Chương 1179: Phạm Thiên một giấc chiêm bao | Mục Thần Ký
Mục Thần Ký - Cập nhật ngày 15/02/2025
Nàng nhìn thấy một mộng cảnh khác, nơi đó có hàng trăm bản thể của chính nàng, cùng hàng trăm Tần Mục. Bọn họ đang quan sát thần thông của Âm Thiên Tử, cùng nhau thảo luận, nghiệm chứng.
Đế Dịch Nguyệt lại nhìn về phía những nơi khác, nàng lại thấy được những mộng cảnh khác. Nàng ở trong những mộng cảnh đó đang cùng Âm Thiên Tử cười nói vui vẻ, nghiên cứu thảo luận làm sao để hoàn thiện Minh Đô Thiên Môn, làm sao đem tứ đại Đế Tọa công pháp dung nhập vào trong thiên môn, làm sao lợi dụng Luân Hồi chi đạo để thống nhất bốn môn Đế Tọa công pháp.
Đó là những cảnh tượng tái hiện trong trí nhớ của nàng!
Nàng còn chứng kiến rất nhiều Tần Mục cùng mình ở đó, ghi chép lại những lời bọn họ nói, suy luận những công pháp thần thông mà bọn họ nhắc tới, ghi nhớ chi tiết không bỏ sót.
Cho dù là Đế Dịch Nguyệt tự mình hồi tưởng lại những chuyện này, cũng không thể nào rõ ràng đến như vậy!
Đế Dịch Nguyệt quay đầu nhìn về những phương hướng khác, nàng nhìn thấy vô số mộng cảnh lớn nhỏ. Những mộng cảnh kia ghi chép lại từng li từng tí chuyện giữa nàng và Âm Thiên Tử, có những hồi ức mỹ hảo không gì sánh được, có những hồi ức lại khiến nàng cảm thấy thống khổ.
Có hình ảnh nàng chìm đắm trong bể tình, cũng có hình ảnh Âm Thiên Tử tập kích Phong Đô, còn có hình ảnh bạn bè thuyết phục nàng rời xa Âm Thiên Tử.
Trong mỗi mộng cảnh đều có một Đế Dịch Nguyệt và một Âm Thiên Tử, làm nổi bật lên những chi tiết mà trước kia nàng chưa từng chú ý tới.
Cuối cùng, ánh mắt Đế Dịch Nguyệt rơi vào mộng cảnh cuối cùng, đó là hình ảnh nàng cùng Âm Thiên Tử bái đường thành thân.
Tần Mục cũng chú ý tới một màn kia, cau mày nói: “Tỷ tỷ, ta dùng Vô Thượng Thần Thức để dẫn dụ tỷ biến ký ức thành mộng cảnh, không ngờ lại lật lại cả ký ức này. Tỷ tỷ, ta sẽ tiêu diệt mộng cảnh này…”
“Không cần.”
Đế Dịch Nguyệt lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoạn mộng cảnh kia, nói: “Khi hắn giết ta, hắn đã vận dụng bản lĩnh thật sự, điều này có tác dụng rất lớn đối với việc phá giải luân hồi thần thông của hắn.”
Tần Mục giật mình, đành phải nghe theo nàng.
Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc nhìn nơi đó, nửa đoạn đầu ký ức là hồi ức tốt đẹp nhất của nàng, khắc cốt ghi tâm, nửa đoạn sau lại là ký ức đau lòng nhất, cũng khắc cốt ghi tâm không kém.
“Phật pháp ta cũng từng học qua, ta còn từng bái Đại Phạm Thiên Vương Phật làm sư phụ.”
Đế Dịch Nguyệt như vừa tỉnh lại từ trong đoạn hồi ức đau khổ kia, giống như người không có việc gì, hướng Tần Mục cười nói: “Ta nói với lão Phật, ta muốn học Đế Tọa chân kinh của hắn, lão Phật nói với ta, ngươi quá thông minh, học không được. Môn công pháp này là công pháp dành cho kẻ ngốc, càng thông minh càng không thể học được.”
Tần Mục sắc mặt tối sầm, hậm hực nói: “Ta cũng không có học được, ta là bị lão Phật trực tiếp nhét vào trong đầu, không hiểu được nguyên lý, chỉ biết dùng.”
Đế Dịch Nguyệt cười nói: “Ta năn nỉ lão Phật truyền cho ta, lão Phật truyền, ta quả nhiên không học được. Về sau liền dứt bỏ ý niệm này, rời khỏi Phật giới. Mãi đến sau này ta mới hiểu được, không phải kẻ ngốc mới có thể học được, mà là Vô Lượng Kiếp Kinh cần một loại thông minh khác với sự thông minh mà chúng ta thường nói đến, nhưng ta vẫn như cũ không cách nào lĩnh hội.”
Bọn họ vừa cười vừa nói, Đế Dịch Nguyệt chỉ cảm thấy các loại tin tức từ trong từng mộng cảnh truyền đến trong đầu nàng, cực kỳ nhanh chóng. Đó là thành quả nghiên cứu của vô số Tần Mục và Đế Dịch Nguyệt trong hàng trăm ngàn giấc mộng.
Vô Lượng Kiếp Kinh của Tần Mục đã không còn là Vô Lượng Kiếp Kinh đơn thuần, mà là kết hợp với Vô Thượng Thần Thức mà sinh ra một loại thần thông kỳ lạ mới.
Đế Dịch Nguyệt từng thấy lão Phật thi triển Vô Lượng Kiếp Kinh, lấy mộng nhập đạo, bất quá đó là lão Phật ở trong giấc mộng hóa thành từng sinh mệnh, lấy những diện mạo khác nhau hành tẩu tại từng Chư Thiên, từng thế giới, trải nghiệm thế sự, rèn luyện hồng trần.
Chờ đến khi Đại Phạm Thiên tỉnh mộng, từng sinh mệnh khác biệt, những cảnh ngộ và kinh nghiệm khác nhau trở lại trong đầu hắn, khiến trí tuệ của hắn càng thêm thông suốt, càng thêm viên mãn.
Lão Phật không cần suy diễn, không cần tính toán, hắn muốn đạt tới cảnh giới đại triệt đại ngộ trong tâm hồn.
Hắn không thể làm được như Tần Mục.
Tần Mục mộng nhập đạo, cần có khả năng tính toán cường đại, năng lực suy diễn, năng lực thử lỗi. Nếu để lão Phật đi học, hắn sẽ không còn cách nào mộng nhập đạo, không cách nào trải nghiệm Vô Lượng Lượng Kiếp.
Đây là điểm khác biệt giữa hắn và Tần Mục.
Giấc mộng này cho Đế Dịch Nguyệt cảm giác rất dài, không biết đã qua bao nhiêu năm, vô số nàng cùng Tần Mục hiệp đồng trí tuệ, cuối cùng cũng giải khai được Luân Hồi chi đạo ẩn chứa trong Minh Đô Thiên Môn.
Theo mộng cảnh tan vỡ, các loại lĩnh ngộ trở lại trong đại não mỗi người bọn họ, khiến cho hai người nhắm mắt lại, riêng phần mình hồi tưởng, chỉnh lý thật lâu.
Chờ đến khi Đế Dịch Nguyệt mở mắt, đã thấy mình vẫn đứng ở dưới Minh Đô Thiên Môn, mà Tần Mục lại không biết đã rời khỏi nơi này từ khi nào.
Nàng nhìn thấy Xích Tú Thần Nhân đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay, Xích Tú Thần Nhân đi tới, nói: “Thiên Vương, Mục Thiên Tôn bảo ta lưu lại nói cho ngài, hắn đi trước một bước, đã rời đi gần nửa ngày.”
Đế Dịch Nguyệt hỏi: “Hắn có để lại lời gì không?”
Xích Tú Thần Nhân nói: “Hắn nói, tỷ tỷ lưu lại Phong Đô, vĩnh viễn không thể báo thù. Muốn báo thù, nhất định phải đi ra.”
Đế Dịch Nguyệt trầm tư một lát, mặt giãn ra cười nói: “Ta hiểu rồi. Ta đi gặp Đế Thích Thiên Vương. Chiếc Bỉ Ngạn Phương Chu ở Nguyên giới, chỉ có hắn mới có thể sửa chữa.”
Tần Mục rời khỏi Phong Đô, trở lại Thiên Âm giới.
Thiên Âm nương nương đợi hắn một thời gian rất dài, nhìn thấy hắn đi ra, không khỏi mừng rỡ vạn phần, vẫy tay cười nói: “Mau đến đây. Ta sẽ thi triển pháp thuật thần thông cho ngươi xem, ngươi nhất định sẽ vui vẻ!”
Tần Mục đi tới trước, đã thấy Thiên Âm nương nương chẳng biết từ lúc nào đã dùng Thiên Âm Chi Kim trộn với bùn, nặn ra một ít em bé, có nam có nữ, từng đứa đứng trên mặt đất.
Thiên Âm nương nương thần thần bí bí, cười nói: “Ta vốn định dùng một ít hoa cỏ, điểm hóa chúng. Bất quá nơi này của ta là nơi về của Linh Hồn Hắc Sa, rất khó trồng sống hoa cỏ, cho nên chỉ có thể nặn chút tượng đất.”
Nàng thi triển thần thông, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, chỉ thấy thần thông rơi xuống, từng em bé kia vậy mà mở to miệng ngáp, như vậy có tam hồn thất phách, biến thành từng sinh mệnh!
Tần Mục kinh ngạc không thôi, loại bản lĩnh này, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy!
Hồn phách của hắn mặc dù là do chính mình sáng tạo ra, nhưng hắn dựa theo phương pháp của trời sinh Cổ Thần, mượn Linh Thai thần tàng khai thiên tích địa mà diễn sinh Cổ Thần, để cho mình sinh ra hồn phách.
Cái này khác với thủ đoạn của Thiên Âm nương nương, Thiên Âm nương nương là trực tiếp ban cho những vật thể không có hồn phách hồn phách, để chúng biến thành sinh linh!
“Không được động!”
Thiên Âm nương nương nhìn thấy những tượng đất kia muốn động đậy, liền vội vàng khoát tay nói: “Không được động! Các ngươi là thân thể bằng bùn, khẽ động thân thể liền tan ra, sẽ chết!”
Tần Mục nâng tay phải lên, duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng vạch một cái, hắn thi triển Tạo Hóa Chi Đạo, tạo hóa thần thông bắn ra, bao phủ lấy những tượng đất kia, cười nói: “Nương nương, Thiên Âm giới này của ngươi trừ ngươi ra, còn chưa có sinh linh bản địa, hôm nay ngươi và ta liên thủ tác thành cho bọn hắn đi.”
Nhưng thấy những tượng đất này lập tức sinh sôi huyết nhục, sinh ra ngũ tạng lục phủ, xương cốt cơ bắp tóc da, rất nhanh biến thành từng sinh mệnh hoạt bát!
Những tượng đất kia vừa mừng vừa sợ, cùng nhau nhảy nhót, sau một lúc lâu lại hướng Thiên Âm nương nương cùng Tần Mục lễ bái, kêu lên: “Thiên Phụ! Thiên Mẫu!”
Thiên Âm nương nương cũng vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Thần thông của chúng ta, lại còn có thể sáng tạo ra sinh mệnh chân chính! Thật thú vị! Ta lại đi làm một chút tượng đất!”
Nàng đang muốn đi làm tượng đất, Tần Mục vội vàng cáo từ, nói: “Nơi này của ngươi là tịnh thổ, nhưng bên ngoài thì không. Ta không thể ở đây lâu. Nương nương, ngươi không còn cô đơn một mình, ngươi có con dân của mình, chỉ cần có trách nhiệm với bọn hắn.”
Thiên Âm nương nương nhìn hắn, cười nói: “Ngươi đột nhiên nghiêm túc lên, thật là dọa người.”
Tần Mục cười ha ha một tiếng, phất phất tay, nói: “Nếu ngoại địch đánh vào, giết con dân của ngươi, ngươi sẽ đối phó ra sao?”
Thiên Âm nương nương đưa mắt nhìn hắn đi xa, lại cúi đầu nhìn những hài nhi chạy loạn đầy đất kia, những hài nhi này là những sinh mệnh đầu tiên sinh trưởng ở Thiên Âm giới.
“Ta sẽ bảo vệ tốt bọn hắn, nhất định sẽ!” Nàng thầm nghĩ trong lòng.