Chương 721: Đều không có ý tứ điểm phá ngươi | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

Kinh Thành vốn dân phong phóng khoáng, thường ngày mọi người chẳng lạ gì những nữ tử ăn mặc hở hang. Trên đường cái, chân trắng đã thấy không ít, nhưng đôi chân đẹp đến nhường này thực sự là lần đầu.

Mấu chốt là đôi chân xinh đẹp kia lại còn đi một đôi vớ cao màu đen!

Mặt ngoài vớ đen lóng lánh phát sáng, khiến ánh mắt bọn hắn đồng loạt sáng lên. Đường viền ren khoét rỗng ở bẹn đùi lại càng khiến tâm trí bọn hắn trở nên trống rỗng.

“Muốn chết, muốn chết! Nếu nương tử Giáo Phường Ty ai mà mặc tất này, ta chỉ sợ không trụ nổi thời gian một nén nhang!” Phác Đoạn Điêu cuồng nuốt nước miếng.

Tiêu Ti Côn một bên khinh bỉ, không chút lưu tình vạch trần hắn: “Ngươi khi nào chống đỡ được quá một nén nhang vậy?”

Phác Đoạn Điêu giận dữ: “Đánh người không đánh mặt nha, có tin ta tuyệt giao với ngươi không?”

“Không tin.”

“…”

Phác Đoạn Điêu quả quyết chuyển chủ đề: “Ngươi nói nữ nhân này là quyến thuộc nhà vị đại nhân nào?”

“Có phải của Tổ đại ca không?” Tiêu Ti Côn khe khẽ bàn luận.

Phác Đoạn Điêu bĩu môi: “Ngươi tưởng hắn là thần chắc? Sở đại tiểu thư đã đẹp như tiên nữ, nàng rộng lượng tha thứ cho tiểu cô nương Mộ Dung gia đã là quá lắm rồi, sao có thể chấp nhận thêm một nữ nhân xinh đẹp… như vậy nữa…”

Hắn chưa dứt lời, liền thấy mỹ nhân vớ đen chân dài kia bước những bước uyển chuyển gợi cảm về phía này. Nàng đi lại vô cùng có phong thái, không lẳng lơ như đám cô nương Giáo Phường Ty, nhưng lại thướt tha, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất thanh thúy tí tách, từng tiếng gõ vào tim bọn hắn.

“Nữ nhân này không phải định nhìn ta đấy chứ?” Phác Đoạn Điêu vô thức ưỡn ngực.

“Nói bậy, rõ ràng nàng đang đi về phía ta.” Tiêu Ti Côn lập tức phản bác.

Nhưng rất nhanh, biểu hiện của cả hai đều hóa đá, bởi vì họ thấy mỹ nhân thành thục mỹ diễm kia dừng lại ngay trước mặt Tổ An.

“Đã lâu không gặp.” Đại mỹ nữ chân dài vớ đen nhìn Tổ An, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt.

“Lâu như vậy không gặp, ta hiện tại nhếch nhác chán nản cực kì, ngược lại hiệu trưởng tỷ tỷ vẫn hào quang rung động lòng người như thế.” Tổ An cảm thán từ đáy lòng. Nữ nhân này nếu đem đến kiếp trước, nam nhân sau khi thấy nhất định sẽ nghĩ đến cực phẩm OL, thư ký gợi cảm xinh đẹp, ngự tỷ giáo viên cấm kỵ… kiểu vậy, ân, sau còn phải thêm “.avi”.

Khương La Phu hai tay khoanh trước ngực, càng làm lộ rõ dáng người ngạo nghễ dưới bộ chế phục: “Ta lại thấy ngươi không thay đổi gì, vẫn mồm mép trơn tru như vậy.”

Sở Sơ Nhan vừa mừng vừa lo: “Khương hiệu trưởng, sao người lại đến Kinh Thành?”

Nhìn học sinh ưu tú nhất của Minh Nguyệt học viện, Khương La Phu cũng lộ ra một tia ý cười nhu hòa: “Ở Minh Nguyệt thành ngẩn người đến chán, vừa hay học viện có vài học viên được Quốc Lập Hoàng gia học viện chọn trúng, ta đưa bọn chúng đến Kinh Thành, tiện thể về nhà thăm người thân.”

Với gia thế của Sở Sơ Nhan, nàng tự nhiên biết quan hệ giữa nàng và Khương Bá Dương, lúc này hiếu kỳ về một chuyện khác: “Không biết có những bạn học nào may mắn được Hoàng gia học viện chọn trúng vậy ạ?”

Phải biết, Quốc Lập Hoàng gia học viện là học phủ cao nhất của toàn bộ đế quốc. Học sinh lớp Thiên tự của Minh Nguyệt thành có lẽ là thiên tài ở địa phương, nhưng so với thiên tài cả nước thì chưa chắc có gì nổi bật.

Minh Nguyệt học viện bao năm qua mỗi khóa chỉ có nhiều nhất không quá năm người thi đậu Quốc Lập Hoàng gia học viện, có khi vận khí không tốt thì thậm chí không có ai.

“Nhắc đến chuyện này thì bực mình,” Khương La Phu có chút tức giận, “Vốn lần này ta rất xem trọng các ngươi, rất có thể phá vỡ kỷ lục thành tích tốt nhất của học viện, kết quả thời khắc mấu chốt ngươi biến mất, Bùi Miên Mạn cũng không biết đi đâu, ngay cả Trịnh Đán cũng gặp chuyện. Các ngươi, những học sinh thiên tài nhất, không có mặt, hại chúng ta suýt chút nữa tay trắng trở về.”

Sở Sơ Nhan áy náy: “Đều tại ta không tốt, bị đủ chuyện liên lụy mà trễ nải việc học.”

Khương La Phu thở dài: “Ngươi cũng đừng tự trách quá, ta biết chuyện này không trách được các ngươi. May mà cuối cùng vẫn có ba người thi đậu, trong đó hai người khá quen với các ngươi, còn cố ý đòi ta dẫn đến gặp các ngươi đấy.”

“Ai vậy ạ?” Sở Sơ Nhan và Tổ An đều tò mò, bởi vì bọn họ ở Kinh Thành luôn có cảm giác là người độc thân nơi xứ lạ. Minh Nguyệt thành mới là nhà.

“Các ngươi ra đây đi.” Khương La Phu vẫy tay về phía một cỗ xe ngựa.

“Hiệu trưởng, người thật là không có suy nghĩ gì cả, vốn nói phải xem Tổ huynh có đoán được ra là chúng ta không mà.” Một chiếc quạt giấy “xoạt” một tiếng mở ra, một đôi tuấn nam mỹ nữ bước xuống xe.

Mộ Dung Thanh Hà thoáng cái trừng to mắt, nhìn nam nhân kia, rồi lại nhìn Sở Ấu Chiêu bên cạnh, thầm nghĩ trên đời lại có nam tử thanh tú xinh đẹp giống Sở ca ca đến vậy sao?

Hừ, nhưng dù sao Sở ca ca nhà ta vẫn xinh đẹp hơn!

Còn đám thị vệ Phác Đoạn Điêu thì âm thầm cười lạnh: Đúng là mã ngoài, mặt trắng nhỏ vô dụng!

Sự chú ý của họ dồn vào nữ tử bên cạnh hắn.

So với Sở Sơ Nhan thanh lệ thoát tục, Khương La Phu xinh đẹp đến kinh người, nàng có một loại khí chất tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, dễ khiến người ta sinh lòng thân cận.

Họ nghĩ đến đám cô nương Giáo Phường Ty, ai nấy cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng luôn thiếu khí chất trang nhã điềm tĩnh của tài nữ thực thụ, giữa đôi lông mày cũng thiếu vẻ nhu hòa như nữ tử trước mắt.

Lúc này, thiếu nữ kia gật đầu với Sở Sơ Nhan: “Sở tiểu thư!”

Sau đó, khi nhìn Tổ An, trên mặt nàng lộ ra một tầng ý cười nhàn nhạt: “Tổ công tử.”

Biểu hiện của đám thị vệ trở nên cổ quái. Nữ nhân này cũng có quan hệ với Tổ đại ca sao?

Trời ạ, đại ca, bọn ta biết huynh trâu bò, nhưng đâu cần đem hết mỹ nhân tuyệt sắc về hết vậy, ít nhất cũng chừa cho bọn ta xin miếng nước canh chứ!

Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Bọn họ hiểu rõ khoảng cách giữa mình và những cô gái này xa vời đến mức nào. Vẫn là những nữ nhân ở Giáo Phường Ty thực tế hơn, họ mới là những người có thể thấy tận mắt, sờ tận tay.

Đám thị vệ cuối cùng không chịu nổi đả kích, đồng loạt cáo từ Tổ An, ủ rũ cúi đầu hướng về phía Giáo Phường Ty.

Họ lo lắng rằng nếu ở lại lâu hơn, gặp lại những nữ nhân ở Giáo Phường Ty sẽ chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị.

Tổ An cười ha ha: “Tạ huynh đệ, Tạ tiểu thư, đồng hương gặp đồng hương, hai hàng lệ rưng rưng, đến đây ôm một cái cho thân mật nào!”

Nói xong, hắn dang hai tay tiến lên.

Tạ Đạo Uẩn khẽ “xì” một tiếng, đỏ mặt trốn sang một bên. Tạ Tú vì bảo vệ tỷ tỷ, chỉ có thể kiên trì tiến lên ôm hắn: “Tổ huynh đệ vẫn nhiệt tình như vậy, ha ha.”

Đồng thời, trong lòng hắn có chút xoắn xuýt, chẳng lẽ gia hỏa này thích nam sắc?

Phải biết, hắn có dung mạo quá tuấn tú, những năm qua không phải không có nam nhân để ý đến hắn, cho nên hắn cực kỳ kháng cự bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào với nam nhân.

Tổ An vốn định ôm không phải hắn. Cả hai cùng lúc rùng mình, đồng loạt ăn ý buông tay ra: “Tạ huynh đệ thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác, vậy mà thi đậu Hoàng gia học viện.”

Tạ Tú tuy không tệ, nhưng xưa nay không chú trọng tu hành, ở Minh Nguyệt học viện cũng không thuộc hàng đầu. Tạ Đạo Uẩn tuy không giỏi tu hành, nhưng ít nhất vẫn có sở trường riêng, năng khiếu lớn nhất của Tạ Tú là cua gái sao?

Hoàng gia học viện không thể nào vì cái này mà trúng tuyển hắn chứ?

“Tỷ tỷ là bằng thực lực thi đậu, còn ta là nhờ phụ thân vận dụng quan hệ, ha ha.” Tạ Tú ngược lại không chút e dè.

“Gia tộc cũng là một phần thực lực của cá nhân, Tạ huynh việc gì phải để ý,” Tổ An hơi kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ điềm tĩnh một bên, “Ra là Tạ tiểu thư cũng thâm tàng bất lộ?”

Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt: “Ta thi là Phù Văn Sư, không đi con đường tu hành chính thống.”

Tổ An khen: “Phù Văn Sư lợi hại, bất kể là vũ khí, kiến trúc hay trận pháp, hay hợp kích quân trận trong quân đội, tác dụng mang lại đều vượt xa một người tu hành đơn độc. Sau này có cơ hội phải thỉnh giáo Tạ tiểu thư một phen.”

Tạ Đạo Uẩn vô thức nhìn Sở Sơ Nhan một cái, rồi mới nhỏ giọng nói: “Thỉnh giáo không dám nhận, mọi người trao đổi lẫn nhau có thể từ đó suy ra mà biết.”

Khương La Phu cuối cùng không nhịn được, chen vào giữa hai người: “Ngươi là muốn thỉnh giáo đó à, ta còn ngại vạch trần ngươi. Còn cả Tạ Tú kia nữa, bệnh cũ lại tái phát, người ta là tiểu thư Mộ Dung gia, không phải người ngươi muốn trêu chọc là được.”

Hóa ra, trong chốc lát, Tạ Tú đã chạy đến bên cạnh Mộ Dung Thanh Hà, ân cần hết mực, khiến Sở Ấu Chiêu tức giận bất bình che chở bạn gái mình.

Tổ An nhịn không được cười phá lên, em vợ mình cũng là nữ nhân, vậy mà lại có ý muốn sở hữu Mộ Dung Thanh Hà mạnh đến vậy sao? Chẳng lẽ thực sự có tình cảm?

Chậc chậc, tuy rằng ta thấy quýt trong quýt cũng đẹp, nhưng chuyện này ở thế giới này có vẻ hơi cấm kỵ.

….

Hôm qua thiếu một chương, ngày mai bù lại vậy….

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2583 “Vất vả cho ông rồi!”

Thần Y Trở Về - Tháng 4 27, 2025

Chương 302: Một nửa khác tiên lộ.

Chương 2582 “Anh cũng biết ý nghĩa võ học ư?”

Thần Y Trở Về - Tháng 4 27, 2025