Chương 972: Ta liền nghe cái tiếng động | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025

“Ta muốn giết chết hắn!” Ánh mắt cá chết của Tôn Kế liếc nhìn lão giả bên cạnh.

Lão giả truyền âm đến: “Yên tâm, ra khỏi Tiêu Dao Lâu, người của chúng ta tự nhiên sẽ tìm tới hắn.”

Tôn Kế lúc này mới hơi bình phục lại, dẫn người hướng hội trường đi đến.

Đợi song phương đi khỏi, thị vệ Tiêu Dao Lầu tụ tập bên người quản gia: “Ngụy lão, khối ngọc bài kia cho dễ dàng quá rồi, khối Thỉ Xa Cúc Lam kia tuy trân quý, nhưng không đến mức để lầu đối đãi hắn như vậy.”

Hiển nhiên bọn họ có chút không hiểu, vì người trẻ tuổi cuồng vọng tự đại này, đắc tội đại nhân vật có tiếng ở Dịch quận.

Quản gia kia đáp: “Một khối Thỉ Xa Cúc Lam đương nhiên không đến mức, bất quá loại bảo thạch này chỉ sinh ra ở một số hòn đảo thần bí bên trong Nam Dương, nơi đó là địa bàn Hải tộc, người bình thường căn bản không chiếm được. Ta suy đoán hắn rất có thể có bối cảnh Hải tộc, cho nên mới cố ý ngoại lệ phát cho hắn một tấm ngọc bài, hy vọng có thể giao hảo với người Hải tộc.”

Thị vệ kia thở dài một hơi: “Hải tộc thì sao chứ, trong hải dương bọn họ xưng hùng, nhưng đến lục địa bọn họ không có thế lực nào. Bây giờ đắc tội Tôn công tử, chỉ sợ chưa chắc có thể sống sót rời khỏi Dịch quận.”

Quản gia nghĩ đến ngữ khí cuồng ngạo vừa rồi của Tổ An, không khỏi cau mày: “Chúng ta đã cố hết sức, về phần sau này hắn ra sao, thì mặc kệ không liên quan đến lầu.”

Một bên khác, Tổ An tiến vào hội trường, rất nhanh có bồi bàn tới đón tiếp, thấy ngọc bài trong tay hắn, thần sắc càng thêm cung kính, dẫn hắn tới một gian phòng: “Tôn quý khách nhân, lát nữa buổi đấu giá bắt đầu, nếu ngài ưng ý món đồ nào, có thể giơ ngọc bài ra giá, người của chúng ta sẽ thấy.”

Tổ An quan sát một chút, bố cục bên trong rất giống rạp hát kiếp trước, trung tâm thấp nhất là hội trường, bây giờ nhân viên công tác đang bận rộn chuẩn bị đồ vật đấu giá lát nữa.

Phía dưới có rất nhiều hàng ghế vị hẳn là chuẩn bị cho khách nhân bình thường, tầng cao nhất là một vòng gian phòng nhỏ như thế này, bên trong bày biện bàn gỗ quý, phủ lên nệm bông lông dê mềm mại.

Trong góc đốt đàn hương tốt nhất, chén sứ trên bàn các loại không khác gì trong hoàng cung, Tổ An càng thêm cảm khái bối cảnh sâu xa của Tiêu Dao Lầu này.

“Khách nhân muốn dùng trà hay rượu? Đồ uống có tiếng ở khắp thiên hạ chúng ta nơi này đều có.” Bồi bàn kia mỉm cười hỏi.

“Cho một bình Tước Thiệt đi.” Tổ An nhớ đến ám hiệu Cao Anh nói trên đường, tùy ý gọi một loại.

Bồi bàn kia gật đầu, sau đó đưa một cuốn sách nhỏ tới: “Khách nhân có quen biết cô nương nào ở lầu hai không? Nếu có nhu cầu, có thể gọi các nàng lên hầu hạ. Khách nhân là ngọc bài tôn quý nhất, cho nên có thể tùy ý triệu hoán những hoa khôi nương tử ở lầu hai.”

Tổ An tò mò nhận sách, phát hiện mỗi trang đều là hình mỹ nữ sống động như thật, hoặc thanh thuần hoặc vũ mị, các loại phong cách không thiếu thứ gì.

Không thể không nói, họa sư thế giới này khác biệt so với những người chú trọng thoải mái trong lịch sử kiếp trước, càng nghiêng về tả thực hơn. Mỗi cô nương trong sách đều rất sống động, giống ảnh chụp như đúc, thậm chí so với ảnh chụp còn có mấy phần linh động.

Phía trên không chỉ có hình mỗi người, còn có giới thiệu kỹ càng về các nàng cùng năng khiếu riêng, tỷ như am hiểu tiêu các loại nhạc cụ.

Tổ An bùi ngùi mãi thôi, thật sự là lương tâm nghề nghiệp, những cái hội sở ngâm chân kiếp trước hỏi ngươi có quen kỹ thuật viên nào không, mặt ta ngươi còn chưa thấy thì làm sao ta biết ai quen?

“Không cần.” Tổ An gấp sách trả lại đối phương, hắn không có hứng thú quá lớn với pháo hoa nữ tử, huống chi vạn nhất người nhà người ta đang phục thị Bùi Hữu, không cẩn thận bị mình gọi lên thì thuyền hữu nghị lật mất.

“Khách nhân có nhu cầu gì có thể tùy ý gọi ta.” Bồi bàn kia không nói thêm gì, thu sách rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Tổ An đi tới bên cửa sổ, phát hiện thiết kế ở đây rất khéo léo, có thể nhìn rõ tình hình bên trong hội trường, nhưng bên ngoài lại rất khó nhìn rõ tình hình trong bao sương, có một loại cảm giác không xác định xen giữa nơi công cộng và không gian riêng tư.

Hắn không khỏi có chút cổ quái, trách không được bồi bàn kia vừa rồi nói có thể triệu hoa khôi lầu hai tới, hẳn là có người thích kiểu này.

Thấy không rõ tình hình trong bao sương, ánh mắt hắn liếc nhìn toàn trường, phát hiện khách nhân ở phía dưới quả nhiên là ngọa hổ tàng long, không ít người tu vi rất cao.

Ánh mắt hắn rơi xuống người đàn ông gầy còm trùm hắc bào, đối phương dường như cố ý ẩn giấu nguyên khí ba động của mình, nhưng với tu vi hiện tại của hắn, vẫn có thể nhìn thấu một phần, chí ít là bát phẩm.

Ngoài ra, hắn còn cảm nhận được khí tức cửu phẩm cường giả giữa sân, chỉ là không cách nào phát hiện thân hình đối phương.

“Hình như từ phía sau đài truyền đến, hẳn là người của Tiêu Dao Lầu, trách không được có thể trấn trụ tràng tử ở nơi tốt xấu lẫn lộn này.”

Tổ An gặp Tông Sư không ít, nhưng đó là ở Kinh Thành, nơi phong vân tế hội, ngày thường Tông Sư đâu có dễ thấy như vậy, cửu phẩm đã có thể nói là người giang hồ có thể thấy được Thiên Hoa Bản, đi tới đâu đều đủ để đi ngang.

Không lâu sau, người chủ trì xinh đẹp đi vào hội trường, mặc bộ áo dài bó sát người, dáng đi thướt tha, những khách quý giữa sân tuy trách mắng sắc đẹp, nhưng thấy nàng cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.

“Tiêu Dao Lầu thật sự quá biết làm rồi.” Tổ An cười, tuy rằng bây giờ hắn không để ý sắc đẹp lắm, nhưng thưởng thức một mỹ nữ xinh đẹp cũng là chuyện vui.

Vị mỹ nữ kia cười ngọt ngào giới thiệu quá trình buổi đấu giá cùng một số quy tắc, trong hội trường có trận pháp khuếch đại âm thanh, tu vi của nàng bình thường nhưng âm thanh cũng có thể truyền rõ đến mọi ngóc ngách.

Rất nhanh buổi đấu giá bắt đầu với món đồ thứ nhất, người chủ trì cầm một khay gấm, mở lụa phía trên, lộ ra một viên lam bảo thạch xinh đẹp, nàng cười giới thiệu: “Viên Thỉ Xa Cúc Lam cực phẩm này đến từ nơi sâu nhất Nam Dương…”

Một tràng thổi phồng tới tấp, khiến chủ nhân gốc là Tổ An cũng có chút không nỡ bán: “Tài ăn nói của người phụ nữ này mà chạy tới thế giới năm xưa của ta, thì đích thị là trùm bán hàng đầu bảng rồi.”

Tổ An không ngờ món đồ đấu giá đầu tiên lại là đồ của mình, xem ra Tiêu Dao Lầu rất coi trọng viên bảo thạch này.

Tiêu Dao Lầu đưa ra giá khởi điểm là 100 ngàn lượng bạc trắng, mỗi lần ra giá không được thấp hơn năm ngàn lượng.

Rất nhanh phía dưới thẻ bài liên tiếp giơ lên, viên lam bảo thạch này tuy không giúp ích nhiều cho con đường tu hành, nhưng lại có sức sát thương tiêu chuẩn với phụ nữ, mua về lấy lòng phụ nữ vẫn tương đối hữu dụng.

Nhưng khi giá cả lên tới mười lăm vạn lượng, tần suất hô giá của mọi người giảm hẳn, chỉ còn lại hai ba người cạnh tranh, dù sao đồ chơi này vô dụng với tu hành, mọi người vẫn có giá trị kỳ vọng trong lòng.

Đúng lúc này, một giọng trêu tức truyền ra từ một ghế lô: “200 ngàn lượng!”

Tổ An nhướng mày, vì hắn nghe ra đây là giọng của Tôn Kế mắt cá chết trước đó.

Vừa nói ra, cả trường bỗng im lặng, viên bảo thạch này tuy quý, nhưng 200 ngàn lượng rõ ràng là quá đắt, lại thêm không ít người nhận ra thân phận hắn, tự nhiên không ai dám tranh.

“Tôn công tử mua về là muốn theo đuổi cô nương nhà nào à?”

“Nghe nói dạo trước Tôn công tử đang theo đuổi một mỹ nhân tuyệt sắc họ Thu, không biết có phải mua vì nàng không.”

“Chưa chắc đâu, có lẽ chỉ là muốn xả giận, chuyện vừa xảy ra ở cửa…”

Rất nhanh phía dưới xì xào bàn tán, xung đột vừa xảy ra bên ngoài lan khắp toàn trường.

Hai chủ nhân ngọc bài đối đầu nhau gay gắt, mọi người phấn khích gặm hạt dưa.

Tôn Kế lúc này đứng ở cửa sổ, hưởng thụ ánh mắt kính nể và kinh ngạc của mọi người. Hắn thích làm ồn ào, nên dù là ở Tiêu Dao Lầu bảo trì thần bí, hắn cũng không ngại lộ thân phận thật.

Tổ An thầm nghĩ tên này ngốc à, rõ ràng không hợp với mình, kết quả còn đưa thêm tiền cho mình?

Rất nhanh bồi bàn Tiêu Dao Lầu đưa viên lam bảo thạch đến phòng Tôn Kế, sau đó Tôn Kế vuốt viên bảo thạch trong tay, bỗng đập mạnh lên lan can, viên lam bảo thạch nhất thời vỡ tan.

Giữa sân có tiếng hô kinh ngạc, người Tiêu Dao Lầu cũng gấp: “Công tử làm gì vậy?”

Tôn Kế đáp: “Không sao, chỉ mua về nghe tiếng, nên trả tiền sẽ trả.”

Nghe nói hắn sẽ trả tiền sòng phẳng, người Tiêu Dao Lầu mới thở phào.

Nhưng những người khác kinh ngạc ngây người, 200 ngàn lượng bạc chỉ để nghe tiếng?

Quá vô nhân tính!

Người không biết Tôn Kế thì bắt đầu tìm hiểu hắn là thần thánh phương nào.

Ngay cả lão giả Dương Long cũng cau mày, nhắc nhở Tôn Kế bên tai: “Công tử, như vậy lãng phí quá, lão gia biết sợ sẽ trách tội.”

“Yên tâm, rời khỏi Tiêu Dao Lầu sẽ lấy tiền từ người hắn về thôi, ta chẳng mất gì mà còn nổi danh, mà gã kia lấy ra bảo thạch này đấu giá, chứng tỏ trên người có đồ tốt hơn, đích thị là con dê béo, đến lúc đó tìm viên đẹp hơn đưa cho Thu cô nương.” Tôn Kế sắp tin vào sự thông minh của mình.

Dương Long lộ vẻ khác lạ, thầm nghĩ mình coi thường công tử, hắn tuy cuồng vọng nhưng biết ai nên và không nên đắc tội.

Như gã này, rõ ràng không phải nhân vật tai to mặt lớn ở Dịch quận, thấy hắn lấy bảo thạch ra, chắc hẳn từ Nam Dương đến, dù đối phương là Giao Long Hải tộc, đến Dịch quận cũng phải nằm im.

Dịch quận dân phong bưu hãn, ma giáo, đạo tặc nổi lên bốn phía, ngày thường cướp bóc phú thương, đổ lên đầu ma giáo đạo tặc cũng là chuyện thường, đây là bí mật ngầm hiểu của nhiều người trong giới, dù sao chỉ dựa vào bổng lộc triều đình thì khó mà sống thoải mái.

Sau đó hắn không khuyên nữa, trong lòng đã coi Tổ An là người chết.

Lúc này Tôn Kế càng nghĩ càng phấn khích, khiêu khích nhìn về phía hướng Tổ An: “Có người tưởng dựa vào một cục đá vụn là có thể ngồi ngang hàng với bổn công tử, tiếc là sự kiêu ngạo của ngươi không đáng nhắc tới trong mắt bổn công tử.”

Mọi người tỉnh táo lại, đây đích thị là ân oán cục.

Mọi người chờ xem chủ nhân gian phòng kia đáp trả thế nào, nhưng nghĩ đến quyền thế Tôn gia, người kia chắc chỉ có thể nén giận, có thể bình an rời khỏi đây cũng tốt rồi.

Ai ngờ Tôn Kế vừa dứt lời, một tia ô quang bay ra, trong nháy mắt nện vào mặt hắn.

“Đùng” một tiếng giòn tan, sau đó Tôn Kế kêu thảm một tiếng rồi ngã quỵ, khó khăn lắm mới đứng lên thì đã đầy mồm máu tươi, răng rụng mấy cái.

Lúc này bóng người Tổ An xuất hiện ở cửa sổ, cười nói: “Xin lỗi, ta cũng chỉ nghe tiếng thôi.”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 859: Này sư đệ cũng quá không muốn mặt

Chương 345:: Hỗn chiến.

Chương 117: Bạch Quang Chu

Tinh Lộ Tiên Tung - Tháng 4 23, 2025