Chương 1061: La Tiêu cái chết | Mục Thần Ký
Mục Thần Ký - Cập nhật ngày 14/02/2025
Tần Mục hết lần này tới lần khác cố gắng cảm ứng tế đàn Tổ Đình ở bên ngoài, nhưng lần nào cũng thất bại. Trong hư không này luôn có một cỗ lực lượng quấy nhiễu thần thức của hắn.
Trán hắn không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh, cỗ quấy nhiễu kia đến từ trong mỏ quặng, hiển nhiên là Đại Hồng đang phá hoại việc hắn nghịch hướng triệu hoán.
Đột nhiên, hắn cảm thấy sự quấy nhiễu biến mất, tinh thần hắn lập tức phấn chấn, thần thức rốt cục đã bắt được liên lạc với tế đàn Tổ Đình bên ngoài!
Tần Mục mừng rỡ, lập tức thúc đẩy nghịch hướng triệu hoán thần thông, nguyên khí và thần thức hòa lẫn, xa xa thúc đẩy tế đàn Tổ Đình bên ngoài.
Nhưng đúng lúc này, hắn phảng phất nghe được tiếng ca uyển chuyển du dương, lại réo rắt thê lương thê oán, tựa như một nữ tử bị ruồng bỏ đang ca hát bên bờ sông, vừa hát vừa đi vào trong sông, dần dần biến mất trong dòng nước sông băng lãnh.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một hoàng hậu phục sức lộng lẫy đang dẫn theo Đại Hồng đi về phía này.
Trước mắt Tần Mục chợt hoảng hốt, Tổ Đình trong mắt hắn biến mất, hắn nghe được tiếng nước chảy.
Cảnh sắc trước mắt hắn biến hóa, một dòng sông xuất hiện, trong sông hiện ra sương mù nhàn nhạt, một nữ tử bi thương đang đi vào trong nước sông, thân thể nàng dần dần bị nước sông bao phủ.
Miệng nàng ngâm nga khúc ca dao thê oán, nhưng nghe không hiểu ca từ.
“Huyễn cảnh!”
Tần Mục đột nhiên phồng lên thần thức, giận dữ nói: “Thần thức huyễn cảnh! Dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta, ta là đại tông sư thần thức huyễn cảnh!”
Hắn nghe được thanh âm của một nữ tử ghé vào tai hắn khẽ nói: “Ta là tổ tông của thần thức huyễn cảnh.”
Tần Mục nghiến răng, thúc đẩy Bá Thể Tam Đan Công, điều động Đại La Vô Thượng Thần Thức, Vô Lượng Kiếp Kinh, vận dụng hết thảy thần thức thần thông mà mình biết, ý đồ phá vỡ huyễn cảnh bất ngờ này.
Nhưng hắn lại cảm thấy thân thể và Nguyên Thần của mình như không bị khống chế, tiếp tục thi triển nghịch hướng triệu hoán thần thông, liên hệ với tế đàn Tổ Đình bên ngoài ngày càng chặt chẽ.
Trán Tần Mục toát ra mồ hôi lạnh, thần thức huyễn cảnh của Cung Vân Thần Vương đã xâm nhập vào nhục thể của hắn, khiến hắn mang theo chính mình và Đại Hồng cùng rời khỏi nơi này.
Hắn thử phá giải, nhưng hiển nhiên thần thức của Cung Vân Thần Vương vượt xa hắn, từ đầu đến cuối vẫn vững vàng áp chế hắn một bậc.
Nghịch hướng triệu hoán mở ra, hư không rung chuyển, một tòa tế đàn khác từ sâu trong hư không nổi lên.
Quang mang lập lòe!
Tần Mục nghiến chặt răng, liều mạng chống lại thần thức huyễn cảnh của Cung Vân Thần Vương, dòng sông và nữ tử trong dòng sông chợt biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, hết lần này đến lần khác từ rõ ràng trở nên mông lung, rồi lại từ mông lung trở nên rõ ràng.
Tiếng ca thê lương kia xa dần, rồi lại dần dần đến gần, hết lần này đến lần khác công phá thần thức của Tần Mục.
Đột nhiên bên tai Tần Mục truyền đến thanh âm của nữ tử kia: “Ngươi là Mục Thanh sao? Thần thức thần thông của hậu thế, quả nhiên không thể xem thường. Có lẽ tương lai, chúng ta sẽ còn gặp lại, nếu như ngươi không chết…”
Thanh âm kia càng ngày càng xa, hết thảy huyễn cảnh trước mắt Tần Mục biến mất, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, Thiên Long Bảo Liễn xuất hiện ở trên tế đàn Tổ Đình.
Đèn đuốc là đèn đuốc trên lâu thuyền đại hạm của Thiên Hà Thủy sư!
Vô số lâu thuyền đại hạm vây quanh nơi này trùng điệp, trên thuyền tinh kỳ tung bay, phấp phới, vô số Thiên Binh Thiên Tướng của Thiên Đình đứng trên tế đàn, ngoài Thiên Hà Thủy sư, còn có đại quân của Nam Lạc Sư Môn.
Sau khi bọn hắn tiến vào Tổ Đình, hai lộ đại quân này vẫn truy sát đến nơi đây, canh giữ ở ngoài tế đàn, ý đồ bắt rùa trong hũ!
La Tiêu khống chế Hư Không Cự Thú đã xông vào vòng vây, ý đồ giết ra khỏi trùng vây, kêu lớn: “Mục đệ, cùng ta giết ra ngoài!”
Vô số Thiên Binh Thiên Tướng khởi động trận pháp, bao vây hắn, trên thuyền bay lên vô số thần binh, vô số thần thông, hướng về phía hắn oanh kích.
Lại có vô số Thiên Binh Thiên Tướng khác vây khốn tế đàn, tấn công về phía tế đàn.
Tần Mục nhìn quanh bốn phía, không thấy Cung Vân Thần Vương, cũng không thấy Đại Hồng.
Đối với vị Thái Cổ Thần Vương kia, cho dù có thêm nhiều binh mã cũng không thể lưu nàng lại, bởi vì ngay cả thần thức của Tần Mục cũng không thể phá giải thần thức huyễn cảnh của nàng.
Nàng ra vào đại quân của Thiên Hà Thủy sư và Nam Lạc Sư Môn như vào chỗ không người.
Vị nữ Thần Vương này mang theo Đại Hồng rời đi, đón chờ Đại Hồng, sẽ là tra tấn và nhục nhã vô tận.
“Cung Vân, lẽ nào là Cung Thiên Tôn của hậu thế?” Tần Mục thầm nghĩ.
Ánh mắt của hắn vượt qua vô số Thần Ma đang đánh tới, rơi vào La Tiêu đang ra sức chém giết, La Tiêu đã lâm vào trùng vây, Thiên Hà Thủy sư và Nam Lạc Sư Môn bày ra thiên la địa võng, cho dù là Tần Mục đối mặt với trùng điệp vây khốn này cũng khó có thể thoát thân.
“La Tiêu!”
Thần thức của Tần Mục vỡ bờ, phóng về phía bên kia, nhưng thần thức của hắn lại không ngừng tan vỡ trong vô số thần thông và uy năng của thần binh: “Đừng mang Hư Không Thú trở lại Thái Hư! Con Hư Không Thú kia không phải do ngươi hàng phục, là Thái Đế hàng phục, cố ý giao cho ngươi! Đừng dẫn nó về Thái Hư!”
Vô số thần binh gào thét bay lên, đen kịt một mảng, hoàn toàn che khuất tế đàn.
Yên nhi vội vàng dẫn theo đèn lồng, sắc mặt trắng bệch nhìn xem một màn này, thúc giục: “Công tử! Nếu người không đi thì không kịp nữa rồi!”
Tần Mục lại một lần nữa dùng thần thức xung kích, nhưng vẫn không cách nào để thần thức của mình xông đến bên cạnh La Tiêu.
“Yên nhi.”
Tần Mục không thử nữa, nhắm hai mắt lại, khẽ nói: “Tắt đèn.”
Yên nhi thổi tắt đèn lồng, nhưng ánh sáng của thần binh và thần thông khiến bốn phía tế đàn sáng như ban ngày, bọn hắn vẫn không thể rời khỏi nơi này trở lại quỷ thuyền.
Yên nhi, Long Kỳ Lân và sáu con Thiên Long kia tuyệt vọng nhìn thần binh và thần thông đang oanh tới, không nhịn được nhắm mắt lại.
“Nơi ta đứng, chính là U Đô.” Tần Mục khẽ nói.
Vụt.
Bóng tối vô tận lan ra từ hắn, rất nhanh bao phủ lấy tế đàn.
Bóng tối này đến nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức bị ánh sáng của thần binh và thần thông xua tan, mà trên tế đàn, Thiên Long Bảo Liễn, cùng Tần Mục, Long Kỳ Lân và Yên nhi trên bảo liễn, toàn bộ đều biến mất.
Thiên Hà sóng lớn cuồn cuộn, nước sông thăm thẳm, xuyên suốt chư thiên và tuế nguyệt, một chiếc quỷ thuyền đột nhiên xuất hiện, từ dưới nước nhảy ra, phiêu phù trên mặt sông.
Tinh kỳ tung bay, trên mặt cờ thêu hai chữ Vũ Lâm.
Ngụy Tùy Phong đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía sương mù dày đặc phía trước, quay đầu lại, nói: “Sư đệ, ngươi rời đi lâu như vậy, đã gặp chuyện gì?”
Tần Mục đi xuống Thiên Long Bảo Liễn, lẳng lặng nhìn sương mù trên mặt nước Thiên Hà, dư vị thật lâu, lúc này mới lên tiếng: “Ta đã gặp lịch sử.”
“Lịch sử chính là như vậy.”
Ngụy Tùy Phong hiểu hắn, lo lắng nói: “Sẽ không vì ngươi can thiệp và trải qua mà phát sinh thay đổi, hết thảy cố gắng của ngươi, đều là một phần của quá khứ lịch sử. Ta rất xúc động.”
Tần Mục đi đến bên cạnh hắn, hai người nắm lấy mạn thuyền nhìn ra phía ngoài, tựa hồ muốn khám phá mê vụ của lịch sử.
Ngụy Tùy Phong trải qua càng nhiều, có một loại lắng đọng mộc mạc, rơi vào trong đạo tâm của hắn, khiến hắn không còn giống như trước kia, buông thả không bị trói buộc.
“Sư đệ, trạm tiếp theo ngươi muốn đi đâu?” Hắn hỏi.
“Trạm tiếp theo sao?”
Ánh mắt Tần Mục thăm thẳm, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta muốn đi tìm Nam Đế Chu Tước. Ta vẫn chưa gặp được nàng, vẫn phải đi tìm nàng. Chiếc thuyền này, có thể đi đến niên đại cổ xưa hơn không? Ta muốn đi Long Hán năm đầu gặp nàng một lần.”
“Không đi được.”
Ngụy Tùy Phong nói: “Vật chất không đổi, xa nhất chỉ có thể đi đến thời đại chiếc thuyền này được xây dựng, không thể đến thời đại trước đó. Bởi vì, trước đó, còn chưa có chiếc thuyền này. Thần thông của Lăng Thiên Tôn cũng là đạo lý tương tự, Thiên Hà mê vụ nhiều nhất chỉ có thể đưa ngươi đến thời đại sau khi Lăng Thiên Tôn sinh ra, nàng cũng bất lực với thời đại cổ xưa hơn. Quỷ thuyền, được xây dựng vào khoảng một ngàn năm sau Long Hán năm đầu, thời đại cổ xưa nhất chính là thời đại mà ngươi đã đến lần trước.”
Tần Mục khẽ gật đầu, nói: “Như vậy, chúng ta vẫn nên lưu lại Long Hán thời đại đi.”
Ngụy Tùy Phong nhìn hắn một chút, nghi ngờ nói: “Ta thấy sư đệ, luôn có chút phiền muộn. Đây là vì sao?”
“Ta quen biết một vị huynh đệ, hắn rất thuần phác, đối xử với mọi người rất chân thành, nhưng ta lại không thể cứu hắn.”
Tần Mục chán nản nói: “Ta biết rõ kết cục của hắn, hết lần này tới lần khác muốn thay đổi vận mệnh của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác phát hiện hắn đã định sẵn sẽ có kết cục kia. Ta đang nghĩ, hắn hiện tại đang ở đâu, hắn sẽ đối mặt với hung hiểm gì? Ta còn đang suy nghĩ, có lẽ tương lai khi hắn gặp lại ta, sẽ nổi điên, sẽ hận ta đã lừa hắn…”
Quỷ thuyền bay đi trên mặt sông, sắp lái ra khỏi mê vụ.
Ngụy Tùy Phong thúc giục: “Ngươi nên lên đường. Giữ vững tinh thần, ngươi là Mục Thiên Tôn!”
Tần Mục phấn chấn tinh thần, đi đến Thiên Long Bảo Liễn.
Ngụy Tùy Phong tiến lên, dắt dây cương, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi một đường bôn ba mệt nhọc, ta nên để ngươi ở trên thuyền nghỉ ngơi, nhưng không thể để ngươi ở lại. Ta và những tướng sĩ này đã hòa làm một thể với quỷ thuyền, chúng ta đã biến thành vật chất không đổi, ngươi ở trên quỷ thuyền càng lâu, càng có khả năng sẽ bị đồng hóa. Đến lúc đó, ngươi sẽ không thể rời khỏi quỷ thuyền, cuối cùng sẽ giống như chúng ta, biến thành thời không dã quỷ.”
Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên mặt hắn, bình tĩnh nói: “Vậy ta còn có thể mượn quỷ thuyền mấy lần?”
“Không quá năm lần.”
Ngụy Tùy Phong nói: “Lần thứ sáu ngươi sẽ bị quỷ thuyền đồng hóa thành vật chất không đổi. Đến lúc đó, chúng ta đều sẽ vạn kiếp bất phục! Sư đệ, ngươi phải trân quý năm cơ hội này. Năm lần sau, ta sẽ đưa ngươi trở về Duyên Khang!”
Tần Mục gật đầu.
Thiên Long Bảo Liễn lái ra khỏi quỷ thuyền, lái vào trong sương mù.
Gần tế đàn Tổ Đình, La Tiêu trải qua vô số chém giết, hết lần này tới lần khác chạy thoát khỏi sự vây quét của Thiên Hà Thủy sư và Thần Binh Thần Tướng của Nam Lạc Sư Môn.
“Mục huynh đệ thế nào?”
Hắn chạy trốn tới trên Thiên Hà, ngơ ngơ ngác ngác, dầu hết đèn tắt, đã không thể tiếp tục kiên trì, nhục thể của hắn sắp tử vong, hắn dựa vào tín niệm cuối cùng chạy trốn tới nơi này.
Hắn muốn trở về Thái Hư, muốn đem ba lời tiên đoán này nói cho tộc nhân trong Thái Hư.
Hắn nằm sấp trên lưng Hư Không Thú, cảm thấy tử vong đang từng bước giáng xuống, từng bước đến gần hắn.
“Ta nhất định phải sống sót trở về, đây là hy vọng cuối cùng của Tạo Vật Chủ Thái Hư…”
Ánh mắt của hắn có chút mông lung, nhục thân chết đi, khiến ánh mắt của hắn đang chậm rãi biến thành mù lòa, hắn còn có thể dựa vào mắt dọc giữa mi tâm để quan sát bốn phía, chỉ là nhìn cái gì cũng rất mơ hồ.
Tạo Vật Chủ trẻ tuổi lại cảm thấy địch nhân truy sát mà đến, đành phải liều mạng dùng thần thức cuối cùng để khống chế Hư Không Thú bỏ trốn.
Rốt cục, hắn mơ hồ nhìn thấy trên Thiên Hà có một chiếc thuyền đón hắn lái tới, Hư Không Thú cũng hao hết khí lực, ngã xuống trên mặt nước.
Chiếc thuyền kia dừng lại, từ trên thuyền đi tới một nam tử trẻ tuổi.
“Ngươi là ai?” La Tiêu nghe được thanh âm của mình dò hỏi.
“Ta tên Vân, người khác gọi ta là Vân Thiên Tôn.”
Thanh niên trẻ tuổi kia nói: “Thương thế của ngươi rất nặng, ta đã không cứu được ngươi. Huynh đài, ngươi còn có nguyện vọng gì?”
“Vân Thiên Tôn!”
La Tiêu cảm thấy mình dùng bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay người trẻ tuổi này, trong hốc mắt hắn có hai hàng nước mắt chảy xuống, nước mắt cũng lạnh buốt.
Trái tim của hắn đã ngừng đập, thân thể đã băng lãnh.
Nhưng hắn nghĩ tới tiên đoán thứ nhất.
“Vân Thiên Tôn, ta cho ngươi biết Thái Hư ở đâu, ngươi mang theo ta đi Thái Hư, gặp tộc nhân của ta. Thần thức của ta sắp yên lặng, tới đó sẽ thức tỉnh!”
La Tiêu trợn trừng mắt, nhưng đồng tử của hắn đã xám trắng: “Ta sẽ móc xuống con mắt giữa mi tâm của ta giao cho ngươi, đó là một khối thần thạch, là tín vật của tộc nhân ta. Bọn hắn nhìn thấy khối thần thạch này, sẽ tin tưởng ngươi!”
“Vậy thi thể của ngươi thì sao?” Vân Thiên Tôn hỏi.
“Thiên Hà Thủy sư và Nam Lạc Sư Môn đang đuổi giết ta, không nhìn thấy thi thể của ta thề không bỏ qua.”
La Tiêu cố gắng đứng dậy, giơ bàn tay lên, ngưng tụ thần thức cuối cùng, đem mắt dọc giữa mi tâm của mình móc ra, nâng ở trong lòng bàn tay, nói cho hắn biết địa lý phương vị của Thái Hư, khom người nói: “Xin nhờ Vân Thiên Tôn!”
Khí tức của hắn hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn đứng trên Thiên Hà.
Vân Thiên Tôn kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng đón lấy Thái Sơ Thần Thạch: “Ta đáp ứng ngươi, tráng sĩ.”
La Tiêu lộ ra nụ cười, ngửa mặt ngã xuống, thi thể bị nước của Thiên Hà cuốn về hạ du.
Vân Thiên Tôn mang theo khối thần thạch kia trở về trên thuyền, con Hư Không Thú kia cũng đi theo hắn lên thuyền, yên lặng ngồi xổm xuống.
Vân Thiên Tôn liếc nhìn con Hư Không Thú này, lắc đầu, chỉ coi nó là tọa kỵ của La Tiêu.
Mấy năm sau, Vân Thiên Tôn rốt cục tìm được Thái Hư, hắn tiến vào Thái Hư, gặp một số Tạo Vật Chủ thuần phác.
Hắn lấy ra Thái Sơ Thần Thạch giữa mi tâm của La Tiêu, giao cho tộc trưởng nơi đó.
Các Tạo Vật Chủ ân cần tiếp đãi hắn, bọn hắn cử hành một trận tế tự lớn, để thần thức của La Tiêu hóa thành tiên linh.
“Hắn là một anh hùng.”
Vân Thiên Tôn gặp một nữ hài băng tuyết đáng yêu, nữ hài cũng là Tạo Vật Chủ, mười phần sùng bái La Tiêu, cũng mười phần sùng bái Vân Thiên Tôn.
“Chỉ có anh hùng trong Tạo Vật Chủ, mới có thể hàng phục một đầu Hư Không Cự Thú như vậy!”
Nữ hài kia tuy nhỏ, nhưng vóc dáng lại cao hơn Vân Thiên Tôn, nhìn con Hư Không Cự Thú đi theo Vân Thiên Tôn đến Thái Hư, giòn tan nói: “Ta sau khi lớn lên, cũng phải trở thành Tạo Vật Chủ như La Tiêu tiên linh.”
“Ngươi tên là gì?” Vân Thiên Tôn nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, trở nên thất thần.
“Lãng Uyển!”
“Ngươi thật xinh đẹp.”
“Ừm, tất cả mọi người đều nói như vậy!”
—— —— La Tiêu cầu phiếu tháng ~