Chương 765: Người bị hại cùng gia hại người | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

“Chẳng lẽ không phải các ngươi liên hợp Ngô vương thiết kế hãm hại Thái tử phi cùng Tổ An sao?” Tổ An vội hỏi.

Thạch Tuấn cười lạnh: “Ha ha, trước đó có người ép hỏi ta cùng Tề Vương quan hệ, hiện tại lại biến thành Ngô vương, đám tú y sứ giả các ngươi, quả nhiên rất biết vu cáo hãm hại người.”

“Huống chi cái tên Tổ An kia có tài đức gì, mà kinh động Vương gia chuyên môn đối phó hắn?” Nghĩ đến Tổ An, hắn liền bực tức, nếu không phải vì cái gia hỏa này cùng Lục đệ sự tình, Thạch gia bọn họ cũng không đến mức rơi xuống tình cảnh bây giờ.

Đặc biệt là lần trước tại cửa cung bị gia hỏa kia tát một bàn tay, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Một con sâu nhỏ như vậy, hắn sao nguyện ý thừa nhận đối phương phân lượng nặng như vậy?

Đến từ Thạch Tuấn phẫn nộ giá trị +411+411+411…

Nhìn phẫn nộ giá trị ở hậu trường, Tổ An im lặng, cầm lấy tiểu roi bên cạnh quất thẳng lên người hắn: “Thật dễ nói chuyện!”

“A ~” Thạch Tuấn kêu thảm một tiếng, hình cụ trong tú y sứ giả đều là đặc chế, cơ hồ cái nào cái nấy đều là phiên bản giảm bớt của Kêu rên chi tiên, đánh lên người thì khó mà chịu đựng.

Hắn không hiểu vì sao đối phương lại đánh mình, cũng không dám hỏi, chỉ có thể dùng ánh mắt oán niệm nhìn hắn.

Đến từ Thạch Tuấn phẫn nộ giá trị +55+55+55…

“Chủ ý thiết kế giết Tổ An là của ai, vì sao cảm thấy có thể đẩy hết thảy tội danh lên người hắn?” Tổ An tiếp tục hỏi.

“Tổ An gia hỏa kia đáng ghét như vậy, ai cũng muốn giết hắn,” Thạch Tuấn hậm hực hừ một tiếng, “Hắn cùng Thái tử phi phát sinh chuyện như vậy, vốn đã là người hiềm nghi liên quan vụ án, nếu như lại chết tại Tâm Nhị nhà, chúng ta chỉ cần tung tin đồn một chút, tự nhiên có thể đẩy trách nhiệm lên người hắn.”

Tổ An châm chọc: “Đáng tiếc không chỉ có không hãm hại hắn thành công, ngược lại để các ngươi tự bại lộ.”

“Để cứu Hoa Bao cái hỗn trướng kia, bại lộ đổ phường lão bản, diệt khẩu đổ phường lão bản, lại còn vận dụng Gia Ti Lệ, với năng lực của các ngươi tú y sứ giả, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra tới chúng ta, chủ động xuất kích ngược lại còn có một con đường sống,” Thạch Tuấn căm hận nói, “Chỉ tiếc Tổ An gia hỏa kia không biết đi vận cứt chó gì, lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.”

Đến từ Thạch Tuấn phẫn nộ giá trị +444+444+444…

Tổ An cười ha ha: “Người ta là khí vận chi tử, các ngươi cứ phải đối nghịch với hắn, đương nhiên mọi chuyện không thuận.”

Thạch Tuấn nhổ một ngụm nước bọt: “Ta nhổ vào, cái gia hỏa kia bất quá là tên lưu manh đầu đường vận cứt chó tốt dính vào cành cây cao, hắn mà là khí vận chi tử, ta đây lập tức trồng cây chuối ỉa!”

Đến từ Thạch Tuấn phẫn nộ giá trị +888+888+888…

Từ nhỏ sinh trưởng trong cuộc sống xa hoa, hắn có sự kiêu ngạo thiên nhiên của con cháu thế gia, xem thường nhất loại nhân vật cỏ rác này, hắn có thể chấp nhận thất bại trong tranh đấu ở triều đình cao tầng, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc bại bởi một tên cỏ rác mà hắn xưa nay xem thường.

Tổ An cười: “Lại còn nghĩ tới chuyện ta lừa ăn lừa uống.”

Hắn thậm chí có một loại xúc động, muốn bảo ngục tốt ở đây lấy cho hắn mấy cái bát, nhưng nghĩ một chút vẫn thôi, miễn cho làm đám huynh đệ ở đây buồn nôn.

Hắn lại hỏi một vài vấn đề, Thạch Tuấn ngược lại rất phối hợp, cơ hồ hỏi gì đáp nấy, có lẽ là bị hắn làm cho sợ rồi.

Chẳng qua nếu hắn biết mình đối mặt là Tổ An mà hắn xưa nay xem thường, ngược lại đối hắn y thuận tuyệt đối, đoán chừng sẽ tức giận đến thổ huyết.

Tổ An chuyến này đã có được tin tức mình muốn biết, rất nhanh rời khỏi Tú lầu, đến mức Thạch Tuấn căn bản không cần hắn động thủ, lần này khẳng định là chết chắc.

Hắn thay lại Đông cung quan phục, nghĩ một chút rồi hướng Bách Hoa Cung đi đến.

Trước đó Thái tử phi nhắc nhở hắn nghĩ cách trừ khử Bạch phi, dù sao cũng phải tiếp xúc với đối phương một chút.

Bạch phi vốn rất điệu thấp, lại thêm sau sự việc ở Tâm Nhị trước đó, Bách Hoa Cung lại càng thêm quạnh quẽ.

Bạch phi xưa nay yêu thích yên tĩnh, số lượng thái giám cung nữ trong cung rất ít, cơ hồ chỉ đáp ứng nhu cầu thấp nhất.

Nghe nói hắn cầu kiến, rất nhanh cung nữ trở ra báo: “Tổ đại nhân, Nương nương cho mời.” Tổ An theo cung nữ đi vào trong cung, từ xa đã thấy một chiếc bàn đu dây tinh xảo chậm rãi lay động, một mỹ nhân mặc cung trang đang ngồi trên đó, váy phác họa đường eo tinh tế ôn nhu, vòng mông tròn trịa mê người.

“Bái kiến Bạch phi nương nương.” Tổ An thi lễ, chú ý tới nàng lúc này đang ôm một chiếc tã lót, bên trong bọc một đứa trẻ sơ sinh mũm mĩm, da thịt trắng hồng, rất đáng yêu.

Đứa trẻ dường như vì sự lắc lư nhịp nhàng này mà chìm vào giấc ngủ, mang trên mặt ý cười say ngủ, khóe môi còn vương một chút nước dãi, miệng nhỏ thỉnh thoảng ngọ nguậy, mỗi khi mím môi lại không kìm được phun ra một chút sữa, hiển nhiên là vừa mới ăn no.

Tổ An vô ý thức liếc mắt nhìn trước ngực Bạch phi, vì ôm đứa trẻ mà nơi đó bị ép chặt, lộ ra đầy đặn.

“Tổ đại nhân hôm nay sao lại có hứng thú tới chỗ ta vậy?” Bạch phi vốn đang tràn ngập trìu mến nhìn đứa trẻ trong lòng, nghe Tổ An hỏi, nàng mỉm cười ngẩng đầu.

Không thể không thừa nhận, Bạch phi thật rất đẹp.

Vẻ đẹp của nàng khác với Thái tử phi, nếu Thái tử phi ung dung như mẫu đơn, diễm lệ như hoa hồng, thì Bạch phi thanh nhã như cúc, phảng phất loài bạch hoa nhỏ nhắn ôn nhu tinh xảo nhất ở giữa sơn dã, lại giống như đóa Tuyết Liên trên núi cao, khiến người ta thấy lần đầu đã cảm thấy thuần khiết không tì vết, lòng sinh thương tiếc.

Đông cung có nhiều quan viên, hạ nhân như vậy, tuy ngày thường đều nghe Thái tử phi, nhưng chủ yếu là vì quyền thế và uy nghiêm của nàng, nếu thực sự để bọn họ chọn một người mà họ yêu thích trong lòng, phần lớn vẫn là thích vị Bạch phi nương nương yếu đuối hiền lành này hơn.

“Thái tử phi bảo ta tới thỉnh an Nương nương.” Tổ An đáp.

“Ồ?” Bạch phi hơi bất ngờ, đôi lông mày thanh tú khẽ nhướn lên, “Thật có chút hiếm thấy, Thái tử phi lại còn nhớ đến ta.”

Tổ An mỉm cười: “Bạch phi nương nương sao lại nói vậy, Thái tử phi tự nhiên luôn nhớ đến Nương nương, mọi người đều là người trong Đông cung, tự nhiên là đồng tâm hiệp lực vì Thái tử làm việc.”

Bạch phi khẽ cười một tiếng: “Khó trách Tổ đại nhân những ngày này thẳng tới mây xanh, nghe nói vừa mới được đề bạt làm Thái tử Trung Thứ Tử, chắc hẳn Thái tử phi cũng thích cái miệng biết nói chuyện của ngươi.”

Nàng vừa nói, vừa ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh: “Đi pha chút Bách hoa trà, vị này là hồng nhân trước mặt của Thái tử phi tỷ tỷ, chúng ta không thể lãnh đạm.”

“Dạ ~” Thị nữ bên cạnh lui ra, trong ánh mắt ẩn ẩn có chút không cam lòng, thầm nghĩ Thái tử phi chẳng phải quá mức bá đạo, đến cả người dưới trướng bà ta tới mà Nương nương nhà mình cũng phải cẩn thận đối đãi như vậy.

Tổ An lại hiểu rõ hành động này của Bạch phi là muốn tìm cớ đuổi thị nữ đi, hắn vừa cười vừa nói: “Không dối gạt Nương nương, hiện tại ta nghe thấy ba chữ Bách hoa trà là có phản ứng kích động rồi.”

Bạch phi khẽ cười, biết hắn nói chuyện lần trước bị Tâm Nhị hạ độc xong bị thiết kế “cấu kết” với Thái tử phi: “Yên tâm, Bách hoa trà của ta chắc chắn không có vấn đề.”

Ánh mắt Tổ An rơi xuống đứa trẻ trong tã lót của nàng, nhịn không được khen: “Hoàng Thái Tôn thật đáng yêu, ta có thể ôm một chút được không?”

Bạch phi sững sờ, thần sắc có chút cổ quái, phải biết thân phận Hoàng Thái Tôn đặc thù, trong cung trừ nàng và thị nữ thiếp thân ra thì ai dám ôm? Nếu xảy ra chuyện gì, không ai gánh nổi cái mạo hiểm đó.

Bất quá thân là một người mẹ, nghe người khác khen con mình, nàng vẫn rất hưởng thụ: “Lời này của Tổ đại nhân thực là có chút vượt khuôn.”

Tuy nói vậy, nhưng không có nửa điểm tức giận.

Tổ An cười nói: “Bạch phi nương nương nói sai rồi, ta hiện tại thân là Thái tử Trung Thứ Tử, vốn phụ trách quản lý lớn nhỏ mọi việc trong Đông cung, Hoàng Thái Tôn là tiểu chủ nhân của Đông cung, ta chiếu cố hắn cũng coi như trong phạm vi trách nhiệm.”

Bạch phi nhịn không được cười lên: “Người bình thường cũng không dám đưa ra yêu cầu này.”

Vừa nói vừa đứng lên khỏi bàn đu dây, ôm đứa trẻ đi đến bên cạnh hắn: “Tổ đại nhân cẩn thận chút, đừng làm nó tỉnh giấc, ta vất vả lắm mới dỗ nó ngủ được.”

Tổ An cẩn thận từng li từng tí đón lấy đứa trẻ, chỉ cảm thấy yếu ớt như không có trọng lượng: “Đây là lần đầu tiên ta cẩn thận tường tận xem Hoàng Thái Tôn đây, trông thật nhu thuận tuấn tú.”

Bạch phi hơi kinh ngạc, trên đời này không phải người đàn ông nào cũng biết ôm trẻ con, nàng vừa mới còn lo lắng Tổ An vụng về, không ngờ tư thế của đối phương lại thuần thục như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của hắn, có thể cảm nhận được tình yêu thương thực sự của hắn dành cho trẻ con, bởi vậy sắc mặt nàng càng thêm nhu hòa: “Tổ đại nhân thật sự là không giống người khác.”

Hai người đứng rất gần, Tổ An có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã thần bí trên người nàng, thậm chí vì ôm đứa trẻ mà khuỷu tay còn vô tình chạm vào thân thể mềm mại của đối phương, hắn vừa cười vừa nói: “Nương nương đứng gần ta như vậy, chẳng lẽ không sợ có lời ra tiếng vào sao?”

Bạch phi lạnh nhạt: “Bách Hoa Cung vốn đã quạnh quẽ, cũng không có nhiều người thích buôn chuyện như vậy, huống chi hiện tại trong cung bàn tán nhiều nhất là chuyện giữa ngươi và Thái tử phi, ta còn lo lắng gì nữa.”

Tổ An cười: “Khí chất thanh nhã thong dong của Nương nương thực sự khiến người say mê.”

Tiếp đó hắn dường như vô tình nói: “Hoàng Thái Tôn đáng yêu như vậy, lại không giống Thái tử lắm.”

Bạch phi biến sắc, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Tổ đại nhân cẩn thận lời nói, có những lời rất dễ khiến người mất đầu.”

“Nương nương hiểu lầm, ta nói là Hoàng Thái Tôn giống Nương nương hơn, giống như Nương nương xinh đẹp như vậy.” Tổ An xoay chuyển lời nói khen.

Bạch phi hừ một tiếng, đón đứa trẻ từ trong tay hắn về: “Tổ đại nhân lần này qua đây rốt cuộc có ý gì, không thể cố ý tới nói những chuyện này có hay không chứ.”

“Lần này tới đúng là có chút việc, cũng là vụ án Tâm Nhị lần trước có kết quả,” Tổ An nói, “Hoàng Môn Thị Lang Thạch Tuấn lợi dụng chức vụ, tiếp cận dụ dỗ thị nữ Tâm Nhị của Nương nương, một cung nữ bình thường như Tâm Nhị sao có thể chống lại sự theo đuổi phong lưu phóng khoáng của công tử thế gia, rất nhanh rơi vào lưới tình. Đáng tiếc nàng không biết mình rơi vào một âm mưu, đối phương tiếp cận nàng hoàn toàn là để lợi dụng nàng hãm hại Thái tử phi, đồng thời còn vu oan giá họa cho Bạch phi, khiến hai vị Tần phi quan trọng nhất của Thái tử cùng lúc gặp chuyện.”

Sắc mặt Bạch phi biến đổi: “Thạch gia quả là độc ác, kế sách giá họa này, đều tại ta ngày thường ít quan tâm đến Tâm Nhị, không để ý thấy nàng bị người lừa gạt.”

“Thật sao?” Tổ An khẽ cười, “Vừa rồi những điều đó là phán đoán về vụ án của Tú lầu, nhưng ta lại có một cái nhìn hoàn toàn ngược lại.”

“Có ý gì?” Bạch phi ngơ ngác.

Tổ An đi tới chiếc đu bên cạnh, tùy ý ngồi lên, cả người cũng như Bạch phi vừa nãy chậm rãi đu đưa: “Mọi người đều cho rằng Thạch Tuấn cố ý tiếp cận dụ dỗ Tâm Nhị, thậm chí ngay cả Thạch Tuấn cũng nghĩ vậy, nhưng ta cẩn thận tra xét thông tin liên quan, phát hiện một điều thú vị. Ngay từ đầu, người chủ động giữa hai người không phải Thạch Tuấn, mà hoàn toàn ngược lại là Tâm Nhị.”

Đôi mày thanh tú của Bạch phi nhíu lại: “Ngươi có ý gì, Tâm Nhị xưa nay gò bó theo khuôn phép, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Thật sao?” Tổ An thu lại nụ cười, “Ta đã thông qua con đường đặc biệt lấy được một phần ghi chép liên quan, ta phát hiện hai người quen nhau là do một lần tình cờ va chạm, nhưng nếu chúng ta không định kiến coi Tâm Nhị là người bị hại, mà đổi góc độ suy nghĩ, thì sẽ thấy Tâm Nhị từ đầu đến cuối mới là người gây hại, kết bạn với Thạch Tuấn, khiến đối phương tiếp cận dụ dỗ nàng, toàn bộ quá trình thực chất đều do nàng dẫn dắt, đáng tiếc Thạch Tuấn ngốc nghếch tự cho mình có mị lực hơn người, bị người bán còn đang đếm tiền giúp người ta.”

Bạch phi lạnh nhạt: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi, ta hiểu rõ nhất tính tình Tâm Nhị, nàng xưa nay thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Nương nương hãy nghe ta nói hết,” Tổ An tiếp tục, “Từ trước đến nay ta đều có một nghi hoặc, vì sao kẻ chủ mưu lại phải tốn nhiều công sức đưa Tâm Nhị ra khỏi hoàng cung, trực tiếp diệt khẩu không phải tốt hơn sao? Ta lập tức ý thức được nhất định phải có lý do để làm vậy, nhưng từ trước đến nay đều không nghĩ ra lý do đó là gì, mãi đến gần đây, ta biết một số chuyện, sau đó mới minh bạch vì sao kẻ chủ mưu lại phải hao tâm tổn trí đưa nàng ra khỏi cung.”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 109:: Không cùng thế tranh, chỉ cùng tâm luận.

Chương 2228 “Không lâu trước kia tôi đã thăng cấp Võ Quân”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 26, 2025

Chương 2227 “Sao cũng được”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 26, 2025