Chương 9: Lão bà bạn thân | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 07/04/2025
Hắn không chút do dự, trực tiếp đem Tẩy Tủy Đan nuốt vào, chỉ cảm thấy một loại cảm giác mát lạnh theo trong miệng tản ra, bay thẳng lên trán cùng toàn thân.
Ngay sau đó, một số tạp chất màu đen chậm rãi chảy ra từ da hắn, mãi đến nửa canh giờ sau mới dừng lại. Tổ An mở to mắt, cảm giác cả người dường như nhẹ nhàng hơn, nhìn thế giới này, một ngọn cây cọng cỏ tựa hồ cũng rõ ràng hơn.
Trước đó, bởi vì thân thể suy yếu, hắn luôn có cảm giác đau lưng, bây giờ lại cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, đặc biệt là lòng bàn tay, lòng bàn chân không còn lạnh lẽo như trước, hiện tại ấm áp dễ chịu, dường như toàn thân tràn ngập sức sống.
“Cái đồ chơi này còn thật có dùng a?” Tổ An kinh hỉ, mặc dù không biết tư chất được đề cao bao nhiêu, nhưng thân thể biến hóa là hiệu quả nhanh chóng.
Nếu ngay từ đầu rút được cái đồ chơi này tốt biết bao nhiêu a, bằng vào ta trước đó tư chất Đinh tự hạ đẳng, chịu bảy phía dưới Kêu Rên Chi Tiên đều nhanh có thể bổ sung đầy ba cái trận pháp, nếu lúc ấy có Tẩy Tủy Đan này, chỉ sợ ít nhất có thể lấp đầy năm cái trận pháp đi.
Tư chất Đinh tự hạ đẳng, theo thuyết pháp kiếp trước hẳn là D -? Quả nhiên là kém đến không ngờ.
Hắn lúc này mới chú ý tới bùn đen trên da, vô ý thức đưa mũi đến ngửi, biểu lộ nhất thời vô cùng đặc sắc, thật chua xót!
Vội vã chạy đi tắm, vừa trở lại trong phòng lên giường ngủ, nhìn qua 44 điểm phẫn nộ giá trị còn sót lại trên bàn phím, trong lòng tính toán, hay là ngày mai lại đi chỗ Khắc Kim kiếm chút phẫn nộ giá trị, xem còn có thể rút được vật gì tốt.
Trí nhớ thân thể chậm rãi dung hợp, hắn nhớ tới gia chủ Sở gia là đương triều Công Tước, cái này Minh Nguyệt Thành cũng là đất phong của hắn. Gia chủ Sở gia có một trai hai gái, trưởng nữ Sơ Nhan, thứ nữ Hoàn Chiêu, thế tử Ấu Chiêu.
Mà thân thể này, vốn chủ nhân là một kẻ bình dân, phụ mẫu đều mất, được thúc phụ nuôi lớn, là Thập Lý Bát Hương nổi tiếng văn không thành võ chẳng phải, trừ dáng dấp đẹp trai thì không có nửa phần ưu điểm.
Tổ An có chút không rõ, nhà xa hoa như vậy tại sao lại chiêu một kẻ phế vật như vậy làm cô gia.
Âm mưu, bên trong nhất định có âm mưu.
Chẳng qua hiện nay Tổ An có lá bài tẩy bàn phím này, lực lượng cũng đủ không ít, không còn kinh hoảng như ngay từ đầu, đối với tương lai ngày càng có lòng tin, giấu trong lòng nguyện cảnh tốt đẹp, rất mau tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hắn ngủ mơ mơ màng màng, bị một trận tiếng ồn ào đánh thức:
“Nhanh lên, lão gia cùng phu nhân còn ở từ đường chờ ngươi đấy!”
“Đừng làm ồn, để ta ngủ thêm một lát.” Giờ phút này Tổ An còn có chút chưa kịp phản ứng, hôm qua giày vò đến nửa đêm nên rất buồn ngủ, xoay người lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Ai ngờ bỗng nhiên một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, hắn cả kinh thoáng cái ngồi dậy, cái gì buồn ngủ cũng bay biến.
Vừa mở mắt nhìn, phát hiện mấy tên gia đinh hung thần ác sát đứng ở một bên, một gã võ sĩ trẻ tuổi cầm trong tay chậu đồng, đang cười lạnh với hắn.
“Ngươi hắt nước?” Tổ An trừng mắt nhìn võ sĩ trẻ tuổi, một đoạn ký ức trong thân thể nổi lên, người này gọi Điêu Dương, là tiểu đội trưởng trong đội thị vệ phủ, trước kia tựa hồ khắp nơi nhằm vào hắn.
“Là ta dội thì thế nào, còn thật coi mình là chủ nhân trong phủ này, cũng không biết tiểu thư coi trọng ngươi điểm nào.” Điêu Dương cười lạnh nói.
Tổ An lập tức hiểu ra, chắc hẳn với mỹ mạo của Sở Sơ Nhan, không thiếu cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, Điêu Dương này hơn phân nửa cũng là một trong số đó, tuy rằng thân phận khác biệt đã định trước hắn không với tới được, nhưng không có nghĩa là hắn có thể chịu được con cóc ghẻ khác ăn vào Thiên Nga.
Phi phi phi, hắn mới là cóc ghẻ, cả nhà ngươi đều là cóc ghẻ.
Chú ý tới ý đùa cợt trong ánh mắt của hắn, Điêu Dương không khỏi nổi giận: “Trừng ta làm gì, muốn đánh ta à, có bản lĩnh thì đến đây?” Vừa nói, hắn vừa đưa mặt tới.
Cái tên cô gia phế vật này, khí lực còn không bằng nữ nhân, để hai tay một chân hắn đều có thể đánh được, đoạn thời gian trước chẳng phải đã từng đánh qua. Đối phương tính cách nhu nhược, coi như bị ức hiếp cũng không dám lộ ra, đây cũng là nguyên nhân hắn dám không kiêng nể gì như vậy.
Bất quá lần này hắn tính sai, nào biết người trước mắt không phải là người kia, chỉ thấy một cái hắc ảnh cấp tốc đánh vào sống mũi hắn, sau đó nước mắt máu mũi ngăn không được cùng nhau chảy ra.
Tổ An thu hồi nắm đấm, lắc đầu nói: “Người cái thế giới này các ngươi làm sao vậy, sao cứ thích đưa ra yêu cầu hèn hạ như vậy.”
“Hỗn trướng, ta muốn giết ngươi!” Đại não Điêu Dương trống rỗng một thoáng, không ngờ lại bị tên phế vật xưa nay bị hắn xem thường đánh, nhất thời giận đùng đùng, rút yêu đao ra định chém tới.
Chờ một chút, khí lực gia hỏa này sao đột nhiên lớn như vậy?
“Đến từ Điêu Dương phẫn nộ giá trị + 537!”
Đúng lúc này, một tiếng quát trầm ổn truyền đến: “Chuyện gì xảy ra?”
Một nam tử khôi ngô như núi cao từ ngoài phòng đi vào, đám người trong phòng vội vàng hành lễ với hắn: “Gặp qua đội trưởng!”
Tổ An nhớ ra người này hình như là Nhạc Sơn, đội trưởng hộ vệ Sở gia, lúc này Điêu Dương vội vàng chạy tới tố khổ: “Đội trưởng a, chúng ta hảo ý đến gọi hắn đi từ đường, ai ngờ không những hắn không chịu đi, còn ỷ vào thân phận cô gia mà quyền đấm cước đá chúng ta, ngài xem mũi của ta đều bị hắn đánh gãy.”
Tổ An yên lặng nhìn hắn biểu diễn, cái tên này đổi mặt thật nhanh, bản lĩnh lật ngược phải trái khiến người ta bội phục.
Nhạc Sơn nhíu mày, nhìn cái mũi Điêu Dương máu tươi chảy ròng, lại nhìn Tổ An ướt đẫm cùng chậu nước trên đất, đại khái đã biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Mọi người đều đang chờ ở từ đường, các ngươi còn ở đây làm ầm ĩ? Đi trước từ đường đi, chuyện của hắn sau lại nói.” Nhạc Sơn hừ một tiếng, hắn lười quản chuyện vớ vẩn ở đây.
Hắn biết phẩm tính Điêu Dương, biết hắn đáng đời; đương nhiên hắn cũng không hứng thú ra mặt cho Tổ An, một tên cô gia uất ức như vậy, hắn cũng có chút không coi trọng, không đáng vì hắn mà đắc tội đồng liêu.
Mắt Tổ An xoay động, bỗng nhiên ngã xuống rên rỉ: “Ai u, ta bị trọng thương, không cách nào rời giường a.”
“Ngươi bị thương?” Nhạc Sơn tiến tới xem xét, chú ý tới vết roi trên thân hắn, nhất thời sắc mặt có chút thay đổi.
Tổ An nghĩ thầm may mắn ta thông minh, đêm qua vẫn mặc cái áo dính máu đi ngủ: “Đúng vậy a, hôm qua Nhị tiểu thư tìm ta, dùng Kêu Rên Chi Tiên quất ta một trận.”
Sắc mặt mọi người trong sân đều biến, hẳn là không ít người đã được lĩnh giáo sự lợi hại của roi Nhị tiểu thư.
Chỉ có Điêu Dương không tin: “Nói bậy bạ, ngươi vừa đánh ta thế nhưng là có sức lực cực kì, đâu giống bị thương?”
Nhạc Sơn mở miệng: “Các quý nhân cũng đang chờ, cứ đến từ đường rồi nói, có đúng hay không, đến lúc đó gặp mặt sẽ rõ, người đâu, mang cô gia đến từ đường.”
Hắn vừa phân phó thủ hạ đi tìm cáng, vừa bảo Điêu Dương đi xem đại phu.
Ai ngờ Điêu Dương mặc kệ, chỉ băng bó qua loa cái mũi, liền kiên trì cùng đến từ đường.
Đợi Nhạc Sơn quay người, hắn tiến đến tai Tổ An nói nhỏ: “Tiểu tử thối đừng đắc ý, rất nhanh ngươi sẽ không còn là cô gia Sở gia, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”
Tổ An hơi nghi hoặc, gia hỏa này lấy đâu ra tự tin vậy, chẳng lẽ là vì đêm tân hôn ta bò lên giường em vợ? Nhưng nhìn phản ứng của Sở Sơ Nhan, bên Sở gia hẳn là không coi là chuyện to tát, huống chi ta còn giải quyết khổ chủ.
Mang theo nghi hoặc, hắn bị mang đến từ đường.
Từ đường rất rộng lớn, trên đường treo một tấm biển lớn, viết “Truy Mộ Đường” mấy chữ to, chữ viết trầm ổn cương nghị, một loại ý nghiêm túc tự nhiên sinh ra.
Dưới tấm biển, hai bên treo hai bức họa lớn, bên cạnh là câu đối, khán quan phục cùng lạc khoản, hẳn là hai vị tổ tiên Sở gia.
Dưới bức họa là bàn thờ cùng bài vị, thờ phụng liệt tổ liệt tông Sở gia.
Phía trước bàn thờ là hai vị trí, có một đôi nam nữ trung niên ngồi, nam tử mặt như ngọc, gương mặt có vài sợi râu, có một loại cảm giác nho nhã ôn hòa.
Người phụ nữ bên cạnh mày như xuân sơn, mắt như thu thủy, búi tóc bay trên trời, phía trước có một Khổng Tước Kim Sai, lông đuôi tứ tán mở ra cùng búi tóc hòa hợp, càng lộ vẻ ung dung hoa quý.
Tổ An biết họ là gia chủ Sở gia Sở Trung Thiên cùng phu nhân Tần Vãn Như, tiếp xúc với ánh mắt của Sở phu nhân, trong thân thể truyền đến một loại kính nể, xem ra trước kia thân thể này sợ hãi bà đến cực điểm, hiện tại vẫn còn lưu lại một số bản năng.
Hắn bỗng chú ý tới ánh mắt của không ít người trong từ đường đều vô thức liếc về cùng một hướng, lúc này mới nhận ra bên cạnh Sở Sơ Nhan có một thiếu nữ váy đen áo đỏ ngồi, ấn tượng đầu tiên nàng mang lại là sự quyến rũ, da như mỡ đông mặt trái xoan, con ngươi đào hoa biết nói chuyện, dường như ẩn chứa một loại ý vị nam nữ không thể tả, đủ khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
“Thật lớn tà ác!” Mắt Tổ An rơi vào bộ ngực nàng, nghĩ thầm khó trách những người này đều nhìn về phía đó.
Dường như chú ý tới ánh mắt của hắn, thiếu nữ không hề tức giận, ngược lại mỉm cười, nụ cười long lanh vô cùng có sức hút, khiến người ta vô thức sinh ra hảo cảm.
Trong trí nhớ, nữ tử này là Bùi Miên Mạn, bạn thân của Sở Sơ Nhan, tiểu thư Bùi gia danh môn ở Kinh Thành, mấy ngày nay đến Minh Nguyệt Thành du học, cùng Sở Sơ Nhan đi lại khá thân cận.
Trong phòng còn có một số người ngồi, vội vàng nên hắn cũng khó nhìn hết, chỉ chú ý tới một số người mặt âm trầm, một số thì mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Thấy không ít người trong phòng liếc mắt về Bùi Miên Mạn, Sở phu nhân thoáng lộ vẻ không vui, liền ho nhẹ một tiếng, Sở Trung Thiên như vừa tỉnh mộng, vội mở miệng: “Tổ An, ngươi có biết hôm nay vì sao ở đây không?”
“Biết chứ, hôm qua đêm tân hôn leo lên giường em vợ.” Tổ An đáp thẳng.
Phốc ~
Một tiếng cười khẽ vang lên, Bùi Miên Mạn che miệng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, hiển nhiên không ngờ trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy.
Những người khác trong sân nhìn Tổ An với ánh mắt quỷ dị hơn, gia hỏa này không chỉ làm chuyện vô sỉ như vậy, còn để người nhà họ Bùi chế giễu, thật là hỗn trướng.
Không đợi Sở Trung Thiên lên tiếng, Sở phu nhân đã giận đến mức ném chén trà trong tay xuống đất: “Hỗn trướng! Làm ra chuyện này, ngươi rất đắc ý à?” Bà xưa nay thương yêu hai con gái nhất, bây giờ con gái bị ức hiếp, súc sinh này lại còn thản nhiên như vậy.
Đến từ Tần Vãn Như phẫn nộ giá trị +254!
Toàn bộ từ đường trong nháy mắt tĩnh lặng, ai trong Sở gia mà không biết gia chủ tính cách đôn hậu ôn hòa, ngược lại phu nhân tính khí rất lợi hại.