Chương 1044: Thần thông lập đạo | Mục Thần Ký
Mục Thần Ký - Cập nhật ngày 14/02/2025
Nguyệt Thiên Tôn cùng mọi người đem Tiêu Hán Thiên Đình đưa lên không trung xong, náo nhiệt một phen liền không nán lại Thiên Đình nữa, mà mang theo hành lý cùng nhau đến các bộ lạc của Nhân tộc truyền đạo.
Tần Mục do dự một chút, để Yên Nhi cầm theo đèn lồng, rồi mới cùng bọn họ đi truyền đạo.
“Vân, ngươi có chút kỳ lạ.”
Nguyệt Thiên Tôn quan sát hắn, lắc đầu nói: “Giữa ban ngày mà còn đốt đèn lồng.”
Lăng Thiên Tôn đối với phàm phu tục tử không có hứng thú, trốn trong Tiêu Hán Thiên Đình tự mình nghiên cứu, chuyến này của bọn họ chỉ có Nguyệt Thiên Tôn, Đạo Tổ cùng mấy vị Thần Nhân khác của Nhân tộc.
Nơi bọn hắn xây dựng để truyền đạo rất đơn sơ, nằm ở trung tâm bộ lạc. Lúc Tần Mục cùng Nguyệt Thiên Tôn bọn người chạy đến, vừa vặn Đạo Tổ đang truyền đạo.
“Sống còn không nổi, học thuật số cái gì!”
Một nam tử trưởng thành lôi kéo con mình quay người đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Lại không thay cơm ăn được!”
Trong bộ lạc này, mọi người quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao. Nơi Đạo Tổ truyền đạo cũng chỉ là căn phòng cỏ tranh rách nát, có mười thiếu niên thiếu nữ ngồi bên trong tập trung tinh thần nghe Đạo Tổ truyền thụ thuật số.
Tần Mục nhìn quanh bốn phía, trong bộ lạc này dân cư không ít, có hơn nghìn người, sống bằng nghề săn bắn và trồng trọt, đều là những người cơ cực mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời. Trong thôn còn thờ phụng tượng thần, không biết là vị Bán Thần nào.
Nơi này cách Tiêu Hán Thiên Đình không xa lắm, nếu ngẩng đầu, có thể nhìn thấy Tiêu Hán Thiên Đình trên không trung, nhưng mà cung phụng tượng thần lại là Bán Thần, có thể thấy được lúc này Thần Nhân của Nhân tộc vẫn là không có bao nhiêu địa vị.
Đạo Tổ giảng một lát, đến đoạn dùng thuật số để tính toán Chu Thiên Tinh Đấu, xác định Ngũ Diệu tinh thần trong cơ thể, dựa vào đó mở Ngũ Diệu thần tàng. Nhưng lúc này lại có mấy phụ huynh đến, đem mấy đứa con có lá số không nhiều của nhà mình lôi đi làm việc đồng áng, chỉ còn lại lác đác mấy người.
Đạo Tổ kể xong, thở dài, lặng lẽ đứng dậy, thu dọn hành lý.
Tần Mục cùng Nguyệt Thiên Tôn bọn người chờ ở bên ngoài, Đạo Tổ đi ra, khom người thi lễ, nói: “Giúp người mông muội, khai mở linh trí, là gian nan nhất. Ta trước mắt cũng chỉ có thể làm đến bước này, trước truyền bá phương pháp mở Linh Thai thần tàng và Ngũ Diệu thần tàng, mong đợi trong bọn họ có người có thể trở thành thần thông giả. Chỉ cần có một đứa trẻ có thể nắm giữ thần thông, các thôn dân sẽ thấy Nhân tộc cũng có thể nắm giữ lực lượng cường đại, từ đó không sợ Thần Minh.”
“Đây chính là phá thần trong lòng a.” Tần Mục cảm thấy đồng cảm, một bước này gian nan nhất.
Từ trăm vạn năm trước, Nhân tộc chí sĩ đầy lòng nhân ái đã có ý đồ phá thần trong lòng, nhưng mà trăm vạn năm trôi qua, hiện tại đám người Duyên Khang đôi khi vẫn bị thần trong lòng làm cho khốn đốn.
Nguyệt Thiên Tôn an ủi: “Lão đạo sĩ không cần nản chí, sớm muộn có một ngày mọi người không còn e ngại Thần Minh, không còn kính sợ Thần Minh.”
Đạo Tổ chần chừ một chút, vẫn nói ra lời trong lòng: “Nguyệt Thiên Tôn, ta cảm thấy, không nên tồn tại thần cảnh giới này. Cảnh giới là do chúng ta định, vì sao Thiên Cung cảnh giới nhất định phải gọi là Thần cảnh? Gọi là Thần cảnh, ngược lại sẽ cho hậu nhân một loại ảo giác, cảm thấy Nguyên Thần đi vào Nam Thiên Môn rồi chính là Thần Minh.”
“Cái này…” Nguyệt Thiên Tôn cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, quay đầu nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục nói: “Lão đạo có điều không biết, sở dĩ gọi là Thần cảnh, là vì phá thần trong lòng. Thần, là cách xưng hô đối với Cổ Thần, Cổ Thần tuân theo thiên địa đại đạo mà sinh, nắm giữ lực lượng mà phàm nhân không thể tưởng tượng nổi, trường sinh bất tử, tồn tại cùng trời đất. Phàm nhân thông qua tu hành tu luyện, cũng nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng nổi, trường sinh bất tử, tồn tại cùng trời đất. Kể từ đó, liền có thể loại bỏ sự e ngại của mọi người đối với Cổ Thần.”
“Thì ra là thế.” Đạo Tổ bừng tỉnh đại ngộ.
Tần Mục nói tiếp: “Ngự Thiên Tôn năm đó kỳ thật cũng không muốn gọi là Thần cảnh, Thiên Cung thất cảnh giới, cũng chỉ là cảnh giới mà thôi, cùng Thần Tàng thất cảnh giới không khác biệt gì. Trong mắt hắn và ta, Thiên Cung kỳ thật chính là một đại thần tàng, hẳn là thuộc về thần tàng đệ bát cảnh giới, người tu luyện thành thần, kỳ thật cũng chỉ là thần thông giả mà thôi. Bất quá vì mọi người bài trừ thần trong lòng, tăng thêm lòng tin, cho nên vẫn bảo lưu cách xưng hô Thần cảnh này.”
Nguyệt Thiên Tôn kinh ngạc nói: “Vân đạo hữu, chuyện này lúc trước ta chưa từng nghe ngươi nhắc qua!”
Tần Mục do dự một chút, nói: “Bất quá ta có một nỗi lo, ta lo lắng tương lai thần thông giả tu thành Thiên Cung, lại biến thành tồn tại giống như Cổ Thần. Bởi vậy đem Thiên Cung cảnh giới xưng là Thần cảnh, ta vẫn luôn do dự.”
Nguyệt Thiên Tôn lâm vào trầm tư.
Đạo Tổ trầm giọng nói: “Loại sự tình cần có ý đồ này, các ngươi tự cân nhắc, ta đi đến bộ lạc khác truyền đạo.” Nói xong, liền đi thẳng.
Tần Mục cũng đang ngơ ngẩn xuất thần.
Xác lập Thần Minh cảnh giới này, kỳ thật là do Ngự Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn và hắn cùng nhau xác lập, nhưng mà Thiên Cung thất cảnh giới bản chất là một Thiên Cung thần tàng khổng lồ. Cái gọi là thần chỉ, cũng chỉ là thần thông giả trường sinh bất lão, cũng không phải là Cổ Thần theo ý nghĩa truyền thống.
Bọn hắn sở dĩ không hẹn mà cùng xưng là thần, chính là vì bài trừ sự sùng bái đối với Cổ Thần.
Nhưng mà Tần Mục nhìn tượng thần Bán Thần trong bộ lạc này, không khỏi có chút hoảng hốt, thời đại Long Hán mọi người chưa từng thoát khỏi sự sùng bái đối với Cổ Thần, bây giờ ngược lại sùng bái thần chỉ Bán Thần nắm giữ lực lượng cường đại hơn Nhân tộc.
Nguyệt Thiên Tôn tiến vào nhà tranh giảng bài, nhưng vào lúc này, mọi người trong bộ lạc này chạy trốn tứ phía, kêu khóc nói: “Linh Sơn đại vương đến rồi!”
“Mau dâng tế phẩm lên!”
Trong bộ lạc, mọi người nhao nhao xua đuổi dê bò lợn chó, đưa đến tế đàn bằng gỗ dựng trong bộ lạc, những dê bò súc vật kia đứng trên tế đàn run lẩy bẩy.
Mà nam nữ già trẻ trong bộ lạc thì quỳ sát dưới tượng thần Bán Thần, dập đầu không thôi, miệng thì thào.
Đột nhiên, bầu trời âm u xuống, một tôn Bán Thần lái gió sấm sét từ trên trời giáng xuống, hai vuốt chim thô to rơi xuống trước tế đàn, thu cánh lại, sau lưng Thiên Cung phiêu diêu, che khuất nửa bộ lạc.
Vị Linh Sơn đại vương này nhìn tế đàn một chút, đối với dê bò trên tế đàn rất không hài lòng, thanh âm the thé chói tai: “Hôm nay đại vương không ăn gia súc, thay đổi khẩu vị, dắt mấy đồng nam đồng nữ lên đây!”
Lão tộc trưởng trong bộ lạc run giọng nói: “Đại vương, những súc vật này là hiến cho ngài, nếu không đủ, chúng ta còn có thể gom thêm…”
Ầm ầm!
Sấm sét vang dội xung quanh Linh Sơn đại vương, chấn động không thôi: “Im ngay! Dê bò là gia súc, các ngươi không phải gia súc sao? Các ngươi chỉ là gia súc có trí tuệ mà ta nuôi thôi. Các ngươi cung phụng ta, ta cho các ngươi mưa thuận gió hòa, cho các ngươi trồng hoa màu bội thu, cho các ngươi lên núi đi săn hái thuốc, có thể tránh hổ rắn, đối với các ngươi những gia súc này, ta làm còn chưa đủ sao? Ăn mấy đồng nam đồng nữ của các ngươi liền tới dong dài với ta!”
Tần Mục nhíu mày, chỉ một ngón tay, một đạo kiếm quang bay ra, Linh Sơn đại vương kia cảm thấy có điềm, lập tức quay đầu nhìn lại, cười nói: “Các ngươi bọn gia súc này, mời tới Nhân tộc thần…”
Hắn nói đến đây, đột nhiên đầu rơi xuống đất, tính cả Nguyên Thần cùng bị một kiếm chém chết.
Nguyệt Thiên Tôn từ trong nhà lá xông ra, thấy thế không khỏi nhíu chặt lông mày.
Mọi người trong bộ lạc cũng ngây dại, đột nhiên một lão giả khóc lóc thảm thiết, chỉ vào Tần Mục giận mắng không thôi, kêu lên: “Chúng ta đều sẽ bị ngươi hại chết!”
Lại có một lão ẩu đứng dậy, phun một bãi nước bọt về phía Tần Mục, giận dữ: “Linh Sơn đại vương là thần dưới trướng Thần Hoàng, ngươi giết hắn, Thần Hoàng muốn diệt cửu tộc chúng ta!”
“Ngươi không được đi! Bắt ngươi đi gặp Thần Hoàng đền mạng!”
Mọi người nhao nhao vồ lên, bắt lấy Tần Mục, nghiêm nghị nói: “Không thể thả hắn đi, để hắn đi đền mạng, không liên quan đến chúng ta!”
“Bắt lấy hắn!”
Long Kỳ Lân đứng trước người Tần Mục, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng rống kinh thiên động địa, nhà cửa xung quanh vỡ nát sụp đổ.
Long Kỳ Lân khẽ lắc người, hóa thành một con quái vật khổng lồ, ngăn trước mặt tất cả mọi người, kích cỡ của hắn còn khổng lồ hơn cả Linh Sơn đại vương vừa rồi.
Những người kia bị chấn động ngã trái ngã phải, nhìn thấy con quái vật khổng lồ này, nhao nhao sợ hãi ngồi bệt xuống đất, có người còn bất tỉnh đi.
Tần Mục nhíu mày: “Phi, không cần như vậy.”
Long Kỳ Lân thu chân thân, thân thể càng ngày càng nhỏ.
Tần Mục nhìn bộ lạc hỗn độn xung quanh, đưa tay xóa đi bốn phía, vậy mà giống như đảo ngược thời gian, từng tòa nhà sụp đổ nhanh chóng phục hồi như cũ, trở nên giống hệt lúc ban đầu.
Tần Mục thu tay lại, liền thấy Nguyệt Thiên Tôn kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất như lần đầu tiên biết hắn.
Tần Mục đi đến phía trước Long Kỳ Lân, nhìn những người nằm trên mặt đất kia, ánh mắt phức tạp.
Nguyệt Thiên Tôn tiến lên, nói: “Linh Sơn đại vương là bộ hạ của Lang Hiên Thần Hoàng, Lang Hiên Thần Hoàng thống trị hơn phân nửa giang sơn Nguyên giới, thực lực thâm sâu khó lường, lần này ngươi thật sự lỗ mãng…”
“Vậy liền đi gặp Lang Hiên Thần Hoàng.”
Tần Mục cất bước đi tới, nói: “Lang Hiên Thần Hoàng dưới trướng Bán Thần thống trị rất nhiều Nhân tộc, bây giờ Nhân tộc Thiên Đình đã xác lập, Nhân tộc không nên bị Bán Thần dưới trướng hắn xem như gia súc.”
Nguyệt Thiên Tôn chần chừ một chút: “Lang Hiên Thần Hoàng là đệ nhất tôn Bán Thần trên thế gian, thực lực thâm sâu khó lường, hắn là nhân vật đáng sợ được Thiên Đế mời đến Thiên Đình thịnh hội, chúng ta không phải đối thủ của hắn…”
Tần Mục thản nhiên nói: “Ta bây giờ không phải Vân Thiên Tôn, ta là Mục Thiên Tôn lấy thần thông lập đạo. Vân Thiên Tôn cùng các ngươi không làm được sự tình, ta có thể làm được.”
Hắn đang muốn rời đi, một lão phụ nhân nằm rạp trên mặt đất ôm lấy chân hắn, kêu khóc nói: “Ngươi không thể đi, ngươi phải ở lại đền mạng cho Linh Sơn đại vương!”
Nguyệt Thiên Tôn tiến lên, đỡ lão phụ nhân kia dậy, nói: “Chúng ta đi gặp Lang Hiên Thần Hoàng, các ngươi không cần lo lắng…”
“Hắn có thể đi, ngươi không thể đi!”
Lão phụ nhân kia bóp lấy tay nàng, nghiêm nghị kêu lên: “Đem nữ nhân này lưu lại, đền mạng cho Linh Sơn đại vương!”
Nguyệt Thiên Tôn muốn tránh thoát, lại sợ đả thương nàng, nhưng mà những thôn dân khác lại xông tới, túm lấy nàng, kêu khóc nói: “Ngươi không thể đi!”
Nguyệt Thiên Tôn trong lòng lo lắng, thoáng thôi động nguyên khí, đẩy lui những người này, lão phụ nhân kia vừa tức vừa gấp, tròng mắt đảo một cái rồi ngất đi.
“Bộ tộc chi giáo dục, phàm lấy tiến dân đức, khai dân trí, tăng dân lực mà thôi.”
Tần Mục đi thẳng về phía trước, trong thanh âm mang theo nộ khí không thể áp chế, trầm giọng nói: “Dân đức không vào, dân trí không ra, dân lực không tăng, cho dù là hơn trăm vạn năm cũng bất quá là ngu muội như hiện tại!”
Nguyệt Thiên Tôn vội vàng đuổi theo hắn, nói: “Một đời không thay đổi được, vậy thì hai đời, hai đời không thay đổi được, vậy thì ba đời bốn đời! Một ngày nào đó sẽ thay đổi!”
Tần Mục cười như không cười nói: “Nếu trăm vạn năm đều không thay đổi được, ngươi còn có đấu chí như bây giờ sao?”
Nguyệt Thiên Tôn ngẩn ra, không nói gì.
Tần Mục quả quyết nói: “Nguyệt, Lang Hiên Thần Hoàng ở đâu? Ta đi tìm hắn!”
Nguyệt Thiên Tôn kinh ngạc: “Lang Hiên Thần Hoàng tự nhiên là ở trong Lang Hiên Thần Cung, nơi đó cực kỳ xa hoa, lúc chúng ta dự định thành lập Nhân tộc Thiên Đình, ngươi còn đến đó đón hắn.”
“Ta quên rồi.” Tần Mục nhàn nhạt nói.
Nguyệt Thiên Tôn trong lòng càng kinh ngạc, dẫn đường phía trước, Long Kỳ Lân và Yên Nhi đi theo phía sau, Yên Nhi vẫn cầm đèn lồng. La Tiêu cũng đi theo Tần Mục, trong lòng âm thầm lo lắng: “Hán tử này là người nóng tính, khó trách nhiều kẻ thù như vậy. Hắn bây giờ muốn đi đánh người tên Lang Hiên Thần Hoàng kia, ta có nên đi cùng không? Lang Hiên Thần Hoàng, hình như trong trí nhớ của tổ tông có một nhân vật như thế, đã từng tham gia chiến dịch gỉ máu…”
Lang Hiên Thần Cung khổng lồ hơn Tiêu Hán Thiên Đình của Nhân tộc không biết bao nhiêu lần, tráng lệ, xa hoa đại khí, nhìn từ xa, đây mới thực sự là Thiên Đình, Tiêu Hán Thiên Đình của Nhân tộc chỉ là một tiểu thành trấn keo kiệt mà thôi.
Tòa Thiên Cung này không giống bình thường, Thiên Cung cũng được xây dựng trên bầu trời, nhưng mà lại có nhiều Bán Thần to lớn vác từng tòa cung điện, đứng trên mặt đất, ngàn vạn Bán Thần nâng Thiên Cung lên, gân cốt dữ tợn.
Hình ảnh hùng vĩ này, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tán thưởng vĩ lực của Bán Thần!
“Đến Lang Hiên Thần Cung, ngươi nhất định phải đè nén tính tình, nói chuyện tử tế với Lang Hiên Thần Hoàng.”
Nguyệt Thiên Tôn phân phó nói: “Hắn rất thưởng thức ngươi, lần trước ngươi đi gặp hắn, hắn còn tự mình gặp ngươi, ban cho ngươi rượu ngon, xưng ngươi là đạo hữu, có thể thấy được hắn rất coi trọng ngươi…”
“Lang Hiên —— ”
Tần Mục đột nhiên mở miệng, thanh âm ầm vang nhấp nhô, trên bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét đan xen, vạn dặm mây đen gào thét cuốn lên, trong nháy mắt mây đen đi vào trên không Lang Hiên Thần Cung.
Mây đen dày đến hơn mười dặm, nặng nề vô cùng, vô số sấm sét tán loạn trong mây đen, bỗng nhiên tất cả mây đen hóa thành một khuôn mặt to lớn, khuôn mặt mở cái miệng rộng, hướng ngàn cung vạn điện trong Lang Hiên Thần Cung rống to: “Cút ra đây cho ta!”
Cuồng phong gào thét phun trào, quét sạch Lang Hiên Thần Cung, từng tòa điện bị hất tung nóc, nơi này cũng có một nhánh sông Thiên Hà được dẫn tới, hội tụ thành Dao Trì, nước Dao Trì gần như bị quét sạch, bay về bốn phương tám hướng!
Trong thần cung, vô số Thần Nhân sợ hãi, ngẩng đầu nhìn một màn kinh khủng kia.
Đột nhiên, trong Lăng Tiêu bảo điện, kiêu dương rực rỡ, từ từ bay lên, đem vạn dặm mây đen trên bầu trời bốc hơi, từng tầng thần quang nở rộ, chiếu sáng vạn dặm.
Thanh âm Lang Hiên Thần Hoàng truyền đến, giận dữ nói: “Nguyên lai là Mục Thiên Tôn! Ngươi người điên, chạy đến đây hô to gọi nhỏ làm cái gì? Ta chính là Bán Thần chi tổ, ngươi coi ta thật không dám bắt ngươi sao?”
Phía sau hắn cũng có một tòa Thiên Cung nhảy ra, Nguyên Thần sừng sững trên Dao Đài của Thiên Cung, hùng cứ một phương.
Ở trên cảnh giới, hắn tuy là Thiên Thần Dao Trì cảnh giới, nhưng mà huyết thống Bán Thần cực cao, sau khi trưởng thành chiến lực không kém hơn Cổ Thần, gần như không cần tu luyện.
Lang Hiên Thần Hoàng càng là con của Cổ Thần Thiên Đế và Cung Vân Thần Vương trong Tam Vương của Tạo Vật Chủ, huyết thống cực cao, mà lại đã trưởng thành.
Viễn Cổ Thất Thiên Tôn cùng Tần Mục xác định thần tàng, Thiên Cung từng cảnh giới, cho tới bây giờ không phải là tiêu chuẩn để cân nhắc chiến lực.
Hắn làm Bán Thần chi tổ, chiến lực tuyệt đối khủng bố!
Tần Mục cất bước tiến lên, đi hướng Lang Hiên Thần Cung, một thân nguyên khí bộc phát, như một thanh kiếm sắc bén vô song chỉ thẳng vào Nam Thiên Môn của Lang Hiên Thần Cung.
Tòa Nam Thiên Môn kia đột nhiên vỡ ra từ giữa, bị tinh khí thần của hắn cắt thành hai nửa!
Một vết kiếm hằn sâu xuất hiện trên thiên nhai, tiếng nổ lốp bốp vang lên, vết rách càng ngày càng dài, như bay về phía trước cắt tới, một đường đi qua, từng tòa đại điện trống rỗng vỡ ra, cửa chính Ngọc Kinh thành cũng đột nhiên bị cắt mở, lầu thành chỉnh tề chia làm hai nửa!
Đạo kiếm khí này một đường cắt ra Thừa Thiên Môn, đi vào trước Lăng Tiêu điện!
—— —— chương hơn bốn nghìn chữ nha! Cuối tháng rồi, có nguyệt phiếu thì cho xin hai tấm ~