Chương 1173: U Thiên Tôn bùa vàng | Mục Thần Ký
Mục Thần Ký - Cập nhật ngày 15/02/2025
Tần Mục đáp thuyền lớn, cùng đội buôn Duyên Khang về lại Duyên Khang. Đến nơi, hắn đi trước gặp Câm Điếc và Mù Lòa, thuật lại chuyện Tổ Đình. Hai người nghe xong hai mắt tỏa sáng, đôi mắt Mù Lòa càng thêm sáng tỏ, liền muốn lập tức lên đường tới Tổ Đình.
Tần Mục vội vàng khuyên can, nói: “Nơi đó có rất nhiều kỳ trân dị thảo, chỉ cần gọi Dược sư gia gia đi cùng. Vả lại, bảo địa của ta chính là đệ nhất bảo địa ở Tổ Đình, cần phải có cường giả trấn thủ, tránh cho bị cường giả nhất mạch Thập Thiên Tôn chiếm mất. Bởi vậy, ta định mời các vị Nhân Hoàng trong Nhân Hoàng điện qua đó tọa trấn. Tổ Đình có chút xa xôi, lại thêm hung hiểm, đến lúc đó cùng nhau đi, còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Nhị lão nghe vậy mới đành nhẫn nại.
Linh Dục Tú sai người lập tức liên lạc Dược sư và Sơ Tổ Nhân Hoàng, nói: “Bọn họ tới đây còn cần mấy ngày, các ngươi chờ đợi thêm ít hôm.”
Tần Mục lấy thư của Tiều Phu Thánh Nhân, lặng lẽ thôi động Khiên Hồn Dẫn. Một lát sau, hắn thu thư, mang theo đèn lồng của Nguyệt Thiên Tôn, đứng dậy rời đi.
Hắn đã cảm ứng được vị trí của Tiều Phu Thánh Nhân. Chỉ cần chiếu theo đó tìm kiếm, liền có thể tìm thấy Phong Đô.
Nguyên giới cực kỳ rộng lớn, Tần Mục khều đèn lồng tiến lên, đi gần nửa ngày, rốt cục đến đầu nguồn Dũng Giang.
Ở nơi này, Dũng Giang không còn là Dũng Giang, mà là Thiên Hà, từ trong từng Chư Thiên của Nguyên giới chảy ra, hội tụ vào một chỗ, phiêu diêu mà lên, từ Nguyên giới đến vực ngoại Thiên Đình, rồi đến Tứ Cực Thiên.
Tần Mục đi đến đầu nguồn Dũng Giang, nhìn quanh bốn phía. Hắn thấy dãy núi đã từng vắt ngang Đại Khư nam bắc sườn đồi, nay đã bị giải phong, chia Nguyên giới ra vô số đoạn. Từng tòa sườn đồi từ Nguyên giới nam, đứt quãng kéo dài đến Nguyên giới bắc.
Hắn dẫn theo đèn lồng dạo bước, không lâu sau, đột nhiên thân hình lóe lên, biến mất khỏi Nguyên giới.
Cùng lúc đó, trong Nguyên Mộc Thiên Cung, tượng thần bằng bùn của Hiểu Thiên Tôn đột nhiên khẽ động. Thần khí Ngự Thiên Tôn bên ngoài Thiên Cung lập tức mở hai mắt, quét về phía Tần Mục biến mất!
Ánh mắt hắn thấm nhuần tầng tầng hư không, nhìn rõ từng tòa Chư Thiên, chỉ là từ đầu đến cuối không tìm thấy tung tích Tần Mục.
“Tiểu tử này chẳng lẽ đi U Đô?”
Thần khí Ngự Thiên Tôn kia đổi ánh mắt, trông về phía U Đô. Tượng thần bằng bùn trong Thiên Cung cực kỳ linh động, cau mày nói: “Hắn lần này chạy đến Duyên Khang chiêu binh mãi mã thì thôi đi, lại còn chạy loạn khắp nơi, khẳng định có mưu đồ. Mục Thiên Tôn a, ngươi không thể thành thành thật thật làm quân cờ sao…”
Ánh mắt Thần khí Ngự Thiên Tôn quét vào trong U Đô, như hai đạo cột sáng huy hoàng, thô to vô song. Trong bóng đêm, hắn liếc nhìn một phen, không tìm được Tần Mục, liền quét về phía nhục thân Thổ Bá hắc ám trong U Đô.
Nhưng vào lúc này, một chiếc thuyền giấy ung dung lái tới. Trên thuyền giấy, một lão giả dẫn theo đèn bão, chiếu thẳng vào mặt Thần khí Ngự Thiên Tôn. Tượng thần bằng bùn đột nhiên hai mắt tối đen, biến thành mù lòa.
Lão giả kia nắm một tấm giấy vàng, dán về phía Thần khí Ngự Thiên Tôn.
Đợi đến khi tượng thần bằng bùn khôi phục ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy mi tâm Thần khí Ngự Thiên Tôn dán một tấm giấy vàng, phía trên viết những chữ U Đô văn tự ngoằn ngoèo như gà bới.
“U Thiên Tôn!”
Tượng thần bằng bùn giận tím mặt. Chiêu này của U Thiên Tôn cực kỳ lợi hại, một tấm bùa liền đem Thần khí Ngự Thiên Tôn của hắn phong ấn, phong bế hết thảy thể khiếu, khiến hắn không cách nào khống chế Thần khí Ngự Thiên Tôn!
“Tấm bùa này, không dễ dàng bóc ra như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút.”
Hắn phi thân lên, tiếp cận mi tâm Thần khí Ngự Thiên Tôn, phồng lên pháp lực trong tượng thần bằng bùn, cẩn thận vạn phần vươn tay, hướng giấy vàng tiếp cận.
Nhưng vào lúc này, giấy vàng trên mi tâm Thần khí Ngự Thiên Tôn đột nhiên bay lên, lại thêm hai tờ giấy vàng!
Một tấm bùa khác “bá” một tiếng dán lên mi tâm tượng thần bằng bùn!
Tượng thần bằng bùn lập tức cảm giác toàn thân các nơi đều bị phong ấn, bất luận nguyên khí hay thần thức đều không thể rời khỏi thân thể diễn biến thành thần thông.
Không chỉ có vậy, hắn còn cảm giác thân thể này vô cùng nặng nề, không bị khống chế, từ không trung rơi xuống!
Qua một hồi lâu, chỉ nghe “bộp” một tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tượng thần bằng bùn bị ngã vỡ nát, có muốn dán lại cũng không nổi!
Lúc này, thần thức và nguyên khí trong tượng thần bằng bùn mới cảm giác được khôi phục tự do. Liền thấy tờ giấy vàng kia bay lên, bên trong truyền đến thanh âm lạnh như băng của U Thiên Tôn: “Chớ chọc U Đô…”
Bá.
Giấy vàng biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, tờ giấy vàng trên trán Thần khí Ngự Thiên Tôn cũng tự tróc ra, biến mất không thấy gì nữa.
“U Thiên Tôn!” Thần khí Ngự Thiên Tôn nắm chặt quyền, nhưng không đánh vào U Đô.
Lúc này, Tần Mục đã tới Thiên Âm giới.
Từ khi Nguyên giới phá phong, Thiên Âm giới liền mất đi liên hệ với ngoại giới. Vết nứt nguyên bản kết nối Đại Khư cũng đã biến mất.
Tần Mục đi vào Thiên Âm giới, từ xa nhìn lại, thấy rất nhiều thần thông giả và thần chỉ Duyên Khang đã xây dựng từng tòa thần thành, phồn diễn sinh sống.
Từ khi Thiên Âm giới được Tần Mục phát hiện, Duyên Phong Đế và quốc sư Giang Bạch Khuê liền phái một số thần thông giả và bách tính Duyên Khang đến đây sinh hoạt, cũng là giúp Thiên Âm nương nương kiến thiết Thiên Âm giới.
Dù sao Thiên Âm nương nương nơi này không có ai, chỉ có một mình nàng.
Nàng hiện tại đã không còn là Cổ Thần, nhưng lại có được lực lượng như Cổ Thần. Mà điều đáng quý hơn, là nàng đã nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xích của Cổ Thần đại đạo, có thể tu luyện đại đạo khác.
Đương nhiên, khi đó Tiều Phu Thánh Nhân, Diêm Vương, Hư Sinh Hoa, đám người được Tần Mục mời tới phá giải Thiên Âm giới đại đạo phù văn, cũng thúc đẩy Thiên Âm nương nương lĩnh ngộ tự thân đại đạo thần thông, giải quyết Linh Hồn Hắc Sa và tai họa của Thiên Âm giới.
Duyên Phong Đế phái thần thông giả và bách tính Duyên Khang tới, cũng đồng dạng là vì khai phát Thiên Âm giới thần thông. Vô luận đối với Duyên Khang hay đối với Thiên Âm nương nương, đều có lợi ích to lớn.
Bất quá, khi Duyên Khang kiếp bộc phát, nơi này không bị ảnh hưởng, ít nhiều cũng coi là một chuyện may mắn.
“Năm đó, bởi vì chúng ta phục sinh Thiên Âm nương nương, bình định Thiên Âm giới chi loạn, còn có phá giải Thiên Âm giới đại đạo phù văn, cho nên Thiên Âm nương nương đã tặng cho mỗi người chúng ta một viên bảo châu.”
Tần Mục từ xa nhìn lại, thấy Thiên Âm nương nương ngồi trên không Thiên Âm Chi Hải, đang tu luyện. Thiên hạ hết thảy phá toái linh hồn đều về Thiên Âm giới, đều do thần thông của Thiên Âm nương nương tả hữu.
Lúc này, Thiên Âm nương nương hiển nhiên tu vi tăng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh. Tần Mục xa xa liền thấy được sau lưng nàng, một tòa cát đen giống như Thiên Cung tọa lạc, cực kỳ hùng vĩ bao la!
“Thiên Âm nương nương dùng tự thân đại đạo thần quang luyện thành bảy viên bảo châu, phân biệt tặng cho quốc sư, Sơ Tổ, Diêm Vương, Hư Sinh Hoa, ta, Viêm Tinh Tinh, còn có Tiều Phu lão sư. Nàng nói, bất luận kẻ nào, chỉ cần nắm bảo châu đến đây, nàng liền toàn lực tương trợ!”
Tần Mục lộ ra dáng tươi cười, hướng Thiên Âm Chi Hải đi đến, thầm nghĩ: “Ta vốn nên nghĩ đến, Phong Đô sở dĩ có thể tránh được Thiên Đình Tứ Đế truy sát, là bởi vì Tiều Phu hoặc là Diêm Vương cầm trong tay bảo châu, thỉnh cầu nàng ẩn tàng Phong Đô. Chỉ là viên bảo châu này, ta chưa bao giờ động tới, quên mất chuyện này.”
Thiên Âm nương nương cảm ứng được hắn đến, từ trong nhập định tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Tần Mục.
Nàng đứng dậy, trên thân thần quang phiêu đãng, hoặc hóa thành băng rua, hoặc hóa thành hình bầu dục mâm tròn nghiêng nghiêng dọc tại sau đầu. Búi tóc của nàng rất đẹp, nhưng có đen nhánh như Linh Hồn Hắc Sa, mái tóc trên không trung phất phới, không nói ra được phiêu dật.
“Thiên Cung thứ mười sáu của ta, Thiên Âm Thiên Cung, có triển vọng rồi!”
Tần Mục cười ha ha, cất bước tiến lên, khom người chào, cất cao giọng nói: “Đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”