Chương 956: Thủ thân như ngọc | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025

Sở Ấu Chiêu hừ một tiếng: “Đại tỷ không gấp, nàng gấp cái gì ở đây, không biết còn tưởng rằng tỷ phu là lão công của nàng.”

Nghe nàng lẩm bẩm, Tổ An nhịn không được cười. Hai người tuổi tác xấp xỉ, hẳn là nàng không phục tỷ tỷ Sở Hoàn Chiêu này. Đương nhiên, với tính khí của Sở Hoàn Chiêu, trước kia chắc chắn không ít đánh nàng.

“Đừng nhìn, bồi ta đá cầu!” Sở Ấu Chiêu đưa tay muốn xé nát thư, để mắt không thấy tâm không phiền.

May mắn Tổ An tay mắt lanh lẹ, thu thư vào trong lòng: “Tốt, tốt, tốt, nhưng thua đừng khóc nha.”

“Ngươi không được vận dụng tu vi!” Sở Ấu Chiêu cũng không ngốc, lập tức nói.

“Không dùng thì không dùng!” Tổ An lòng tin tràn đầy nói, thầm nghĩ còn đấu không lại ngươi cái tiểu hài tử này sao?

Nhưng không lâu sau, hắn hối hận ruột gan đều xanh. Sở Ấu Chiêu quá linh hoạt, thân thể dẻo dai, luôn có thể bất ngờ đưa quả cầu đi những đường cong khó lường.

Trong sân vang lên tiếng cười như chuông bạc của nàng, nha hoàn người hầu bên ngoài xì xào bàn tán, thầm nghĩ chưa từng thấy tiểu công tử vui vẻ như vậy. Nhưng hôm nay tiểu công tử cười giống hệt nữ hài tử.

Chơi với Sở Ấu Chiêu một trận, Tổ An không để ý nàng giữ lại, kiên quyết rời đi.

Sở Ấu Chiêu còn chưa thỏa mãn, đứng ở cửa vẫy chào hắn: “Tỷ phu, lần sau lại đến chơi nha.”

Quay đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, Tổ An bỗng cảm thấy dù thua liên tục cũng không sao cả.

“Đúng rồi, nhớ hồi âm cho tỷ tỷ ta, các nàng đang đợi đó.” Thấy đối phương phất tay, Sở Ấu Chiêu nhớ lời hai tỷ tỷ dặn, vội nhắc nhở.

“Biết rồi.” Tổ An trong lòng ấm áp, thầm nghĩ có người nhớ thương thật tốt. Ai, dạo này mình chỉ biết phong lưu khoái hoạt, quên viết thư cho các nàng, thật không ra gì.

“Sau này nhất định phải sửa, từ hôm nay trở đi, phải nhớ kỹ nam đức, giữ mình trong sạch vì lão bà!” Hắn tự nhủ.

Đi mãi, ánh mắt hắn chợt quét thấy một sân nhỏ quen thuộc. Do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn bước về phía đó.

Chuyện của Tang Thiến cần giải quyết, hắn không phải loại người bội bạc sau khi xong việc.

Hơn nữa hiện tại Tang gia đã kết minh với hắn, nếu vì chuyện này mà sinh hiềm khích, ảnh hưởng về sau sẽ nghiêm trọng hơn.

Đến Tang gia, Tang Hoằng và Trịnh Đán nghe tin hắn đến thì kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhiệt tình chiêu đãi hắn.

“Tiểu Thiến muội… muội đâu?” Bình thường quen gọi vậy, sao giờ nói ra lại thấy tội lỗi thế này?

Tổ An nhìn đông nhìn tây, tiếc là không thấy bóng dáng Tang Thiến đâu.

“Nàng không khỏe trong người, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Tang Hoằng cười nói, mặt không chút dị dạng.

Nghe thấy hai chữ “không khỏe”, Tổ An giật mình. Hắn đương nhiên hiểu đối phương không khỏe vì sao.

Nghĩ đến tối qua mình tưởng nhầm nàng là Trịnh Đán, giày vò nàng nửa đêm, một tiểu cô nương sao chịu nổi?

Nghĩ vậy, hắn càng áy náy, suy nghĩ rồi nói: “Bá phụ, có chuyện này con phải nói.”

Tang Hoằng có vẻ kinh ngạc, như đoán ra điều gì, nhưng không lộ ra: “Hiền chất, hai nhà ta đã kết minh, thân thiết lắm rồi, cứ nói đừng ngại.”

Nhìn nụ cười ấm áp của đối phương, Tổ An thấy bất an. Dù sao đối phương đã ngầm đồng ý quan hệ của mình với Trịnh Đán, giờ mình lại trộm con gái ông ta, dù quan hệ tốt đến đâu cũng phải trở mặt chứ?

Thà chịu một đao còn hơn rụt đầu, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng: “Bá phụ, thật ra con và Tiểu Thiến…”

“Cha!” Hắn chưa dứt lời thì bị một giọng nói giòn tan cắt ngang. Mọi người nhìn lại, thấy Tang Thiến đứng ở cửa.

Nàng sắc mặt tái nhợt, giữa đôi mày có vẻ mệt mỏi, hốc mắt còn đỏ hoe, hình như vừa khóc.

“Thiến nhi.” Tang Hoằng thấy nàng cũng có chút bất ngờ, vẻ mặt phức tạp.

Tang Thiến không phản ứng ông ta, mà thẳng bước đến chỗ Tổ An: “Ngươi đến làm gì?”

Trịnh Đán bên cạnh nghi hoặc, luôn cảm thấy giọng điệu hai người có gì đó sai sai.

Dù Tổ An mặt dày đến đâu, lúc này bị đối phương nhìn chằm chằm cũng thấy bất an: “Ta đến để nói rõ vài chuyện, chuyện kia với bá…”

“Không có gì không rõ ràng cả,” Tang Thiến lại cắt lời hắn, “Chúng ta cứ như trước đây không được sao? Ngươi định đến đây bàn chuyện Vân Trung quận à?”

“Ừm… coi như vậy đi.” Tổ An mộng mị đáp.

Lúc này, bên tai hắn vang lên tiếng nguyên khí truyền âm của Tang Thiến: “Ngươi quên chuyện đã hứa rồi à, chuyện tối qua không được nói với ai.”

“Nhưng như vậy quá bất công với nàng.” Tổ An đáp.

“Không có nhưng nhị gì hết, ngươi thật sự áy náy thì cứ làm theo lời ta, nếu không ta chết cho ngươi xem.” Tang Thiến giọng lạnh lùng.

“Ừm… được thôi.” Thấy nàng kiên quyết, Tổ An đành đáp ứng.

“Vừa hay sắp đến bữa tối, Tổ đại ca ở lại ăn cơm luôn đi.” Tang Thiến kết thúc truyền âm, nói thẳng.

“Được.” Tổ An có chút thụ sủng nhược kinh, đối phương có ý gì đây, vì sao nàng không muốn mình nói ra sự thật? Như vậy chẳng phải nàng chịu thiệt thòi sao?

“Không ai hiểu con bằng cha”, thấy biểu hiện của nàng, Tang Hoằng thầm thở dài. Xem ra con gái bất mãn với sự sắp xếp của mình, không muốn phối hợp ta dùng nó làm con bài áp chế Tổ An.

Nhưng nó đâu biết, nó càng như vậy, hiệu quả càng tốt.

Lát sau, nha hoàn bưng rượu và thức ăn lên. Tang Hoằng và Tổ An trò chuyện vui vẻ, không hề có vẻ gì khác lạ.

Tang Thiến trong lòng khó chịu, nhưng vẫn gượng cười nói chuyện với tẩu tẩu.

Trịnh Đán ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, vẻ mặt suy tư.

Ăn một lúc, Tang Thiến đứng dậy nói: “Con không khỏe, xin phép về nghỉ trước.”

Tang Hoằng và Tổ An đương nhiên không ngăn cản, dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe.

Tang Thiến đứng dậy đi mấy bước rồi dừng lại: “Mấy ngày này Tổ đại ca có thể đến phủ nhiều hơn, cùng phụ thân nghiên cứu vụ án, tối có thể ở lại đây, dù sao nhà cũng không có ai, về lại phiền phức.”

Tổ An sắc mặt cổ quái: “Đa tạ Tiểu Thiến muội muội.”

Nàng có ý gì vậy, còn cố ý giữ ta ở lại đây?

Tang Hoằng lại thầm thở dài, ông hiểu rõ tâm tư con gái. Tuy con gái hận việc ông làm, nhưng nó vốn là người lý trí, biết chuyện đã xảy ra thì sẽ nghĩ cách tối đa hóa lợi ích.

Để Tổ An ngủ lại trong phủ mấy ngày này, rõ ràng là muốn tăng khả năng có con nối dõi.

Đương nhiên ông hiểu rõ, con gái quyết định mất hết mặt mũi lại cùng Tổ An, phần lớn là muốn giao nhiệm vụ cho Trịnh Đán.

Rốt cuộc nó cũng nghĩ thông suốt, nếu mấy ngày này không mang thai được, bọn họ sẽ phải đi Vân Trung quận. Đến lúc Trịnh Đán mang thai, căn bản sẽ không ai tin đó là con của Thiến nhi.

Trong bữa tiệc, mọi người đều mang tâm tư riêng, lần này Tổ An chú ý, không uống nhiều rượu.

Đợi đến khi trời tối người yên, hắn lặng lẽ rời phòng, đến khuê phòng của Tang Thiến.

Đến quen rồi, hắn tự nhiên biết phòng của mọi người ở đâu.

“Ai?” Nghe tiếng gõ cửa, Tang Thiến cảnh giác hỏi.

“Tiểu Thiến muội muội, là ta, có vài chuyện muốn nói với nàng.” Tổ An thật sự không đoán ra thái độ của nàng, định nói chuyện rõ ràng rồi tính.

“Giữa chúng ta không có gì để nói.” Tang Thiến hít sâu một hơi, “Ngươi cũng đừng áy náy, cứ coi như hôm qua chưa có gì xảy ra là được.”

“Chuyện này sao có thể coi như chưa xảy ra,” Tổ An bực bội, “Nàng rốt cuộc định làm gì, thật tình mà nói ta thấy hồ đồ.”

“Ta là con gái còn không ngại, ngươi là đại nam nhân lề mề làm gì!” Tang Thiến cũng bực, “Hay là ngươi muốn thừa cơ hội này, lại khi dễ ta một lần nữa? Ngươi nếu thật nghĩ vậy thì cứ phá cửa xông vào đi.”

Nàng vừa dứt lời, cửa kêu cọt kẹt, bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Ngồi trên giường, Tang Thiến mặt mộng bức: “???”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2470 Động Thiên đến Tiên Giới luôn?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 27, 2025

Chương 240:: Phu thê tình thâm.

Chương 2469 “Anh là ai?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 27, 2025