Chương 780: Dư xài | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025
Vương Thư Dương cùng Hắc Bạch Tử lúc này bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, bởi vì bọn hắn đã thấy Tổ An, ào ào kích động chạy chậm lại: “Tổ tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Thái tử phi: “???”
Đây rốt cuộc là tình huống thế nào, chẳng lẽ ta hôm nay đang nằm mơ?
Lúc này tiểu sư muội Thất Dao Quang cũng không nhịn được: “Các ngươi đây là làm gì vậy, từng người một, hắn mệnh mang đào hoa, nhưng không phải mang hoa cúc a.”
Nàng cho rằng, cả đời này Tổ An càng có khả năng dây dưa không rõ với một đống nữ tử, sao hiện tại nữ nhân không thấy, ngược lại nam nhân từng người nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên như vậy?
Tổ An nhất thời kinh động như gặp thiên nhân với tiểu cô nương này, giọng nói ngọt ngào manh muội như vậy vậy mà có thể lái xe bằng ngữ khí bình thường như thế, mấu chốt là hoa cúc ở thế giới này cũng mang ý kia sao?
Hắc Bạch Tử không để ý tới hắn, trực tiếp chạy đi tóm lấy tay Tổ An: “Tổ tiên sinh, ta vừa mới cùng tiểu đồ lại phục bàn mấy chục lần, ta rốt cuộc minh bạch vừa rồi ta thua ở đâu, tới tới tới, lần này chúng ta lại hạ một ván, ta tuyệt sẽ không dễ dàng thua như vậy.”
Thái tử phi có chút hoài nghi nhân sinh, nhớ không lầm thì Hắc Bạch Tử danh xưng Kỳ Thánh, toàn bộ Kinh Thành hình như chưa từng nghe nói người nào đánh cờ thắng hắn, ngày bình thường cái đuôi đều sắp vểnh lên trời, kết quả nghe ý trong lời hắn, tựa hồ bại bởi Tổ An?
Lúc này Thất Dao Quang cũng ồ lên một tiếng, hiếu kỳ đánh giá Tổ An, giúp Thái tử phi hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Ngươi thắng Hắc Bạch Tử?”
Tổ An khiêm tốn: “May mắn thôi.”
Hắc Bạch Tử một bên cảm thán: “Không phải may mắn đâu, sau khi sự việc xảy ra phục bàn ta mới biết được mỗi một nước cờ của Tổ tiên sinh đều cất giấu mấy chục loại sát chiêu, mặc kệ ta ứng đối thế nào, đều sẽ bị từng bước đẩy vào mạch suy nghĩ, tài đánh cờ thâm hậu này thật sự khiến ta nhìn mà than thở.”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Thái tử phi đỏ lên, nàng trước đó tại Đông cung thấy Tổ An dạy Thái tử chơi cờ ca rô gì đó, cảm thấy đơn sơ thô bỉ không chịu nổi, còn trách hắn mang Thái tử đi sai đường, cho là hắn bất học vô thuật, không ngờ tài đánh cờ chân thực của hắn vậy mà cao minh như vậy? Đến Hắc Bạch Tử cũng phải mặc cảm?
Thái tử phi xuất thân danh môn thế gia, khác với một số thiên kim đại tiểu thư ưa thích phản nghịch tiểu tử nghèo, nàng càng ưa thích nam tử tán thành giá trị quan truyền thống.
Ôn nhuận như ngọc, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông nhẹ nhàng là mẫu công tử nàng thích nhất.
Gã Tổ An này ngoại hình thì đầy đủ, đáng tiếc ngày bình thường trên người có cái chất vô lại của phường phố, nàng xưa nay không ưa thích.
Thật không ngờ hắn nguyên lai trình độ cờ vây sâu như vậy, cầm kỳ thư họa, cờ là khó nhất, khó nhất mà còn lợi hại như vậy, mấy hạng kia làm sao có thể kém?
Nàng chợt nhớ tới, trước đó nàng đã sai người đi thu thập tình báo về Tổ An, tựa hồ tại Minh Nguyệt thành hắn đã nổi tiếng với cầm khúc cùng thi từ, bất quá khi đó nàng không hề để ý, chỉ cảm thấy đối phương dùng những thứ này để thông đồng gái lầu xanh, thật sự không ra gì…
Nhưng bây giờ nàng bỗng nhiên ý thức được nguyên lai hắn là một đại tài tử chánh thức, chỉ là bình thường hoàn toàn không tận lực biểu hiện mặt này, ngược lại dùng một loại hình tượng phóng đãng không bị trói buộc để ngụy trang chính mình.
Hắn vì sao muốn vậy?
Đúng, hắn có được trường sinh chi thuật “Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh”, bị hoàng thượng phái người bắt bỏ vào trong kinh, lại bị một đảng của Tề Vương ghi hận, xen lẫn giữa hai cỗ thế lực lớn nhất Kinh Thành, hơi không chú ý liền sẽ thịt nát xương tan, hắn cố ý biểu hiện như vậy để bảo vệ mình chăng.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lòng sinh thương tiếc, nàng nhớ đến trong tình báo có đề cập tới, Tổ An tựa hồ là cô nhi, sống nương tựa lẫn nhau với thúc thúc cũng mất sớm, sau đó ở rể đến Sở gia nhận hết khinh thường.
Vất vả lắm mới đứng vững gót chân tại Sở gia, kết quả lại xảy ra chuyện “Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh”, bị Sở gia không chút lưu tình bỏ qua.
Bây giờ lẻ loi một mình tại Kinh Thành không quen ai, ai cũng không trông cậy vào được, việc gì cũng chỉ có thể trông cậy vào chính hắn, thật đáng thương.
Ta về sau nhất định tận khả năng trông nom hắn thật tốt…
Trong óc nàng bỗng nhiên hiện ra bộ dáng của Thái tử, trong lòng mười phần tức giận, so với Tổ An thì Thái tử hoàn toàn là một phế vật chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết.
Trong lúc nàng suy nghĩ muôn vàn, bên ngoài Thất Dao Quang cũng tò mò lôi kéo Tổ An hỏi han: “Hắc Bạch Tử tuy không thắng được ta, nhưng tài đánh cờ cũng coi như tạm được, ngươi vậy mà có thể thắng hắn, ngô, hai ta đến một ván đi.”
Một bên Hắc Bạch Tử sắc mặt như cờ đen, chính mình đường đường Kỳ Thánh, bị nữ nhân này khắc cho sít sao, mấu chốt là không phải vì tài đánh cờ không bằng nàng, nghĩ đến đây hắn thì mười phần biệt khuất.
Tổ An ngượng ngùng: “Để hôm khác đi.”
Thất Dao Quang cười: “Tốt, vậy để hôm khác, chúng ta nói vậy nhé.”
Lúc này Vương Thư Dương bên cạnh cũng nhịn không được nữa, đẩy Hắc Bạch Tử cùng Thất Dao Quang sang một bên: “Các ngươi đều mê muội những đồ chơi mất cả ý chí, đừng quấy rầy ta nói chính sự.”
Hắc Bạch Tử hừ một tiếng: “Ai nói chúng ta đây không phải chính sự?”
Dù có chút tức giận bất bình, nhưng hắn cũng rõ Vương Thư Dương xác thực lo nước thương dân, cho nên thanh âm càng ngày càng yếu, không tiện tranh giành với hắn.
Vương Thư Dương thì lôi kéo Tổ An: “Tổ tiên sinh, vừa rồi ngươi nhắc đến khái niệm lúa nước tạp giao, ta suy nghĩ kỹ, cảm thấy có một vấn đề khó khăn không nhỏ, phải biết lúa nước đều là loài lưỡng tính, tự thụ phấn, muốn tạp giao thì nhất định phải cắt nhị đực của lúa nước, nhưng hoa lúa nước nhỏ như vậy, thao tác gần như không thể.”
Tổ An thở phào, chuyện này hắn biết, năm đó trên Internet không ít thiếp mời bôi nhọ cống hiến của Viên lão, hai phái đại cãi nhau, là một bàn phím hiệp hắn cũng tham gia, toàn bộ quá trình cũng xem qua một số tư liệu, vừa vặn biết vấn đề hắn nói.
“Việc này đơn giản, ngươi ra đồng tìm loại lúa nước đực không dục tự nhiên, nhị đực của nó có vấn đề, nhưng nhụy cái không vấn đề, không phải có thể dùng nó để tạp giao với lúa nước khác sao?” Tổ An đáp.
Hai mắt Vương Thư Dương tỏa sáng, nhịn không được gõ nhịp tán thưởng: “Diệu a, nghe quân một lời hơn đọc sách mười năm, Tổ tiên sinh, xin hãy nhận của ta một bái.”
Nói xong cung kính thi lễ với Tổ An.
Mấy sư huynh đệ bên cạnh hắn cũng khiếp sợ không thôi, tuy họ không hiểu nhiều về nông nghiệp, nhưng cũng minh bạch nếu thật sự làm ra được thứ này, nó sẽ ảnh hưởng lớn đến thiên hạ thế nào.
Mấu chốt là đồ trân quý như vậy, hắn vậy mà không có chút tàng tư suy nghĩ nào, nếu là người khác tuyệt đối đã giữ lại mưu lợi.
Nghĩ đến đây, mấy người họ cũng không hẹn mà cùng thi lễ với Tổ An, đến Khương La Phu cũng không ngoại lệ.
“Các vị làm gì vậy, mau đứng lên, mau đứng lên.” Tổ An có chút nhức đầu, hình như mình làm lố rồi.
Trong nhà gỗ, Thái tử phi rung động nhìn một màn này, sau đó nhìn Tế Tửu bên cạnh, quyết định dò hỏi: “Tế Tửu đại nhân, họ đối một tiểu tử trẻ tuổi hành lễ đệ tử như vậy, ngài không giận sao?”
Tế Tửu lạnh nhạt: “Ta vẫn luôn dạy họ một đạo lý, ‘Ba người đi ắt có thầy ta’, thấy họ không quên điều này ta mừng còn không kịp, sao lại giận.”
Thái tử phi thầm bật cười, đã vậy, sao vừa rồi còn ném Duẫn Thi xuống núi.
Lúc này bên ngoài Vương Thư Dương thừa cơ hỏi: “Đối Tổ tiên sinh, ngoài ra còn vài vấn đề nữa…”
Tổ An nghe đầu đều lớn, hắn vốn chỉ biết khái niệm, nào biết gì về kỹ thuật chi tiết, vội vàng:
“Những thứ này cần các ngươi tự tìm tòi dần dần. Bởi vì người có duyên người, thế giới cũng có quy tắc vận chuyển riêng, nếu cải biến quá nhanh, rất có thể bị quy tắc thế giới phản phệ, ngược lại không hay.”
“A?” Trong nhà gỗ Tế Tửu khẽ ồ lên một tiếng, tinh quang trong mắt chớp động, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ càng thêm thâm thúy.
Thái tử phi bên cạnh thầm kinh hãi, nàng vốn cảm thấy mấy câu này có chút kỳ lạ, không ngờ đến Tế Tửu cũng động dung, chắc chắn là tầng thứ của mình không đủ lĩnh hội được.
Hóa ra cảnh giới của Tổ An cao như vậy, trước kia thật sự là xem thường hắn, ân, về sau không thể đối đãi hắn như trước nữa.
Lúc này mọi người bên ngoài cũng lộ vẻ rung động, phải biết mấy người họ là đệ tử đích truyền của Tế Tửu, trình độ vốn đã tương đương cao, được chỉ điểm một chút liền ẩn ẩn có chỗ cảm ngộ.
Tổ An nghĩ bụng chẳng lẽ vậy thật sao, ta chỉ tùy tiện nói lại mấy lời từng thấy trong tiểu thuyết mạng, kết quả các ngươi tin?
Khương La Phu thấy Thất Dao Quang bên cạnh không ngừng gật đầu, không khỏi bật cười: “Tiểu sư muội, muội nghe hiểu ý trong lời hắn sao?”
Thất Dao Quang hạ giọng đáp: “Không hiểu.”
“Đã không hiểu muội gật đầu làm gì?” Khương La Phu ngạc nhiên.
Thất Dao Quang đáp: “Họ đều gật đầu, ta mà nói không hiểu chẳng phải chứng minh ta rất ngu? Mất mặt lắm.”
Khương La Phu: “…”
Muội nói có lý, ta vậy mà không cách nào phản bác.
Nàng ho nhẹ một tiếng: “Các vị sư huynh, vẫn là đừng chậm trễ A Tổ, ta muốn dẫn tiến hắn vào học viện làm phòng học, sư phụ nói cần hơn nửa sư huynh đệ đồng ý, ta còn cần đi bái phỏng Đại sư huynh, Tứ sư huynh.”
Lúc này mấy người ào ào kêu lên:
“Còn bái phỏng họ làm gì, chúng ta đồng ý đã vượt quá một nửa rồi.”
“Nói đùa gì vậy, Tổ tiên sinh nguyện ý đến học viện, là vinh hạnh của học viện chúng ta.”
“Đừng nói là đến làm lão sư cho học sinh, chính là làm lão sư cho chúng ta cũng dư xài.”
…
Trong nhà gỗ Thái tử phi đã bị chấn động đến chết lặng, thấy những người vốn cho là khó nói này dễ dàng đồng ý như vậy, nàng ngược lại lộ ra vẻ vốn nên như vậy, ánh mắt nàng phức tạp nhìn nam nhân bên ngoài kia, đây có phải là người trong ấn tượng của mình?