng, dùng một thìa gỗ nhỏ múc một muỗng thuốc bột, đặt lên tấm giấy da trâu, bao kỹ càng, đưa cho béo con.

Béo con đưa sáu vạn Hoàn Quốc tiền giấy cho người bán hàng rong, định mở gói thuốc lên để ăn, thì người bán hàng rong hô lớn: “Chờ đã!”

Béo con trừng mắt: “Sao vậy? Tôi đưa tiền rồi! Ngươi không định tăng giá luôn chứ?”

Người bán hàng rong đánh giá béo con, không trả lời.

Béo con đứng sau một nam tử mặc âu phục chỉnh tề, cũng đến mua thuốc bột, cười nói với béo con: “Ngươi thật sự không hiểu gì, người bán hàng rong này cứu ngươi chứ không phải gạt người!”

Người kia hơn hai mươi tuổi, đầu đội mũ dạ, mặc âu phục, có vẻ bệ vệ, theo sau là năm tên tùy tùng và một xa phu, khí chất không tầm thường.

Béo con đáp: “Tôi đưa tiền, dựa vào cái gì không cho tôi uống thuốc?”

Nam tử đó đầy vẻ khinh bỉ nhìn béo con: “Thuốc này sao ăn được? Đây là sản phẩm tinh túy của nhiều bậc tiên hiền chế ra, dược tính cực mạnh, ngươi mà ăn như vậy thì không phải ruột bụng nát sao?”

Người bán hàng rong thu dọn thùng hàng nói: “Thuốc này là để bôi lên cơ thể chứ không phải ăn.”

Béo con sững sờ, cầm gói thuốc hỏi: “Bôi ở đâu?”

Người bán hàng rong đáp: “Chỉ cần dính lên da, bôi ở đâu cũng được, nhìn ngươi cho thuận tiện.”

Nam tử ở phía sau dặn dò thêm: “Chọn chỗ mỡ dày thì thuốc này sẽ rất đau, ta từng thấy một người tỷ tỷ, bôi thuốc lên mập đào viên, kết quả đau không thể bước đi!”

“Bị thương thì không sợ!” Béo con cười khinh thường nói, lộ ra bụng trắng, hướng về phía người bán hàng rong bảo: “Xoa cái này, chỉ là ăn tu thôi!”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Ngươi lại hiểu lầm rồi, thuốc bột này chỉ có thể giúp ngươi nhập môn, không thể đưa ngươi lên thượng tầng.”

Béo con tức giận: “Đây không phải gạt người sao, thuốc đắt như vậy mà không đưa lên được?”

Người bán hàng rong không muốn giải thích thêm, chỉ nhốt ngăn kéo lại.

Nam tử nhà giàu không kiên nhẫn nữa: “Nếu ngươi không hiểu gì, tìm người biết hỏi chút, đừng ở đây gây rối!”

Người ta đây là nhập môn thuốc bột, không dễ mà lên tầng được đâu.

Béo con ngơ ngác: “Qua cái gì cơ?”

Nam tử nhà giàu cũng không nhớ rõ: “Ăn tu, nghe như muốn ăn nhiều cơm…”

Người bán hàng rong nói: “Ăn tu muốn lên một tầng thì cần ăn hai mươi cân đồ ăn một lần.”

“Hai mươi cân…” Béo con cảm thấy lo lắng, “Một lần là bao lâu thời gian, ăn một ngày cũng được xem là một lần sao?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Nghĩ gì thế? Một lần là một giờ, đã qua một giờ thì không giữ lời được đâu.”

Nghe xong béo con im lặng, một giờ sao có thể ăn được hai mươi cân đồ ăn?

Nhìn béo con băn khoăn, người bán hàng rong vung tay, lại xuất hiện sáu vạn khối tiền trong lòng bàn tay.

“Nếu giờ hối hận còn kịp, ta trả lại tiền cho ngươi.”

Béo con cắn răng, vỗ thuốc bột lên bụng mình.

Thuốc bột vừa dính lên da thì nhanh chóng biến mất, béo con mặt mày xanh xao, lê bước đến bên Lý Bạn Phong ngồi xuống.

“Đau quá, thật sự đau muốn chết!”

“Có bao nhiêu đau?” Lý Bạn Phong hiếu kỳ hỏi.

“Đau như bị lửa thiêu, không chịu nổi!” Béo con mặt mày co rúm.

Nam tử nhà giàu nhìn thấy vẻ thống khổ của béo con, biểu cảm trên mặt có phần phức tạp.

“Dù sao cũng phải chịu đựng lần này, đến thì đến thôi!” Nam tử đi tới bên người bán hàng rong, “Ta muốn vui mừng tu thuốc bột.”

Người bán hàng rong nhìn nam tử đó, hỏi: “Nhìn ngươi không giống người thiếu tiền, sao lại chọn con đường vui mừng tu này?”

Nam tử đáp: “Chính con đường này, thật sự là theo ý ta.”

Người bán hàng rong cười nói: “Tu trạch tu, ở nhà lớn tu vi, không tốt sao?”

Nam tử lắc đầu: “Ta người này, chờ không nổi, không bàn nhiều, ta chỉ muốn vui mừng tu thôi!”

Người bán hàng rong nói: “Ta cũng nhắc cho ngươi một câu, vui mừng tu thượng tầng, một ngày phải mười lần, một ngày không thể gián đoạn, nhất định phải kiên trì hai tháng, như vậy mới có thể lên tới tầng thứ nhất.”

Mười lần một ngày? Lý Bạn Phong trợn tròn mắt!

Đây là làm chuyện gì vậy? Không phải ta tưởng tượng ra loại sự tình này sao?

Hai tháng, mỗi ngày đều phải mười lần!

Quả thật là một phú gia công tử gan dạ!

“Quy củ ta đã hiểu!” Nam tử nhà giàu lấy trong tay tùy tùng ra 50 ngàn Hoàn Quốc tiền giấy, đưa cho người bán hàng rong. Người bán hàng rong nhận tiền, cũng gói lại một túi thuốc bột cho nam tử.

Một tên tùy tùng bên cạnh nói: “Thiếu gia, bôi ở nơi mỡ dày đi, thuốc này thật sự đau.”

Nam tử chỉ hừ một tiếng: “Trước đông người thế này mà cởi quần, mi làm ta thành cái gì?”

Nam tử đó xé cổ áo, bôi thuốc bột lên ngực.

Thuốc bột vừa dính vào da, nam tử mềm nhũn chân, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Mấy tên tùy tùng ở sau tiến lên nâng, nam tử vung tay ngăn lại: “Không cần, ta tự đứng được.”

Hắn lảo đảo đi tới bên Lý Bạn Phong, ngồi xuống, tuy mồ hôi tuôn ra, nhưng vẫn cắn răng không kêu.

Lý Bạn Phong thực sự khó hiểu: “Hai vị bằng hữu, thuốc đã đau như vậy, sao không đợi về nhà rồi bó thuốc? Bên nhà cũng có người chăm sóc.”

Béo con lúc này đã khá hơn, thấy có người còn vô tri hơn mình, cảm thấy ưu việt vội bật cười: “Ngươi thật sự không hiểu gì, đây là quy củ của người bán hàng rong. Ngươi ở đây mua thuốc bột nhập môn, nhất định phải bôi thuốc ngay trước mặt người bán hàng rong, nửa giờ đầu không có biến dị thì mới có thể rời đi, nếu không có chuyện gì, người bán hàng rong hoàn toàn không chịu trách nhiệm.”

Nam tử nhà giàu nhìn Lý Bạn Phong, chịu đựng đau đớn hỏi: “Vị bằng hữu này, quần áo của ngươi, giống như không phải người như chúng ta?”

Béo con cũng thấy kỳ quái: “Ngươi có phải từ trên xe lửa xuống không? Ta nghe nói, từ trên xe lửa xuống, đều là người đi qua Cửu Thiên Tiên Giới!”

Nam tử lắc đầu: “Không phải Cửu Thiên Tiên Giới, mà là bên ngoài châu, bên ngoài châu ta không từng đi qua, nhưng trong nhà ta có người đi qua. Ta họ Mã, ở nhà xếp hạng thứ năm, người quen gọi ta là Mã Ngũ. Không biết hai vị xưng hô như thế nào?”

Vị thiếu gia này gia cảnh tốt, nhưng cách nói rất đơn giản.

Béo con liền ôm quyền: “Ta họ Tần, ở nhà đứng hàng thứ lão Cửu, mọi người quen đều gọi ta là Tần Tiểu Bàn.”

Tần Tiểu Bàn? Cái tên không có liên quan đến thứ bậc lão Cửu sao?

Lý Bạn Phong nói: “Ta họ Lý, ở nhà xếp hạng lão Thất, người quen đều gọi ta là Lý Thất.”

“Năm bảy chín?” Mã Ngũ sửng sốt một lát.

Tần Tiểu Bàn cười một tiếng: “Liên tiếp các số lẻ, đây cũng xem như một trận duyên phận!”

Có lẽ thật sự coi trọng điểm này duyên phận, Mã Ngũ chủ động hỏi chuyện: “Lý huynh, không biết ngươi đã chọn đạo môn nào?”

“Đạo môn?” Lý Bạn Phong chưa hiểu rõ.

Mã Ngũ sửng sốt một lát, chợt nhớ ra Lý Bạn Phong chưa biết gì: “Ta nhớ ra rồi, bên ngoài châu, không gọi là tu hành vi đạo môn, mà phải gọi là nghề nghiệp, cũng không gọi là người tu hành mà phải gọi là ám năng giả.”

Ám năng giả!

Khái niệm này Lý Bạn Phong nghe qua, những người đuổi giết hắn từ Ám Tinh Cục chính là ám năng giả.

Tên người có mắt to toàn thân toàn là dầu đó, hắn là nghề gì? Hẳn là ăn tu?

Chắc chắn trước đó hắn đã ăn nhiều dầu, cho nên thân thể mới có thể bốc lên dầu.

Có khi Hà Gia Khánh cũng là ám năng giả.

Có thể giám sát từ xa, hắn còn nghề gì nữa?

Nguyên lai cái gọi là nhập môn, chính là trở thành ám năng giả.

Người bán hàng rong đang bán là dược liệu giúp trở thành ám năng giả. Hắn không chỉ bán dược tề, mà còn bán đồ dùng hàng ngày.

Một lão ông đến mua nến. Một đứa bé đến mua đường phèn. Còn có một nữ nhân mang theo bình gốm, đến mua kem bảo vệ da, sau khi đưa hết cho người bán hàng rong một đồng bạc, người bán hàng rong kiểm tra chính xác, cho nữ nhân đó đầy một muôi lớn.

Nhân lúc người bán hàng rong đang bận rộn, Mã Ngũ lại hỏi: “Lý huynh, ngươi đã chọn nghề nghiệp nào chưa?”

Lý Bạn Phong lắc đầu: “Ta chưa nghĩ kĩ.”

Mã Ngũ vừa nhấp một ngụm nước, đau đớn phần nào dịu lại, khuyên Lý Bạn Phong một câu: “Thấy không hợp, cũng không cần tùy tiện ra tay, người bán hàng rong mang theo năm loại thuốc bột, nếu cảm thấy không hợp ý, thì chờ lần sau cũng được, đạo môn chọn trúng thì không có thuốc hối hận mà ăn.”

Lý Bạn Phong càng cảm thấy kinh ngạc: “Canh tu, vui mừng tu, ăn tu, lữ tu, trạch tu, ngoài năm cái đạo môn này, chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác?”

“Có chứ!” Tần Tiểu Bàn hưng phấn nói, “Văn tu, võ tu, độc tu, thuốc tu, dòm ngó tu, niệm tu, trùng tu, cỏ tu, khói tu, rượu tu, tình tu, ngủ tu… Thế gian trăm môn, thiên hạ vạn tu!”

Quay lại truyện Phổ La Chi Chủ

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 58: Ta cho quan nhân thêm một phòng

Phổ La Chi Chủ - Tháng Một 17, 2025

Chương 57: Thi thể bán không?

Quang Âm Chi Ngoại - Tháng Một 17, 2025

Q.1 – Chương 57: Ngậm huyết đồng hồ quả lắc

Phổ La Chi Chủ - Tháng Một 17, 2025