Chương 941: Hạnh phúc nhất cùng xui xẻo nhất nam nhân | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Ngày nọ, Tổ An như thường lệ đến Đông cung tìm Bích Linh Lung, đáng tiếc nàng y nguyên không gặp hắn. Đông cung nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không tiện biểu hiện ra cái gì dị thường, một đống lớn thủ đoạn dỗ người đều không cách nào dùng đến, trong đầu vô cùng buồn bực.
Lúc này có thái giám chạy tới tuyên Tổ An đi ngự thư phòng diện Thánh, đối với việc này người Đông cung ngay từ đầu còn có chút hâm mộ ghen ghét, nhưng hiện tại sớm đã nhìn quen không lạ, gia hỏa này quả thực rất được hoàng thượng tin mù quáng.
Tổ An giật mình trong lòng, nghĩ thầm chẳng lẽ ta những ngày này mỗi ngày đến quấn Bích Linh Lung bị hoàng đế nhìn ra manh mối gì chăng?
Bởi vì coi hoàng đế là thành địch giả tưởng, cho nên mỗi lần bị gọi đến ngự thư phòng, hắn đều như lâm đại địch.
Sau khi Tổ An rời đi, Dung Mạc trong phòng nhìn Bích Linh Lung thất thần hỏi: “Thái tử phi, ngươi làm sao vậy?”
Bích Linh Lung lấy lại tinh thần: “Không có gì.”
Hừ, mặc kệ cái kia gia hỏa sống chết ra sao.
…
Lại nói Tổ An đến ngự thư phòng, nhìn thấy Ôn công công cười tủm tỉm, âm thầm buông lỏng một hơi. Mặc dù nói phán đoán tâm tình hoàng đế qua biểu lộ của Ôn công công chẳng phải đáng tin, nhưng ít nhiều vẫn có thể nói rõ một hai.
“Tham kiến hoàng thượng.” Vào nhà, Tổ An nhanh chóng quét hoàng đế một lượt, ân, không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là bộ mặt Tư Mã kia.
Hoàng đế để tấu chương xuống: “Những ngày này Ngọc Nam có tìm ngươi gây phiền phức không?”
Tổ An đáp: “Hồi hoàng thượng, những ngày này Ngọc gia cùng Bích gia có chút xung đột nhỏ, ngược lại là không có đến tìm ta.”
Hoàng đế cười cười: “Đây là tự nhiên, mấy ngày trước lời đồn khắp kinh thành đều là, dù là Ngọc gia vận dụng quan phương lực lượng cũng vô pháp dập tắt, ngươi còn chưa có năng lượng lớn như vậy, bọn họ tự nhiên tạm thời không để ý tới ngươi.”
“Còn phải nhờ hoàng thượng anh minh thần võ, nếu không thần thì phiền phức…” Tổ An nịnh nọt một trận.
Sắc mặt hoàng đế càng ngày càng hòa hoãn: “Có phải ngươi kỳ quái vì sao trẫm trước đó bác bỏ lời xin từ quan của Ngọc Huyền Trùng không?”
“Thứ thần ngu dốt, thực sự không thể hiểu được.” Tổ An thản nhiên nói, đồng thời trong lòng hiếu kỳ, đối phương tại sao lại cùng mình trò chuyện cái này? Hoàng đế không cần thiết phải giải thích với thần tử.
Hoàng đế đứng dậy đến giá sách, nhìn bản đồ khổng lồ trên tường, lạnh nhạt nói: “Ngọc gia chưởng quản hơn nửa thiên hạ việc buôn bán nguyên thạch, môn sinh cố lại trải rộng triều chính, Thượng thư Tả Phó Xạ tuy quan chức rất cao, nhưng có hay không cũng không khác biệt quá lớn với Ngọc Huyền Trùng.”
Tổ An âm thầm gật đầu, Ngọc gia có thể nói phú khả địch quốc, Ngọc Huyền Trùng sau khi từ chức, muốn không bao lâu liền có thể trỗi dậy, lần này nói cho cùng cũng chỉ là chuyện của Ngọc Nam, mà nếu không phải dư luận ồn ào, liền Ngọc Nam đều không sao, tự nhiên rất khó dùng việc này đối phó Ngọc Huyền Trùng.
Hoàng đế nói tiếp: “Ngọc gia xưa nay đi lại gần với Tề Vương, trẫm kiêng kị bọn họ không chỉ là một Thượng thư Tả Phó Xạ, mà chính là Ngọc gia.”
Tổ An trong lòng run lên, hoàng đế đã bắt đầu từng bước loại bỏ minh hữu bên cạnh Tề Vương, một khi Tề Vương thành người cô đơn, cũng là lúc hoàng đế xuất thủ.
Mà trong lời nói của đối phương, dường như không thỏa mãn với việc để người Ngọc gia bãi quan, mà là muốn Ngọc gia xong đời?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình, vị hoàng đế trước mắt này thật sự là thủ đoạn độc ác.
Quả nhiên, ánh mắt hoàng đế rơi trên bản đồ, vào một khối thổ địa phương Bắc: “Vân Trung Ngọc gia, tên như ý nghĩa, đại bản doanh ở Vân Trung quận, nơi đó cũng là mỏ nguyên thạch lớn nhất của triều đình, bọn họ chiếm cứ nhiều năm như vậy, cũng nên hưởng thụ đủ rồi.”
Tổ An âm thầm mặc niệm cho Ngọc gia, bị hoàng đế để ý, kết cục của họ đã định trước.
Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra dung nhan tuyệt thế trong một chiếc xe ngựa, nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng, theo ta được biết, Ngọc phu nhân dường như là bạn tốt của ngài.”
Dù biết khuyên can cũng không có tác dụng lớn, nhưng Ngọc Yên La trước đó giúp hắn, hắn không thể ngồi yên.
Hoàng đế quay đầu, cười như không cười nhìn hắn: “Quan hệ giữa ngươi và nàng dường như không tệ nhỉ, trước đó nàng còn đặc biệt vì ngươi tìm trẫm cầu tình.”
Tổ An trong lòng run lên, vội vàng nói: “Chỉ là vì năm đó ở Minh Nguyệt thành đánh bậy đánh bạ cứu nàng một mạng, chắc hẳn nàng cũng là vì trả ân tình này.”
Trời biết hoàng đế nghĩ gì, hắn không thể thừa nhận mình và đối phương quan hệ tốt đến mức nào.
Hoàng đế lúc này mới thoải mái gật đầu, phải biết Ngọc Yên La năm đó phong hoa tuyệt đại, không biết bao nhiêu người ưu tú nghịch thiên đều không được nàng để vào mắt, sao lại có hảo cảm với một tên tiểu tử tầm thường như vậy: “Yên tâm, Ngọc phu nhân là bạn tốt của trẫm, đến lúc đó tự nhiên sẽ an trí nàng thỏa đáng.”
Tổ An trong lòng thầm kêu khổ, ngươi cái kiểu an trí này chẳng lẽ là an trí vào hậu cung của ngươi?
Mặc dù những năm gần đây hoàng đế vì kéo dài tuổi thọ mà không gần nữ sắc, nhưng đối với đệ nhất mỹ nhân như Ngọc Yên La, chắc hẳn cũng muốn phá lệ.
Hắn vốn cảm thấy mình đã đủ đồi bại, bên cạnh có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng những lão đại trong Kinh Thành này, nếu chỉ có hai ba chục cơ thiếp, còn có thể mang tiếng không tốt, so với bọn họ, mình thật sự là thanh thuần như tiểu bạch hoa.
Bỗng nhiên hắn căng thẳng, hoàng đế nói với mình những điều này làm gì? Chẳng lẽ lại có khổ sai sự tình cho ta?
Quả nhiên, hoàng đế mở miệng: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày sau đi Vân Trung quận một chuyến.”
Tổ An: “…”
Hoàng đế căn bản không cân nhắc tâm tình của hắn, tiếp tục nói: “Mấy ngày trước quan viên địa phương Vân Trung quận ký một lá thư, nói Vân Trung Quận Công mất tích đã lâu, mời triều đình cân nhắc lại việc thừa kế tước vị Quận Công.”
“Ha ha,” hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Xem ra đã có người không đợi được muốn lên vị.”
Tổ An trong lòng nhảy một cái, Vân Trung Quận Công không phải phu quân của Ngọc Yên La sao?
Người này chỉ sợ là người hạnh phúc nhất thiên hạ, đương nhiên hiện tại thành người xui xẻo nhất.
Hắn hỏi dò: “Vân Trung Quận Công mất tích rốt cuộc là chuyện gì?”
Hoàng đế đáp: “Khoảng một năm trước, Vân Trung Quận Công đột nhiên mất tích khỏi phủ đệ, không ai biết ông ta đi đâu. Ban đầu mọi người cảm thấy rất bình thường, dù sao với tu vi của ông ta, ra vào Công tước phủ rất dễ dàng, nhưng lâu ngày không thấy trở về, mọi người mới biết có chuyện.”
“Là tự ý bỏ đi hay bị người bắt đi?” Tổ An vội hỏi.
Hoàng đế lắc đầu: “Sau khi xảy ra chuyện, phủ nha địa phương phái người điều tra, mọi thứ đều rất bình thường, không thấy dấu vết bị hại; triều đình vẫn chưa yên tâm, cố ý phái quan viên cấp trên đi điều tra, vẫn không tra ra gì.”
Thấy hắn thần sắc bình tĩnh, không có chút cảm giác bi thương nào trước sự mất mát của một vị Công tước, Tổ An nghĩ bụng, biết Ngọc Yên La không có trượng phu, hoàng đế chắc hẳn đang vui thầm.
Nhưng qua câu trả lời của hắn, Tổ An cũng đoán ra việc mất tích của Vân Trung Quận Công hẳn không phải do hoàng đế phái người.
Lúc này hoàng đế nói tiếp: “Ngươi đến Vân Trung quận mau chóng tra ra chân tướng việc mất tích của Vân Trung Quận Công, mặt khác không được vì quan hệ với Ngọc Yên La mà bao che Ngọc gia, nếu không trẫm không dễ tha thứ, hiểu chứ?”
Nghe vậy, Tổ An lập tức hiểu ý, lần này cái tên xui xẻo kia mất tích bất kể vì nguyên nhân gì, cuối cùng cũng phải để Ngọc gia gánh tội, thừa cơ diệt gọn thế lực Ngọc gia.
Sau đó hắn cung kính nói: “Thần tự nhiên nguyện vì hoàng thượng phân ưu, nhưng lần trước tại bí cảnh thụ thương quá nặng, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mà còn trước đó tra án Tề Vương Trắc phi chết đuối cùng với việc hạ bệ Ngọc Nam, để hoàn thành nhiệm vụ của hoàng thượng trong thời gian ngắn, thần thực sự hao phí quá nhiều tinh thần, hôm nay đã sớm vô cùng suy yếu, chỉ cần suy nghĩ vấn đề thì đau đầu, thân thể ta là chuyện nhỏ, nhỡ ảnh hưởng đến đại kế của hoàng thượng thì chuyện lớn, cho nên còn mời hoàng thượng mời người khác cao minh hơn.”
Đùa gì chứ, hoàng đế coi ta là gì, kiếp trước những nhà tư bản 996 ít nhất còn phải trả đủ tiền, kết quả hắn lại tốt, mỗi lần đều đe dọa ta một trận, ta cũng đâu phải kẻ thích bị ngược, việc gì phải nhẫn nhục chịu đựng.
Đương nhiên hắn cũng không phải đầu sắt mà quyết liệt với đối phương ngay bây giờ, trong lời nói hắn cố ý vô tình chỉ ra những công lao mình đã lập trong thời gian qua, một mặt nói rõ không có công lao cũng có khổ lao, một mặt chứng minh giá trị độc hữu của mình, chỉ cần hoàng đế còn cần đến hắn, trong thời gian ngắn sẽ không thể rời bỏ hắn.
Đây hết thảy đều là những ngày này đến Tang gia thông cửa, lão hồ ly Tang Hoằng kia dạy hắn, kỹ năng của những kẻ già đời trên chính trường.
Nghe hắn nói vậy, mắt hoàng đế híp lại, trong lòng dâng lên một tia giận dữ, tên vô liêm sỉ này mới vào Kinh Thành bao lâu, đã học được mặc cả với mình giống như những lão hồ ly trên triều đình!
Hắn vốn không ưa Tổ An, giờ lại càng phẫn nộ, cảm giác như bị khiêu khích.
Đến từ Triệu Hạo phẫn nộ giá trị +444, +444, +444…
Nhìn giá trị phẫn nộ liên tục tăng, Tổ An cũng khẩn trương tột độ, dù hắn tin rằng hoàng đế sẽ không trở mặt, vì đối phương là một Đế Vương thành thục.
Nhưng mọi chuyện đều sợ bất ngờ, vạn nhất hắn nổi điên thì sao?
Một hồi sau, giọng hoàng đế nhàn nhạt vang lên: “Ái khanh những ngày qua xác thực vất vả, lát nữa trẫm sẽ bảo Ôn công công đến Thái Y Viện chọn cho ngươi chút linh dược an thần bổ khí, ngươi trên đường đến Vân Trung quận chậm rãi điều dưỡng. Mặt khác trẫm nhận thấy ngươi dường như không thích danh hiệu Tử Tước hiện tại, đợi ngươi hoàn thành việc ở Vân Trung quận, trẫm sẽ tăng tước vị cho ngươi một cấp.”
“Đa tạ hoàng thượng, thần nhất định dốc hết sức.” Ở thời đại này, tước vị còn hiếm hơn cả quan chức, đối phương đưa ra cái giá không hề thấp, Tổ An biết thấy tốt thì lấy, nếu không thức thời, có khi hôm nay không có cách nào sống sót mà ra khỏi hoàng cung.
Huống chi hắn xác thực muốn thay đổi cái tước danh mang ý “nón xanh” này.