Chương 933: Tận xương tương tư có biết không | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Tề Vương luôn cảm thấy nụ cười của hắn có chút cổ quái, lại nói không nên lời quái ở chỗ nào, vừa hay nhìn thấy đại thần của hắn cũng lục tục tiến đến, không muốn có quá nhiều người biết quan hệ hòa hoãn giữa hai người, hắn liền mượn cơ hội rời đi.
Tổ An thì thẳng thắn đi chờ bên ngoài ngự thư phòng, không ngờ hoàng đế biết chuyện, vậy mà trước khi vào triều đã ghé qua một chuyến.
“Nghe nói tối hôm qua ngươi nổi danh tận trong thanh lâu, sao sáng sớm đã đến đây, có phải có việc gấp muốn bẩm báo?” Hoàng đế ngồi xuống rồi hỏi.
Trong lòng Tổ An run lên, tối hôm qua cửa cung chưa mở, vậy mà hoàng đế nhất thanh nhị sở mọi chuyện phát sinh bên ngoài.
“Ta vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không hy sinh trong sạch.” Hắn một mặt “bi phẫn” nói.
Hoàng đế: “…”
Gia hỏa này thật không biết xấu hổ, đầy triều văn võ có ai dám nói chuyện với trẫm như hắn.
“Nghe giọng điệu của ngươi, tựa hồ nhiệm vụ đã hoàn thành?” Tuy nhiên hoàng đế hỏi vậy, nhưng rõ ràng chuyện này khó có khả năng, dù sao thời gian ngắn ngủi một ngày, sao có thể nhanh như vậy. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng các loại lý lẽ để răn dạy Tổ An một trận sau khi hắn trả lời, để hắn bớt phiêu.
“Xác thực đã hoàn thành.” Tổ An đáp.
Hoàng đế bản năng gật đầu: “Trong dự liệu, về sau phải nắm chắc…”
Hắn nói đến một nửa, bỗng nhiên sửng sốt: “Cái gì, hoàn thành?”
Nhìn biểu lộ của đối phương như bị nghẹn ứ đến nơi, Tổ An mừng thầm, đương nhiên không dám biểu hiện ra ngoài, liền đem mọi chuyện phát sinh tối hôm qua từ đầu chí cuối nói một lần, tất nhiên những chuyện liên quan đến Yêu tộc và Nam Huân, một cách tự nhiên bị hắn lược bỏ.
Nói xong, hắn đưa Ảnh Âm Kính đã chuẩn bị sẵn tới. Cái Ảnh Âm Kính này là hắn xin xỏ từ kho của Tú Lâu, tác dụng chỉ có thể ghi lại một đoạn hình ảnh, còn kém xa cái Ảnh Âm Kính cao cấp có thể trò chuyện thời gian thực của Sở gia.
Hoàng đế nhìn Ngọc Nam trong video ngồi trong ngực Bích Tử Ngang anh anh anh nũng nịu, da mặt co giật liên hồi, chỉ cảm thấy bụng dạ quay cuồng, sau đó ánh mắt phức tạp liếc Tổ An một cái. Gia hỏa này thật là… không biết nghĩ ra những thứ lung ta lung tung này kiểu gì.
Bất quá không thể không thừa nhận, nhìn thì buồn nôn, nhưng vẫn rất hữu dụng.
“Tốt, có Ngọc Nam này là xong.” Hoàng đế giữ lại Ảnh Âm Kính, tránh việc tiếp tục xem rồi phun cả trà qua đêm ra.
Tổ An hỏi dò: “Không biết hoàng thượng dự định sử dụng nội dung trong gương này như thế nào?”
Hoàng đế nhíu mày, vô ý thức có chút không vui vì thần tử dò hỏi tâm tư của mình, nhưng người ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đẹp đẽ, ngược lại cũng không tiện quát lớn, chỉ có thể nhẫn nại tính tình giải thích: “Nội dung trong gương này quá… quá thiếu lễ độ, khẳng định không thể trực tiếp tung ra.”
“Chẳng lẽ làm không công?” Tổ An nhất thời có chút thất vọng, không được thấy tràng cảnh xã chết của hai người kia.
“Dĩ nhiên không phải,” hoàng đế nói, “Thực ra chuyện Ngọc Nam cùng ngươi tranh giành tình nhân hôm qua đã đủ, chỉ bất quá hiện tại tuy nhiều người biết, nhưng chỉ giới hạn trong một vòng quan hệ, cho nên cần người thổi phồng chuyện này thêm một chút.”
Tổ An cảnh giác, thầm nghĩ đừng lại giao cho ta đi.
Dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, hoàng đế nói tiếp: “Bích Tử Ngang kia là cái gì Lục Viên mười tám bạn, nhân mạch rất rộng, suốt ngày bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tựa hồ có nhân khí rất cao trong dân gian. Đến lúc đó đưa Bích Tử Ngang tới, cho hắn xem nội dung Ảnh Âm Kính này, hắn tự nhiên biết phải làm thế nào.”
Bích Tử Ngang nếu không muốn xã chết, tất nhiên sẽ cực lực ngăn cản đoạn Ảnh Âm này bị lộ ra. Hắn là người thông minh, tự nhiên biết chỉ cần Ngọc Nam xã chết trước, đoạn Ảnh Âm này sẽ mất đi ý nghĩa, cho nên hắn nhất định sẽ dốc sức làm chuyện này.
Tổ An nghe mà trợn mắt hốc mồm, thầm nghĩ luận về trò gian, không ai so được với hoàng đế.
Mấu chốt là Bích gia vẫn ủng hộ Thái tử, vậy mà bị hoàng đế bán đứng, có thể đoán được sau này hai nhà khẳng định sẽ vì chuyện này mà làm lớn.
Quả nhiên, đối với hoàng đế, dù thần tử trung thành đến đâu, việc hàng đầu vẫn là phải quản thúc. Chỉ cần các thần tử đánh nhau quên trời đất, hoàng đế có thể kê cao gối mà ngủ.
“Hoàng thượng thánh minh!” Như vậy cũng tốt, Tổ An vốn có chút lo lắng Ngọc gia trả thù, dù sao Ngọc Yên La còn có ân với hắn, thật sự xung đột cũng không hay.
Tiếp theo, hoàng đế muốn vào triều, Tổ An tự nhiên thức thời cáo lui.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, hoàng đế cau mày. Theo lý thuyết, gia hỏa này là một cấp dưới vừa lòng đẹp ý, mấy lần nhiệm vụ khó giải quyết như vậy, nhưng đối phương đều làm rất tốt, mình hẳn phải rất thích mới phải.
Nhưng không biết vì sao, nhìn hắn, trong lòng lại có một loại không vui vô ý thức.
…
Tổ An rời khỏi ngự thư phòng, đi thẳng đến Đông cung.
Quan chức hiện tại của hắn không cần vào triều, vừa vặn vui vẻ thanh nhàn.
Sắp đến Đông cung, hắn bỗng nghĩ đến gì đó, tìm một nha hoàn đi ngang qua xin mấy quả quýt xanh, sau đó bóc vỏ rồi vắt nước vỏ quýt lên người.
Ngửi thấy trên người chỉ còn lại mùi quýt xanh nồng đậm, hắn mới yên lòng. Mấy lần trước, trên người hắn mang theo mùi nước hoa của nữ nhân, lần này rút kinh nghiệm, thật là cơ trí.
Đến Đông cung, Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn nhìn thấy hắn, ào ào cười nói chào hỏi. Mấy người vốn quan hệ tốt, lại thêm ân cứu mạng trong bí cảnh, chỉ thiếu điều kết nghĩa anh em.
Tổ An hỏi dò: “Các ngươi không có gì muốn hỏi à?”
Hai người sững sờ: “Hỏi gì?”
“Không có gì.” Tổ An thở phào nhẹ nhõm. Với cái tính của hai người này, đặc biệt là Phác Đoạn Điêu, nếu biết chuyện tối qua, chắc chắn sẽ nháy mắt ra hiệu hỏi han tỉ mỉ, thậm chí còn kỹ càng hơn cả Bùi Hữu.
Vẻ mặt của hai người này hiển nhiên là không biết gì, chứng tỏ tin tức chưa truyền đến trong cung. Vậy thì lát nữa gặp Bích Linh Lung cũng không đến mức lật xe.
Sau đó, Tổ An đi bái kiến Thái tử, nhưng đối phương vừa mới rời giường, tựa hồ còn đang bực bội, không có hứng thú với chuyện gì.
Tổ An ứng phó xong liền chạy đi gặp Bích Linh Lung. Khác với Thái tử, nàng đã trang điểm lộng lẫy, cao quý mỹ lệ, không ai có thể chê được nửa lời: “Tham kiến Thái tử phi!”
Trước mặt người khác, lễ tiết nên có vẫn phải có.
“Tổ đại nhân miễn lễ.” Bích Linh Lung tùy ý đáp một tiếng, sau đó lại cúi đầu xem tấu chương trên bàn.
Để rèn luyện Thái tử, hoàng đế cố ý giao một số tấu chương chính vụ của quốc gia cho Đông cung xử lý, đương nhiên đều là những việc không khẩn cấp.
Thái tử rõ ràng không xử lý sự tình, ngày thường cơ bản đều do Bích Linh Lung lo liệu.
“Mới từ bí cảnh ra, Thái tử phi thân thể chưa hồi phục, không nên quá độ vất vả.” Tổ An lo lắng nói. Mái tóc xanh của nàng biến thành tóc trắng, nhắc nhở nàng sinh mệnh lực đang xói mòn trên diện rộng.
Bích Linh Lung ừ một tiếng rồi không phản ứng gì.
Tổ An sững sờ, thái độ của đối phương không thích hợp.
Hắn lặng lẽ truyền âm bằng nguyên khí: “Linh Lung, nàng sao vậy?”
Đáng tiếc, đối phương vẫn không trả lời hắn.
Hô thêm mấy lần, thấy nàng thủy chung thờ ơ, ngược lại hậu trường không ngừng thu được một loạt điểm phẫn nộ. Tổ An hơi nghi hoặc, mắt châu xoay chuyển rồi nảy ra ý: “Nếu nàng cứ vậy ta sẽ đến ôm nàng!”
“Ngươi dám!” Quả nhiên, nghe hắn nói vậy, Bích Linh Lung có chút bối rối ngẩng đầu liếc hắn một cái, đương nhiên đây đều là giao lưu âm thầm bằng nguyên khí.
“Nàng xem ta có dám không!” Tổ An không hề yếu thế đáp lại.
Bích Linh Lung biết hắn xưa nay gan lớn, thực sự lo lắng hắn nhất thời xúc động gây ra sóng to gió lớn gì đó ở Đông cung, liền hừ một tiếng: “Ngươi không ở chỗ hoa khôi kia nghỉ ngơi thêm, sáng sớm chạy đến chỗ ta làm gì?”
Tổ An không nhịn được cười, thì ra là vì chuyện này mà ăn dấm.
Xem ra, nàng thân là Thái tử phi, cũng có con đường tình báo riêng.
Vậy là hắn làm phí công mấy quả quýt xanh rồi.
Nhưng hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức nói: “Nàng hiểu lầm, ta đến thanh lâu phá án.”
Nói qua chuyện hoàng đế phân phó hắn tìm Ngọc Nam một lượt.
Nhưng Bích Linh Lung không dễ lừa như Sở Ấu Chiêu, nàng cười lạnh nói: “Chỉ tra án thôi, cần phải ngủ lại ở đó à?”
“Trong tình huống đó, ta đến chẳng phải khiến người ta nghi ngờ?” Tổ An vội vàng giải thích: “Ta thề, tối qua ta tuyệt đối không có phát sinh tiếp xúc nhục thể với hoa khôi kia, nếu không trời đánh ngũ lôi.”
Ừm, Bích Linh Lung xác thực chưa từng giúp hắn làm chuyện đó.
Thấy hắn phát thệ độc như vậy, Bích Linh Lung ngược lại giật mình: “Ngươi điên à, loại lời thề này không nên thề bậy bạ!”
“Ta không thẹn với lương tâm, tự nhiên không có vấn đề.” Tổ An nghiêm mặt nói.
Bích Linh Lung sớm đã tin, chỉ bất quá có chút không thể mất mặt mũi, vẫn lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi còn làm thơ cho hoa khôi kia, cái gì ‘Xuân phòng’, cái gì ‘Trong mộng người’, nghe mà mỏi hết cả người.”
Tổ An thầm nghĩ thì ra là chuyện này, hắn cười ha hả: “Cái đó chẳng phải cũng là vì tra án sao? Đúng rồi, ta có một phần mật báo muốn tặng cho Thái tử phi.”
Sau đó, hắn sai thị nữ mang giấy bút tới.
Trong lòng Bích Linh Lung hơi động, đại khái cũng đoán được ý nghĩ của hắn, thầm nghĩ muốn dụ ta ra mặt dễ vậy sao, ta không phải hoa khôi kia, nào có dễ lừa như vậy.
Rất nhanh, Tổ An viết xong, gấp tờ giấy lại đưa qua: “Đây là tình báo khẩn cấp, xin Thái tử phi phê chỉ thị.”
Bích Linh Lung hừ một tiếng, lặng lẽ mở giấy ra, mặt thoáng cái đã nóng bừng, hô hấp cũng gấp gáp hẳn lên.
Bởi vì trên đó viết một bài thơ:
“Đáy giếng đốt đèn sâu nến y, chung lang lớn lên được chớ cờ vây.
Linh Lung xúc xắc An Hồng Đậu, tận xương tương tư có biết không.”