Chương 907: Ta chính là kẻ thô lỗ | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025
Tổ An vừa cười vừa nói: “Lần này ta thân phụ Hoàng mệnh muốn điều tra rõ án này, đương nhiên ta cũng tin tưởng Tề Vương… Người trong phủ không hại Trắc phi nương nương, nhưng dân chúng ngoài kia chưa hẳn tin a. Ngươi cũng biết lời đồn bát quái truyền đi rất nhanh, khó tránh khỏi hai ngày sau trên phố xôn xao Tề Vương giết vợ chứng đạo, hoặc Tề Vương Trắc phi sau lưng tư thông bị phát hiện diệt khẩu. Nếu có thể điều tra rõ Trắc phi nương nương thi thể đúng là chết do ngoài ý muốn, liền có thể trực tiếp kết án, ngăn miệng thế gian. Ta cũng vì danh tiếng cùng thể diện của Tề Vương mà suy nghĩ a.”
Hàn Phượng Thu im lặng. Tề Vương vốn nổi danh là Hiền Vương, sao có thể có ai chỉ trích ngài như vậy?
Nếu thật có lời đồn ác độc đó, chắc chắn là ngươi cố ý tung ra.
Hắn biết rõ Tổ An xưa nay hành sự không theo lẽ thường, chuyện gì cũng dám làm.
Nhưng kiểm tra thi thể Trắc phi nương nương thì sao có thể đáp ứng?
Rất nhanh, song phương tranh luận gay gắt, ai cũng không nhường nửa bước.
Đúng lúc này, một thanh âm nghi hoặc vang lên: “Các ngươi ồn ào cái gì ở đây?”
Tổ An nhìn lại, hai mắt không khỏi tỏa sáng. Mấy đôi nam nữ đứng cách đó không xa, các quý phụ trang điểm lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp, nhưng hút mắt nhất là một mỹ nam tử dẫn đầu – không phải ta có vấn đề về định hướng, mà là hắn quá tuấn tú.
Mặt như ngọc, phong độ thanh tao lịch sự, dù đã trung niên vẫn không hề giảm mị lực, ngược lại thêm vẻ quang hoa lắng đọng theo năm tháng. Cộng thêm phục sức cực kỳ xa hoa nhưng không phô trương, chỉ cần đứng ở đó, hắn là nhân vật chính tuyệt đối.
Trên đời lại có đại soái ca như vậy ư?
Tổ An khiếp sợ, suýt chút nữa bằng kịp ta!
“Gặp qua Thường Sơn công chúa, Ngọc đại nhân, Liên đại nhân, Liên phu nhân!” Hàn Phượng Thu hành lễ với mọi người.
Tổ An khẽ động tâm, đã đoán ra thân phận của họ.
Thường Sơn công chúa là muội muội của hoàng đế, trước kia gả cho công tử nhà họ Ngọc. Tổ An đánh giá nàng, chỉ có thể coi là dung mạo trung bình, nhưng khí chất hoàng gia có thể vớt vát lại đôi chút. Có điều xương gò má hơi cao, lộ vẻ khó gần, lại thêm tướng mạo có vài phần tương tự hoàng đế, thật khó mà yêu thích được.
Mỹ nam tuấn tú dẫn đầu kia chính là trượng phu nàng, Trung Thư Thị Lang Ngọc Nam. Người bên cạnh có tướng mạo thành thật kia hẳn là Trung Thư Lệnh Liên Dư.
Nói ra cũng khôi hài, Liên Dư rõ ràng là người đứng đầu Trung Thư Tỉnh, Ngọc Nam chức vị chỉ là cấp dưới, nhưng khi họ đi cùng nhau, Ngọc Nam lại ngầm dẫn đầu.
Ngoài khí chất nổi bật của Ngọc Nam, còn do bối cảnh gia đình hai người.
Ngọc Nam là con trai trưởng của Ngọc gia danh đỉnh đỉnh Đại Chu triều. Phụ thân hắn là Thượng thư Tả Phó Xạ Ngọc Huyền Trùng. Ngọc gia lại kinh doanh nguyên thạch thiên hạ, phú khả địch quốc, lại có nhiều người ngồi ở vị trí cao, thật là danh môn vọng tộc tranh giành hàng đầu Đại Chu.
Còn Liên Dư, tuy cũng xuất thân quý tộc, nhưng Liên gia không thể so sánh với Ngọc gia.
Hơn nữa thê tử Liên Dư là muội muội Ngọc Nam, xem như con rể Ngọc gia. So với Ngọc Nam là trưởng tử Ngọc gia, Liên Dư khó tránh khỏi lép vế hơn.
Tổ An nhìn nữ tử bên cạnh Liên Dư, hẳn là thê tử hắn, xinh đẹp hơn Thường Sơn công chúa nhiều, không hổ là nữ tử Ngọc gia.
Trong đầu hắn hiện ra dung nhan tuyệt thế của Ngọc Yên La, thầm nghĩ gien Ngọc gia thật tốt, nam tuấn tú nữ xinh đẹp.
“Hàn tiên sinh, các ngươi tranh luận gì vậy?” Ngọc Nam mở lời trước, tuy ngữ khí khách khí, nhưng lại có một loại Cao Ngạo Chi Khí khó hiểu.
Hàn Phượng Thu không cho là ngang ngược, thân phận đối phương cho hắn tư cách ngạo khí, bèn thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra.
“Ngươi là Tổ An?” Sau khi nghe xong, không chỉ Ngọc Nam mà cả đám người đều nhìn Tổ An, rốt cuộc hắn là hồng nhân chạm tay bỏng trong Kinh Thành thời gian này.
Nghe đối phương tùy tiện gọi thẳng tên mình, giọng điệu xem xét từ trên cao, Tổ An nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Tuy đã đoán ra thân phận họ, nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt, không biết cũng thường.
Ngọc Nam nghẹn họng, muốn phổ cập khoa học thân phận mình, lại thấy quá hạ thấp đẳng cấp, nhất thời không biết làm sao.
Liên Dư khẽ nhếch mép. Những năm này hắn không ít chịu khí từ anh vợ, nhìn hắn ăn quả đắng thật thoải mái, tất nhiên hắn chỉ dám trộm vui, không dám lộ ra.
May mà Hàn Phượng Thu biết thời thế, vội vàng giới thiệu, không quên thổi phồng từng người, sắc mặt Ngọc Nam mới trở lại bình thường.
Nhưng thấy trượng phu ăn quả đắng, Thường Sơn công chúa không vui: “Nghe đồn Đông cung mới có kẻ thô bỉ, nhanh mồm nhanh miệng thích chiếm tiện nghi, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tổ An cười: “Nhớ không nhầm, trưởng công chúa là muội muội hoàng thượng, phải thân cận với Đông cung mới đúng, sao giờ không những không giúp Đông cung, lại chỉ trích người vì Đông cung mà làm việc?”
Sắc mặt Thường Sơn công chúa lập tức biến đổi, lời này thật sự là đâm vào tim nàng. Nàng sao có thể nói mình cũng là một Vương muội muội khác cơ chứ?
Nhưng nàng không cần phải giảng đạo lý với Tổ An: “Lớn mật, dám vô lễ với bản công chúa!”
Đến từ Triệu Hiểu nộ khí +444!
Các thị vệ của Tổ An tái mặt, thầm nghĩ đắc tội Thường Sơn công chúa lại thêm bao nhiêu đại nhân vật, chẳng lẽ mạng nhỏ ta hôm nay phải bỏ ở đây?
Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, mấy huynh muội nhà hoàng đế thật hữu duyên với ta.
“Như lời trưởng công chúa, ta chính là kẻ thô lỗ, mặc kệ phương diện nào,” Tổ An tiếp lời, “Nay ta phụng Hoàng mệnh tra án, tất cả đều là công vụ, có đắc tội, mong trưởng công chúa bỏ qua.”
Mấy thị vệ nhìn nhau, không ngờ Tổ đại nhân cứng rắn vậy, dám đối đầu trực diện?
Hắn lấy đâu ra sức mạnh vậy, rõ ràng không có thế lực gia tộc làm hậu thuẫn, chẳng lẽ hắn không sợ?
Họ không biết, Tổ An trong bí cảnh còn trực tiếp đối đầu với hoàng đế, chuyện trò vui vẻ với những lão đại tiếng tăm lừng lẫy, một muội muội hoàng đế thì là gì?
Vì tạm thời đánh không lại hoàng đế, ngày thường chịu chút tức giận của hắn là đủ, cái gì trưởng công chúa chứ?
Ngược lại nàng thân thiết với Tề Vương, hoàng đế cũng không bênh nàng.
“Ngươi dám lấy Hoàng huynh ra áp ta!” Thường Sơn công chúa giận tím mặt.
Đến từ Triệu Hiểu nộ khí +999!
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến, một đám người vây quanh Tề Vương đi tới.
Hàn Phượng Thu thở phào, vội chạy tới thì thầm, Tề Vương nhanh chóng nắm được sự việc vừa xảy ra.
“Nhị ca, cái người này…” Thường Sơn công chúa chưa nói hết đã bị Tề Vương ngắt lời.
“Thấy các ngươi mãi không tới, ta ra xem, không ngờ các ngươi ở đây,” Tề Vương cười với Ngọc Nam, rồi nhìn Tổ An, “Tổ đại nhân, đã lâu không gặp, tu vi ngươi thật sự là đột nhiên tăng mạnh, quả nhiên là tư chất tu luyện xưa nay chưa từng có.”
Thường Sơn công chúa và những người khác giật mình, lúc này họ mới nhận ra tu vi của Tổ An dường như đã đạt cửu phẩm?
Tuy ở địa vị của họ, cửu phẩm cao thủ không hiếm, nhưng cửu phẩm trẻ tuổi như vậy thì gần như không tồn tại.
Nếu không có gì bất ngờ, nhân vật như vậy tương lai tiền đồ vô lượng, cùng là cửu phẩm cũng không thể khinh nhục, huống chi hắn.
Tổ An có chút “ngại ngùng” cười: “Tư chất ta bình thường thôi, trước kia ở Minh Nguyệt học viện còn bị xếp vào lớp kém nhất, chủ yếu vẫn là vận khí ta tốt, có lẽ người tốt có hảo báo.”
Nghe câu “người tốt có hảo báo”, mấy người suýt chút thổ huyết, gia hỏa này thật không biết xấu hổ.
Tề Vương lại nghĩ sâu hơn một tầng, tư chất bình thường mà tu vi tiến bộ thần tốc như vậy, chắc là nhờ công lao của 《Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh》.
Môn thần công đó thật kỳ diệu như truyền thuyết!
Nghĩ đến đây, mắt hắn nóng bỏng: “Tổ đại nhân, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay bản vương có chút rượu nhạt, hay là đến dự tiệc cùng nhau đi.”