Chương 950: Đa mưu túc trí | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025

“Nằm… rãnh?” Si Đồ dù sao cũng là kẻ lăn lộn trong Tà đạo, lập tức kịp phản ứng người trước mắt không phải Triệu Trị.

Hắn không khỏi vừa sợ vừa giận: “Ngươi cũng dám giả mạo Tề Vương thế tử, nếu bị Tề Vương biết được, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Đến từ Si Đồ phẫn nộ giá trị +666 +666 +666…

Tổ An cười cười: “Dù sao ta đắc tội Tề Vương sự tình cũng nhiều, cũng không kém thêm một hạng này.”

Thấy hắn Tề Vương cũng không sợ, Si Đồ sững sờ một chút, lập tức nói thêm: “Ngươi lập Thiên Đạo lời thề, Thiên Đạo không thể lừa gạt, ngươi mà nuốt lời sẽ gặp báo ứng.”

Đến từ Si Đồ phẫn nộ giá trị +888 +888 +888…

Tổ An thở dài một hơi: “Loại trà trộn Tà đạo như ngươi sao còn ngốc nghếch ngây thơ vậy, không biết loại lời thề này có thể làm tay chân à?”

Thấy phẫn nộ giá trị bắt được không sai biệt lắm, Tổ An tiện tay đánh ngất hắn.

“Mẹ nó hai ta đến cùng ai mới là Tà đạo a!” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Si Đồ trước khi hôn mê.

Dẫn theo Si Đồ trở về, trên đường Tang Thiến muốn nói lại thôi, Tổ An phát giác được nên không nhịn được cười nói: “Tiểu Thiến, ngươi muốn nói gì?”

Tang Thiến lúc này mới lên tiếng: “Thực ra vừa rồi Si Đồ nói rất có đạo lý, Thiên Đạo không thể lừa gạt, lập Thiên Đạo lời thề là sự tình cực kỳ thận trọng, ngươi cố ý tìm lỗ hổng thề thốt như vậy, rất có thể bị Thiên Đạo chán ghét mà vứt bỏ, vạn nhất không cẩn thận đưa tới báo ứng, vậy thì phiền phức.”

Tổ An cười: “Tiểu Thiến, không ngờ ngươi bây giờ lại thay ta cân nhắc.”

“Hừ, ngươi thích chết hay không thì chết.” Tang Thiến đỏ mặt bĩu môi.

Tổ An rồi mới lên tiếng: “Có lẽ trong mắt các ngươi Thiên Đạo là một tồn tại công chính liêm minh, nhìn rõ mọi việc, nhưng ta không cho rằng như vậy, bởi vì cái gọi là thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu, trong mắt thiên địa, thiện và ác ở nhân gian đều không liên quan gì đến nó, nó chỉ dựa theo quy luật cố định mà vận chuyển, không vì ngươi là người tốt khuôn phép mà yêu chuộng hơn, cũng không vì ngươi là kẻ trộm gian dùng mánh lới mà trừng phạt.”

“Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu…” Tang Thiến cùng Trịnh Đán mặt đầy chấn kinh, ra sức dư vị câu nói này, chỉ cảm thấy dường như chạm đến cái gì đó, nhưng ngay sau đó cảm giác kia lại biến mất không thấy.

“Câu nói vừa rồi của ngươi tựa hồ huyền ảo khó lường, nhưng có một điểm ta không dám gật bừa,” Tang Thiến dù sao cũng thông minh, nàng rất nhanh kịp phản ứng, “Trên thế gian hành thiện tích đức khắp nơi đều có hảo báo, ngược lại việc ác chiêu chiêu cuối cùng đều không có kết quả tốt.”

Tổ An cười giải thích: “Đó chẳng qua là những quy tắc được ước định mà thành trong nhân thế trải qua thời gian dài, cũng không phải là ý chí bản thân của thiên địa.”

Tang Thiến khẽ giật mình, đang muốn phản bác lại bỗng nhiên ý thức được xác thực có mấy phần đạo lý.

Tổ An nói ra: “Thiên Đạo lời thề tuy nhiên thần thánh, nhưng chỉ trừng phạt những kẻ vi phạm lời thề rõ ràng, các ngươi rơi vào tư duy nhầm lẫn, sùng bái và kính nể Thiên Đạo quá mức, căn bản không nghĩ tới trung gian có thể có rất nhiều chỗ trống để lách. Giống ta gặp quá nhiều người xấu, gặp loại chuyện này thực sự quá nhiều, dần dà chính mình cũng học được một chút biện pháp mưu lợi.”

Ban đầu biết điều này hắn thậm chí cảm thấy Thiên Đạo lời thề tương đương gà mờ, bất quá nghĩ lại, nếu có người làm luật vượt thời gian đến, chỉ sợ có thể sử dụng Thiên Đạo lời thề đến cực hạn.

Kiếp trước cũng là xã hội khế ước, nhưng khi ký kết khế ước, rất nhiều người sẽ nghĩ đến chuyện trái với điều ước như thế nào, còn người làm luật tương quan thì nghĩ đến chuyện làm thế nào để bịt các loại lỗ hổng.

Tổ An tự hỏi nếu đụng phải một nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, hắn tuyệt không dám giở trò trong Thiên Đạo lời thề.

Lúc này Trịnh Đán mở miệng: “A Tổ, dù sao ngươi nói cũng có mấy phần đạo lý, nhưng ai biết Thiên Đạo thực sự là chuyện gì xảy ra. Vì cái gọi là thường ở bên sông làm sao tránh khỏi ướt giày, vạn nhất ngày nào đó ngươi sơ sẩy dẫn đến Thiên Đạo trừng phạt, lúc đó hối hận thì đã muộn, phải biết trên đời này còn có rất nhiều người quan tâm an nguy của ngươi.”

Tổ An khẽ giật mình, lúc này mới ý thức được tâm thái của mình quả thật có chút tung bay, dù sao trên đời không có chuyện gì trăm phần trăm.

Nghĩ đến điểm này mồ hôi lạnh sau lưng hắn đều toát ra, vội vàng nói lời cảm tạ Trịnh Đán: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, không phải vậy tương lai ta có thể thiệt thòi lớn.”

Vốn còn lo lắng hắn khăng khăng giữ ý kiến của mình, không ngờ hắn đáp ứng, Trịnh Đán nhất thời nở nụ cười rạng rỡ.

Tang Thiến bên cạnh trợn mắt, đôi cẩu nam nữ này thật sự là đủ rồi, vừa rồi ta nói tương tự, họ Tổ đều không coi ra gì, kết quả bây giờ tẩu tẩu nói hắn lập tức đáp ứng, thật cố ý chọc tức ta.

Trở lại Tang phủ, Tang Hoằng nghe tin chạy đến, nhìn người áo đen hôn mê trong tay bọn họ, giật mình hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Tang Thiến đem sự tình vừa xảy ra đại khái nói một lần, Tang Hoằng nghe xong sắc mặt tái xanh: “Hồ thị cửa hàng quá phận, khi dễ Tang gia ta không có ai à!”

Tổ An biết thái độ của hắn một nửa là thật phẫn nộ, một nửa là làm ra cho Trịnh Đán, thậm chí Trịnh gia sau lưng nàng xem, đương nhiên hắn cũng không vạch trần: “Bá phụ, tiếp theo sự tình của Hồ gia chỉ sợ phải làm phiền ngài.”

“Đây là tự nhiên, thời gian này Tang mỗ giấu tài, để nhiều người quên thủ đoạn của Tang mỗ.” Tang Hoằng lạnh giọng nói.

Tổ An đã được chứng kiến hắn lật tay giữa liền đem Sở gia một thế lực cát cứ đùa bỡn trong lòng bàn tay, tự nhiên không lo chỉ là vấn đề của một Hồ gia: “Bất quá bây giờ còn một sự tình phiền toái, đó là kẻ này nhắc đến tình báo đệ đệ Vân Trung Quận Công mưu hại huynh trưởng, chúng ta nên báo cáo cho hoàng đế thế nào mới ổn thỏa?”

Tang Hoằng trầm ngâm thật lâu: “Theo ta thấy, không bằng không báo.”

“Vì sao?” Tổ An thực cũng có quyết định này, chỉ là chưa quyết.

Tang Hoằng trầm giọng nói: “Hoàng thượng lần này phái người đi điều tra vụ mất tích của Vân Trung Quận Công, ngươi cảm thấy hắn muốn tra ra chân tướng à?”

Tổ An lắc đầu: “Hắn chỉ muốn mượn danh nghĩa này để triệt để đánh đổ Ngọc gia ở Vân Trung.”

Tang Thiến bên cạnh sắc mặt biến hóa, đối với phân tích của bọn hắn nàng cũng không thấy ngoài ý muốn, chủ yếu là phụ thân cùng Tổ An trò chuyện ngày thường mấy lần nhắc đến hoàng đế, cũng không có nửa phần ý tôn kính, nếu để lộ những lời này, sẽ bị vạch tội đại nghịch bất đạo.

Xem ra phụ thân đã trói chặt Tang gia cùng Tổ An với nhau.

Lúc này Tang Hoằng lại mở miệng: “Không tệ, đã vậy, chúng ta lúc này báo cáo người này lên, hoàng thượng không những không vui, còn chê chúng ta lắm chuyện, mặc kệ hắn phản ứng ra sao, chúng ta đều rơi vào thế bị động.”

“Vậy ý bá phụ là?” Tổ An hỏi.

“Phế toàn thân công lực của hắn, đánh gãy tay chân, nhốt trong hầm ngầm trong phủ, để Thiến nhi và Đán nhi trông giữ, chờ chúng ta đến Vân Trung quận rồi nhìn tình hình cụ thể phát triển mà quyết định có nên sử dụng hắn hay không.” Tang Hoằng ngữ khí bình thản nói.

Tổ An âm thầm tặc lưỡi, Tang Hoằng quả nhiên đủ hung ác, đổi thành ta có lẽ đã cho Si Đồ một thống khoái.

“Tiểu Thiến muội muội phải ở lại Kinh Thành à, vốn còn muốn nàng cùng đi Vân Trung quận, giúp chúng ta bày mưu tính kế một chút.” Tổ An có chút thất vọng.

Tang Hoằng cười như không cười, gia hỏa này thật sự nghĩ đến chuyện cùng Tiểu Thiến một chỗ à?

Hắn cũng không đâm thủng: “Hiền chất chỉ sợ không biết quy củ triều đình, để phòng ngừa đại thần ngoại phái có dị tâm, gia quyến của họ đều nhất định phải ở lại Kinh Thành.”

“Nguyên lai là vậy.” Tổ An mặt đầy thất vọng.

Trịnh Đán bên cạnh gò má hơi nóng, ngay cả nàng cũng cảm giác ra gia hỏa này có ý đồ không tốt.

Tang Thiến càng khinh thường đến độ suýt chuột rút.

Cùng nhau giam giữ Si Đồ xong, Tổ An thấy trời đã tối, liền đứng dậy cáo từ, nhưng bị Tang Hoằng giữ lại, nói phải bồi uống hai chén.

Không biết uống bao lâu, mọi người có chút men say, bất tri bất giác hàn huyên tới Tang Thiên, Tang Hoằng không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, cuối cùng cảm khái thật lâu: “Lần này đi Vân Trung quận không biết bao lâu mới trở về Kinh… Nếu Trịnh Đán hoài cốt nhục của Thiên nhi từ trong bụng mẹ, Tang gia chúng ta cũng có trông cậy vào.”

Tổ An cạn lời, nghĩ thầm ngươi lão hồ đồ, hai người còn chưa bái đường, sao nàng có thể có cốt nhục trong bụng mẹ.

Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, lời nói của gia hỏa này có ẩn ý.

Lại muốn hỏi thăm, đã thấy hắn tửu lượng có hạn, gục xuống bàn lầu bầu mê sảng.

“Tổ đại ca thứ lỗi, cha ta uống say,” Tang Thiến sắc mặt có chút khó coi, bất quá vẫn đứng dậy đỡ phụ thân, “Ta tiễn hắn về phòng nghỉ ngơi trước, tẩu tẩu, làm phiền ngươi bồi tiếp.”

Nói xong liền vịn phụ thân rời đi, vì chếnh choáng, hai gò má Trịnh Đán đỏ ửng, nhẹ nhàng bĩu môi: “Làm gì có chuyện tẩu tẩu bồi ngoại nam, nha đầu này thật là hồ nháo.”

Nha hoàn nô bộc đã bị Tang Hoằng đuổi đi, trong phòng chỉ còn hai người, Tổ An cũng không lo lắng nhiều, trực tiếp bỏ qua ôm vòng eo mềm mại của nàng: “Sao ta lại thành ngoại nam?”

Trịnh Đán bĩu môi, vội đẩy hắn ra: “Đây là Tang gia đấy, đừng hồ đồ.”

Lúc này trong một phòng khác, Tang Thiến tức giận ném phụ thân lên ghế: “Ngài cứ sốt ruột vậy sao?”

Tang Hoằng mở to mắt, đâu còn nửa điểm say rượu: “Thật không còn cách nào khác, lần này đi Vân Trung quận, chí ít nửa năm, nếu sau đó mới mang thai, kẻ ngốc cũng không tin đó là cốt nhục của Thiên nhi.”

“Nhưng luôn cảm thấy có lỗi với ca ca.” Tang Thiến cắn môi đỏ, thần sắc xoắn xuýt.

Tang Hoằng lạnh hừ một tiếng: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, hương hỏa Tang gia kéo dài mới là trọng yếu nhất.”

Tang Thiến cũng gấp, cuối cùng nói ra nghi hoặc bấy lâu: “Coi như tẩu tẩu mang thai, sinh hài tử cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào với Tang gia, vậy chúng ta sao không nhận nuôi một đứa? Còn không cần làm ra chuyện nhục nhã thế này.”

Tang Hoằng yên tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau sâu kín nói: “Có một biện pháp có thể cho hài tử có liên hệ máu mủ với Tang gia…”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 163:: 【 Diễn Pháp Lục Lệnh 】.

Chương 2327 Em khỏi rồi này!

Thần Y Trở Về - Tháng 4 27, 2025

Chương 2326 Con yêu được mẹ nâng niu như viên ngọc quý…”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 27, 2025