Chương 1171: Điền Thục say rượu | Mục Thần Ký

Mục Thần Ký - Cập nhật ngày 15/02/2025

Hôm đó trên Dao Trì, trong số ba vị Thiên Tôn ra tay cứu Tần Mục, hắn vẫn cho rằng có Nguyên Mẫu phu nhân. Bất quá, nếu Nguyên Mẫu phu nhân đã hóa thành Tạo Phụ Thiên Cung cung chủ Thạch Kỳ La, vậy thì không thể nào là nàng.

Thạch Kỳ La ở trong Thiên Đình địa vị không đủ cao, hơn nữa lại lập nghiệp từ thời Thượng Hoàng, nội tình không thể sánh bằng Thập Thiên Tôn. Nguyên Mẫu phu nhân chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nàng tuy rằng khống chế Thần khí Ngự Thiên Tôn, nhưng cũng chỉ dám cẩn thận từng li từng tí, như giẫm trên băng mỏng, tận lực không để lộ sơ hở.

Nếu không, trên Dao Trì xuất hiện mười một vị Thiên Tôn, Thập Thiên Tôn khẳng định sẽ nghiêm tra. Cho nên, nàng chỉ có thể chờ đợi, như vậy người đầu tiên ra tay cứu Tần Mục không thể nào là nàng.

Đợi đến khi Thập Thiên Tôn riêng phần mình ra tay, nàng lại càng không có lý do xuất thủ, bởi vì khi đó Tần Mục đã an toàn.

Ngược lại, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn Thập Thiên Tôn, Thiên Công, Thổ Bá, Nguyệt Thiên Tôn bọn người nội đấu, sống chết mặc bay, hơn nữa còn có thể khiến Tần Mục thiếu nàng một món nợ ân tình.

“Mấy lão gia hỏa có thể sống sót từ thời Long Hán này, quả nhiên không có ai là kẻ đơn giản.”

Tần Mục cực kỳ đau đầu, những lão quái vật này đều không phải hạng tầm thường, chỉ cần hơi lơ là một chút, liền có thể bị bọn hắn ăn đến không còn một mảnh xương.

Hắn thoát khỏi Vân Sơ Tụ, cùng Linh Dục Tú sánh vai mà đi, nói về những kiến thức của mình ở Tổ Đình. Linh Dục Tú chần chờ một chút, nói: “Duyên Khang lực lượng quá nhỏ, rất khó có thể đứng vững ở Tổ Đình. Hiện tại thiếp luôn cảm thấy nhân thủ không đủ, còn muốn điều thêm một nhóm Thần Nhân đến Tổ Đình khai thác khoáng vật. Chúng ta thật sự có thể tranh chấp với Thập Thiên Tôn ở Tổ Đình sao?”

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Tổ Đình khó mà đặt chân, làm quá kém, tử thương thảm trọng, làm quá tốt, lại bị Thập Thiên Tôn chèn ép, thật khó mà vẹn toàn.”

“Tổ Đình quan hệ đến tương lai của Duyên Khang, nhất định phải tranh.”

Tần Mục trầm giọng nói: “Duyên Khang không thể cả đời làm việc cho Thiên Đình. Thiên Đình bình định Cổ Thần, bình định Thái Hư, liền sẽ đến phiên Duyên Khang. Tổ Đình có thể là mấu chốt quật khởi của Duyên Khang. Thế hệ trẻ tuổi của Duyên Khang có thể đến Tổ Đình lịch luyện, cũng là một chuyện tốt. Hiện tại, cơ hội lịch luyện của thế hệ trẻ Duyên Khang quá ít.”

Linh Dục Tú cười nói: “Đó là do huynh không ở Duyên Khang. Hiện tại huynh cảnh giới cao, đứng ở vị trí cao hơn, nhìn xa hơn, rất ít khi chú ý đến thế gian. Hiện tại, Duyên Khang có rất nhiều cơ hội lịch luyện, là điều mà trước kia chúng ta không thể tưởng tượng được. Thế hệ trẻ tuổi đi thăm dò Nguyên giới, tranh chấp với Bán Thần, giao lưu với thế hệ trẻ tuổi của các đại Chư Thiên thế lực ở Nguyên giới, rất là náo nhiệt, cũng xuất hiện không ít tuấn kiệt trẻ tuổi, không thua kém gì huynh và thiếp năm đó.”

Tần Mục tinh thần chấn động, cười nói: “Như vậy thì tốt, ta luôn lo lắng bọn hắn ở trong nhà ấm, không được trải qua sóng to gió lớn.”

“Người trẻ tuổi bây giờ so với chúng ta năm đó có tiền đồ hơn, từng trải cũng nhiều hơn.”

Linh Dục Tú nói: “Mặc dù chưa chắc có thể xuất hiện thêm một Mục Thiên Tôn nữa, nhưng tương lai sẽ có một nhóm tồn tại Đế Tọa cảnh giới.”

Tần Mục yên lòng, sự phát triển của Duyên Khang cực kỳ trọng yếu, nếu như bọn hắn vất vả dốc sức, lại không có người kế nghiệp, chẳng phải là một việc đáng tiếc sao?

“Bất quá, Tổ Đình vẫn là phải đi. Như vậy, trước tiên phái các đời Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện tiến đến Tổ Đình. Hiện tại lãnh địa của ta, cũng hoàn toàn chính xác cần một nhóm lớn cao thủ, liền do Sơ tổ Nhân Hoàng tọa trấn.”

Tần Mục nghĩ nghĩ, nói: “Mù gia gia và Câm điếc gia gia cũng cần phải đến đó. Ngoài việc cần bọn hắn phân biệt các loại bảo thạch, bảo khoáng, ta còn cần bọn hắn chế tạo lại Lưu Ly Thanh Thiên Tràng. Hiện tại Lưu Ly Thanh Thiên Tràng quá đơn sơ, hơn nữa bên trong còn có một quả trứng Cổ Thần, ta không tin tưởng quả trứng Cổ Thần kia.”

Linh Dục Tú cười nói: “Huynh là quốc sư, huynh định đoạt quốc sách, nghe theo huynh là được.”

Tần Mục cười ha ha, lại hỏi thăm nàng có tin tức gì về Phong Đô không. Linh Dục Tú lắc đầu nói: “Phong Đô vẫn không rõ tung tích. Bất quá, đoạn thời gian trước Tiều Phu Thánh Nhân có xuất hiện ở Duyên Khang, nhưng thiếp không gặp được hắn, hắn sai người đưa tới một phong thư.”

Linh Dục Tú lấy ra phong thư đưa cho hắn, nói: “Tiều Phu Thánh Nhân giải thích nguyên nhân Phong Đô không ra tay trong kiếp nạn ở Duyên Khang, rất là tự trách. Huynh tự mình xem đi.”

Tần Mục mở thư ra, trên thư là bút tích của Tiều Phu Thánh Nhân.

Trong thư nói Khai Hoàng có mệnh, thân là thần tử không thể không theo, trong kiếp nạn ở Duyên Khang, Phong Đô không giúp được gì, trong lòng rất áy náy. Nghe nói Duyên Phong Đế và quốc sư tiền nhiệm Giang Bạch Khuê tiến về Thái Hư chi địa trợ giúp Vô Ưu Hương đối kháng Thiên Đình, trong lòng càng thêm áy náy.

Trong thư, Tiều Phu Thánh Nhân cũng giúp Khai Hoàng nói chuyện, nói rõ nỗi khổ của Khai Hoàng, xin Duyên Tú Đế thông cảm.

Tần Mục khép thư lại, trầm ngâm một lát, nói: “Ta đi gặp hắn.”

Linh Dục Tú kinh ngạc nói: “Huynh làm sao gặp được hắn?”

“Có phong thư này, ta có thể cảm ứng được phương vị của Phong Đô thông qua tinh khí trong bút tích của hắn, chiêu hồn hắn.”

Tần Mục cười nói: “Chuyện Phong Đô không trợ giúp Duyên Khang, ta đã không còn để trong lòng, bệ hạ cũng không cần canh cánh trong lòng. Đúng như hắn nói, Khai Hoàng hoàn toàn chính xác có nỗi khổ riêng.”

Linh Dục Tú muốn đưa tay vuốt tóc, nhớ tới thân phận của mình, đành cố gắng nhịn xuống, nói: “Thiếp hiểu. Huynh nhiều lần trở lại Duyên Khang, thiếp cũng biết huynh lo lắng Duyên Khang lại biến thành một Vô Ưu Hương khác, người Duyên Khang quên mất biến pháp cải cách. Thiếp đều nhìn thấy cả.”

Tần Mục cười ha ha một tiếng, nói: “Đợi bọn hắn dỡ xong hàng hóa, ta cùng nàng trở về Duyên Khang.”

Linh Dục Tú nhẹ nhàng gật đầu.

Tổ Đình, mười vạn đại hắc sơn.

Trong cung điện, Long Kỳ Lân run rẩy, Yên nhi cũng run rẩy, ở giữa, Thổ Bá tí hon run lẩy bẩy, ba người hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.

“Trời đã sắp sáng rồi, đừng sợ!”

Long Kỳ Lân lấy hết can đảm đi ra ngoài, nói: “Chúng ta có Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, món bảo vật này hữu cầu tất ứng!”

Hắn đi ra ngoài điện, chỉ thấy bên ngoài sắc trời đã tối đen, trong bóng tối, thi cốt của vô số Hư Không Thú bị Tần Mục giết chết vậy mà lại lóe ra quỷ hỏa, trôi tới trôi lui.

Chuyện này cũng không quỷ dị, điều quỷ dị chính là sau khi Tần Mục rời khỏi nơi này, thi thể của những Hư Không Thú này khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Chỉ vẻn vẹn ba ngày, Hư Không Thú liền biến thành từng đống xương cốt, huyết nhục hoàn toàn không còn!

Long Kỳ Lân, Yên nhi và Thổ Bá tí hon đều đã chứng kiến sự quỷ dị ở nơi này, vẫn lấy hết can đảm tiến đến chỗ thi cốt của những Hư Không Thú kia kiểm tra, xem rốt cuộc là thứ gì đã hút đi huyết nhục của những cự thú này, nhưng bọn hắn lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì!

Không biết mới là đáng sợ nhất.

Đến ngày thứ mười, bọn hắn liền thấy được xương cốt của Hư Không Thú bắt đầu mục ruỗng, hiện ra quỷ hỏa, giống như đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Đến ngày thứ mười một, bọn hắn lại nhìn thấy một màn khiến người ta rùng mình.

Trên xương cốt của những Hư Không Thú kia vậy mà lại mọc ra những cây nấm lớn, rất nhiều cây nấm lớn mọc ra từ miệng của Hư Không Thú, vô cùng to lớn, trên cây nấm mọc ra mặt người, mặt mày méo mó, làm ra vẻ gào thét.

Long Kỳ Lân vốn nhát gan, sợ nhất những thứ này, tức thì bị dọa đến hồn vía lên mây.

Cũng may những cây nấm này rất nhanh tàn lụi, đến ban ngày mặt trời mọc, cây nấm liền biến thành từng bãi từng bãi vật chất màu đen dạng bông.

Hiện tại, trong mười vạn Đại Hắc Mộc Sơn khắp nơi đều truyền đến âm thanh xương cốt sụp đổ, đó là tiếng vang tạo thành khi xương cốt của Hư Không Thú mục ruỗng sụp đổ.

Long Kỳ Lân và Yên nhi vốn cho rằng có thể yên tĩnh được mấy ngày, nhưng đêm hôm đó quái sự lại tái diễn.

Trong Tổ Đình, một trận động đất trước nay chưa từng có bộc phát, độ chấn động của địa chấn là điều mà Long Kỳ Lân và Yên nhi chưa từng gặp phải. Địa chấn khiến cho không biết bao nhiêu thần sơn của Tổ Đình sụp đổ, đại địa nứt vỡ, dãy núi trở thành hẻm núi, biển cả khô cạn lộ ra đáy biển.

Đại Hắc Mộc bên này vậy mà lại ngoài ý muốn an tĩnh, chỉ nghe bên ngoài cuồng phong gào thét. Bọn hắn đi ra cung điện, liền thấy bên ngoài thiên địa Đại Hắc Mộc sấm chớp đan xen, lưu tinh tán loạn, đại địa bầu trời sụp đổ liên miên, quả thực là cảnh tượng tận thế!

Đợi đến khi hết thảy lắng lại, sáng sớm ngày thứ hai, chỉ thấy Tổ Đình vẫn là Tổ Đình, không có bất kỳ biến hóa nào.

Nhưng mà, đến ban đêm, vẫn là cảnh tượng đất rung núi chuyển, các loại quái sự xuất hiện liên tục, trời long đất lở, lại là cảnh tượng thế giới hủy diệt.

Nhưng đến ban ngày, Tổ Đình vẫn như cũ, không hề thay đổi.

Long Kỳ Lân đứng ở ngoài điện, chỉ thấy phía đông trắng bệch, hiện tượng quỷ dị tối hôm qua lại biến mất, thi cốt của Hư Không Thú đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Hắn nhìn về phía xa, đột nhiên giật mình, chỉ thấy trong quần sơn Đại Hắc Mộc, một đỉnh núi hắc mộc bị đánh cho rách tả tơi.

Yên nhi và Thổ Bá tí hon cũng lấy hết can đảm đi ra. Long Kỳ Lân bàn chân sinh mây, bay về phía ngọn núi kia, đã thấy trên ngọn núi kia có năm đạo vết tích thật sâu, giống như có một bàn tay khổng lồ thò ra từ trong ngọn núi, nắm lấy ngọn hắc sơn này, lại bị bắt trở về trong lòng núi, móng tay để lại năm đạo vết cào.

Yên nhi mang theo Thổ Bá tí hon theo sau, dò xét năm đạo vết cào có thể được xưng là hẻm núi này, không khỏi rùng mình một cái, nói: “Đây là vật gì bắt?”

Long Kỳ Lân lắc đầu: “Không biết. Bất quá, chờ đến đêm nay, chúng ta ở lại nơi này nhìn xem liền biết là cái gì.”

Đúng lúc này, chỉ nghe một giọng nói già nua truyền đến: “Nếu như các ngươi đợi đến đêm nay, cả nhà ba người các ngươi sẽ bị thứ bò ra này ăn thịt.”

—— —— Tan học hơi trễ, cập nhật hơi muộn, thật xin lỗi, chương sau mười phút nữa.

Quay lại truyện Mục Thần Ký

Bảng Xếp Hạng

Q.3 – Chương 1231: Kia là cái nào thân mật? (1)

Phổ La Chi Chủ - Tháng 2 23, 2025

Chương 296: Thần Đế hậu kỳ con mồi

Thôn Phệ Tinh Không 2 - Tháng 2 23, 2025

Chương 108: Hoa chẳng hiểu lời