Chương 768: Như thế nào mới công bằng | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

Hai người ở khoảng cách gần cơ hồ thiếp thân đối chiêu, Bạch Phi bất kể thế nào công kích, cuối cùng sẽ bị hai tay đối phương cuốn lấy như Linh Xà.

Ngay từ đầu nàng còn có thể cấp tốc biến chiêu không ngừng công kích, nhưng về sau bị đối phương quấn quanh khiến không gian tránh né càng thêm chật hẹp, sau cùng thậm chí hai tay triệt để bị khống chế, hoàn toàn không cách nào động đậy mảy may.

Nàng chưa từng cùng nam tử nào tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng vừa thẹn vừa vội, hai tay không thể động, liền nhấc chân hướng bụng dưới hắn hung hăng đỉnh tới.

Nhưng Vũ Y Triền Ti Thủ đã nghiên cứu cận thân quấn bắt, làm sao có thể không có ứng đối với dạng công kích này.

Tổ An đồng dạng nhấc chân chặn lại, sau đó đá nhẹ vào đầu gối nàng, trực tiếp thuận thế tách chân nàng sang hai bên.

Bạch Phi giật mình, nàng tính dẻo dai phi thường tốt, vòng eo cùng thân thể đều vặn vẹo một số góc độ khó tin, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Tổ An.

Ngược lại vì thân thể ma sát ở khoảng cách gần như vậy, khiến mặt nàng đỏ bừng tới mang tai.

Tổ An cười nói: “Nương nương hết kế rồi sao?”

Đang muốn tiếp tục trêu nàng, Bạch Phi bỗng nhiên vũ mị cười một tiếng, sau đó trong môi đỏ phun ra một ngụm phấn sắc vụ khí trực tiếp phun lên mặt Tổ An.

Tổ An vội vàng không kịp chuẩn bị, trên mặt lóe qua một tia đỏ bừng không bình thường, sau đó cả người lắc lư, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Hừ!” Cuối cùng cũng rút được thân thể ra khỏi tay hắn, Bạch Phi hừ một tiếng, sau đó nhịn không được đá hắn một chân, “Thối nam nhân!”

“Vừa rồi không phải rất đắc ý sao, sao giờ bất động rồi?” Bạch Phi hậm hực, nghĩ thầm vừa rồi cùng hắn đánh nhau tay đôi, mình thiệt thòi lớn.

Nàng vén váy ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, không biết lấy đâu ra một cây dao găm, khoa tay trên cổ Tổ An mấy lần, thấy đối phương thủy chung không có phản ứng, lúc này mới hoàn toàn yên lòng: “Quả nhiên ngất đi, hừ, trúng ta Mân Côi Hồng Lộ đủ ngươi chịu.”

Ngay sau đó nàng lại lâm vào khó xử: “Ngươi nói ta rốt cuộc giết ngươi hay không đây? Không giết thì tên này quá thông minh, sau này ta ở trong cung sẽ nguy hiểm, giết thì giáo chủ sợ là sẽ sinh khí, còn có sư điệt Hồng Lệ của ta nữa, ai, thật là đau đầu nha.”

“Đau đầu như vậy thì không giết cho thỏa đáng.” Lúc này bên tai nàng truyền tới một giọng nam trêu tức.

Bạch Phi giật mình, hoa dung thất sắc vội vàng vung dao găm vuốt qua cổ Tổ An, đáng tiếc vẫn chậm một bước, nàng cảm thấy ngực tê rần, sau đó huyệt đạo trên người bị phong bế.

Tổ An cười hì hì từ dưới đất bò dậy, nhìn giai nhân trước mắt với vẻ giận dữ: “Nương nương vừa rồi đá ta mấy cước, ngươi nói ta phải trả thù thế nào đây?”

Bạch Phi kinh hãi: “Vì sao ngươi không hôn mê?”

Vừa rồi khoảng cách gần như vậy, lại thêm vừa trải qua kịch liệt tranh đấu, hô hấp của hắn khẳng định dồn dập, nàng phun khói độc đối phương không thể không hít vào.

Mà độc môn bí dược của nàng dù chỉ hít một chút, cũng có thể trong nháy mắt rơi vào hôn mê.

“Vận khí của ta từ trước đến nay không tệ.” Tổ An thầm hô may mắn, may mắn vừa rồi 《Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh》 đột phá đến tầng thứ ba, bây giờ đã bách độc bất xâm, bằng không vừa rồi thật trúng chiêu rồi.

“Độc dược này của ngươi có thành phần gì?” Tổ An tò mò hỏi.

Bạch Phi hừ một tiếng, trực tiếp không để ý tới hắn.

“Ngươi không nói ta cũng đoán được.” Tổ An dùng chân khí Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh cảm thụ một chút, tuy không thể hoàn toàn phân tích ngược, nhưng vẫn đại khái có thể phân tích ra độc tính cùng công dụng.

“A, độc dược này vậy mà đối với thân thể người đồng thời không có nguy hại gì, chỉ khiến người ta hôn mê và rơi vào ảo giác.” Tổ An hơi kinh ngạc, “Vì sao ngươi lại xem loại độc dược không có lực sát thương này là đòn sát thủ?”

“Ai cần ngươi lo!” Bạch Phi lúc này vừa tức giận vừa hối hận, sớm biết thế vừa rồi mình đã vệt cổ hắn một đao rồi, hừ, cũng không biết lá gan gia hỏa này lớn đến đâu, vừa rồi mình gác đao lên cổ hắn vậy mà hắn không có chút phản ứng nào, lúc đó mình mới tin hắn trúng độc thật.

Đến từ Bạch Nhu Tuyết phẫn nộ giá trị +233 +233 +233…

“Đoạn thời gian trước hoàng thượng vẫn luôn phái người điều tra nội ứng của Ma giáo trong hoàng cung là ai, tra tới tra lui tra ra là cha con Tả Vệ tướng quân Trình Hùng,” Tổ An cười cười, “Nhưng ta biết bọn họ không phải, cho nên rất hiếu kì, rốt cuộc ai mật báo cho Ma giáo.”

“Người này địa vị không thể quá thấp, bằng không không biết một số cơ mật cốt yếu, tỷ như hành tung của hoàng đế, phòng vệ trong cung các kiểu, nhưng nếu địa vị quá cao, ta lại nghĩ mãi không ra vì sao hắn lại giúp Ma giáo.” Tổ An nhìn Bạch Phi, “Kết quả cuối cùng lại là Nương nương.”

Vừa rồi hắn cố ý giả vờ hôn mê, là muốn nhân cơ hội xem có thể lấy được chút tình báo gì khi đối phương lơ là, kết quả vạn vạn không ngờ lại có được tin tức trọng yếu như vậy.

Bạch Phi lúc này hối hận khôn nguôi, vừa rồi mình nói một mình làm gì chứ, có điều nàng rất nhanh tỉnh táo lại: “Hừ, dù sao cũng là người trong Ma giáo, chẳng lẽ trong hoàng cung này chỉ có một mình ta sao? Tổ đại nhân chẳng phải cũng cấu kết với người của Ma giáo, còn cứu giáo chủ Ma giáo và Thánh Nữ kia kìa.”

Tổ An cũng không quá kinh ngạc, chuyện này giấu diếm người khác dễ, muốn giấu diếm qua nàng, gián điệp cao cấp nhất của Ma giáo này vẫn có chút khó. Phải biết đoạn thời gian kia Vân Gian Nguyệt vẫn luôn ở tiểu viện Bạch Sa của hắn, mà mình lại thường xuyên không có ở đó, chắc hẳn hai người đã sớm bí mật liên hệ với nhau.

Đúng, lúc trước Bạch Phi ban thưởng cho mình một đống lớn đồ vật, bây giờ nhớ lại, phản ứng của Vân Gian Nguyệt lúc đó hơi kỳ quái, chắc hẳn lúc đó là các nàng bắt đầu liên hệ.

Tổ An cười: “Nương nương có phải cảm thấy có mối liên hệ này, ta sẽ bỏ qua cho ngươi không? Ta chỉ cần giết ngươi, sẽ không ai biết chuyện này, chẳng phải ta sẽ an toàn hơn sao?”

Bạch Phi yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau nói: “Thực ra ngươi không cần cố ý dọa ta như vậy, người mà giáo chủ và Thánh Nữ để mắt tới, sao có thể là loại tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi đó.”

Tổ An đau đầu: “Ai, quả nhiên bị phát thẻ người tốt cảm giác không tốt gì cả.”

Hắn cũng không giả bộ nữa, tiện tay giải khai huyệt đạo cho đối phương.

Bạch Phi vừa được thoát khốn, vô ý thức lùi về sau mấy bước kéo dài khoảng cách, sau đó xoa xoa ngực mình, vừa rồi bị đối phương điểm giờ còn đau âm ỉ.

Tổ An mới lên tiếng: “Đã chúng ta bây giờ là minh hữu trên cùng một thuyền, một số việc có lẽ có thể đi thẳng vào vấn đề?”

“Ngươi muốn biết gì?” Bạch Phi một lần nữa ngồi trở lại xích đu, đồng thời vung tay áo lên, những cánh hoa xung quanh dần biến mất, bóng dáng những cung nữ kia cũng lờ mờ hiện ra.

“Chiêu này của ngươi ngược lại thần kỳ thật.” Tổ An không nhịn được tán thán.

“Một chút chướng nhãn pháp thôi.” Bạch Phi nhàn nhạt đáp.

Tổ An gật đầu, lúc này mới tiếp tục hỏi: “Lần này hãm hại ta và Thái tử phi là ngươi và Ngô vương liên thủ đúng không?”

Bạch Phi do dự một chút, gật đầu nói: “Không tệ, phân tích của ngươi trước đó đã tám chín phần rồi.”

“Tâm Nhị ở đâu?” Tổ An hỏi.

“Nàng hoàn thành nhiệm vụ đã về tổng đàn.” Bạch Phi đáp.

“Vậy mẫu thân và đệ đệ của nàng chắc hẳn cũng là giả?” Tổ An không tin Ma giáo lại sơ hở đến vậy, để người ta tùy tiện khống chế người thân của Tâm Nhị.

“Đúng vậy, đều là giáo chúng giả trang, nếu không muốn từ Thạch gia giám thị trốn tới đổ phường bị tú y sứ giả phát hiện, dù có người giúp đỡ cũng không dễ vậy đâu.” Bạch Phi đáp.

“Các ngươi bố cục thật chu đáo mưu tính sâu xa.” Tổ An hít sâu một hơi, đối phương kín kẽ như vậy, tuyệt không phải nhất thời hứng khởi, chắc chắn đã chuẩn bị từ mấy năm trước.

Nhưng từ mấy năm trước…

Vậy chẳng lẽ bọn họ đã lên kế hoạch đối phó Thái tử phi từ lúc đó rồi sao?

“Chỉ là chuẩn bị trước thôi, vừa vặn gặp người Thạch gia bị kẹt.” Bạch Phi giải thích.

Tổ An thoải mái: “Vì sao lại chọn ta và Thái tử phi?” Luôn cảm thấy mình bị tai bay vạ gió.

“Ngô vương đưa ra, hắn chỉ đích danh muốn ngươi, dường như có hận ý cực lớn với ngươi,” Bạch Phi không nhịn được kinh ngạc liếc hắn một cái, “Ngươi đã làm gì hắn mà hắn hận ngươi đến vậy?”

Tổ An suy nghĩ nhanh chóng, xem ra nàng không biết chuyện mình và Vân Vũ Tình, ân, liên minh giữa hai bên vẫn có giấu giếm.

“Biết làm sao được, ai bảo ta trời sinh mị lực lớn, có lẽ từ khi ở Kỷ Bắc quận, vô tình khiến Ngô vương ghen ghét đi.”

Bạch Phi: “…”

“Khi đó ngươi thả ta, ngoài nguyên nhân vừa rồi ta phân tích, có phải cũng vì trước đó ta cứu Vân Gian Nguyệt không?” Tổ An tò mò hỏi.

“Không tệ, vì cứu ngươi và không để Ngô vương nghi ngờ, ta cũng tốn không ít tâm tư đấy.” Bạch Phi sâu kín nói.

Tổ An a một tiếng: “Vậy nói ra, ta còn phải cảm tạ ngươi đã hại ta đi Quỷ Môn Quan vài vòng?”

“Dù sao ngươi cũng không chịu thiệt,” Bạch Phi hé miệng cười, “Thái tử phi là đại mỹ nhân hiếm có, thân thể trong sạch của nàng ngay cả Thái tử cũng chưa từng chạm qua, còn chẳng phải tiện nghi cho ngươi.”

“Ban đầu là ngươi cởi quần áo cho chúng ta?” Tổ An tức xám mặt.

Bạch Phi nghĩ tới tình hình lúc trước, vô ý thức liếc xuống bụng dưới của hắn, sau đó khuôn mặt hơi đỏ lên: “Hỏi cái này có ý nghĩa gì chứ?”

“Đương nhiên có ý nghĩa,” Tổ An hừ một tiếng, “Ta bị ngươi nhìn hết, làm sao cũng phải nhìn lại mới huề vốn chứ.”

Bạch Phi cười xinh đẹp: “Muốn nhìn ta hả, được thôi, ta ngồi đây bất động, ngươi qua đây cởi y phục ta, ta đảm bảo không phản kháng.”

Tổ An bực bội: “Nữ nhân, ngươi thật sự cho rằng ta không dám?”

“Vậy ngươi đến đây?” Bạch Phi khiêu khích dương dương cằm, đồng thời nhìn về phía những cung nữ kia không xa, nhiều người nhìn như vậy, ngươi dám không?

Tổ An hơi nheo mắt lại: “Nương nương, ta có một người bạn, thật là bạn ta đấy, người này không chịu được khiêu khích, chỉ cần bị khiêu khích thì dễ xúc động, căn bản không lo hậu quả, để suy nghĩ thông suốt rồi nói…”

Hắn còn chưa nói xong, Bạch Phi đã bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nói: “Ngươi đừng xúc động, không thì hai chúng ta xong đời đấy!”

Làm trước mặt nhiều người như vậy, Tổ An xong đời là chắc, còn mình cũng vì bị nam nhân khác chạm vào, đến lúc đó trong cung khó tránh khỏi những lời đồn thổi, trong mắt Hoàng thất nàng sẽ trở thành kẻ không thanh khiết, bao nhiêu năm nỗ lực sẽ đổ sông đổ biển.

“Nhưng bạn ta giận lắm rồi, hắn không nhịn được nữa.” Tổ An âm thầm bật cười, kỹ năng “Ta có một người bạn” rút được trước kia chưa kịp dùng, không ngờ lần đầu lại dùng ở đây.

Ôi, nhìn ánh mắt kinh hoảng của Bạch Phi, rõ ràng là tin người bạn trong miệng mình chính là mình, xem ra sau này dùng kỹ năng này hù dọa người sẽ dễ dàng hù què người ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Phi lúc đỏ lúc trắng, nàng âm thầm hối hận vừa rồi sao mình lại đi khiêu khích gia hỏa này.

Nàng khẽ cắn môi, vung tay áo sang bên, mưa cánh hoa lại rơi xuống, ít nhất là ngăn cách tầm mắt của hạ nhân kia trước đã, như vậy coi như có chuyện gì thật xảy ra cũng còn kịp cứu vãn.

Nhìn những cánh hoa xung quanh, vẻ mặt Tổ An quái dị: “Nương nương, ta có thể hiểu là ngươi ngầm đồng ý hành động tiếp theo của ta không?”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1279 “Tôi ở đây hơn một năm rồi”

Thần Y Trở Về - Tháng 4 24, 2025

Chương 132:: 【 Ngũ Quỷ Thiên La Độn 】.

Chương 1278 “Dù sao thì cậu cũng phải đi xuống mà?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 24, 2025