Chương 1119: Độc nhất vô nhị ta ( Canh 1! ) | Mục Thần Ký
Mục Thần Ký - Cập nhật ngày 15/02/2025
Oanh!
Từng tòa Thiên Cung sụp đổ, Lăng Tiêu bảo điện sau lưng Kinh Bách Xuyên cũng theo đó đổ nát. Kinh Bách Xuyên xòe bàn tay, tựa hồ muốn níu giữ Thiên Cung mà mình khổ tu sụp đổ, nhưng thân thể hắn lại theo Thiên Cung hủy diệt mà ngã xuống.
Cuối cùng, tất cả Thiên Cung biến mất, hóa thành linh khí linh lực giữa thiên địa, chỉ còn lại thi thể Kinh Bách Xuyên đổ vào phế tích Vân La cung.
Tần Mục tiến lên trước, đỡ Dư Sơ Độ ngã trong bụi bặm, trầm giọng nói: “Yên nhi, không chừa một ai, hồn phách cũng không thể giữ, ta không muốn Hạo Thiên Tôn tra ra ta.”
Hắn ra lệnh một tiếng, Yên nhi hưng phấn, thân thể nhoáng lên hóa thành Long Tước, nhào về phía bốn cường giả Ngọc Kinh cảnh giới kia. Long Kỳ Lân thì nhảy lên lâu thuyền, tấn công đám Thần Ma trên thuyền.
Dư Sơ Độ thở hổn hển, không thể đứng dậy, đành ngồi dưới đất, hướng Tần Mục khom người nói: “Đa tạ Mục Thiên Tôn tiền bối…”
Tần Mục cười nói: “Gọi ta sư thúc là được.”
“Sư thúc…” Dư Sơ Độ kinh nghi bất định.
Tần Mục mỉm cười, đang định nói chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến thanh âm một nữ tử, cực kỳ dễ nghe, lại buồn bã nói: “Mục Thiên Tôn, ngươi giết đệ tử Hạo Thiên Tôn, chẳng lẽ không sợ chết sao?”
“Vậy Thiên Sư vì sao không ngăn cản ta?”
Tần Mục xoay người, nhìn về phía Bạch Ngọc Quỳnh đứng cách đó không xa, cười nói: “Thước Phỉ Nhân, đã lâu không gặp. Khối ngọc bội kia, còn treo trên Nguyên Thần của ngươi chứ?”
Bạch Ngọc Quỳnh toàn thân áo trắng, khác hẳn kiếp trước thích mặc hồng y váy, dáng người nàng thướt tha uyển chuyển, tựa như dương chi bạch ngọc, da thịt non mềm như quỳnh dao.
Sắc mặt nàng phức tạp, đón ánh mắt Tần Mục, giơ tay lên, lại hạ xuống, trong lòng xoắn xuýt không thôi.
“Mục Thiên Tôn, ta là Thiên Sư thứ ba của Thiên Đình, theo lý nên bắt ngươi quy án, nhưng ngươi lại là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu không có khối ngọc bội kia của ngươi, ta hiện tại có lẽ vẫn là nha đầu u mê vô tri, bị Âm Thiên Tử giết chết hết lần này đến lần khác.”
Bạch Ngọc Quỳnh thở dài, khí thổ chi lan, nói: “Ta ân oán rõ ràng, lần này, ta không truy cứu, xem như chưa từng xảy ra. Thậm chí ta còn có thể thay ngươi trước mặt Hạo Thiên Tôn che giấu, Mục Thiên Tôn, chúng ta từ biệt…”
Nàng quay người muốn đi, Tần Mục cười nói: “Thước Phỉ Nhân, còn nhớ rõ sư phụ của ngươi không?”
Bạch Ngọc Quỳnh khựng lại, thân thể hơi run.
Tần Mục tiếp tục nói: “Ngươi không muốn biết thân thế bí ẩn của mình sao? Không muốn biết vì sao Âm Thiên Tử hết lần này đến lần khác giết ngươi, rồi lại để ngươi chuyển thế sao? Cây Chu Tước linh vũ kia, không khiến ngươi nhớ tới điều gì sao?”
Bạch Ngọc Quỳnh lấy ra Chu Tước linh vũ, kinh ngạc nhìn Chu Tước Thánh Hỏa.
Tần Mục mở mi tâm dựng mắt, sâu trong đồng tử, trên Thiên Đế Thái Sơ chi noãn, từng đạo Thái Cổ đại đạo phù văn sáng lên, hội tụ thành ánh mắt, đại lục chữ Tần chấn động, U Đô đại đạo cuộn lên từng đợt sóng, tuôn về phía trung tâm đại lục, Thái Sơ Nguyên Thạch.
Nguyên thạch đem Thái Sơ chi đạo cùng U Đô đại đạo hội tụ, uy lực đệ tam thần nhãn dần tăng lên.
Tần Mục dùng mi tâm dựng mắt quan sát Bạch Ngọc Quỳnh, lập tức nhìn thấy vị Nữ Đế một đời truyền kỳ này trải qua.
Từ khi Bạch Ngọc Quỳnh sinh ra, đến khi nàng trở thành thần thông giả, rồi trở thành thần chỉ, hết lần này đến lần khác tránh được cái chết, tránh thoát ám toán của Âm Thiên Tử, lại đến khi nàng tại Khai Hoàng thời đại nổi danh thiên hạ, ám toán Âm Thiên Tử.
Ánh mắt Tần Mục càng thêm thâm thúy, thấy được kiếp trước, rồi lại kiếp trước nữa của nàng, lần theo từng lần tử vong của nàng.
Bạch Ngọc Quỳnh đứng đó, đột nhiên vứt bỏ Chu Tước linh vũ trong tay, quay người cười nói: “Mục Thiên Tôn, ta không muốn biết. Ta chính là ta, độc nhất vô nhị! Thế gian này, chỉ có một Bạch Ngọc Quỳnh!”
Mái tóc nàng tung bay, cắt đứt ánh mắt Tần Mục, quay người rời đi, tiêu sái nhanh nhẹn.
Bạch Ngọc Quỳnh đi đến trước Linh Năng Đối Thiên Kiều, ngoái lại cười nói: “Mục Thiên Tôn, ta không phải Nam Đế! Ngươi nếu muốn ta trở thành Nam Đế, chính là đối địch với ta!”
Nàng che chưởng ấn lên tế đàn Linh Năng Đối Thiên Kiều, đi vào trong quang mang: “Mục Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn chết đồ đệ, Bạch Đế chết ái tướng, bọn hắn chắc chắn sẽ đến đây xem xét, ta thay ngươi kéo dài một chút thời gian, ngươi nên thừa dịp này mà đi.”
Thân hình nàng biến mất, Linh Năng Đối Thiên Kiều ầm vang sụp đổ!
“Thật là một nữ tử thông minh, nữ tử thông minh…”
Tần Mục nhìn tế đàn đổ sụp, lẩm bẩm nói: “Muốn thức tỉnh nàng, để nàng trở thành Nam Đế Chu Tước, hay là không thức tỉnh nàng, vẫn để nàng làm Bạch Ngọc Quỳnh?”
Hắn nhặt Chu Tước linh vũ lên, xem xét tỉ mỉ hồi lâu.
Phía sau hắn, Yên nhi giết chết bốn cao thủ Ngọc Kinh cảnh giới kia, lập tức trợ giúp Long Kỳ Lân tru sát Thần Ma dưới trướng Bạch Đế trên lâu thuyền.
Tần Mục nhìn Chu Tước linh vũ, thầm nghĩ: “Thức tỉnh Nam Đế thần hồn, tương đương với giết chết Bạch Ngọc Quỳnh, nhưng Bạch Ngọc Quỳnh chẳng phải chính là Nam Đế sao? Cho dù thức tỉnh Nam Đế Chu Tước, ký ức Bạch Ngọc Quỳnh cũng sẽ không biến mất, mà trở thành một phần ký ức trong năm tháng dài đằng đẵng của Nam Đế…”
Yên nhi bay tới, ríu rít nói: “Công tử, sự tình đã xong! Mẹ ta đâu?”
Tần Mục đưa Chu Tước linh vũ cho nàng, nói: “Yên nhi, mẫu thân ngươi không muốn trở thành Nam Đế. Nàng quá thông minh, từ trong lời nói của ta đoán ra nàng là Nam Đế chuyển thế thân, nhưng nàng cảm thấy làm Bạch Ngọc Quỳnh hay Thước Phỉ Nhân tốt hơn. Nàng cảm thấy, một khi thức tỉnh ký ức Nam Đế, chính là tử kỳ của Bạch Ngọc Quỳnh hay Thước Phỉ Nhân.”
Yên nhi có chút mờ mịt, lẩm bẩm: “Thế nhưng, Bạch Ngọc Quỳnh, Thước Phỉ Nhân, Nam Đế Chu Tước, không phải đều là nàng sao?”
Tần Mục thu hồi Thiên Long Bảo Liễn, trị liệu xương gãy cho Dư Sơ Độ, nói: “Bạch Ngọc Quỳnh đã phá hủy Linh Năng Đối Thiên Kiều, nàng vừa muốn kéo dài thời gian Hạo Thiên Tôn hoặc Bạch Đế chạy tới đây, vừa không muốn chúng ta về Thiên Đình. Nàng càng lo lắng ta sẽ để nàng chết một lần nữa để khôi phục Nam Đế chi hồn.”
Yên nhi vẫn mê mang không hiểu, lẩm bẩm: “Nhưng đó cũng là chính nàng a…”
Tần Mục bất giác nhớ tới mình và Tần Phượng Thanh, kinh nghiệm của hắn rất giống Bạch Ngọc Quỳnh.
Năm đó Tần Mục vẫn cho rằng mình là chính mình, độc nhất vô nhị, nhưng đến cuối cùng, hắn lại chỉ là ý thức thứ hai sinh ra trong nhục thân Tần Phượng Thanh.
Hắn chỉ là một ý thức sinh ra ngoài ý muốn, không chỉ nhục thân không phải của mình, hồn phách cũng không phải của mình.
Hắn chỉ có, chính là ý thức mà thôi.
Về sau, Tần Mục móc mắt trùng sinh, sau đó, hắn mới có linh hồn của mình.
Kinh nghiệm của Bạch Ngọc Quỳnh giống hắn biết bao? Thậm chí, Bạch Ngọc Quỳnh còn thảm hại hơn, luân hồi gần hai trăm thế, từ đầu đến cuối vì sống sót mà lo lắng hết lòng, khiến bản thân trở nên thông minh hơn.
Để nàng chấp nhận mình không phải mình, chỉ là Nam Đế thần hồn chuyển thế, tự nhiên rất khó.
“Dư Sơ Độ sư chất, có thể đi được chưa?” Tần Mục trị liệu xong cho Dư Sơ Độ, cười hỏi.
Dư Sơ Độ đứng dậy, hoạt động vài lần, phát hiện thương thế trên nhục thân đã khỏi hẳn, chỉ là thương thế trên Nguyên Thần chưa khép lại. Tạo Hóa Công của Tần Mục có thể chữa trị nhục thân, nhưng chữa trị Nguyên Thần thì kém hơn một chút.
“Có thể đi. Sư thúc…”
Dư Sơ Độ chần chờ một chút, thăm dò Tần Mục, nói: “Ta chưa từng nghe sư phụ nói qua mình còn có một sư thúc…”
“Ngươi có hai sư thúc, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi.”
Tần Mục búng ngón tay, khiến mấy lão thần trông coi Vân La cung ngủ say, ký ức của bọn hắn cũng bị hắn bóp méo, xóa đi ký ức gặp qua Tần Mục và những người khác, cười nói: “Chúng ta đi thôi. Thiên Long Bảo Liễn không thể dùng, đáp bảo liễn chắc chắn sẽ để lại tung tích, bị người nhìn thấy, Hạo Thiên Tôn liền biết là ta ra tay trừ đi đệ tử của hắn. Dư sư điệt, ngươi có biết con đường tắt nào, có thể rời khỏi đây nhanh chóng trở về Thiên Đình không?”
“Bẩm sư thúc, con đường gần nhất, là từ Cửu Châu Trung Ương Thần Châu, đi từ Bạch Thổ ở Ký Châu, nơi đó có một tòa Linh Năng Đối Thiên Kiều, thông đến Bạch Đế Thiên Cung. Nếu đi từ tinh không, chỉ sợ phải mất năm sáu mươi năm mới đến Thiên Đình.”