Chương 906: Thi thể sẽ không nói dối | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025
Tổ An vẻ mặt do dự: “Như vậy có phải quá làm khó các ngươi rồi không? Không sao, ta cứ tra từ bên ngoài vậy.”
“Không làm khó, không làm khó, Tổ đại nhân mời vào trong.” Hàn Phượng Thu cười hì hì trên mặt, trong lòng thầm rủa, để ngươi tra bên ngoài, chẳng phải là phong tỏa Tề Vương phủ ta hay sao?
Tổ An một mực chối từ, Hàn Phượng Thu một mực thịnh tình mời, đến cuối cùng suýt chút nữa khóc, đám người gác cổng kia không gây ai lại muốn gây cái ma tinh này?
“Được thôi, đã các ngươi thịnh tình mời như thế, ta không vào thì quá không nể mặt Hàn huynh.” Tổ An rốt cục chịu nhả ra.
Hàn Phượng Thu gắng gượng nặn ra nụ cười: “Tổ đại nhân mau mời, mau mời!”
Đến từ Hàn Phượng Thu, phẫn nộ giá trị +233 +233 +233…
Cảm giác được một trận thu hoạch phẫn nộ giá trị không sai biệt lắm, Tổ An lúc này mới nghênh ngang bước vào.
Đám thị vệ dưới tay liếc nhau, đều thấy rõ sự bội phục trong mắt đồng bạn. Vừa rồi bọn họ còn bị Tề Vương phủ dùng kế mềm làm cho bó tay, kết quả Tổ đại nhân vừa ra tay đã giải quyết dễ như trở bàn tay, khó trách mấy ngày nay hắn lập được nhiều đại công như vậy.
Rất nhanh, đám người được dẫn đến hậu hoa viên, Hàn Phượng Thu chỉ vào một nơi nói: “Trắc phi nương nương cũng chết đuối ở chỗ này.”
Tổ An chú ý tới ao nước này ngược lại rất lớn, hoàn toàn xứng danh một cái hồ nhỏ, chết đuối người cũng không có gì lạ.
Hắn chỉ vào lan can bên bờ nói: “Nơi này có nhiều lan can như vậy, Tề Vương trắc phi sao lại rơi xuống ao?”
Hàn Phượng Thu đáp: “Đám lan can này là sau khi xảy ra chuyện mới thêm vào, phòng ngừa chuyện tương tự tái diễn. Tổ đại nhân quan sát kỹ một chút sẽ thấy lớp sơn bên trên còn chưa khô hẳn.”
Tổ An cạn lời: “Vậy chẳng phải là hiện trường vụ án đều bị các ngươi phá hỏng rồi?”
Nhiều thợ thủ công ra ra vào vào lắp đặt lan can như vậy, dù có manh mối gì cũng bị phá sạch.
“Lời này của Tổ đại nhân ta thật có chút nghe không hiểu,” Hàn Phượng Thu đáp, “Sự việc của trắc phi nương nương rõ ràng là một tai nạn ngoài ý muốn, có đầu mối gì cần phải cố ý giữ lại?”
Tổ An hừ một tiếng: “Có phải ngoài ý muốn hay không đâu phải do các ngươi định đoạt, phải điều tra mới biết được.”
Hàn Phượng Thu vốn định tổn thương đối phương vài câu, chuyện Tề Vương phủ đâu phải đến phiên ngươi xen vào?
Nhưng nghĩ đến việc vừa bị bẽ mặt ở cửa, hắn đành nhịn xuống: “Thôi, ta không chấp loại tiểu nhân này.”
Tổ An an bài đám thủ hạ đi bốn phía xem còn sót lại dấu vết gì không. Đám người được phái đến tham gia vụ án này đều là người trong nghề chuyên nghiệp, thật có manh mối thì khó mà qua mắt họ.
Chỉ tiếc, mấy người tìm kiếm mấy lượt, đều lặng lẽ lắc đầu với Tổ An, hiển nhiên Tề Vương phủ đã chuẩn bị chu toàn, dấu vết hiện trường bị phá hủy vô cùng triệt để.
Tổ An không dây dưa thêm: “Tẩm cung của trắc phi nương nương ở đâu?”
Hàn Phượng Thu có chút do dự, Tổ An cười: “Sao, không tiện sao?”
Hàn Phượng Thu giật mình trong lòng, không biết đối phương lại muốn giở trò gì, lập tức nói: “Đâu có gì không tiện.”
Rất nhanh, hắn dẫn đám người đến một viện tử. Viện này chiếm diện tích không nhỏ, kiến trúc chi tiết cũng tinh xảo dụng tâm, hiển nhiên vị trắc phi này trước kia rất được sủng ái.
Chỉ là hiện tại trong sân có nhiều cành khô lá rụng, khoảng sân rộng lớn không hiểu sao lại mang một vẻ suy tàn.
Hơn nữa, lúc này trong viện không một bóng người. Như đoán được sự nghi hoặc trong lòng họ, Hàn Phượng Thu giải thích: “Sau khi trắc phi qua đời, viện này bị bỏ hoang, nha hoàn bình thường không dám đến, sợ quỷ hồn các loại.”
Tổ An cười: “Sợ oan hồn đòi mạng à?”
Hàn Phượng Thu biến sắc: “Tổ đại nhân chớ có nói lung tung, mấy nha hoàn ngu muội sợ quỷ là thiên tính, đâu phải là…”
Tổ An cười cười, không nói gì thêm, trực tiếp vào phòng xem xét bốn phía.
Hàn Phượng Thu mặt không biểu cảm, nơi này đâu có gì không thể cho người ta thấy, tùy hắn tra xét.
Tổ An phái đám thủ hạ đi ra, còn mình thì đến phòng ngủ của Tề Vương trắc phi.
Trong phòng ngủ còn lưu lại mùi hương phấn thoang thoảng. Là Tề Vương trắc phi, hiển nhiên những thứ được dùng đều là loại cực phẩm danh quý, hương thơm thấm vào tận ruột gan, đáng tiếc giai nhân đã mất.
Hắn mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong bày biện đủ loại xiêm y lộng lẫy, không khỏi tán thán: “Y phục của nàng nhiều thật.”
“Dù sao cũng là phi tử của Tề Vương, những đãi ngộ này đương nhiên sẽ không thiếu.” Hàn Phượng Thu đáp.
Tổ An gật đầu, thuận miệng hỏi: “Đêm đó nàng ra ngoài mặc y phục gì? Xiêm y lộng lẫy hay thường phục?”
Hàn Phượng Thu đáp: “Y phục thường ngày thôi, có điều so với những bộ khác thì mộc mạc hơn.”
Tổ An nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Nghe ý của ngươi, có vẻ như nàng cố ý mặc như vậy để che mắt người, nửa đêm lén lút đi hẹn hò với ai đó thì phải.”
Hàn Phượng Thu biến sắc: “Ta không có ý đó, đừng có nói bậy bạ, việc liên quan đến danh dự của trắc phi, Tổ đại nhân nói cẩn thận!”
“Đùa chút thôi mà, Hàn đại nhân đừng khẩn trương vậy.” Tổ An vỗ vai hắn, rồi khoác vai hắn đi ra ngoài.
Toàn thân Hàn Phượng Thu cứng đờ, không quen bị người khác thân mật như vậy, đồng thời lại lo lắng hắn đột nhiên đánh lén, vậy thì mình thật sự không có sức phản kháng.
Nhưng nếu đẩy ra thì có vẻ sẽ đắc tội đối phương? Đến lúc đó hắn lại mượn cớ gây chuyện thì phiền phức.
Nghĩ đi nghĩ lại, đối phương chắc không đến mức ra tay với mình ở nơi như Vương phủ này, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Trong lúc hắn đang đấu tranh tư tưởng, căn bản không để ý lúc Tổ An tiện tay đóng tủ quần áo lại đã thuận tay lấy một bộ y phục của Tề Vương trắc phi bỏ vào Lưu Ly bảo châu.
Ra khỏi sân nhỏ, Tổ An lại hỏi: “Đám nữ tỳ tùy tùng bên cạnh trắc phi nương nương đâu?”
Hàn Phượng Thu cười nói: “Đã chuẩn bị sẵn cho Tổ đại nhân rồi.”
Nói xong, hắn vẫy tay ra ngoài, rất nhanh một đám nha hoàn vú già đi tới.
Người hầu hạ vương gia trắc phi, tự nhiên không cần nam nhân.
Tổ An trầm ngâm, xem ra hắn đã tính trước mọi chuyện rồi.
Hắn bảo thủ hạ hỏi riêng những nha hoàn kia, còn mình thì gọi một nha hoàn có vẻ hiểu rõ quy củ ăn mặc đến phòng hỏi riêng.
Hàn Phượng Thu có vẻ như muốn tránh hiềm nghi, đứng chờ ngay ngoài viện.
“Ngươi tên gì?” Tổ An dò hỏi.
“Thu Nguyệt.” Nha hoàn cúi đầu đáp.
“Ngươi là nha hoàn thiếp thân của Tề Vương trắc phi?”
“Vâng.”
“Nếu là thiếp thân nha hoàn, sao đêm đó không ở bên cạnh chủ tử, để nàng trượt chân rơi xuống nước mà không ai cứu giúp?” Giọng Tổ An trở nên nghiêm nghị.
Nha hoàn sợ hãi đáp: “Đêm đó chủ tử nửa đêm lén lút ra ngoài, không gọi chúng ta.”
Tổ An cười lạnh: “Là nha hoàn thiếp thân, chủ nhân nửa đêm đi đâu ngươi lại nói không biết?”
Nha hoàn vội vàng đáp: “Ta cũng không biết vì sao, đêm đó ta ngủ rất say, ngày thường chỉ cần có tiếng động nhỏ là ta tỉnh giấc.”
“Ồ?” Tổ An nhướng mày, “Đêm đó ngươi có phải trúng mê hương hoặc bị người điểm huyệt ngủ rồi không?”
Nha hoàn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Ta không biết, nhưng ở Tề Vương phủ thế này, sao có thể có mê hương hay kẻ xấu được.”
Tổ An trầm tư một lát, bỗng hỏi: “Chủ tử ngươi ngày thường thân thiết với ai nhất? Ý ta là trừ Tề Vương ra.”
Nha hoàn mặt mày hoảng sợ: “Đại nhân không nên nói bậy, chủ tử chúng ta một lòng một dạ với vương gia, sao lại thân thiết với người khác.”
Tổ An cười lạnh: “Ta chỉ hỏi nàng thân thiết với ai nhất, đâu có nói là nam hay nữ, ngươi lại phản ứng đầu tiên là nam nhân, chẳng phải là không đánh mà khai rồi sao?”
Nha hoàn vội vàng giải thích: “Đại nhân, mặc dù vương phủ không sánh được hoàng cung, nhưng các phi tử của vương gia tranh sủng nên khó tránh khỏi… khó tránh khỏi có chút…”
“Ngươi muốn nói là đấu đá nhau đúng không?” Thấy nàng ấp úng mãi, Tổ An mất kiên nhẫn.
Nha hoàn biến sắc: “Nô tỳ không dám sau lưng nghị luận các nương nương… Nhưng trong hoàn cảnh này, chủ tử của chúng ta tự nhiên không thể thân thiết với các nữ nhân khác.”
Tổ An lại hỏi: “Vậy nàng có thù oán với ai? Trong phủ ai hận nàng nhất?”
Nha hoàn lắc đầu: “Có lẽ các nương nương có chút tranh đấu ngấm ngầm, nhưng không đến mức giết người. Vương gia tuy đối đãi mọi người rộng lượng, nhưng xưa nay tài đức sáng suốt công chính, ai làm chuyện đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, nên các nương nương không cần mạo hiểm lớn như vậy. Hơn nữa, chủ tử chúng ta những năm gần đây ít khi ra ngoài, tính cách ôn nhu thiện lương, ít khi kết thù kết oán với ai, ta khó mà tưởng tượng ai lại muốn giết nàng.”
“Vậy ngươi cũng nghĩ nàng chết là ngoài ý muốn?” Tổ An nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
“Trước đó vương gia cũng đã điều tra việc này, kết luận cũng là ngoài ý muốn mà, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì sao?” Nha hoàn vẻ mặt không hiểu hỏi.
Tổ An im lặng một lát, phất tay ra hiệu nàng lui xuống.
Đợi nàng đi đến cửa, bỗng gọi nàng lại: “Đúng rồi, chủ tử của ngươi đối đãi ngươi có tốt không?”
“Chủ nhân ôn nhu thiện lương, đối đãi người dưới cực kỳ hiền lành, với ta lại càng thân như tỷ muội, đáng tiếc… đáng tiếc…” Nha hoàn lộ vẻ bi thương, bắt đầu khóc nức nở.
Thấy không hỏi được gì, hắn ra hiệu nàng rời đi.
Sau đó hắn đi thẳng ra ngoài viện, thấy đám thị vệ đã ghi xong khẩu cung, đều kín đáo lắc đầu, hiển nhiên không ai có được thông tin hữu ích gì, cái chết của Tề Vương trắc phi xem thế nào cũng là ngoài ý muốn rơi xuống nước.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đến chỗ Hàn Phượng Thu: “Làm phiền Hàn đại nhân dẫn bọn ta đến chỗ linh cữu của nàng, chúng ta cần kiểm tra thi thể nàng.”
Người sống có thể nói dối, nhưng thi thể thì không.
Sắc mặt Hàn Phượng Thu lập tức biến đổi: “Không được, tuyệt đối không được! Tuy rằng nàng không phải chính phi của Tề Vương, nhưng cũng là nữ nhân của vương gia, sao có thể để người khác khinh nhờn!”