Chương 952: Gừng càng già càng cay | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Cảm nhận được xúc cảm ấu trơn trong chăn, Tổ An khẽ giật mình, tiếp theo đại hỉ: “Đán Đán, nguyên lai nàng sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ chờ ta nha.”
Tang Thiến xấu hổ giận dữ gần chết, thầm nghĩ đôi cẩu nam nữ này quả nhiên sớm đã làm chuyện đó cùng nhau.
Tuy rằng trước đó đã đoán được, nhưng đoán được cùng tự thân cảm nhận được là hai chuyện khác nhau.
Đến từ Tang Thiến phẫn nộ giá trị +444 +444 +444…
“A?” Tổ An có chút kỳ quái, miệng lầu bầu: “Tiểu Thiến nha đầu kia làm gì tức giận như vậy?”
Tang Thiến có chút kỳ quái vì sao hắn có thể cảm nhận được nàng sinh khí, bất quá vẫn đại hỉ, thầm nghĩ đúng a đúng a, tranh thủ thời gian phát giác không thích hợp đi.
Nàng bị Mục di phong bế huyệt đạo, bây giờ căn bản không cách nào nói chuyện nhắc nhở, chỉ có thể ngóng trông đối phương phát hiện.
Nàng lập tức nghe thấy hắn lại lẩm bẩm một câu: “Tiểu nha đầu kia dường như thường xuyên nhìn ta không vừa mắt, đoán chừng là đoán được quan hệ giữa hai ta.”
Tang Thiến thầm nghĩ gia hỏa này ngược lại rất có tự mình hiểu lấy, có điều nàng lúc này không rảnh suy nghĩ hắn, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện đối phương nhanh chóng phát hiện vấn đề.
Đáng tiếc không như mong muốn, Tổ An bây giờ vốn đã chếnh choáng dâng lên, huống chi nam nhân lúc này huyết dịch khẳng định đều dũng mãnh lao xuống phía dưới, đâu còn lý trí suy nghĩ.
Nàng rất nhanh cũng cảm giác được mình như món đồ chơi bị đối phương chăm chú ôm vào trong ngực, biết vận mệnh không thể tránh khỏi, trong lòng một mảnh tuyệt vọng.
“A, Đán Đán, sao nàng gầy thế?” Tổ An đột nhiên cảm giác được xúc cảm có chút không đúng lắm, thì thào nói.
Tang Thiến xấu hổ giận dữ gần chết, thầm nghĩ ngày thường đã bị tẩu tẩu dáng người đả kích đủ rồi, kết quả bây giờ còn bị đối phương bạo kích thương tổn thêm một chút.
Có điều sau khi khổ sở, nàng lại cháy lên một chút hy vọng, dáng người mình và tẩu tẩu có khác biệt rõ ràng, gia hỏa này hẳn là có thể phát giác ra dị thường a, hiện tại thu tay lại còn kịp.
Đáng tiếc nàng lập tức nghe thấy một câu khác: “Cái bọn cẩu nhật Hồ thị, làm hại nàng dạo gần đây nghỉ ngơi không tốt, vậy mà gầy đi nhiều như vậy!”
Nghe thấy hắn hùng hùng hổ hổ trong miệng, Tang Thiến khóc không ra nước mắt, gia hỏa này đến cùng là thật say hay giả say a, nói chuyện còn có logic đóng vòng.
Có điều nàng rất nhanh không còn tâm tư nghĩ những thứ này, cảm giác được động tác xe nhẹ đường quen của đối phương, nàng còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được thân thể tựa như bị một khối sắt nung đỏ xuyên qua, hai hàng thanh lệ yên lặng trượt xuống má.
…
Ngoài phòng, Mục di lặng lẽ xem xét tình huống sau một cây đại thụ, âm thầm xì một tiếng, nghe tiếng ván giường chập chờn ai oán, nàng nghĩ đến việc tìm thời gian đổi một chiếc giường rắn chắc hơn.
Đồng thời, trên hàng lông mày cũng có một vệt sầu lo, tối nay có thể khổ Thiến nhi.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, phía đông bầu trời dần trắng bệch, Tổ An ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị từng trận tiếng hớp nhẹ đánh thức.
Hắn còn buồn ngủ mông lung, tiện tay vỗ vào mông giai nhân trong ngực: “Đán Đán, sáng sớm sao khóc thế?”
Đối phương không trả lời, chỉ cặp mắt sưng đỏ nhìn hắn.
Tầm mắt Tổ An dần rõ, bỗng nhiên thấy rõ bộ dáng nữ nhân trong ngực, đâu phải Trịnh Đán vũ mị đa tình, mà là Tang Thiến thanh lệ đáng yêu, lúc này khóc đến nước mắt như mưa, khiến lòng người tan nát.
Hắn vội vàng xoa xoa mắt, miệng lầu bầu: “Ta đang nằm mơ à? Sao lại mơ thấy cô em vợ nàng?”
“Buông tay!” Tang Thiến cắn chặt môi đỏ, một tay đẩy nam nhân trên người ra.
Tối qua, nàng như chiếc thuyền con trong bão táp mưa rào, trải qua cuồng phong tàn phá, đến sau thực sự kiệt sức, bất tri bất giác ngủ say.
Sáng nay tỉnh lại, rốt cục khôi phục hành động lực, nàng bản năng nỗ lực rời đi, kết quả đối phương ôm nàng chặt như ôm sủng vật, nàng nỗ lực thử nhiều lần đều không thoát.
Nghĩ đến tao ngộ của mình, nàng buồn từ đó đến, nhịn không được khóc, cái này mới thức tỉnh Tổ An.
Tổ An rốt cục ý thức được tất cả không phải là nằm mơ, chấn kinh bắn ra, một phát bắt lấy chăn mền che trước người: “Nàng làm gì ta?”
Tang Thiến: “…”
Nàng thiếu chút nữa ngất đi, trên đời sao có người hèn hạ như vậy, nàng hận không thể nhào tới cắn hắn một cái.
Nhìn thân thể nàng bại lộ trong không khí, đóa hoa mai tươi diễm trên ga giường, càng khiến nàng giống như con nai bị thương, Tổ An rốt cục lấy lại tinh thần, quấn chăn lên người nàng: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Chăn mền đắp lên người, nội tâm rét lạnh của nàng rốt cục thoáng có một tia ấm áp: “Không có gì.”
Bị đối phương cướp đi tấm thân xử nữ, nàng có hận không? Đương nhiên hận.
Nhưng nếu nói thật sự trách hắn, thực sự không nói lên được.
Rốt cuộc, sự tình xảy ra hôm qua quá ly kỳ, ngay cả nàng là con gái cũng không ngờ phụ thân lại làm như vậy, sao có thể trách Tổ An.
Nàng càng nói vậy, Tổ An lại càng nghi hoặc, hắn vội vàng nhìn xung quanh, không sai mà, hoàn cảnh quen thuộc, giường quen thuộc, đây chính là phòng Trịnh Đán, hắn đành hỏi dò: “Chẳng lẽ nàng tối qua đi nhầm phòng?”
Tang Thiến hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng có một cỗ tà hỏa, lạnh lùng nói: “Coi như ta đi nhầm phòng, đây cũng là phòng của tẩu tẩu ta!”
Đến từ Tang Thiến phẫn nộ giá trị +233 +233 +233…
Tổ An ngượng ngùng cười, biểu lộ có chút xấu hổ, Trịnh Đán dù sao vẫn là con dâu Tang gia.
Tang Thiến lúc này hiển nhiên không có tâm tình gì trách cứ hắn, hít sâu một hơi nói: “Nàng xoay người đi, ta muốn mặc quần áo.”
“Được.” Tổ An lần này thay đổi phong cách miệng lưỡi trơn tru ngày thường, thành thật xoay người đi.
Nếu đổi lại nữ tử khác, hắn nói không chừng còn muốn trêu chọc vài câu, nhưng cùng Tang Thiến ở chung những ngày này, chỉ coi nàng là muội muội, bây giờ phát sinh chuyện này, trong lòng không khỏi có chút tội ác.
Phiền toái hơn là thân phận đối phương, mình vừa kết minh với Tang gia, chuyện cùng Trịnh Đán cũng thôi đi, rốt cuộc hai người đã ở cùng nhau trước, Tang gia dường như cũng ngầm đồng ý.
Nhưng bây giờ phát sinh chuyện này, muốn con dâu người ta không tính, hiện tại đến con gái cũng tai họa, Tổ An tự hỏi nếu đổi lại mình, hơn phân nửa muốn tức giận chết.
Hắn không biết kết cục ra sao thì sau lưng truyền đến giọng nói có vẻ bình tĩnh của Tang Thiến: “Được rồi, nàng có thể quay lại.”
Tổ An xoay người, phát hiện nàng mặc y phục, vẫn đáng yêu động lòng người như trước, chỉ có điều tóc tai lộn xộn, trên mặt lưu lại dư vị sau cuồng phong mưa rào, cả người càng quyến rũ mê người.
“Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, trời biết đất biết nàng biết ta biết, ra khỏi cửa này, ai cũng đừng nhắc lại nữa, biết không?” Tang Thiến không dám tiếp xúc ánh mắt đối phương, cúi đầu bình tĩnh nói.
Nàng biết dự định của phụ thân, có thể nàng thực sự không thể toàn lực phối hợp, dùng thân thể mình làm thẻ đánh bạc.
Hơn nữa nàng còn có chút oán khí với phụ thân, càng không thể để ông toại nguyện.
Tổ An khẽ giật mình: “Như vậy không công bằng với nàng, ta không phải loại người không chịu trách nhiệm…”
Tang Thiến trực tiếp ngắt lời hắn: “Ta không cần nàng chịu trách nhiệm.”
Nói xong, nàng đi thẳng ra ngoài, kết quả vừa cất bước thì lảo đảo, suýt ngã.
Tổ An vội vàng đỡ nàng: “Nàng sao vậy?”
Tang Thiến đẩy hắn ra, gia hỏa này còn không biết xấu hổ hỏi?
Ngày thường, tẩu tẩu nhìn Kiều Kiều ôn nhu, không biết đã chịu đựng cầm thú này thế nào.
Đến từ Tang Thiến phẫn nộ giá trị +313 +313 +313…
Nàng hung hăng liếc hắn một cái, rồi khập khiễng rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất, Tổ An có chút nhức trứng, tất cả là chuyện gì vậy?
“Đúng rồi, Đán Đán đâu?” Tổ An giật mình, đang muốn tìm thì thấy Trịnh Đán từ hướng khác nhanh chóng chạy đến.
Hắn đang muốn gọi thì chợt nhớ ra gì đó, vội vàng trở lại phòng, dứt khoát thu hết ga giường lộn xộn vào Lưu Ly bảo châu.
Lúc này Trịnh Đán cũng đuổi tới, nhìn Tổ An thì giật mình: “Sao chàng lại ở đây? Nếu bị người trong phủ nhìn thấy thì phiền phức.”
Tổ An chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Sao nàng không ở trong phòng? Tối qua đã đi đâu?”
Hắn thậm chí hoài nghi mọi chuyện do Trịnh Đán giở trò quỷ, nàng muốn lôi cả cô em vợ xuống nước, như vậy sau này nàng sẽ thuận tiện hơn, với tác phong làm việc ngày xưa của nàng, loại chuyện này thật sự có thể làm được.
Trịnh Đán gãi đầu: “Có lẽ hôm qua uống nhiều rượu, thiếp vậy mà chạy đến phòng Tiểu Thiến ngủ. Ai, đúng rồi, chàng có thấy Tiểu Thiến không, thiếp tỉnh dậy không thấy nàng đâu.”
“Không có.” Tổ An có chút mất tự nhiên nói, Tang Thiến không muốn chuyện này lộ ra, vậy thì tôn trọng ý nguyện của nàng đi.
Vừa rồi, hắn tỉ mỉ quan sát thần sắc Trịnh Đán, không giống nói dối, hắn cũng kịp phản ứng, bây giờ Tang gia gần như ngầm đồng ý quan hệ giữa hai người, nàng tự nhiên không cần mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ tối qua thật sự là một sai lầm mỹ lệ?
“Chàng mau về đi, bọn hạ nhân sắp dậy rồi.” Hắn đang suy tư thì bị Trịnh Đán đẩy đi, bởi vì lúc này trời đã sáng, bị người khác nhìn thấy hắn ở phòng mình thì thật sự phiền phức.
Đợi Tổ An rời đi, Trịnh Đán đang định trở về ngủ một giấc nữa thì nhìn giường trống không, hơi ngẩn người: “A, ga giường đâu?”
Một bên khác, Tổ An về phòng mình, rồi chột dạ giả vờ rời giường, vừa vặn đụng phải Tang Hoằng đang luyện công buổi sáng.
“Tối qua ngủ ngon giấc không?” Tang Hoằng cười híp mắt hỏi.
“Thẳng… Rất tốt.” Ánh mắt Tổ An có chút né tránh.
“Vậy thì tốt, lão phu còn sợ chiêu đãi không chu đáo.” Tang Hoằng cười nói.
“Vô cùng chu đáo…” Tổ An thầm nghĩ thậm chí có chút quá chu đáo, hắn không nhìn ra điều gì khác thường trên nét mặt đối phương, lòng càng thêm bất an.
“Vừa vặn cùng nhau dùng bữa sáng đi.” Tang Hoằng cũng thu hồi tư thế luyện công, mời nói.
“Không cần, ta nhớ ra trong nhà còn một chuyện quan trọng chưa làm.” Tổ An tâm hỏng cực kì, vừa làm chuyện đó với nữ nhi người ta, nào dám ở lại, vội vàng tìm lý do rời đi.
Nhìn hắn chật vật bỏ chạy, Tang Hoằng không khỏi mỉm cười, gia hỏa này cũng có ngày như vậy.
Đợi Tổ An đi xa, Mục di từ một bên đi tới: “Lão gia, không thừa cơ yêu cầu hắn cho Thiếu gia một danh phận sao?”