Chương 734: Đánh | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

Trước kia tại Bách Hoa Cung bị hố một lần, hắn hiện tại quả nhiên là “nhất triều bị xà cắn, thập niên sợ dây thừng”.

Sau đó hắn vội vàng dùng ngọc tông khống chế chung quanh tiểu động vật, vì chung quanh mèo nhiều nhất vào tối nay, hắn sử dụng những con mắt mèo này, giám thị lấy chung quanh gió thổi cỏ lay.

Xác định trong cung tựa hồ không có gì mai phục, hắn lặng lẽ chui vào đi vào.

Bỗng nhiên hắn giật mình trong lòng, vội vàng dừng bước lại, cả người núp ở phía sau một cây đại thụ.

Bởi vì thông qua mắt mèo hắn nhìn thấy một đoàn người đi về phía bên này, bóng người màu vàng rõ ràng ở trung ương đương nhiên đó là hoàng đế Triệu Hạo!

Tổ An toàn thân lông tơ đều dựng đứng, Hoàng hậu đây là ý gì, hẹn hắn đến nơi đây, kết quả hoàng đế lại tới, là muốn hại chết hắn sao?

Hắn thở mạnh cũng không dám một tiếng, đồng thời vận lên Minh Kính Phi Đài để cho khí tức của mình trở nên càng lúc càng mờ nhạt.

Hoàng đế cùng đoàn người đi ngang qua phụ cận, người khác căn bản không có gì dị thường, hoàng đế bỗng nhiên dừng bước lại.

“Hoàng thượng, làm sao vậy?” Ôn công công một bên tiến lên hỏi thăm.

Hoàng đế quay đầu nhìn về phía chỗ Tổ An ẩn thân, ánh mắt sắc nhọn vô cùng: “Phương nào kẻ xấu, lại dám ban đêm xông vào thâm cung!”

Vừa dứt lời, đại thụ trước mặt Tổ An liền tứ phân ngũ liệt, hắn vô ý thức muốn tránh, nhưng lại phát hiện không khí chung quanh mình trở nên sền sệt không gì sánh được, phảng phất có một cỗ vô hình lực lượng đang giam cầm hắn.

Trong lòng hắn hơi động, lần trước hắn bị định thân như vậy tựa hồ động không được, hiện tại hình như không có khoa trương như vậy…

Có điều hắn đồng thời không né tránh, mà đứng tại chỗ mở miệng nói: “Gặp qua hoàng thượng!”

Lúc này thị vệ bên cạnh Hoàng Đế mới phản ứng được, ào ào rút trường đao ra khỏi vỏ, cấp tốc đem Tổ An vây quanh, chỉ bất quá nhìn thấy tú y sứ giả trang trí trên thân hắn có chút chần chờ.

Hoàng đế nhướng mày: “Là ngươi?”

Cứ việc Tổ An bây giờ mang theo mặt nạ, nhưng tu vi cao như hoàng đế, nhận người đã căn bản không cần dùng mắt để xem.

“Ngươi làm sao lại xuất hiện tại nơi đây?” Ánh mắt hắn vẫn như cũ sắc nhọn vô cùng.

Tổ An vội vàng đáp: “Trước đó hoàng thượng phái thần tra án, cho nên tới tra chút manh mối.”

Hoàng đế hừ một tiếng: “Tra đến Hoàng hậu nơi này? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi nàng?”

“Thần không dám,” Tổ An đáp, “Chính là bởi vì không dám hoài nghi Hoàng hậu nương nương, cho nên mới vụng trộm đến đây, miễn cho người khác hiểu lầm nương nương cùng án này có quan hệ.”

“Không có quy củ,” hoàng đế nhìn Ôn công công bên cạnh, “Nội thị ban đêm xông vào hậu phi tẩm cung, nên xử trí như thế nào?”

“Theo luật đáng chém!” Ôn công công liếc nhìn Tổ An, thầm nghĩ cái này tú y sứ giả là não tử tối tăm a, vì tra án thậm chí ngay cả mạng đều không muốn.

Tổ An giật mình trong lòng: “Xin hoàng thượng thứ tội, thần mới đến không hiểu trong cung quy củ, lại thêm kỳ hạn phá án tới gần, lúc này mới nhất thời nóng vội…”

Thực ra hắn rõ ràng hoàng đế còn muốn dựa vào hắn làm rất nhiều chuyện, tuyệt sẽ không vì vậy mà giết hắn, nhưng trước mặt người khác, tư thái cần phải có, chí ít cho hắn một bậc thang để xuống.

Quả nhiên, hoàng đế gật gật đầu: “Thôi được, nể tình ngươi có thể thông cảm được, lần này trẫm tha cho ngươi một mạng, bất quá tội chết có thể miễn tội sống khó tha, người đâu, mang xuống đánh năm mươi đại bản, răn đe.”

Tổ An vừa sợ vừa giận, gia hỏa này làm thật a.

Mẹ, từ khi vào kinh sau đó, hắn liền bị hoàng đế buộc làm đủ loại sự tình, ngay cả đội sản xuất con lừa cũng không dám dùng kiểu này.

Mấu chốt là chỉ cho một cái tên Kim bài sứ giả suy nghĩ lung tung, sau đó rốt cuộc không có cà rốt, còn lại tất cả đều là đại bổng.

Hắn nguyên bản còn muốn nói điều gì, hoàng đế đã quay người tiến Khôn Ninh Cung, căn bản không cho hắn cơ hội giải thích.

Tổ An: “…”

Ngay sau đó Ôn công công mang theo một đám hung thần ác sát thị vệ đi tới trước mặt hắn: “Vị đại nhân này, đắc tội.”

Hắn xưa nay mặt mũi hiền lành, cho dù là loại tình huống này cũng không muốn tùy tiện đắc tội với người, dù sao ban đêm xông vào thâm cung hoàng thượng đều có thể tha cho hắn một mạng, chứng minh gia hỏa này khẳng định bất phàm.

Bất quá bất phàm thì bất phàm, sự tình hoàng thượng bàn giao cũng nhất định phải làm.

Mấy tên thị vệ đè Tổ An xuống đất, sau đó trực tiếp dùng vỏ đao làm ván ở trên người hắn quất lên.

Tổ An sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại có một cỗ tà hỏa bốc lên.

Thực ra trận đánh này đối với hắn không có chút nào thương tổn, ngược lại có thể gia tăng một chút công lực.

Nhưng loại cảm giác biệt khuất này lại mười phần gây rối, từ khi tới Kinh Thành, hắn một mực trải qua khoảng thời gian sinh tử không chế ở trong tay người khác.

Mặc dù hắn tâm tính rộng rãi, cả ngày tùy tiện không coi là chuyện to tát, nhưng cảm xúc tiêu cực trong lòng vẫn có chỗ tích lũy.

Sự kiện hôm nay liền thành giọt nước tràn ly.

Hoàng đế rõ ràng còn cần hắn giúp đỡ làm mấy chuyện lớn, rõ ràng không giết hắn, nhưng vẫn ra vẻ bố thí tha cho hắn một mạng, sau đó tiện tay ban thưởng cho hắn một trận đánh gậy.

Nói cho cùng vẫn là hắn quá yếu, trong mắt hoàng đế đoán chừng hắn chỉ là một tên nô bộc tùy ý hô tới quát lui, thậm chí chỉ là một con chó, vẫn là một con chó chẳng phải nghe lời.

Cho nên mấy ngày nay mới thường xuyên dùng các loại thủ đoạn để đánh hắn, thực đây là bình thường Đế Vương tâm thuật, đổi lại một người khác trên đời, lúc này sớm đã kinh sợ, cảm thấy quân uy khó dò, về sau thì nơm nớp lo sợ nỗ lực cho hoàng đế làm việc.

Nhưng Tổ An thân là một người xuyên việt, từ nhỏ tiếp nhận khái niệm người người bình đẳng, vương hầu tướng lĩnh há phải trời sinh, lại thêm trong bí cảnh chính hắn còn từng làm Đế Vương, sao có thể chịu được loại chuyện này.

Ta muốn trở nên mạnh hơn!

Ý nghĩ này so với bất cứ lúc nào đều rõ ràng và mãnh liệt hơn.

Lúc này bên trong Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu mang theo Lữ công công tới nghênh đón: “Thần thiếp gặp qua hoàng thượng!”

Hoàng đế hơi kinh ngạc đánh giá nàng một phen: “Một thời gian không gặp, Ngưng nhi càng ngày càng xinh đẹp.”

Hôm nay Hoàng hậu tựa hồ là tận lực trang điểm, tỉa tót đôi lông mày tinh xảo, bờ môi hồng diễm ướt át, y phục trên người cũng vô cùng thiếp thân, đem đường cong nở nang của nàng phác họa đến tinh tế vô cùng.

Cứ việc hoàng đế cũng coi như đã trải qua vô tận sắc đẹp, giờ khắc này vẫn sinh ra một tia kinh diễm.

Hoàng hậu hai má ửng hồng: “Đa tạ hoàng thượng!”

Lữ công công lặng lẽ nhìn hoàng đế một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay hắn muốn ngủ lại tại Khôn Ninh Cung?

Chậc chậc chậc, cũng bao nhiêu năm không tới nơi này, kết quả hết lần này tới lần khác chọn hôm nay, chẳng lẽ là Thiên ý như thế a.

Thấy được đôi mắt như một vũng thu thủy yêu kiều của nàng, hoàng đế cũng không tiếp lời, mà đảo mắt nhìn một chút: “A, hôm nay người ở Khôn Ninh Cung sao lại ít như vậy, còn tối om nữa?”

Lữ công công giật mình trong lòng, có chút lo âu nhìn về phía Hoàng hậu.

Ngược lại Hoàng hậu trấn định vô cùng, sắc mặt như thường đáp: “Đoạn thời gian trước Thái tử phi xảy ra chuyện kia, mọi người ở Khôn Ninh Cung vội vàng tra sự tình các loại, ai nấy đều mệt mỏi, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, nên cho họ nghỉ ngơi một chút.”

Hoàng đế mỉm cười: “Hoàng hậu quan tâm cấp dưới như vậy, quả nhiên là tấm gương cho hậu cung, người đâu, ban thưởng cho Khôn Ninh Cung trên dưới mỗi người nửa năm bổng lộc.”

Hoàng hậu vội vàng thi lễ: “Thần thiếp thay bọn họ cám ơn hoàng thượng, đúng rồi, không biết hôm nay hoàng thượng nghĩ như thế nào mà đến Khôn Ninh Cung?”

Hoàng đế đáp: “Trẫm hôm nay hứng trí dâng trào, đi ngang qua phụ cận thì tiện thể ghé qua xem một chút. Đúng rồi, thương thế của nàng vẫn không khá hơn sao?”

Hoàng hậu cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Thần thiếp đã nhận mệnh.”

Hoàng đế nói: “Trẫm sẽ đi tìm kiếm linh dược khắp thiên hạ, nhất định sẽ chữa khỏi nội thương năm xưa của nàng.”

“Đa tạ hoàng thượng!” Hoàng hậu kinh ngạc hành lễ tạ ơn, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, sớm mấy năm có lẽ chính mình còn tin điều này, nhưng đã nhiều năm như vậy, mỗi lần đều là cầm mấy thứ đồ giống nhau qua loa nàng, nàng dĩ nhiên minh bạch, hoàng đế phần lớn là xuất phát từ việc quản thúc họ ngoại cần, căn bản không muốn nàng phục hồi như cũ.

Đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.

“Đúng rồi, vừa rồi thần nghe bên ngoài ồn ào, không biết xảy ra chuyện gì?” Hoàng hậu lo lắng bị hắn nhìn ra điều gì dị dạng, vội vàng chuyển chủ đề.

“Một tên tú y sứ giả mù, đã xử lý.” Hoàng đế phảng phất đang nói một chuyện nhỏ không có ý nghĩa.

Trong lòng Hoàng hậu giật mình, nàng lập tức nghĩ đến bộ tú y sứ giả y phục mình cho Tổ An, lúc này lẽ nào là hắn?

Đây cũng quá xui xẻo?

Kế hoạch của ta sắp thành công đến nơi thì thất bại!

Cứ việc nàng lòng nóng như lửa đốt, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, cũng không truy vấn bất kỳ tin tức liên quan nào, dù sao đường đường là một Hoàng hậu lại quan tâm một tú y sứ giả như vậy thì rất kỳ quái, mà kẻ trước mắt này lại nổi tiếng đa nghi.

Ngay sau đó hai người lại trò chuyện một hồi, hoàng đế đứng dậy nói: “Hoàng hậu hãy an tâm dưỡng bệnh, trẫm đi trước.”

Hoàng hậu vẻ mặt u oán: “Hoàng thượng không ngủ lại sao?”

Hoàng đế cau mày không để lộ ra ngoài, sau đó lắc đầu nói: “Gần đây triều đình phát sinh rất nhiều chuyện, còn rất nhiều công vụ chờ trẫm xử lý.”

Hoàng hậu ra vẻ đã hiểu, đương nhiên trên mặt vẫn cung kính: “Quốc sự làm trọng, cung tiễn hoàng thượng!”

“Hoàng hậu dừng bước!” Hoàng đế ừ một tiếng, sau đó quay người rời khỏi Khôn Ninh Cung.

Ở ngoài cung vừa vặn đụng phải Tổ An vừa bị xử phạt xong, Ôn công công dẫn người đến hồi báo.

Hoàng đế ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Tổ An: “Về sau cẩn thận hơn, trong cung không so với bên ngoài, nếu tái phạm thì không có cơ hội đâu, trẫm cũng không bảo vệ được ngươi.”

Gia hỏa này xuất thân từ đường phố, tính tình ngang tàng, phải thỉnh thoảng gõ đánh một chút.

Lúc này Tổ An chỉ muốn chửi thề!

Biết rõ Đế Vương tâm thuật hắn sao lại không nhìn thấu thủ đoạn của đối phương, rõ ràng là hắn muốn làm khó ta, kết quả lại làm ra vẻ ban ân lớn lao.

Đương nhiên trong lòng chửi rủa, trên mặt không thể có chút biểu hiện: “Đa tạ bệ hạ khai ân.”

Nhìn thấy bộ dạng hữu khí vô lực của hắn, hoàng đế hài lòng rời đi, xem ra hiệu quả đánh vẫn tốt.

Tổ An ở lại tại chỗ bắt đầu tĩnh tọa, điều tức vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, trước kia những vết thương trong những trận chiến sinh tử có thể khép lại rất nhanh, loại thương ngoài da này lại tính là gì, rất nhanh da thịt trên vết thương liền lành lại, chỉ còn lại một số vảy cứng trên bề mặt.

Có thể vết thương đã khôi phục nhưng lửa giận trong lòng không hề lắng xuống, mặt hắn trầm như nước, những suy nghĩ đại nghịch bất đạo tràn ngập trong đầu.

Hắn muốn trở nên mạnh hơn, không thể để sinh tử của mình bị khống chế trong ý niệm của người khác.

Đúng lúc này, một làn gió thơm thấm vào ruột gan đánh tới, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng hậu xinh đẹp nở nang đã đứng ở bên cạnh: “Ngươi không sao chứ?”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 340:: Biển sâu tế phẩm.

Chương 112: Bạch Cốt Ma Thể

Tinh Lộ Tiên Tung - Tháng 4 23, 2025

Chương 992 “Rốt cuộc cậu là ai?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 23, 2025