Chương 893: Thẩm vấn | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025
Chu Tà Xích Tâm hướng nơi xa nhìn sang, thấp giọng dò hỏi: “Thái tử phi, còn có người nào may mắn còn sống sót không?”
Bích Linh Lung lắc đầu: “Cùng chúng ta thì không có, bất quá trước đó còn rất nhiều người thất lạc, ta không rõ ràng.”
“Vậy xem ra là không có,” Chu Tà Xích Tâm gật gật đầu, “Trước đó chúng ta tiến đến chỉ tìm được Liễu gia Cao Anh, Bùi gia Bùi Hữu, còn có hai cái Đông Cung thị vệ trưởng, không biết vì cái gì, bọn họ đều treo ở trên cây, bản thân bị trọng thương. Ta đã đem bọn hắn đưa về Thái Y Viện trị liệu.”
Bích Linh Lung giật mình trong lòng: “Vậy làm phiền Đại thống lĩnh.”
Nàng âm thầm suy nghĩ, mấy người kia có thể biết cái gì không, bất quá nghĩ đến lúc đó mọi người đã tách ra, bọn họ không biết sự tình phía sau nên cũng yên lòng.
“Hôn mê” bên trong Tổ An thì thầm cảm thán, hai Đông Cung thị vệ trưởng kia hẳn là Tiêu Ti Côn cùng Phác Đoạn Điêu, hai gia hỏa này tu vi tuy không cao, nhưng vận khí thật tốt, trước đó kinh lịch hung hiểm như thế vậy mà đều không chết.
Bất quá bọn hắn bình an chung quy là chuyện đáng mừng, trước đó còn có chút áy náy vì không chiếu cố tốt bọn họ.
Tiếp đó, Chu Tà Xích Tâm lưu lại một ít thủ hạ tại bí cảnh bên trong bốn phía tìm tòi xem còn người sống sót không, bản thân thì mang theo đại bộ đội hộ tống Bích Linh Lung một hàng ra bí cảnh. Rõ ràng, tìm được Thái tử, Thái tử phi, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành, đến mức có thể tìm được người khác hay không, hắn cũng không để ý.
Tại lối vào bí cảnh, một đám người trông mong nhìn, có người mặt lộ vẻ vui mừng, có người lo lắng dạo bước, có người thì âm thầm mừng thầm.
Mừng thầm tự nhiên là người Tề Vương một mạch, trước đó bí cảnh bên trong động tĩnh lớn như vậy, Thái tử một đoàn người hẳn là lành ít dữ nhiều, như vậy về sau sẽ không còn người có thể cùng Tề Vương tranh giành.
Đến mức mấy nhi tử khác của hoàng đế, không có thân phận trưởng tử, trước mặt Tề Vương căn bản không đáng nhắc tới.
Càng mấu chốt là, từng ấy năm, rất nhiều đại thần đều tụ tập bên cạnh Thái tử phất cờ hò reo, bây giờ muốn thay đổi địa vị, đâu có dễ dàng như vậy.
A, hôm nay ánh sáng mặt trời thật rực rỡ.
Đương nhiên bọn họ là chính trị gia thành thục, tuy lòng cười nở hoa, mặt ngoài lại cả đám bi thương không thôi, không cho đối thủ chính trị bắt được mảy may sơ hở.
Bất quá trong nhóm người này, vẫn có người thực sự bi thương, một thiếu niên tuấn mỹ môi hồng răng trắng lúc này mắt đỏ hoe, không ngừng lau nước mắt, không ai khác ngoài Sở Ấu Chiêu.
“Sở ca ca, ngươi đừng quá lo lắng, Tổ đại ca người hiền tự có trời giúp, nhất định sẽ không có việc gì,” Mộ Dung Thanh Hà khuyên lơn.
Bên cạnh một con cháu Mộ Dung thế gia nhỏ giọng lầu bầu: “Nam tử hán đại trượng phu động một chút lại rơi nước mắt khóc sướt mướt, như đàn bà.”
“Ngươi biết cái gì, Sở ca ca cái này gọi tình cảm tinh tế, trọng tình trọng nghĩa, cho rằng ai cũng thô lỗ như các ngươi sao,” Mộ Dung Thanh Hà hung hăng trừng đối phương, sau đó lại ôn nhu an ủi Sở Ấu Chiêu.
Sở Ấu Chiêu lại lòng rét lạnh, trong khoảng thời gian này nàng ở bên ngoài chờ đợi, nghe rất nhiều người phân tích và phỏng đoán về sự việc xảy ra trong bí cảnh. Có một điều được công nhận, đó là bên trong bí cảnh tựa hồ gặp phải tai nạn diệt thế. Tỷ phu tu vi cao hơn nữa, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Cùng nỗi lo lắng của nàng, những người học viện bên kia, Tạ Đạo Uẩn lo lắng hỏi Khương La Phu: “Khương lão sư, thầy nói Tổ đại ca còn sống không?”
Tạ Tú há hốc mồm, nếu như ngày thường nhìn thấy tỷ tỷ như vậy, hắn lại muốn trêu chọc Tổ An không có muội muội, mình lỗ to, nhưng hiện tại hắn không có tâm tình trêu chọc.
Khương La Phu cũng có chút đau đầu: “Mấy ngày nay ngươi cứ quấn lấy ta hỏi mấy vấn đề này, ta cũng không biết. Luận về độ quen thuộc bí cảnh, ai so được Thất lão sư, ngươi đi hỏi nàng đi.”
Tạ Đạo Uẩn bèn trông mong nhìn Thất Dao Quang, Thất Dao Quang xoa tóc: “Trước đó không gian bên trong hỗn loạn, ta không cách nào điều tra, nhưng hiện tại bí cảnh đã mở ra, Chu Tà thống lĩnh bọn họ đã vào, chắc không lâu sẽ có kết quả.”
Nàng có ấn tượng không tệ với Tổ An, nhưng chỉ thế thôi, song phương quen biết chưa lâu, chưa có cảm xúc sâu sắc, nếu đối phương chết bên trong, nàng chỉ có thể tiếc nuối, thương tâm vài ngày rồi thôi. So với thế, nàng quan tâm hơn là bí cảnh đột biến, đến cùng là cái gì gây ra, tương lai có phương pháp nào để tránh hay không, nếu như xuất hiện lại vấn đề này thì nên làm gì.
Khương La Phu thấy thế vỗ vai Tạ Đạo Uẩn: “Yên tâm đi, hắn có Hắc Bạch Tử cho hắn bỏ con, còn có ngươi cho hắn một lá bùa đường sống, coi như gặp nguy hiểm, chắc cũng có thể gặp dữ hóa lành.”
Dù an ủi vậy, thực tâm nàng cũng không chắc chắn, một thế giới hủy diệt, những thứ kia có thể làm được gì?
Đúng lúc này, không gian lối vào chấn động, Thất Dao Quang lập tức đứng lên: “Có người muốn ra.”
Mọi người nhìn chằm chằm vào động tĩnh cửa vào, như ong vỡ tổ tiến lên, may mắn có tú y sứ giả duy trì trật tự, không để bọn họ áp sát quá gần, tránh lặng lẽ động tay chân.
Rất nhanh Chu Tà Xích Tâm một đoàn người đi ra, nhìn thấy bóng người mập mạp, người Thái Tử một hệ khẽ giật mình, tiếp theo bộc phát tiếng hoan hô lớn.
Thật tình, bọn họ đã thấy Triệu Duệ Trí chết chắc, bí cảnh động tĩnh lớn như vậy, Tông Sư ở bên trong hơn phân nửa cũng thập tử vô sinh, một kẻ ngu như hắn sao sống được.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình mọi người phái Thái tử sa sút, có người còn nghĩ thay đổi vị trí.
Bây giờ bỗng nhiên thấy hắn bình an trở về, sao không kích động?
Mọi người Tề Vương phủ thì từng người sắc mặt đại biến, nụ cười còn chưa kịp tan, lòng cực kỳ chấn động: “Sao có thể, hắn sao có thể còn sống!”
Không ít tâm phúc Tề Vương đảng biết nhiều nội tình hơn, coi như không có bí cảnh sụp đổ, Thái tử cũng phải chết bên trong mới đúng, hắn sao ra được?
Tuy trên mặt hắn cũng có phong trần, y phục rách bươm, thấy được chịu không ít tổn thương, nhưng rõ ràng không nguy hiểm tính mạng, hắn còn ồn ào đòi ăn bánh ngọt chay Kinh Thành.
Khác với Tề Vương đảng như cha mẹ chết, người phái thái tử nhanh muốn cười nở hoa.
Gia chủ Bích gia Bích Tề vội vàng đến chỗ nữ nhi: “Linh Lung con có bị thương không… A, tóc con?”
Thái tử sống sót, nếu như Thái tử phi chết, Bích gia vất vả bao năm vậy thực sự là làm áo cưới cho người khác.
Bích Linh Lung lắc đầu: “Không sao, để sau con giải thích với cha.”
Bích Tề còn phải hỏi tiếp, lúc này Sở Ấu Chiêu đã chen tới: “Tỷ phu của ta đâu? Thái tử phi, tỷ phu của ta đâu?”
Thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, Bích Linh Lung nghĩ tình cảm giữa bọn họ không tệ, nhưng không biết vì sao, hai chữ tỷ phu nghe có chút chói tai.
Nàng còn chưa định trả lời, Sở Ấu Chiêu đã thấy Tổ An đang được khiêng ra trên băng ca.
“Tỷ phu!” Sở Ấu Chiêu khóc chạy tới, đối phương nằm trên cáng không nhúc nhích, lẽ nào đã chết?
Tổ An giả vờ ngất âm thầm cảm thán, em vợ này dường như cũng không tệ, khóc rất đau lòng.
Hắn vốn muốn truyền âm nói cho nàng mình không sao, nhưng nghĩ diễn xuất đối phương không giỏi, không giấu được tâm tư, đành xin lỗi, bỏ ý niệm này.
Khương La Phu cùng Tạ Đạo Uẩn cũng vây quanh, nhưng các nàng dè dặt hơn, không khóc lóc như vậy, chỉ yên lặng chờ đáp lại.
Lúc này Chu Tà Xích Tâm đã đến ngăn mọi người: “Hiện tại ta muốn dẫn bọn họ về hoàng cung, hoàng thượng tự thân triệu kiến, trước lúc này người không phận sự không được tiếp cận.”
Sở Ấu Chiêu sững sờ, ý thức được lời ngầm của hắn, lập tức nín khóc mỉm cười: “Tỷ phu của ta không chết?”
Chu Tà Xích Tâm không muốn trả lời, trách nhiệm của hắn, nhiều chuyện cần giữ bí mật trước khi có chỉ thị của hoàng đế.
Vẫn là Bích Linh Lung ra giải thích: “Yên tâm đi, hắn không nguy hiểm tính mạng, chỉ vì cứu Thái tử và ta nên bị thương nặng.”
Bây giờ Kinh Thành đều nhìn chằm chằm vào đây, trước mặt mọi người, nàng định tính lại hành động của Tổ An.
Quanh năm trong cung, nàng nói dối không chớp mắt, không ai nhận ra điều gì không ổn.
Nghe nàng nói vậy, Sở Ấu Chiêu rốt cục thả lỏng, nhưng nàng lập tức phản ứng: “Tỷ phu của ta bị thương nặng như vậy, các ngươi không chữa trị trước, lại muốn dẫn hắn vào hoàng cung tra hỏi, có nhân tính không vậy?”
Chu Tà Xích Tâm lạnh lùng: “Đây là hoàng thượng hạ chỉ, ngươi có ý kiến?”
Sở Ấu Chiêu còn muốn nói, Mộ Dung Thanh Hà vội ngăn cản: “Sở ca ca đừng lo, trong hoàng cung y thuật Thái Y cao minh hơn.”
Vạn nhất đối phương nói lời bất kính, việc vui thành lớn.
Trong khoảng thời gian này người Kinh Thành đều biết tâm trạng hoàng thượng không tốt, mấy đại thần phạm chút lỗi không đau không ngứa, ngày thường không sao, kết quả trêu hoàng đế nổi giận, trừng phạt nặng nhất.
Nếu Sở ca ca chọc giận hoàng đế lúc này, kết cục không ổn.
May mắn nàng cho lý do có sức thuyết phục, Sở Ấu Chiêu nghĩ đến trình độ Thái Y Viện, không kiên trì nữa.
Khương La Phu, Tạ Đạo Uẩn cũng buông lỏng, tình hình hiện tại, các nàng cũng không thích hợp đến nói gì.
Lúc này, Lương Vương Triệu Dực gầm gừ: “Con ta Triệu Hi đâu?”
“Ta cũng không thấy Hiển nhi,” Vệ tướng quân Liễu Diệu nói.
“Nhà ta Mạnh Phàn cũng không có,” Trung Thư Giám Mạnh Di kinh hô.
…
Họ thấy người lục tục đi ra từ bí cảnh, nhưng không thấy người thân, rốt cục không bình tĩnh.
Bích Linh Lung há miệng, cuối cùng không nói gì, quá nhiều sự việc xảy ra bên trong, không thể nói rõ vài câu, mà lại nhiều tin tức không thể tiết lộ ở đây.
May mắn Chu Tà Xích Tâm ra cản bọn họ, sau đó cùng tâm phúc hộ tống Thái tử phi về hoàng cung.
Về hoàng cung, Tổ An và Bích Linh Lung tách ra, dù sao Triệu Duệ Trí, kẻ ngốc may mắn sống sót duy nhất kia, không tính, hoàng đế chắc chắn phải hỏi nàng trước tiên.
Bích Linh Lung vốn có chút bất an, nhưng đi ngang qua Tổ An, nghe hắn truyền âm, dần dần bình tĩnh lại.
Không lâu sau khi Bích Linh Lung rời đi, có người đến xem xét tình hình Tổ An.
Người kia ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên mạch đập hắn, rõ ràng là nhân vật Thái Y.
“Hắn sao rồi?” Một thị vệ Chu Tà Xích Tâm để lại hỏi.
Thái Y không phản ứng, bắt mạch một hồi mới nói: “Khí tức trong người hắn rối bời, bị thương rất nặng, cần dưỡng thương lâu dài, mà coi như thương thế khỏi, tổn thương nghiêm trọng như vậy cũng ảnh hưởng tu vi, về sau có lẽ không thể khôi phục đỉnh phong.”
Tổ An thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên giấu được.
Với tu vi hắn bây giờ, không khó giả vờ trọng thương trong người, nhưng hắn vẫn lo lắng, những người Thái Y Viện y thuật quá cao, nói không chừng phát hiện dị thường.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Thị vệ giật mình, phải biết tu vi là mạng căn của người tu luyện, không thể khôi phục đỉnh phong còn có nghĩa là hắn không còn khả năng tăng tiến.
Tổ An tuy có khuyết điểm, nhưng có ưu điểm rõ rệt, tuổi trẻ tu vi rất cao, trong đồng lứa hiếm ai địch nổi. Theo phát triển bình thường, hắn sẽ lên tông sư, mà lại là Tông Sư trẻ tuổi, phong Hầu bái Tướng cũng không chừng.
Tiếc rằng giờ hết rồi, thế gian không thiếu thiên tài, càng không thiếu thiên tài gãy cánh, không thể thực hiện thiên phú thì vô nghĩa.
“Ta kê cho hắn ít thuốc dưỡng, tình hình Tổ đại nhân bây giờ phải tĩnh dưỡng, thời gian dài không thể động thủ, bằng không kinh mạch có thể hủy hết, thành phế nhân,” Thái Y dặn dò.
Thị vệ ừ một tiếng, phòng lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng Thái Y sờ soạng dược liệu.
Một hồi sau, cửa phòng kẹt mở, Chu Tà Xích Tâm hỏi: “Hắn sao rồi?”
Thị vệ kia kể lại lời chẩn bệnh của Thái Y.
“Vậy khi nào hắn tỉnh?” Chu Tà Xích Tâm cau mày.
“Nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng,” Thái Y đáp.
Chu Tà Xích Tâm lắc đầu: “Chờ lâu quá, hoàng thượng muốn hỏi hắn ngay, có thuốc nào cho hắn tỉnh lại ngay không?”
Thái Y do dự: “Có thì có, nhưng thuốc hổ lang tổn hại thân thể lớn, Tổ đại nhân lại bị thương nặng, có thể làm thương thế thêm trầm trọng, nguy hiểm tính mạng.”
“Hoàng thượng đang chờ ở ngự thư phòng, ngươi muốn đi giải thích với ngài không?” Chu Tà Xích Tâm lạnh lùng nhìn hắn.
Thái Y run lên, lập tức sửa lời: “Ta đi bốc thuốc ngay, Đại thống lĩnh chờ chút.”
Lời vừa rồi hắn nói xuất phát từ lương tâm thầy thuốc, nhưng không thể vì chút lương tâm này mà mất mạng.
Trong hoàng cung ăn thịt người này, thiện lương là thứ vô dụng nhất.
Nằm trên giường, Tổ An thầm mắng, Chu Tà Xích Tâm ngày thường còn xưng huynh gọi đệ, vừa gặp chuyện đã đẩy ta vào chỗ chết.
Dù chuyện này do hoàng đế ép, nhưng hắn không phải không có cách, kết quả chọn cách thô bạo nhất.
Người Kinh Thành đều nói Chu Tà Xích Tâm là chó trung thành của hoàng đế, xem ra đúng là vậy.
Không lâu sau, Thái Y bưng chén thuốc đến, thị vệ đỡ Tổ An ngồi dậy, Thái Y đổ thuốc vào miệng hắn.
Nhưng thuốc vừa vào người Tổ An liền bị nguyên khí bao phủ, rồi luyện hóa trực tiếp, tự nhiên không làm hại được hắn.
Một lát sau, Tổ An ho khan, giả vờ bị thuốc kích thích tỉnh lại.
“Đây… Đây là đâu?” Tổ An bão tố diễn xuất, mờ mịt nhìn quanh.
Chu Tà Xích Tâm thay đổi mặt lạnh trước đó, cười tươi lại gần: “Tổ huynh đệ, đây là hoàng cung, ngươi thấy thế nào?”
Thị vệ bên cạnh và Thái Y mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai lộ vẻ khác thường.
Tổ An thầm cười lạnh, nếu không phải mình giả vờ, giờ chắc bị diễn xuất của ngươi lừa rồi.
Hắn cũng không lộ ra ngoài: “Toàn thân đều đau, mà trong bụng nóng như lửa đốt.”
Thái Y mấp máy môi, nhưng Chu Tà Xích Tâm liếc mắt, hắn liền im.
Chu Tà Xích Tâm nói: “Có lẽ là di chứng thương tích, hoàng thượng đang chờ gặp ngươi ở ngự thư phòng, ta đưa ngươi qua đó, về ca ca cho linh dược dưỡng thân?”
Tổ An cố cười: “Vậy cảm ơn Đại thống lĩnh,” nói rồi muốn xuống giường, nhưng thân hình lung lay như sắp ngã.
Chu Tà Xích Tâm vội đỡ lấy: “Ngươi bị thương nặng vậy sao tự đi được? Người đâu, khiêng Tổ đại nhân đến ngự thư phòng.”
“Vậy có thất lễ không?” Tổ An giả vờ lo lắng.
“Không sao, ngươi cứu mạng Thái tử, Thái tử phi, hoàng thượng mừng còn không kịp, sao để ý mấy chuyện nhỏ này,” Chu Tà Xích Tâm cười ha ha.
Tổ An thầm mắng, các ngươi còn biết ta cứu mạng Thái tử, Thái tử phi, kết quả còn trọng thương nằm trên giường mà các ngươi dùng thuốc ép tỉnh, có nhân tính không vậy?
Rất nhanh, một đoàn người mang Tổ An đến ngự thư phòng, đặt băng ca xuống, rồi Chu Tà Xích Tâm lặng lẽ lui ra, trong phòng chỉ còn Tổ An và Hoàng Đế.
“Gặp… gặp qua hoàng thượng,” Tổ An run rẩy muốn đứng lên hành lễ, nhưng không thành.
“Ngươi bị thương nặng, không cần đa lễ,” Triệu Hạo mặt âm trầm, lúc này hắn quan tâm việc khác, nghi thức xã giao không quan trọng.
“Đa tạ hoàng thượng,” Tổ An “cảm kích” nói, đồng thời vụng trộm đánh giá đối phương.
Trong bí cảnh hai người quyết đấu sinh tử, hình tượng hoàng đế vô địch trong lòng hắn càng mờ nhạt, giờ hắn có dũng khí và tư cách đối diện đối phương.
Triệu Hạo nhíu mày, hắn không thích ánh mắt này của đối phương, không hiểu sao, sau bí cảnh, thấy gia hỏa này là bực.
Hắn cho rằng do phân hồn chết nên tâm trạng không tốt, chứ không nghĩ nhiều, hắng giọng hỏi: “Nghe nói ngươi cứu mạng Thái tử, Thái tử phi?”
“Ta chỉ cố hết sức, tiếc là học nghệ không tinh, vẫn để bọn họ bị thương không nhẹ,” Tổ An đáp.
“À, bên trong bí cảnh xảy ra gì, ngươi nói rõ chi tiết cho trẫm, không được bỏ sót,” Hoàng đế ngồi thẳng trên long ỷ, mắt sáng rực nhìn hắn.
Tổ An nghĩ Triệu Hạo đã hỏi Bích Linh Lung, xem ra Bích Linh Lung không sơ hở gì, ả đáng tin cậy, giờ xem hai người ta có thể khai giống nhau không.
Hắn giả vờ nhớ lại, rồi chậm rãi nói: “Sau khi chúng ta vào bí cảnh, không tìm thấy Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao ở Bích Thủy Hàn Đàm, đành vào sâu núi lớn…”
Hắn kể chuyện huynh đệ Cố thị phản bội, Thạch Thống trà trộn vào, không cần giấu giếm. Sau đó, sau khi giải quyết Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, cao thủ Tề Vương phủ đột nhiên xuất hiện, rồi bọn họ đào vong, ngay sau đó thiên địa nứt toác…
Hắn nói chín thật một giả, quan trọng là hắn nói thời gian Tây Khuyển Khâu bí cảnh xuất hiện sớm, giải thích vì sao họ thoát được Tề Vương phủ mấy Tông Sư đuổi bắt, đồng thời để hoàng đế tin Triệu Duệ Trí không cần dùng phân hồn.
Tiếp theo, hắn kể chuyện ở Tây Khuyển Khâu bí cảnh, dùng thiên địa sụp đổ nứt, trừ khử mấy Tông Sư Tề Vương phủ.
Trong đó, hắn dùng Hắc Bạch Tử cho của Quốc Lập học viện và bùa đường sống của Tạ Đạo Uẩn để giữ mạng.
Hoàng đế nghe gật đầu, Bích Linh Lung không kể chi tiết này, vậy thì hợp lý, nếu không cao thủ Tề Vương phủ vây công, Tổ An tu vi nghịch thiên cũng khó chống đỡ.
Tổ An kể tiếp, khi vào Phù Đảo cuối cùng, họ vẫn bị cao thủ Tề Vương phủ đuổi kịp.
Khi mọi người tuyệt vọng, bí cảnh Thượng Cổ xúc động trận pháp cổ, chạy ra một con quái vật bạch tuộc ao máu, hút cao thủ Tề Vương phủ thành xác khô.
Dù hoàng đế tâm trí kiên định, nghe đến đó cũng không nhịn được mí mắt giật: “Rồi sao?”
Hắn chỉ quan tâm phân hồn mình chết như thế nào, tất nhiên, ai biết phân hồn hắn đều phải chết.